17
Vừa bước ra khỏi phòng, tôi đã chạm mặt Hướng Dự cùng hai người bạn học khác của Tống Tiếu: Vương Vũ và Trương Ân Gia.
Vương Vũ mở miệng là bắt đầu cà khịa:
“Chị biết không, Tống Tiếu nguyên buổi chiều hồn vía lên mây luôn, chơi cái trò 'công thủ trong rừng' đơn giản vậy mà cũng thua đối thủ…”
“Đúng rồi,” Trương Ân Gia cũng tiếp lời,
“Lúc đó chắc tâm trí anh ấy đang nghĩ đến chị, nên mới lơ đễnh vậy. Sau bọn em kiên quyết không rút lui nếu chưa thắng được trận nào, thế là ảnh mới tỉnh táo lại, giành chiến thắng ở trận 'tấn công giới hạn thời gian'. Thắng xong còn chưa kịp thở đã kéo bọn em phóng xe về đây luôn…”
“Chị nói xem, thế có phải chịu không?”
Tôi không nhịn được bật cười:
“Các cậu nói quá rồi đấy!”
Tôi nhìn sang Hướng Dự, cậu ấy chỉ nhún vai, ra vẻ bất lực.
Tôi quay đầu lại nhìn Tống Tiếu, cậu ấy thản nhiên rít một hơi thuốc, ánh mắt toát lên vẻ khinh thường, theo làn khói từ tốn mà mở lời:
“Chơi kém mà đổ tại người khác? Với cả, mấy người…”
Cậu chỉ thẳng ba người họ,
“Có thể cân nhắc đổi cách xưng hô đi không? Gọi ‘chị’ mà không thấy lạ à?”
“Ối dồi ôi,” Hướng Dự làm bộ đau tim,
“Tống Tiếu, ông bớt kiêu đi có c.h.ế.t ai không? Lần trước bọn tôi gọi ‘chị dâu’ còn bị ông mắng sml đấy nhé!”
“Xưa khác, nay khác. Thời thế thay đổi rồi, hiểu không?”
Cậu dập tắt đầu thuốc, vỗ vai Vương Vũ, rồi nắm tay tôi bỏ đi.
Phía sau là tiếng họ đồng loạt cảm thán:
“Vãi cả chưởng!!!”
“Họ nói thật à?”
Tôi hỏi khi hai đứa rẽ qua một khúc quanh, giọng nửa đùa nửa thật.
“Không hoàn toàn đúng…”
“Không đúng chỗ nào?”
Cậu không trả lời ngay, chỉ mím môi, mắt liếc nhìn về phía xa xa.
Tôi nhìn theo ánh mắt cậu—là Tống Lạc và Lâm Trì.
Tôi vui mừng chạy đến, “Lạc Lạc!”
Hai người kia nghe tiếng quay lại nhìn, thấy tôi đến gần, Tống Lạc liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay tôi, lại liếc qua tay Tống Tiếu:
“Ơ? Đeo rồi à? Bảo sao mắt tôi hôm nay cứ mờ mờ...”
Tống Tiếu nhếch mép cười:
“Chị à, em không ngại chị nhắm mắt thêm một lúc nữa đâu...”
Nói rồi, giơ tay trái ra lắc lắc trước mặt cô ấy.
“Biến đi! Làm màu!”
“Mọi người tính đi đâu tiếp?”
Lâm Trì cười hỏi.
“Tôi…” Tôi nhìn sang Tống Tiếu,
“Tôi định làm bánh sinh nhật, nhưng không chắc ở đây có chỗ làm.”
“Làm bánh? Được đó! Tụi mình cùng đi đi!”
Tống Lạc hớn hở như trẻ con, cũng phải thôi—cô ấy là tín đồ của đồ ngọt mà.
“Vậy đi hỏi thử xem.”
Kết quả: thật sự có thể làm!
Nhân viên nói vì đây ở vùng núi xa thành phố, nên homestay đặc biệt có khu làm bánh riêng, phục vụ cho khách tổ chức sinh nhật hay các gia đình có trẻ nhỏ.
“Bọn tôi…”
Tống Tiếu chỉ Lâm Trì,
“…có thể không tham gia không?”
“Không được!”
Tôi với Tống Lạc đồng thanh. Hai người kia đành cười trừ, ngầm hiểu: đành chịu số phận.
“Đi rửa tay mau!”
Để tiết kiệm thời gian, chúng tôi chọn kiểu DIY, dùng cốt bánh đã nướng sẵn của homestay.
Cái chính là có thể tự trang trí theo sở thích, thích gì thêm đó.
“Giang Yên, chọn mẫu nào đây?”
Tống Lạc nhìn tủ trưng bày đầy mô hình bánh, vừa ngắm vừa hỏi.
Ừ nhỉ, chọn kiểu gì đây?
Thôi thì… hỏi chính chủ bữa tiệc vậy!
“Tống Tiếu, cậu thích kiểu nào?”
“Tôi thích chị…”
Chết tiệt!
Một câu nói bất thình lình khiến khách trong tiệm đồng loạt ngẩng lên nhìn, tôi cảm giác mặt mình nóng bừng.
Tống Lạc cũng bất ngờ trước độ trơ tráo của em trai mình, nghiêng đầu:
“Tiếu, thu liễm lại một chút được không?”
“Thôi đừng đùa nữa! Tôi đang làm bánh sinh nhật cho cậu đấy. Mau chọn mẫu đi!”
“Vậy cái kia!”
Cậu chỉ vào mẫu có họa tiết bóng rổ.