Giết Chết Thần Tượng

Chương 31



Phần 31

Lưng Văn Ngự cứng đờ, vẻ mặt cũng trở nên khác lạ, nhưng cậu ta không trả lời.

“Cũng bắt cô bé lại rồi à?” Trương Dương tra hỏi.

Một người đàn ông khác trong phòng vội nói: “Cô im đi.”

“Bị trói lại giống như tôi sao? Ngay cả một cô bé mà các người cũng muốn giết sao?”

“Không phải!” Văn Ngự hơi hốt hoảng mà giải thích, “Không giết cô ấy, sẽ không giết cô ấy.”

Trương Dương mỉa mai: “Thế nhưng lại bắt cóc cô bé, nếu không thì sao mà các cậu chạy ra ngoài được.” Căn cứ theo kinh nghiệm chung sống với sản phẩm tùy chỉnh hơn nửa năm của mình, thì cô phán đoán là độ thành thục của Văn Ngự kém xa so với Kha Nghiêu và Kha Thuấn, hơn nữa đầu óc cũng chỉ đang là một cậu thiếu niên chừng mười tuổi thôi, còn hai người còn lại thì không bằng cả Văn Ngự.

Văn Ngự quay mặt qua chỗ khác: “Cô không được nói nữa.”

Trương Dương đang vắt óc tìm cách chạy trốn thì đột nhiên nghe thấy tiếng ho yếu ớt truyền tới từ cách vách, sau đó là tiếng ho khiến khung giường lắc lư va vào tường, âm thanh không lớn, nhưng lúc này là đêm khuya vắng người, ở đây cách âm cũng không tốt nên thành ra nghe được rất rõ.

Ba người cũng căng thẳng kéo căng cơ thể, Trương Dương phản ứng gần như ngay lập tức: “Ngàn Đại ở cách vách?”

Văn Ngự chạy sang phòng bên cạnh, cửa vừa mở ra thì tiếng ho lại càng lớn hơn và dường như là không thể dừng lại được, chỉ nghe thôi đã khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Cô gái trong phòng cũng chạy sang.

Chỉ chốc lát sau, Văn Ngự đã quay lại để rót nước, cậu ta lo lắng đến độ trán đã rịn ra một tầng mô hôi mỏng.

“Ngàn Đại bị sao vậy? Bị ốm sao?” Trương Dương hỏi, “Ho như vậy là không bình thường đâu, có phải cô bé đang bị ốm không?”

Văn Ngự mím môi: “Cô ấy bị hen suyễn.”

“Hen suyễn? Có nặng không? Có mang thuốc theo không?”

Văn Ngự lắc đầu.

“Bệnh hen suyễn là bệnh chết người đấy. Các người bắt cóc tại sao không mang thuốc theo cho cô bé, muốn giết cô bé sao?!” Trương Dương cũng không biết bệnh hen suyễn của Ngàn Đại có nặng không, nhưng lúc này cô cần phải nói cho nó thật nghiêm trọng. Cô có thể trốn thoát hay không, tất cả đều phụ thuộc vào việc có thể đánh lừa những “đứa trẻ” mang ngoại hình trưởng thành này hay không.

Văn Ngự quả nhiên sợ hãi: “Thật sao?”

“Tất nhiên, nếu không thì tại sao cô bé lại phải uống thuốc. Người bị hen suyễn có yêu cầu rất cao đối với môi trường sống. Một khi vận động quá mạnh, cảm xúc thăng trầm, không khí ô nhiễm, nhiệt độ quá cao, không gian kín mít và có chất gây dị ứng thì tất cả đều có thể gây ra phát bệnh. Có phải bây giờ cô bé đang ho không dừng lại được và khó thở không?”

Văn Ngự bị dáng vẻ nghiêm trọng của Trương Dương làm cho hoảng sợ, cậu gật đầu.

“Đó chính là lên cơn hen suyễn rồi đấy, mau đưa cô bé đến bệnh viện ngay!”

“Văn Ngự, đừng nghe cô ta!” Người đàn ông kéo tay Văn Ngự, “Đại ca bảo chúng ta không được rời khỏi đây, các cô ấy cũng không được rời khỏi đây.”

Văn Ngự cúi đầu, bê nước đi.

Trương Dương thấy được Văn Ngự thật sự quan tâm đến Ngàn Đại, cô hét lớn sau lưng cậu ta: “Còn không tới bệnh viện là cô bé thật sự sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy!”

Người đàn ông hung dữ trừng mắt nhìn cô, nhưng mi mắt cũng vẫn hiện lên sự lo lắng.

Ngàn Đại ho liên tục không ngừng, giọng nói của cô bé vốn dĩ thanh toát mềm mại, giờ đây lại thô ráp như giấy nhám mài tường, từng tiếng ho cứ như là pháo nổ xẹt qua cổ họng. Trương Dương nghĩ có lẽ mình cũng không nói quá lắm, bệnh hen suyễn của Ngàn Đại thực sự rất nặng, Mina đã từng nói Ngàn Đại từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh, ngay cả ra ngoài chơi cũng cực kỳ ít. Cô cũng thực sự lo lắng, cô đang mang một loại tâm lý chuộc tội, hy vọng có thể cứu được người khác, cô gân giọng hét to: “Ít nhất cũng cho tôi gặp cô bé đã, các người có biết gì về hen suyễn không? Dù gì mấy người cũng có ba người, tôi sao có thể chạy thoát được chứ!”

Quả nhiên Văn Ngự quay lại thật, cậu ta xốc Trương Dương dậy rồi đưa sang phòng bên cạnh. Cơ thể gầy yếu của Ngàn Đại cuộn tròn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, trông cực kỳ đáng thương.

Trương Dương nhìn xung quanh: “Mở cửa sổ ra và giữ cho căn phòng được thông gió.”

Văn Ngự lập tức làm theo, cậu ta luống cuống nhìn Ngàn Đại, lo lắng đến độ đôi mắt cũng đỏ hoe.

“Ngàn Đại, em còn nhớ chị không? Chị là Phi Dương.”

Ánh mắt Ngàn Đại đã tan rã, cô bé cố gắng phân biệt khuôn mặt Trương Dương, vật lộn cầu sống giữa cơn ho dữ dội: “Thuốc, thuốc…”

“Ở đây không có thuốc, em cần phải đi bệnh viện.”

Tay Ngàn Đại yếu ớt kéo lấy ga trải giường, ho đến mức cả người cũng phải co rút lại.

Trương Dương nghiêm nghị nói: “Phải đưa cô bé đến bệnh viện ngay lập tức, nếu không sẽ chết thật đấy!”

Văn Ngự lo lắng đến mức sắp khóc, hai người kia cũng nhìn nhau, đều không có chính kiến.

“Các người nhìn cô bé đi, cô bé sắp chết ngạt rồi, nếu không đến bệnh viện thì sẽ muộn mất!” Trương Dương trợn mắt nhìn Văn Ngự, “Cậu thật sự muốn cô bé chết sao?”

“Không, tôi…” Văn Ngự giật mạnh tóc mình, “Nhưng đại ca nói…”

“Cậu còn quan tâm gì đến những gì họ nói nữa, trừ phi cậu muốn cô bé chết, nếu không thì lúc họ trở lại cũng vẫn phải đưa cô bé đến bệnh viện!”

Văn Ngự nghiến răng: “Đi bệnh viện.”

“Các người phải đưa cả tôi đi nữa.” Trương Dương nói.

Cô gái chỉ vào Trương Dương: “Cô là muốn chạy.”

“Các người có thể gặp người khác không? Có thể gọi xe, có thể lấy số và có chứng minh thư không? Có thể giao tiếp với bác sĩ, mua thuốc và làm thủ tục nằm viện không?”

Những câu hỏi dồn dập này khiến cả ba người đều sững sờ.

Người đàn ông nói nhỏ: “Chúng ta gọi điện thoại cho anh Thuấn đi.”

Văn Ngự không lên tiếng.

“Kha Thuấn vốn cũng chẳng quan tâm đến sống chết của cô bé đâu.” Trương Dương cười nhạt, “Gọi điện thoại cho hắn thì Ngàn Đại nhất định phải chết.”

Khuôn mặt tuấn tú của Văn Ngự trắng bệch.

Trương Dương nói chậm lại: “Văn Ngự, Ngàn Đại là bạn của tôi, tôi rất muốn cứu cô bé, cô bé cũng chỉ là một đứa trẻ vị thành niên thôi, cô bé cũng đối xử rất tốt với cậu đúng chứ? Cậu là người bạn duy nhất của cô bé đúng chứ? Người duy nhất có thể cứu cô bé cũng chỉ có cậu thôi.”

Lên trên xe, Văn Ngự nói với Trương Dương là cậu ta coi Ngàn Đại như em gái của mình. Mặc dù đôi khi Ngàn Đại rất tùy hứng nhưng cũng rất dễ thương, đáng tiếc Kha Thuấn lại không nghĩ như vậy. Nhìn vẻ mặt buồn bực của Văn Ngự thì đằng sau câu nói “không nghĩ như vậy” thực ra còn có tầng ý nghĩa sâu xa hơn, có thể là lợi dụng, khinh thường, chán ghét, thậm chí là căm hận, nhưng Văn Ngự không thể biểu đạt ra được, cậu ta chỉ biết là cậu ta quan tâm đến Ngàn Đại, còn Kha Thuấn thì không.

Đây nhất định là lần đầu tiên Văn Ngự phản bội người của mình, trên đường đi cậu ta cũng vô cùng chán nản và căng thẳng.

Trương Dương nhìn gương mặt quen thuộc của Văn Ngự, trong lòng cô là trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn. Cô đã từng cực kỳ ghét Nhạc Thần Quang, khinh thường, coi rẻ, ghê tởm, chán ghét, hoặc nói là hận cũng chẳng nói quá. Nhưng lúc này đây cô lại chỉ nhìn thấy sự chói sáng của nhân tính trên khuôn mặt này, thật là một sự trớ trêu cực lớn.

Đến bệnh viện, Trương Dương gọi cấp cứu cho Ngàn Đại, thanh toán tiền và làm thủ tục, toàn bộ hành trình đều có người theo sát cô từng bước. Nhưng đối với một sản phẩm tùy chỉnh chưa từng đến bệnh viện, thậm chí còn có thể chưa bao giờ tham gia vào đám đông mà nói thì muốn thích nghi với môi trường phức tạp như vậy vốn đã rất khó khăn, thế thì làm sao có thể ngăn cản Trương Dương nhân cơ hội chạy trốn đây.

Sau khi rời trốn khỏi bệnh viện, Trương Dương chạy thục mạng cả đường, chạy đến hai chân cũng mềm nhũn và khó thở, chạy đến mức phổi cũng như sắp nổ tung thì mới quỳ ngã ở ven đường, nhìn từng giọt nước mắt lớn rơi xuống đất tạo thành một mảng đen nhỏ, mỗi một cái đều đang nuốt chửng linh hồn cô.

Chỉ cần hơi yên tĩnh lại thì cô sẽ nhớ đến Kha Vũ. Chỗ nào cũng là Kha Vũ, trong tâm trí, trong tầm nhìn, và thậm chí cả trong cả hơi thở, dường như cũng đang thoang thoảng có mùi rượu quyện lẫn với mùi việt quất – đó là thứ mùi hôi thối chết chóc, tất cả tất cả đều muốn ép cô phát điên.

Kha Vũ sẽ không tha thứ cho cô, Kha Vũ sẽ đến tìm cô để trả thù, vì cô đã làm chuyện ngu ngốc và ác độc nhất trên đời này, cô đã chính tay giết chết người yêu của mình. Hình phạt mà cô phải chịu chính là phải sống và nếm trải từng phút từng giây nỗi hối hận ngút trời này.

Nhưng cô không thể ngã xuống ở đây được, cô phải ngăn cản Kha Nghiêu. Kha Nghiêu có thể bước tới được ngày hôm nay chính là nhờ cô đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, vì vậy, nếu Thịnh Thế có gặp phải bất cứ bất trắc gì thì cô cũng đều có trách nhiệm. Cô đã phá hủy một tình yêu rồi, tuyệt đối không thể phá hủy cái còn lại nữa.

Nhưng cô phải đi đâu tìm Thịnh Thế, và đi đâu để ngăn cản Kha Nghiêu? Thiết bị theo dõi vừa mới bị Kha Nghiêu ném đi rồi, thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, cô rất sợ nơi cô gặp Thịnh Thế lại chính là ở trên bản tin.

Cô nghĩ đến việc báo cảnh sát. Tốt hơn hết là nên phơi bày tất cả những chuyện này, chắc chắn cảnh sát sẽ có cách tìm người, kể cả cô có phải ngồi tù thì cũng không sao hết. Cô phải vạch trần công ty, chị Bối, những khách hàng trong biệt thự và những nhân bản có tư tưởng làm loạn như Kha Nghiêu, để cho kẻ xấu phải gánh chịu tội ác mà chúng phải gánh, để cho người vô tội không còn bị hại nữa. Và quan trọng nhất chính là kết thúc tội ác mua bán người sống này.

Đúng, phải báo cảnh sát!

Điện thoại di động của Trương Dương đã bị Kha Nghiêu lấy mất, sau khi suy nghĩ kỹ càng thì cô cô quyết định tìm một quán internet gần đây. Cô không chỉ báo cảnh sát mà còn muốn vạch trần tất cả mọi thứ lên trên mạng để tránh cho đám người to gan kia che đậy mất sự thật, dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Nhưng chỉ một giây sau, cô đã bị một người đàn ông bịt miệng và kéo vào con hẻm.

Phụ nữ đi ngoài đường lúc nửa đêm quả thật không an toàn, nhưng Trương Dương cũng không ngờ cô lại gặp phải chuyện ở đây, trong tưởng tượng có thể bị người của chị Bối hoặc bị Kha Nghiêu diệt khẩu, hay bị một ông tai to mặt lớn nào đó giết chết, thì cái kết này thật sự quá bất ngờ.

Nhưng sau khi người đàn ông cất tiếng nói, trong giây lát cô cũng không biết là như này so với gặp một tội phạm hiếp dâm thì cái nào càng đáng sợ hơn nữa.

Giọng nói này, cô vừa mới nói chuyện qua điện thoại vài giờ trước.

“Cô Trương, bây giờ tôi thả tay ra, xin cô đừng kêu to, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu.”

Trương Dương gật mạnh đầu.

Người đàn ông buông cô ra.

Anh ta trông khoảng bốn mươi tuổi, dáng người trung bình và có đôi mắt rất sắc bén. Trương Dương cảm thấy như thể đã gặp anh ta ở đâu đó, nhưng cô lại không thể nhớ nổi.

Trương Dương run rẩy nói: “Kha Nghiêu không còn trong tay tôi nữa, hắn đã…”

“Hắn đã không còn chịu sự khống chế của cô nữa rồi đúng không?” Người đàn ông châm thuốc cho mình, không nhanh không chậm hút một hơi, “Hắn đã đi đâu? Đi tìm Thịnh Thế rồi đúng không?”

“… Sao anh lại biết?”

“Đây không phải là mục tiêu cuối cùng của sản phẩm tùy chỉnh sao?”

“Anh là ai?” Người này có lẽ không chỉ đơn giản là một tên côn đồ của chị Bối.

“Tôi là cảnh sát. Chính xác mà nói thì trước kia đã từng là cảnh sát. Cô có thể gọi tôi là anh Hạo.”

Trương Dương trợn tròn mắt.

“Chúng tôi đã theo dõi tổ chức chế tạo, buôn bán nhân bản và nội tạng người bất hợp pháp này từ mấy năm nay rồi. Trong này dính dáng đến rất nhiều nhóm lợi ích và rất nhiều nhân vật tai to mặt lớn nên vụ án phải chịu rất nhiều cản trở, vì vậy đã bị buộc phải gác lại mấy lần.” Anh Hạo nheo mắt nhả ra một hơi khói, “Nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc, tôi đã lẻn vào vòng của bọn họ.”

Trương Dương đột nhiên nhớ ra tại sao cô lại cảm thấy trông anh Hạo rất quen. Anh ta chính là người đàn ông đi vào chung cư của cô với Kha Nghiêu mà cô đã nhìn thấy trong camera giám sát, mặc dù người đó che kín mặt, nhưng tuổi tác, thân hình và kiểu tóc của người đó lại rất giống với anh Hạo.

Anh Hạo nhìn ra được cô đang nghĩ gì: “Đúng vậy, tôi đã đến nhà cô. Tôi biết đến Phùng Ba thông qua chị Bối, sau đó lại thông qua Phùng Ba mà tiếp xúc với sản phẩm tùy chỉnh của Phùng Ba và nhiều sản phẩm tùy chỉnh khác nữa.”

“Vậy, vậy hẳn là anh đã nắm được rất nhiều chứng cứ đúng không?”

“Đúng vậy, nhưng tôi đã bị lừa.” Ánh mắt anh Hạo lóe lên sự hung ác, “Tôi bị sản phẩm tùy chỉnh lừa.”

“Tôi cũng vậy…”

“Họ có thể dễ dàng giả vờ rằng cái gì cũng không hiểu và chiếm được lòng tin và sự thông cảm của cô.” Anh Hạo trầm giọng nói, “Sản phẩm tùy chỉnh của Phùng Ba, không, giờ nên gọi hắn là Phùng Ba, hắn đã hoàn toàn thay thế Phùng Ba. Lúc đầu, hắn nhờ tôi giúp hắn, chúng tôi có cùng một mục tiêu là vạch trần việc buôn bán trong bóng tối này, cứu người nhân bản và đưa tội phạm ra trước công lý. Nhưng sau đó hắn đã thay đổi, hắn thừa hưởng IQ và EQ cao trong gen của Phùng Ba, trở thành Phùng Ba, sau đó hắn không bỏ được những vinh hoa phú quý kia. Hắn cảm thấy rằng thay vì công bố sự thật và biến họ trở thành bản sao không có gì và thân phận đáng xấu hổ, thì không bằng thay thế bản gốc và nắm giữ tiếng nói cao hơn cùng càng nhiều tài sản hơn, như vậy thì mới có thể thực sự thay đổi số phận của bọn họ.”

Trương Dương im lặng.

Anh Hào nói một cách mỉa mai: “Không thể không nói, nếu xét từ quan điểm của họ nhìn lên thì thật là có lý. Hắn từ một nạn nhân trở thành một kẻ được lợi, rồi sau đó lại biến thành một hung thủ. Hiệp sĩ lấy được kho báu và trở thành con rồng canh giữ kho báu, có phải là một kịch bản rất sáo rỗng tầm thường không?”

“Vậy anh… Vậy hắn…”

“Rất nhiều chứng cứ tôi thu thập được đều bị hắn tiêu hủy, còn suýt chút nữa đã chết trong tay bọn họ.” Trên mặt anh Hạo có một loại lãnh đạm như người từ địa ngục trở về, “Mấy năm nay, để điều tra vụ án này mà vợ con tôi ly tán, mất việc và mất đi anh em tốt nhất. Tôi từng nghĩ rằng lực cản trở lớn nhất từ quyền lực và tiền bạc, nhưng không ngờ rằng thứ đã giáng cho tôi một đao tàn nhẫn nhất lại đến từ nhân tính.” Anh ta vứt tàn thuốc đi và dùng chân nghiền nát nó, “Bây giờ tôi chỉ còn một thân một mình, tôi chỉ muốn lôi đám ranh con kia ra xử lý thôi, cô Trương, cô sẽ giúp tôi chứ?”

Trương Dương không chút do dự nói: “Tôi sẽ giúp anh! Ta cũng muốn vạch trần, vạch trần tất cả mọi chuyện!” Cô lại lo lắng, “Nhưng chứng cứ của anh cũng đã bị tiêu hủy rồi.”

“Tôi đã lưu một bản dự phòng, nếu tôi chết thì những thứ đó tự nhiên sẽ được công bố, nhưng tôi vẫn còn muốn chính tay nhốt chúng nó vào tù, vì vậy tôi muốn bắt ngay tại chỗ. Tối nay Kha Nghiêu nhất định sẽ lợi dụng hỗn loạn để thay thế Thịnh Thế.”

“Anh biết Kha Nghiêu ở đâu?!” Trương Dương kích động nói, “Anh có thể theo dõi di động của tôi?”

“Đúng vậy, tôi theo cô đến tận Nông Gia Nhạc. Sau khi Kha Nghiêu rời đi, tôi muốn tìm cơ hội để cứu cô, nhưng cô lại tự ra được nên tôi đã cùng theo cô tới đây.”

“Vậy tại sao anh lại không đi ngăn Kha Nghiêu lại?!” Trương Dương vội nói, “Bọn họ muốn giết chết Thịnh Thế đấy!”

“Thịnh Thế hiện đang ở trong ‘Daydream’, night show vừa mới bắt đầu thôi, chỗ đó đông như vậy, hắn sẽ không ra tay được đâu.”

“Anh cũng theo dõi Thịnh Thế?”

“Tôi thuê người theo dõi.”

“Anh định làm gì? Tôi có thể làm gì?”

“Cô cùng tôi đến Daydream, chuyện cảnh sát tìm được Thịnh Thế chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Chúng ta phải nhanh hơn cảnh sát và khống chế cả Thịnh Thế cùng Kha Nghiêu, còn gì có sức thuyết phục hơn là hai người giống hệt nhau xuất hiện cùng một lúc chứ.” Anh Hạo cười khẩy, “Tôi muốn ngày mai truyền thông sẽ bùng nổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.