Gió Cũng Biết Anh Từng Yêu Em

Chương 11: Chương 11



“Chơi tôi thì thôi đi, đến cả em ruột mình cũng không tha. Cậu đúng là độc thật đấy, độc đến mức vô tình vô nghĩa luôn!”

“Cái con mẹ cậu mới ăn cháo đá bát! Tớ làm thế là vì ai hả? Hơn nữa, Tống Tiếu sớm muộn gì cũng sẽ yêu đương, kết hôn, tớ đây gọi là ‘tiêu hóa nội bộ’, không để béo cho người ngoài!”

“Được rồi! Lý lẽ thì một bụng! Tớ lười nói chuyện với cậu nữa!”

“Không được! Cậu phải kể tớ nghe, tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì?”

“Tự đi hỏi em cậu đi!”

“Cậu nghĩ cái thằng ngông nghênh đó sẽ nói thật với tớ à?”

“Thế sao cậu nghĩ tớ nhất định sẽ nói cho cậu?”

“Cậu—!”

Một lúc sau, Tống Lạc lại nhắn tới:

“Không nói chứ gì? Được! Nhưng sáng nay tớ thấy Tống Tiếu như cái xác không hồn ấy, kiểu cả đêm không ngủ. Tớ dám chắc là liên quan đến cậu...”

Tim tôi khựng lại một nhịp.

Nếu đúng là như Tống Lạc nói, cậu ấy thức trắng đêm...

Thì... chắc gì đã vì tôi?

Dù sao tôi – Giang Yên – đối với cậu ấy cũng chẳng là gì cả, đúng không?

“Thế cậu có hỏi cậu ấy tại sao không?”

“Cậu không phải là người rõ nhất sao?”

“Tớ rõ cái gì chứ? Thôi, cậu gửi WeChat của cậu ấy cho tớ đi!”

“Trời má! Cả đêm bên nhau mà còn chưa add WeChat? Tớ đến bao giờ mới thấy em tớ yêu đương đây?”

Làm gì có cơ hội để add?

Cậu ấy thì lạnh như băng, tôi thì say bí tỉ…

Tôi mở danh thiếp Tống Lạc vừa chuyển—tên đơn giản một chữ: , đúng là Tống Tiếu.

Danh sách bạn bè trống rỗng như biểu cảm trên gương mặt cậu ta.

Ảnh đại diện là Kakashi trong Naruto—lạnh lùng, ít nói, y chang cậu ấy!

Tôi nhìn ảnh đại diện mà lưỡng lự.

Add xong biết nhắn gì đây?

Hỏi cậu ấy ngủ ngon không á? Tôi lấy tư cách gì để hỏi?

Nói cảm ơn? Nhưng rõ ràng hôm qua cậu ấy nổi giận bỏ đi mà!

Nói xin lỗi? Nhưng tôi làm gì sai với cậu ấy?

Chẳng lẽ... vì không để cậu ấy hôn mà tôi phải xin lỗi? Thế thì vớ vẩn thật rồi!

Nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra, tôi định thôi vậy.

Dù sao như cậu ấy nói, tôi cũng chỉ là “chuyện ngoài lề” mà cậu ấy tiện tay xen vào mà thôi.

Mấy cậu em lạnh lùng kiểu này chắc gì đã để tâm?

Chuyện tình cảm thất bại, thôi thì để sự nghiệp thành công vậy!

Làm việc cho xong kế hoạch hôm qua còn dang dở để cuối tuần được yên bình một chút.

Khi tôi rời công ty thì đã hơn 7 giờ tối.

Mùa hè lúc này vẫn nóng hầm hập như ban ngày.

Lúc lái xe ngang qua một quán trà sữa, tôi lại vô tình thấy Phó Viễn và Trần Mộ Tuyết.

Tôi lập tức lái xe lướt qua, nhưng vẫn kịp nhìn thấy hình ảnh họ tình tứ qua gương chiếu hậu.

Khốn thật.

Tôi không kìm được, đập mạnh tay vào vô lăng.

Bọn họ như thể luôn cố ý xuất hiện trước mặt tôi, nhắc nhở tôi rằng cái tình yêu nhỏ bé ấy của tôi chưa bao giờ có giá trị gì.

Giống như có một cái gai vô hình cắm vào da thịt, lúc nào cũng có thể đ.â.m trúng tim, nhức nhối đến tận sâu thẳm.

Tống Tiếu—cái tên ấy lại bất chợt lóe lên trong đầu tôi.

Tôi không nghĩ nhiều nữa.

Lúc đèn đỏ, tôi cắn răng, gửi luôn lời mời kết bạn.

Sau đó là cảm giác nôn nao không rõ nguyên nhân, lo cậu ấy sẽ không đồng ý, lại sợ nếu đồng ý rồi, mình sẽ nói gì đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.