Giờ Đang Nơi Đâu

Chương 24: Dàn hợp xướng và người duyệt bản thảo (1)



Sau buổi hôn lễ, các cô gái ở biệt thự nhà họ Kiều đã trở nên khác trước.

Kể từ khi ở biệt thự nhà họ Cát về, Tiết tiểu thư đã thay đổi phong cách buông thả của ngày xưa. Có lẽ vì bị người hầu ở biệt thự họ Cát làm ảnh hưởng, nên những người hầu giúp việc trong biệt thự họ Kiều đã không còn lọt vào mắt xanh của cô nữa, thậm chí cô còn nói thẳng với bà Kiều là: mình đã lớn rồi, không cần người hầu phải chăm sóc.

Thấy cô nói thế, Doãn Yên lớn hơn Tiết Chân Chân mấy tháng cũng không chịu lép vế, giao trả người hầu, bày tỏ mình có thể độc lập.

Sở Vọng không quan tâm đến hai người chị làm gì, chỉ buông một câu: “Cháu vẫn còn nhỏ, không thể xa Điệp Nhi.”

Sau khi xảy ra thảm án Ngũ Tạp*, các cô gái Thượng Hải trong lớp rất kích động phẫn nộ, nhưng lại bị thầy Wilson cảnh cáo nhiều lần: học sinh trường nữ sinh tư thục Hương Cảng không được tham gia phong trào, nếu không sẽ đuổi học.

(*Phong trào Ngũ Tạp là cuộc biểu tình chống Đế quốc do Đảng Cộng Sản Trung Quốc lãnh đạo, ngày 30 tháng 5 năm 1925. Công nhân từ Thanh Đảo, Thượng Hải và những nơi khác đã diễu hành phản đối việc nhà máy bông Nhật Bản đối việc sa thải và đánh đập công nhân bất hợp pháp, nhưng bọn họ đã bị bắn súng dẫn đến sự kiện đổ máu, nên còn gọi là thảm án Ngũ Tạp.)

Lâm Du cũng nhiều lần gửi thư đến, nhắc nhở hai cô con gái nhà mình chỉ cần chăm chỉ học hành là được, đừng để kẻ khác kích động xúi giục. Trong thư ông cũng đề cập tới chuyện đã tạm định được hôn sự cho Tử Đồng, là một cô gái Thượng Hải nổi tiếng xinh đẹp, họ Hứa. Cô gái nhà họ Hứa học ở trường nữ thục Trung Tây tại Thượng Hải, lớn hơn Doãn Yên hai tuổi, đợi bao giờ cả hai tốt nghiệp thì sẽ thành thân.

Sở Vọng bất giác nghĩ đến người chị gái kia của Tạ Di Nhã, có lẽ chị ta phải thất tình rồi. Cô đã gặp chị gái ấy một lần, cao gầy hơn Tạ Di Nhã song lại không hoạt bát bằng. Từ đầu đến chân toát lên vẻ cao quý kiêu ngạo, có lẽ là vì muốn thoát khỏi huyết thống Trung Quốc, trở thành một người Anh. Nhưng vì cô ấy làm bộ cao quý hơi quá tay nên trông chẳng ra gì.

Trước kỳ nghỉ Hè, bà nữ tu sĩ cầm đến một xấp giấy đăng ký tham gia vào dàn hợp xướng. Những ai điền vào giấy đăng ký thì bắt đầu từ kỳ sau sẽ chính thức trở thành thành viên của dàn nhạc, có thể tham gia buổi lễ vào sáng Chủ Nhật hằng tuần. Lâm Sở Vọng không biết từ khi nào mà các cô gái trong lớp lại thích ca hát như vậy, ngoài cô ra ai cũng đăng ký. Thế mà khi Tạ Di Nhã cầm bút quay về từ chỗ nữ tu sĩ, cô nàng đắc ý giơ ngón cái lên với Sở Vọng: “Không cần lo phải chen chúc với bọn họ nữa nhé, mình đã đứng mũi chịu sào, xông lên trước điền tên cho cậu rồi, không còn cám ơn mình đi!”

Sở Vọng thắc mắc đầy đầu: “Mình nói muốn đi từ bao giờ vậy?”

Tạ Di Nhã hạ giọng cười khẽ: “Đừng nói với mình là cậu không biết dàn hợp xướng có gì nhé? Hai cô chị của cậu còn tích cực hơn cả cậu!”

Cô xoa cằm nghĩ ngợi,dàn nhạc thì có gì chứ? Đến nghe các bác các chú giảng đạo à?

Tạ Di Nhã lại vỗ vào người cô, nói: “Mặc kệ đấy, cậu phải đi với mình! Cậu không đi thì mình chán chết!” Nói rồi cô nàng chạy ào ra cổng trường, nhảy lên xe hơi của nhà họ Tạ.

Trong cửa tiệm may, tình yêu dành cho son môi của ngài Saumur và Sở Vọng đã mở rộng sang phạm vi nước hoa. Thời kỳ này đang rất thịnh hành mùi cam thảo, được các phu nhân xã hội thượng lưu cho đến các danh môn thục nữ yêu thích. Ngài Saumur gọi đùa nó là: mùi hương ở chốn xã giao đẳng cấp cao. Lâm Sở Vọng thích mùi gỗ như tùng bách hoặc bạch dương, nhưng ngài Saumur lại thiên về mùi hoa cam cúc. Còn bà Nguyễn không có nghiên cứu về nước hoa lại bày tỏ, các bà nhà giàu mua gì thì bà ấy sẽ mua theo.

Tuy ở chung dưới một mái nhà, nhưng bà hai Mitchell ở trong tòa nhà khác rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người – có lẽ do được ông Kiều chỉ bảo trước: chỉ cần chào bà cả vào buổi sáng là được, còn những nơi không cần xuất hiện thì hãy tận lức né tránh, không để bà cả bắt được điểm yếu rồi quở trách.

Đã được một thời gian dài kể từ lần nhận được thư của Tư Ngôn Tang. Khi Lâm Sở Vọng cho rằng mình đã đắc tội gì đó với vị hôn phu này, thì bức thư đến từ Đức lại được gửi tới biệt thự họ Kiều.

Kể từ sau khi Doãn Yên bị mất mặt trong đêm trước hôn lễ của Kiều Mã Linh tại biệt thự họ Cát, hại bà Kiều bị bà Cát quở trách một hồi, bà Kiều bắt đầu cẩn thận giáo dục ba cô bé những chuyện khác ngoài học vấn. Bà tình cờ nghe được Tiết Chân Chân đề nghị “muốn đến vịnh Nước Cạn phơi nắng”, thế là vào buổi chiều của ngày nghỉ hè đầu tiên, bà quyết định đưa cả nhà ra biển chơi.

Trước khi mọi người cầm váy đầm và mũ che nắng ra ngoài lên xe, thì bưu tá đã đến cửa. Lần này Sở Vọng đã rút được kinh nghiệm: vừa nhìn thấy bức thư đóng rất nhiều con dấu bưu điện, cô lập tức giật lấy đầu tiên. Kể từ sau khi có kinh nguyệt, Doãn Yên không còn cao lên nhanh nữa. Mà Lâm Sở Vọng thì lại cao vụt hẳn lên, sắp cao hơn cả chị nhà mình nữa rồi – cho nên trong chuyện cướp này giật nọ, Lâm Doãn Yên đã mất đi ưu thế.

Sau khi lên xe, cô ngồi vào chỗ cách xa  Doãn Yên nhất rồi mở thư ra.

Sở Vọng,

Đã rời Thiệu Hưng hơn một năm, anh rất muốn biết tin tức về em từ đâu đó, thậm chí còn hận em vì sao không phải là danh nhân nổi tiếng, để anh có thể dễ bề hay tin em đang làm gì. Anh hay nghĩ, không biết có phải do mình mạo muội làm phiền em, nên mới khiến em ghét anh không. Nhưng anh lúc nào cũng quan tâm, cũng muốn biết liệu em có sống tốt không.

Không hồi âm cũng được, tiện cho anh độc thoại một mình, kể em nghe anh đã làm gì. Tháng Sáu này anh sẽ rời khỏi Đức, đến Anh học tại trường trung học Sherburne một năm. Đức và Anh ký rất nhiều hiệp ứng, nhưng vật giá Berlin vẫn không có chuyển biến tốt đẹp. Ngày trước anh nghĩ có lẽ mình muốn trở thành một nhân vật như ngài Cố Duy Quân*, nhưng hai năm gần đây lạibắt đầu mơước về khoa văn học ở đại học Cambridge. Nếu để cha biết được anh ở Đức nhưng tiếng Trung ngày càng tiến bộ, sợ là sẽ đăng báo thông cáo cho cả nước biết: ông ấy muốn trục xuất đứa con bất hiếu là anh ra khỏi nhà.

Không biết em có cười chê không.

Gần đây anh có đến Bavaria, tá túc ở một nông trường. Sữa bò ở đây rất thơm nồng, hôm nọ uống vào lại bất giác nghĩ, chẳng hay trong nhà của bác gái, có phải sáng nào em cũng uống một cốc sữa giốngnhư một quý cô châu Âu không? Trong thâm tâm anh cảm thấy hình ảnh đó rất đáng yêu.

Không biết em có thể đọc được những lời trên không.

Cảnh xuân ngoài khung cửa rất đẹp, nhớ ra ngoài chơi thường xuyên nhé.

Thư không hết ý,

Chúc em chơi xuân vui vẻ.

Ngôn Tang

26.04

Năm dân quốc 14 tại Munich.

(*Cố Duy Quân là chính khách và nhà ngoại giao từ Trung Hoa Dân Quốc. Ông là một trong những đại diện của Trung Quốc tại Hội nghị hòa bình Paris, 1919; đã phục vụ như là Đại sứ tại Pháp, Anh và Hoa Kỳ.)

Bài thơ ở trang thứ hai cũng là một bài mà đời trước Sở Vọng từng học thuộc. Có điều bản đang cầm trong tay chỉ là bản thảo viết tay, bên trên viết bằng cả ba thứ tiếng là tiếng Đức, tiếng Anh và tiếng Trung, từng kiểu chữ của mỗi ngôn ngữ đều rất đẹp.

Cuối cùng là một bức ảnh: dưới vòm trời xanh ở Bavaria, anh cùng các chàng trai người Đức mặc quần lao động, vui vẻ vắt sữa bò trên đồng cỏ. Tuy chỉ là ảnh đen trắng không có sắc màu, nhưng tấm ảnh mới tinh đó lại chứa đầy cảm xúc.

Sở Vọng cẩn thận vuốt ve mặt người trên ảnh, sau đó nhanh chóng gấp thư lại, nhét vào chỗ sâu nhất trong ba lô.

***

Mới đầu khi ở trên xe mọi người còn chuyện trò, nhưng về sau lại dần nghiêng ngả ngủ gục dưới ánh nắng chói chang. Không biết có phải đã hơn hai tiếng trôi qua rồi không, cuối cùng xe hơi dừng lại trước cửa khách sạn ở vịnh Nước Cạn.

Xe dừng lại, bà Kiều dẫn các cô xuống đi vào khách sạn, rồi đến ngoài bờ cát thuê lều che nắng. Vịnh Nước Cạn như vịnh hẹp, lưng tựa vào núi, khách sạn tọa lạc dưới chân núi, từng cơn gió thổi qua bãi cát vịnh hẹp, lúc thì ẩm thấp, lúc lại mát rượi.

Trên bờ cát là những trai thanh gái lịch náo nhiệt chuyện trò, trong vịnh hẹp nhỏ bé này như chứa đựng toàn bộ ngôn ngữ của cả thế giới. Lâm Sở Vọng nằm trên ghế thích thú uống nước trái cây, nhìn đủ loài yêu tinh đi qua đi lại trước mặt. Doãn Yên và Chân Chân đều muốn giống người da trắng nằm phơi nắng trên bờ, còn Sở Vọng thì lại không muốn. Mặt trời lúc này đang rất độc, nếu không có biện pháp phòng vệ thì sẽ bị bong tróc da mất, cô cũng khuyên hai chị gái hẵng phơi nắng sau. Có điều trong lòng họ, từ xưa đến nay cô không có quyền lên tiếng, các cô ấy ngoảnh mặt làm ngơ, đi thẳng đến chỗ nước cạn.

Trời nóng mà còn chơi trên bờ biển thì rất dễ bị cảm nắng, huống hồ là hai cô bé được nuông chiều chăm chút từ nhỏ. Vì thường xuyên có người bị cảm nắng, trên trong khách sạn đã để sẵn canh gừng bạc hà giải nhiệt cho khách. Bà Kiều bị hơi nóng trên bờ cát làm cho mệt mỏi, còn Lâm Sở Vọng lại không thích gió ẩm trên biển hun người ta thành cây xúc xích, thế là cô xung phong nhận việc về khách sạn đem canh giải nhiệt đến cho mọi người.

Vì khách sạn xây trên sườn núi nên cứ ba bước lại một bậc thềm, tầng trệt nối tầng trệt. Chỉ cần đi xuống một bậc cấp là có thể trông thấy bóng dáng nam nữ ôm hôn ở ban công phòng khách sạn cách đó không xa. Điệp Nhi nhìn thấy, xấu hổ dẫn cô đi lên bậc thềm vào khách sạn. Cứ đến chiều là chiếc bàn ở giữa khách sạn bị chuyển đi, nhường khu vực làm phòng khiêu vũ. Vì bây giờ đã qua giờ cơm trưa, nên nhân viên khách sạn đã bắt đầu dọn dẹp sàn này để tối nay trưng dụng. Chỉ lác đác vài người ăn uống, lúc này trong khách sạn có một đám thanh niên chừng hai mươi tuổi đang đuổi bắt đùa giỡn, có lẽ là sinh viên đại học Hương Cảng tranh thủ nghỉ hè đến biển du ngoạn.

Nhóm sinh viên đại học cả nam lẫn nữ chơi đùa ngay trong khách sạn, chạy qua chạy lại. Sở Vọng đi theo Điệp Nhi cẩn thận né tránh, nhưng vẫn bị một nam một nữ đụng trúng làm té ngã, lập tức một xấp thứ gì đó màu trắng giống tờ rơi trong tay cô gái kia cũng rơi xuống đất.

Điệp Nhi che cho Sở Vọng, tức tối mắng hai người kia: “Không biết có nhiều người lắm hả, ở bên ngoài mà không ý tứ gì cả.”

Hai người họ xấu hổ xin lỗi Điệp Nhi và Lâm Sở Vọng, lóng ngóng nhặt tờ rơi lên. Sở Vọng và Điệp Nhi bị bao vây giữa đống tờ rơi, cũng không thể dẫm lên đống giấy trắng mà bỏ đi được, vậy là cả hai tốt bụng ngồi xuống nhặt từng tờ giúp họ.

Lúc Sở Vọng cúi đầu nhặt, nhưng khi khóe mắt vừa liếc thấy nội dung trên đó thì lập tức ngẩn ngơ.

Đó thông báo tuyển dụng từ nhà xuất bản tập san Khoa học Tự nhiên đại học Hương Cảng, bên trên viết tám chữ to: TUYỂN NGƯỜI XEM XÉT LUẬN VĂN KHOA HỌC.

Bằng cấp trên bậc cử nhân, nắm rõ thành thạo cú pháp tiếng Anh học thuật, biết cách sử dụng tiếng Latin trong luận văn học thuật.

Không yêu cầu địa điểm làm việc, có thể để lại địa chỉ để gửi luận văn cần xét duyệt đến, sau khi xét duyệt xong thì lại gửi đến hộp thư của Nhà xuất bản Khoa học Đại học Hương Cảng qua đường bưu điện..

Cuối cùng cần phải đậu vòng phỏng vấn. Lúc phỏng vấn vui lòng bổ sung thêm bằng cấp, luận văn cá nhân từng được đăng tải và bản chỉnh sửa bổ sung. Tiền lương tính theo số chữ luận văn, có thể thỏa thuận.

Ánh mắt của Sở Vọng bị hai chữ “tiền lương” gì chặt, Điệp Nhi gọi vài lần cô mới hoàn hồn, chần chừ trả xấp tờ rơi lại cô sinh viên kia.

Nữ sinh viên nọ nhận tờ rơi, có lẽ vẫn cảm thấy xấu hổ vì chuyện vừa rồi, bèn cười giải thích: “Gần đây đang ầm ĩ bãi công, người xem xét đều đi hết cả. Nhà xuất bản mới thành lập nên không muốn đóng cửa, nhưng tìm khắp Thượng Hải và Quảng Châu cũng không tìm được người xem xét phù hợp, bọn họ đang lu bù cả lên, nên lần này mới để chúng tôi đến vịnh Nước Cạn xem có Hoa kiều nào về nước hay người da trắng chịu làm người xem xét không.”

Sở Vọng kìm nén hưng phấn, cẩn thận hỏi: “Em biết một người có thể làm người xem xét đấy. Chị có thể cho em một tờ quảng cáo được không? Để quay về em hỏi xem chị ấy có chịu không.”

Nữ sinh kia rất vui, cho cô một tờ rơi rồi nói tiếp: “Nếu cô ấy chịu nhận thì có thể gọi điện đến văn phòng này, hẹn thời gian gặp mặt nói chuyện —— đương nhiên là có thể trực tiếp đến vào các ngày trong tuần, có điều gần đây sợ sinh viên gây rối, cho nên lính ngoại quốc canh gác nghiêm ngặt ngoài trường học, không ai giới thiệu thì khó vào lắm.”

Sở Vọng cám ơn cô gái nọ rồi cẩn thận cất tờ rơi vào trong ba lô. Trên đường đem canh giải nhiệt ra bờ biển, vì hưng phấn nên Sở Vọng bước đi rất nhanh. Điệp Nhi thầm hoài nghi, nhưng từ trước đến nay cô không có thói quen hỏi chuyện của chủ, vì vậy cũng chỉ im lặng đi theo Lâm Sở Vọng.

Đương nhiên cô không quen người xem xét nào khác để có thể “quay về hỏi ý kiến của chị ấy” cả, bởi vì người hoàn hảo có thể làm công việc đó chính là bản thân Lâm Trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.