Ngày tụ tập, Trần Gia Hòa bị Hứa Nhất Nặc khéo đến sớm.
Lục Vọng đến cũng khá sớm, anh đứng ở nơi đó bận trước sau, giúp đỡ lấy rượu gì đó chuyển vào.
Lúc Trần Gia Hòa đi ra ngoài gặp mặt anh, lại nói vài câu khách sáo.
Chờ mọi người lục tục có mặt, một đám người ăn uống, ca hát, ôn chuyện.
Lục Vọng bị một đống người luân phiên rót rượu, nói năm đó anh không nói lời tạm biệt, rất không đủ thành ý, Lục Vọng cũng nhận lấy từng người, uống không ít rượu.
Tâm tình anh khá tốt.
Trần Gia Hòa cố ý trốn Lục Vọng, cô lựa chọn một góc, Hứa Nhất Nặc ngồi bên cạnh cô.
Rượu uống được một nửa, nhìn thấy mọi người bên cạnh đều đi hát ở phía trước, lúc này Hứa Nhất Nặc mới khẽ chuyển ánh mắt về phía Trần Gia Hòa, “Ôi, Lục Vọng hiện tại đang ở đây, cậu còn nguyện ý ở cùng một chỗ với cậu ấy hay không?”
Trần Gia Hòa biết Hứa Nhất Nặc có ý gì, cô chỉ cười cười, cầm ly rượu trong tay nhàn nhạt uống một ngụm rượu.
Không dám hy vọng xa vời, không thể vọng tưởng, càng không muốn quên.
“Không muốn nữa.” Cô nói.
Hứa Nhất Nặc nhìn cô, cô ấy cũng uống không ít rượu, “Người phụ nữ khẩu thị tâm phi.”
“……”
Trần Gia Hòa không trả lời cô ấy, nương theo ánh đèn rực rỡ trong phòng, đôi mắt cô híp lại, như có như không nhìn về một nơi nào đó trong phòng.
Vẫn còn có người uống rượu với Lục Vọng.
Bình thường, một nhóm nam sinh chơi đùa vui vẻ, cũng chơi đến cùng.
Anh uống một ly, Trần Gia Hòa cũng uống một ly, từng ly từng ly xuống bụng, cô cũng không biết rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu.
Dù sao cô cũng uống với anh, nhưng không ai biết cô đang uống với anh, bởi vì không ai chú ý tới cô, giống như mấy năm trước mối quan hệ giữa bọn họ mông lung lại mơ hồ, không ai biết.
Rượu mạnh đổ vào cổ họng, bỏng rát, mài mòn cả người.
Một đám con trai càng uống càng hào hứng, mọi người theo đó ồn ào, nhao nhao yêu cầu Lục Vọng cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho bạn gái.
Trần Gia Hòa ngơ ngác nhìn, sắc mặt cô đỏ muốn chết, miệng lưỡi khô khốc, cả người đều là cảm giác choáng váng, nhưng đầu óc lại đặc biệt tỉnh táo.
Cô nhìn anh lấy điện thoại di động ra, sau đó lại gọi điện thoại đi trong tiếng hoan hô của mọi người.
Dù sao cũng là con gái, sau đó Trần Gia Hòa uống đến mức làm dạ dày khó chịu, Hứa Nhất Nặc liền đi vệ sinh cùng cô, thuận tiện gọi một ly nước giải rượu.
Trong phòng vệ sinh, Trần Gia Hòa không nôn nhiều. Cô nhắm mắt tựa vào tường bên cạnh, xúc cảm lạnh lẽo nhất khiến cô cảm thấy tạm thời thoải mái.
Hứa Nhất Nặc đứng đợi bên cạnh cô, vẫn không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu đối với Lục Vọng là như thế nào?”
Trần Gia Hòa uống say đến mức không biết gì, cô chỉ nhớ Lục Vọng đã nói với cô: “Vậy chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”
Cái gì thuận buồm xuôi gió? Cô có thiếu cái này sao?
Giọng Nói của Trần Gia Hòa không lớn, nhưng trong nhà vệ sinh trống rỗng, người rất ít, cho nên giọng nói nghe như được phóng đại vô hạn vậy.
Hứa Nhất Nặc theo bản năng tiến lên, bịt kín miệng Trần Gia Hòa lại, “Này, cậu nhỏ giọng một chút đi!”
Đôi mắt đăm chiêu, Trần Gia Hòa ngơ ngác nhìn Hứa Nhất Nặc, cô cười với cô ấy, “Chúc tớ thuận buồm xuôi gió đó ~”
Hứa Nhất Nặc: “……”
Lại trở lại phòng riêng, Trần Gia Hòa được Hứa Nhất Nặc sắp xếp rõ ràng, đối phương bảo cô ngồi ở chỗ đó, không được nói gì nữa, trong lòng Trần Gia Hòa còn rất tủi thân, nhưng đối phương là Hứa Nhất Nặc.
Hứa Nhất Nặc là ai? Là bạn thân của cô, cũng là chị dâu tương lai của cô, cô phải nghe lời cô ấy.
Nhớ lúc trước khi mới quen Vương Dịch Sâm, Trần Gia Hòa không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm thấy đột nhiên có một người anh trai cũng không tệ lắm, đối xử với mình rất tốt, nhưng sau đó Lộ Y Nhiên hỏi cô một câu: “Ôi, có phải anh trai em thích em không?”
Trần Gia Hòa lúc ấy bị dọa sợ, trốn Vương Dịch Sâm mấy ngày liên tục, còn tìm kiếm không ít thông tin về chuyện anh trai không có quan hệ huyết thống thích mình thì phải làm sao bây giờ?
Rốt cục cho đến một ngày nào đó, Vương Dịch Sâm gõ cửa phòng cô, hỏi có phải ở trong lớp có một cô gái tên là Hứa Nhất Nặc hay không, lúc này Trần Gia Hòa mới hoảng hốt hiểu ra cái gì đó.
Sau đó khi kỳ thi đại học kết thúc, Hứa Nhất Nặc lựa chọn đi Thiên Tân, vì điểm số khá thấp, còn có một phần là bởi vì Vương Dịch Sâm, dù sao hai người ở cùng một tòa thành phố, cái gì cũng thuận tiện hơn một chút.
Trần Gia Hòa ngủ mãi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, một đám người tan rã, cô được Hứa Nhất Nặc gọi dậy.
Mọi người trong phòng đều đi về gần hết, lớp trưởng vẫn còn, Lục Vọng uống không ít rượu, hiện tại đang nằm nghỉ ngơi trên sô pha.
Trần Gia Hòa dụi mắt, đi theo Hứa Nhất Hứa ra ngoài.
Đi vài bước, cô đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn phía sau mình, “À, Lục Vọng đâu?”
Hứa Nhất Nặc không biết nên nói với cô cái gì mới tốt, “Cậu ấy ở khách sạn, không cần cậu quản.”
“……” Trần Gia Hòa trầm mặc vài giây, sau đó nghiêm túc gật đầu, “Đúng vậy, chúng ta đi thôi.”
Cuối cùng là Hứa Nhất Nặc dẫn Trần Gia Hòa trở về, trên đường đi Hứa Nhất Nặc gọi điện thoại cho Vương Dịch Sâm, bảo anh ta đến đón Trần Gia Hòa.
Vương Dịch Sâm tiếp nhận Trần Gia Hòa từ trong lòng Hứa Nhất Nặc, đỡ cô lên tầng.
“Anh, anh thật sự thích Nặc Nặc sao?”
Vương Dịch Sâm cũng không định nói thêm gì với cô, chỉ trả lời: “Đúng vậy.”
“Vậy anh có thổ lộ với cậu ấy không?” Trần Gia Hòa tiếp tục truy hỏi.
Hai người lên lầu, Vương Dịch Sâm nói: “Còn chưa đâu, đang tính toán thời điểm chính thức.”
Trần Gia Hòa chú ý đến nửa câu đầu, nghe thấy Vương Dịch Sâm còn chưa tỏ tình với Hứa Nhất Hứa, cô lập tức lấy lại tinh thần, cũng không biết lấy sức lực từ đâu, trực tiếp kéo dài khoảng cách giữa mình và Vương Dịch Sâm, “Anh là một tên tra nam!”
Vương Dịch Sâm: “???”
Vương Dịch Sâm không rõ nguyên nhân, bị mắng có hơi đột ngột, không biết mình đã làm gì lại trở thành tên tra nam trong miệng Trần Gia Hòa.
Sau đó anh ta lại nghe đối phương nói: “Con trai mấy anh có phải đều giống nhau hay không, rõ ràng là thích nhưng mà không dám thừa nhận…..”
Hai chân Trần Gia Hòa loạng choạng, sau đó cô dựa lưng vào lan can, Vương Dịch Sâm lo lắng cho cô, nhưng cũng khó tránh khỏi một trận đau đầu. Một tay anh ta túm lấy cánh tay cô, lo lắng cô không cẩn thận ngã xuống.
“Nếu anh thật sự thích Nặc Nặc, vậy thì nói cho cậu ấy biết. Em không muốn anh bỏ lỡ cậu ấy… Anh cũng đừng để cho cậu ấy phải đau lòng……”
Trần Gia Hòa nói chuyện đứt quãng, Vương Dịch Sâm chỉ đứng bên cạnh, im lặng nhìn cô.
Chuyện giữa cô và Lục Vọng anh ta cũng biết một chút, Hứa Nhất Nặc đã nhắc tới với anh ta, còn nói muốn anh ta nói chuyện chú ý một chút.
Lời cô nói không phải lời nói lúc say, nhưng lại như là lời nói lúc say.
Cuối cùng Vương Dịch Sâm lựa chọn dìu người vào phòng.
Anh ta nói, “Anh không giống như người đó.”
Trần Gia Hòa ngủ say, ngã xuống giường không còn động tĩnh gì, Vương Dịch Sâm có hơi bất đắc dĩ, anh ta cười lắc đầu, lúc đi ra ngoài cẩn thận đóng cửa lại.