Giết Chết Thần Tượng

Chương 30



Phần 30

Trương Dương như thể bị đâm vào cửa tử, trên mặt lập tức không còn chút máu, trong mắt lộ rõ vẻ đau đớn, cô hé miệng nhưng lại chẳng thể giải thích được câu nào.

Cái tên Kha Vũ chính là đại biểu cho sự hối hận và tội lỗi, bi kịch và cơn ác mộng của cuộc đời cô.

Kha Nghiêu đi tới trước mặt Trương Dương, chậm rãi ngồi xổm xuống, trong mắt hiện lên vẻ hận ý điên cuồng: “Tại sao cô lại giết em ấy? Sự ngu ngốc, ích kỷ và dối trá của cô vốn dĩ tôi có thể chịu đựng được, bởi vì cô giúp chúng tôi thiết lập liên lạc, nhưng tại sao cô lại phải giết nó?!”

Trương Dương rơi lệ: “Tôi, tôi muốn cứu anh ấy, muốn giải thoát cho anh ấy.”

“Giải thoát? Không có bất kỳ chuyện gì là không cần phải trả giá lớn, chúng tôi như vậy và nó cũng thế. Ôn tiên sinh chính là một phần quan trọng trong kế hoạch của chúng tôi, cô giết nó làm hại chúng tôi suýt chút nữa thất bại trong gang tấc, cũng cướp đi sự tự do mà nó đã có trong tầm tay!”

Bộ não đang rối bù của Trương Dương đột nhiên bắt được thông tin quan trọng: “Chờ đã, ý anh là, Kha Vũ… anh ấy cố tình muốn…” Cô nhớ tới những lời mà Kha Nghiêu vừa mới nói, ký ức của sản phẩm tùy chỉnh sẽ từ từ khôi phục theo thời gian trôi qua.

Kha Nghiêu lộ ra một nụ cười tàn nhẫn, khát máu: “Đúng vậy, Kha Vũ đã khôi phục trí nhớ, nó nhớ cô.”

Trương Dương như bị sét đánh xuyên người.

“Nó không chỉ nhớ cô mà nó còn thích cô.” Đồng tử của Kha Nghiêu nhuộm một màu đỏ máu. “Nó nói cô là người tốt, nói cô là người duy nhất đối xử chân thành với nó. Nó nói chờ đến khi nó tự do, có thân phận rồi thì sẽ tới tìm cô ngay lập tức và thực hiện lời hứa giữa hai người.”

“Không… không thể nào…” Trương Dương đột nhiên như lên cơn điên mà lắc đầu, lê mông về phía sau, như thể đám người trước mặt là dã thú là nước lũ, khiến cô tránh không kịp né không thoát.

“Thật không thể hiểu nổi một người phụ nữ ngu ngốc như cô có chỗ nào đáng giá cho nó thích chứ? Cô mua bán người, lừa gạt, nhận hối lộ, giết người, ép buộc người khác bán dâm, có chỗ nào có thể gánh được một câu ‘Người tốt’ kia vậy?!” Kha Nghiêu bóp lấy cằm Trương Dương, hung tợn mà nói: “Cô luôn mồm nói thích nó nhưng lại mua tôi về nhà, thấy tôi không đáp ứng được kỳ vọng của cô thì cô lại oán trời trách người, cô giết nó khiến nó chết trên con đường đi tìm sự tự do, lại còn muốn dựa vào tôi kiếm tiền mà bắt đầu một cuộc sống mới.” Kha Nghiêu hít một hơi thật sâu, “Cô đã làm quá nhiều điều ác như vậy mà lại muốn có cơ hội bắt đầu lại một cuộc sống mới, cô dựa vào cái gì?! Còn em trai tôi thì sao? Nó đã làm gì sai? Nó đơn thuần như vậy, cũng chưa từng làm hại bất kỳ ai, nhưng lại không bao giờ có cơ hội được làm một người thật sự trong đời nữa!”

Trương Dương che lỗ tai gào thét, xụi lơ kêu khóc trên mặt đất: “Đừng… Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…”

Cô cảm thấy mình đã điên rồi, cô cảm thấy mình đã chết rồi, nếu không thì đã không thể thấy từng câu từng chữ như vạn tiễn xuyên tim thế này.

Kha Vũ nhớ cô! Kha Vũ thích cô!

Nhưng mà cô đã làm gì vậy?! Cô giết Kha Vũ, cô giết người cô yêu, cô giết người duy nhất trên thế giới này thích cô, cô giết người muốn trọn đời bên mình, và trong lúc hai người đã sắp có thể lấy được hạnh phúc thì cô lại giết Kha Vũ! Cô tự tay đút thuốc độc cho Kha Vũ, nhìn anh co quắp, giãy giụa, lăn lộn trước mặt mình, nhìn khuôn mặt đẹp của anh vặn vẹo dữ tợn, nhìn anh kêu cứu trong đau đớn và bất lực, nhìn anh tự cào cấu cổ mình, nhìn anh máu tươi đầm đìa, nhìn anh chết thảm.

Cô đã làm cái gì?!

Cảnh tượng chết thảm của Kha Vũ lại xuất hiện trước mắt cô một lần nữa, cơn ác mộng ập đến, dường như có vô số Kha Vũ đang gào khóc lăn lộn bên cạnh nhưng lại chẳng thể phát ra tiếng, anh nhìn cô bằng ánh mắt đau đớn, tuyệt vọng và không dám tin, như thể đang hỏi cô tại sao, tại sao em lại giết anh? Chẳng phải chúng ta lưỡng tình tương duyệt sao? Chẳng phải chúng ta muốn hạnh phúc bên nhau trọn đời sao? Chẳng phải em nói muốn đưa anh về nhà sao? Tại sao em lại giết anh?

“A a a a ——” Trương Dương sụp đổ, cô ôm lấy đầu mà hét lên một tiếng đầy thê lương.

Kha Nghiêu lau sạch nước mắt trên khóe mi, hắn đứng dậy, đầy thù hận mà nhìn người phụ nữ đang cuộn mình trên mặt đất, trao đổi một ánh mắt với Kha Thuấn: “Trói lại.”

Kha Thuấn gọi hai sản phẩm tùy chỉnh tới lôi Trương Dương sang một bên rồi trói lại như Viên Phi.

Cơ thể Trương Dương mềm nhũn như bị rút xương, không hề có một chút phản kháng nào, khuôn mặt cô bừa bộn, vừa khóc vừa lẩm bẩm một mình, trông cũng điên điên khùng khùng.

Viên Phỉ khinh thường trừng mắt nhìn Trương Dương.

Kha Nghiêu nhìn Viên Phỉ, lạnh lùng nói: “Thịnh Thế đang ở đâu? Nếu bà còn không nói thì chính là ép chúng tôi đánh bà.”

Mặc dù Viên Phỉ bị trói gô, nhưng dù gì cũng là một người đàn bà đã trải sự đời, bà ta nói một cách bình tĩnh: “Tôi biết các cậu muốn làm gì. Sản phẩm tùy chỉnh… của Phùng Ba chính là thủ lĩnh của các cậu đúng không? Quả thật hắn đã thành công thay thế bản gốc của chính mình, nhưng hắn là được Phùng Ba thật đào tạo mà thành.”

“Thịnh Thế, ở đâu?” Kha Thuấn tăng thêm giọng lặp lại lần nữa, “Bớt nói nhảm đi.”

Viên Phỉ khẽ cười: “Những gì tôi muốn nói nhất định không phải là nói nhảm, xin hãy nghe tôi nói hết.”

Kha Nghiêu khẽ gật đầu.

“Các cậu muốn thay thế Thịnh Thế, có thể được nếu các cậu cũng có thể thay thế không dấu vết giống như sản phẩm tùy chỉnh của Phùng Ba, những bản gốc đó đều có địa vị xã hội và rất nhiều tiền, đủ để thay đổi vận mệnh của các cậu. Nhưng mà, thứ nhất, các cậu chưa được qua đào tạo và diễn không tốt, như vậy ít nhất là trong ngắn hạn, tất cả sẽ đều là sơ hở. Thứ hai, nếu bản gốc xong đời thì các cậu cũng sẽ thất bại trong gang tấc.”

Kha Nghiêu nheo mắt lại: “Có ý gì?”

“Rất nhanh cảnh sát sẽ điều tra ra được Thịnh Thế. Trong điện thoại của chủ nhiệm trung tâm có bản ghi lại cuộc liên lạc với tôi và camera của khách sạn cũng đã chụp được cậu. Cho dù cậu có cải trang đi nữa thì người thân quen liếc mắt một cái là vẫn có thể nhận ra được ngay, họ sẽ rất nhanh tới tìm Thịnh Thế. Sau khi tìm thấy Thịnh Thế, cậu đoán xem họ sẽ làm gì tiếp theo?”

“Nói tiếp.”

“Sẽ đưa cậu ta đi xét nghiệm nước tiểu.” Viên Phỉ cười khẩy, “Trong phòng khách sạn đó có thứ gì, cậu biết rõ hơn tôi đấy.”

Khuôn mặt Kha Nghiêu đầy vẻ hung dữ: “Bà muốn nói…”

“Không sai, Thịnh Thế không thể vượt qua được kiểm tra nước tiểu.” Viên Phỉ không thay đổi sắc mặt mà nói, “Cậu muốn để Thịnh Thế tránh nghi ngờ và có chứng cứ ngoại phạm để chứng minh cậu ta không có ở hiện trường. Đêm nay, chín mươi chín phần trăm là cậu ta đang ở trên giường một bạn chịch đấy, một khi xét nghiệm nước tiểu thì cậu ta xong đời rồi, con đường ngôi sao của cậu ta sẽ bị hủy hoại. Cậu muốn trở thành một đại minh tinh được muôn người ngưỡng mộ, hay là muốn trở thành một tội phạm nghiện ma túy mặt xám mày tro?”

Trương Dương chậm rãi quay mặt sang và nhìn Viên Phỉ với vẻ mặt sắp chết, như thể đã trút mất giọt máu cuối cùng.

Viên Phỉ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, liếc mắt nhìn cô rồi cười miệt thị, cực kỳ hả giận mà nói: “Sao, ngạc nhiên lắm à? Tưởng Ca Ca nhà mình là gì mà thiên thần không nhiễm bụi trần? Tôi nói cho cô biết, đá phò, đánh bạc, ma túy cậu ta cũng đều chơi qua hết rồi đấy. Lúc còn là người mẫu tuyến 18* đã dựa vào việc bán thân mà leo lên tuyến đầu rồi, thấy phụ nữ xinh đẹp thì dương v*t còn cứng hơn bất kỳ ai khác đấy. Chỉ dựa vào mỗi cái xác đẹp mà các cô tự não bổ tôn cậu ta lên thành thánh nhân, nghèo rớt mùng tơi những vẫn tiêu hàng tỷ đồng cho cậu ta, giờ trách ai đây?”

Trương Dương run giọng: “Nói láo, đ*t mẹ nó bà nói láo…”

Viên Phỉ cười khẩy coi thường, ánh mắt sáng lên mà nhìn Kha Nghiêu: “Dựa vào hai vấn đề tôi vừa nêu ra, cậu cần phải hợp tác với tôi.”

Kha Nghiêu nhướn mày.

“Tôi là người hiểu rõ Thịnh Thế nhất trên cái thế giới này đấy. Tôi có thể giúp cậu đóng giả làm Thịnh Thế một cách hoàn hảo nhất, và cậu có thể thay cậu ta đi làm xét nghiệm nước tiểu, xóa bỏ nghi ngờ cho cậu ta và giúp tôi giữ lại được cái cây hái ra tiền này. Dù sao thì tôi cũng chịu đựng đủ lắm rồi, cậu ta càng ngày càng không thể kiểm soát được, sớm muộn gì cũng có ngày xảy ra chuyện. Tất cả những gì tôi muốn là cái danh hiệu ‘Thịnh Thế’ này, vốn dĩ cậu ta cũng chẳng phải tên là Thịnh Thế, còn việc ai làm ‘Thịnh Thế’, tôi không quan tâm.” Viên Phỉ liếc Trương Dương, tàn nhẫn nói, “Không ai quan tâm hết.”

Mắt Trương Dương trợn to như chuông đồng, ánh sáng muốn ăn thịt người bắn ra từ hai con ngươi đen ngòm kia.

Cô không tin những gì con đĩ hèn hạ xấu xa này nói, cô tin vào những gì cô nhìn thấy, cô tin vào trái tim mình và cô tin tưởng vào người mình yêu. Thịnh Thế không bao giờ có thể là loại người như vậy, con ả này nhất định vì bảo toàn tính mạng nên mới bêu rếu Thịnh Thế xấu xa như vậy, thậm chí còn muốn bỏ rơi Thịnh Thế và thay thế bằng hàng giả!

Kha Nghiêu thản nhiên nói: “Bà là một người thông minh.”

Viên Phỉ cười: “Có tiền thì cùng nhau kiếm, tội gì mà không làm.”

Kha Nghiêu nói với Kha Thuấn: “Em dẫn theo người nữa đi tìm Thịnh Thế và khống chế hắn, anh đưa bà ta đến nhà Thịnh Thế để chuẩn bị trước.”

Kha Thuấn gật đầu, lạnh lùng nhìn Trương Dương: “Anh, còn cô ta thì sao?”

Kha Nghiêu thậm chí còn không muốn nhìn Trương Dương nhiều hơn chút nào: “Cô ta vẫn còn hữu dụng, chỗ chị Bối còn rất nhiều anh chị em của chúng ta, còn cần dựa vào cô ta để kéo chị Bối ra.”

Trương Dương cảm thấy rợn hết cả người, người đàn ông trước mặt khiến cô sợ hãi, cô hận không thể lột sống tấm da đó trên mặt Kha Nghiêu xuống, để hắn không dùng khuôn mặt mà cô vô cùng yêu thích ấy mà làm những chuyện khiến cô căm hận nữa!

Kha Thuấn ngoắc tay với Văn Ngự – sản phẩm tùy chỉnh của Nhạc Thần Quang: “Anh sẽ để lại hai người, cậu ở lại đây trông coi cô ta và chờ tin tức của bọn anh.”

Văn Ngự gật đầu, ngập ngừng nói: “Ngàn Đại…”

“Nói sau đi.”

Kha Nghiêu và Kha Thuấn chia nhau mang người theo. Căn phòng vốn dĩ đông người giờ chỉ còn lại Trương Dương, Văn Ngự và một nam một nữ nữa, đôi nam nữ kia Trương Dương cũng không biết mặt, cũng không biết là sản phẩm tùy chỉnh của ai.

Văn Ngự liếc nhìn Trương Dương, sau đó ngồi xuống một bên chơi điện thoại di động, trong nhà hồi lâu cũng không có tiếng nói chuyện.

Trương Dương ngồi thẫn thờ hồi lâu mới lấy lại được chút tỉnh táo sau trạng thái suy sụp điên cuồng.

Cô nghĩ, những người này muốn giết chết Thịnh Thế.

Cô đã làm sai quá nhiều chuyện như vậy thì cuộc đời này của cô cũng hoàn toàn kết thúc rồi. Hai anh em Kha Nghiêu và Kha Thuấn hận cô như thế thì nhất định sẽ giết chết cô, không quan trọng, cô cũng chẳng còn muốn sống nữa, cô chỉ mong sau khi mình chết đi vẫn còn có thể được gặp lại Kha Vũ và vẫn còn cơ hội để chuộc tội với Kha Vũ mà thôi.

Nhưng mà, nếu kiếp sống đê hèn của cô còn có thể đốt hết chút năng lượng cuối cùng và làm chuyện gì đó đúng đắn, thì cũng chỉ còn lại chuyện cứu lấy Thịnh Thế.

Cô không tin những gì mà Viên Phỉ nói, con ả kia nham hiểm xảo quyệt như vậy nhất định vì để mình được an toàn thoát thân nên mới bôi nhọ Thịnh Thế. Cô tuyệt đối sẽ không để chúng làm tổn thương đến Thịnh Thế, tuyệt đối sẽ không để Kha Nghiêu thay thế Thịnh Thế. Ca Ca vô tội, anh ấy cũng chẳng làm gì sai hết, anh ấy không nên phải chịu những nhân quả khủng khiếp thế này, cô phải nghĩ cách để cứu Ca Ca, và đó chính là giá trị còn lại duy nhất của cô.

Trương Dương ép mình phải bình tĩnh lại, ánh mắt cô dừng lại trên người Văn Ngự, cô hắng giọng: “Văn Ngự, cậu còn nhớ tôi không?”

Văn Ngự liếc cô một cái, rồi cũng không để ý đến cô nữa.

“Chúng ta đã gặp nhau ở nhà Ngàn Đại rồi, cậu nhớ tôi chứ.” Trương Dương nói, “Tôi khát quá, cậu có thể cho tôi uống nước được không?”

Văn Ngự do dự nhìn đôi nam nữ kia, hai người kia xem ra còn không có chủ kiến hơn cả cậu, họ đưa mắt nhìn nhau.

Văn Ngự đứng dậy rót cốc nước rồi đưa lên miệng cô.

Trương Dương quả thật rất khát, chỉ mấy ngụm đã uống hết cả cốc.

Văn Ngự đứng dậy muốn rời đi, Trương Dương lại gọi cậu: “Văn Ngự, cậu biết Nhạc Thần Quang chứ?”

Văn Ngự nhíu mày nhìn Trương Dương: “Tất nhiên, cô biết hắn?”

“Hắn là đại minh tinh, ai mà không biết được.” Trương Dương hỏi, “Cậu cũng muốn trở thành hắn sao?”

Văn Ngự gật đầu: “Kế hoạch là như vậy, vì tôi là sản phẩm tùy chỉnh 100%.”

“Nhưng cậu trở thành hắn kiểu gì bây giờ? Kha Nghiêu cả Kha Thuấn còn có người đại diện của Thịnh Thế hỗ trợ, còn cậu thì sao?”

Cô gái trong phòng nói: “Văn Ngự, đừng nói chuyện với cô ta, những người này đều thông minh hơn chúng ta, đừng để bị lừa.”

“Ừ.” Văn Ngự xoay người rời đi.

“Ngàn Đại đâu?” Trương Dương gọi giật lại.

Nghe thấy cái tên này, Văn Ngự khẽ dừng lại.

“Các cậu… làm gì Ngàn Đại rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.