Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 34: Triền miên như cảnh xuân*





Edit: Hinh

Beta: Chou

Mùa đông ở phương Bắc đã đến, tuyết rơi mấy ngày liền, lọt vào tầm mắt đều là một mảng màu trắng tinh khôi.

Sở Mạt ở nhà vui vẻ đón Tết, mỗi ngày đều trôi qua rất náo nhiệt. Một trong những lý do cô muốn Kỷ Tuân trở về đây với mình, là do cô muốn anh cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ như vậy.

Đã gần một tuần, cô xa anh đã gần một tuần rồi.

Tuy mỗi ngày đều video call với Kỷ Tuân, nhìn đôi mắt anh ngày càng nhiều nhớ nhung hơn làm lòng Sở Mạt hơi đau đau.

Mùa đông ở Thượng Hải nhiệt độ thấp lại còn lạnh, mỗi khi video call thấy Kỷ Tuân chỉ mặc quần áo ở nhà hoặc áo sơ mi mỏng manh, Sở Mạt đều nhíu mày kêu anh mặc thêm đồ vào, anh rất ngoan làm cô càng muốn nhanh trở về ôm anh một cái.

Sở Mạt đã đặt vé máy bay xong hết rồi, cô không nói trước cho Kỷ Tuân, muốn cho anh một bất ngờ.

Tối hôm sắp xếp quần áo, Tương Vi gõ cửa đi vào đưa nước trái cây cho cô.

Khó lắm mới có một ngày không đi thăm họ hàng, trong nhà cũng không có người ngoài, chút im lặng khó có được.

Tương Vi thấy Sở Mạt đang gấp quần áo thì bỏ nước trong tay xuống, ngồi bên giường cùng gấp quần áo với Sở Mạt.

”Con mới về có một tuần đã phải đi, còn chưa hết Tết nữa.” Tương Vi không nhịn được phàn nàn, ”Trường học của con cũng quá không có nhân tính rồi.”

Sở Mạt biết Tương Vi cảm thấy rất mất mát, cô hiểu, cũng hơi áy náy, bèn nghiêng người ôm lấy bà, làm nũng nói: ”Học kỳ sau con sẽ tranh thủ về nhiều hơn được không?”


Lần này Sở Mạt phải về trước thời hạn là do trong trường có việc, tuy Tương Vi rất không cam lòng, nhưng cũng không muốn làm chậm trễ việc học của cô.

”Con nói vậy là được.” Cọ cọ hai má Sở Mạt, Tương Vi cảm thán, ”Tiểu Mạt của mẹ, vừa chớp mắt đã lớn như vậy rồi, cứ như vừa hôm qua con chỉ là một đứa trẻ nhỏ xíu vậy.”

Sở Mạt cười: ”Trước mặt mẹ con luôn luôn là đứa trẻ mà.”

”Ba hoa!” Tương Vi nhéo nhéo mũi cô, ý cười dịu dàng ngập trong mắt, nhưng cười cười, bà vẫn thở dài, ”Ài, cũng may Tiểu Mạt của mẹ không chịu thua kém ai, tình trạng của con năm trước thật sự là hù chết mẹ. May mắn, may là con không sao.”

Nhắc đến năm ngoái, Sở Mạt lại áy náy, khi đó thật ra cô không bị gì cả, nhưng lại vì bản thân mà làm Sở Kiến Hùng và Tương Vi lo lắng, thật sự rất ích kỷ.

”Thật xin lỗi mẹ, để mẹ và ba lo lắng rồi.” Sở Mạt nhỏ giọng nói.

Trong căn phòng nhỏ ấm áp yên lặng, hai mẹ con ôm nhau.

Mắt Tương Vi đỏ lên, nhưng bà rất nhanh điều chỉnh lại, lột quýt đút cho Sở Mạt, ”Nhìn xem, chuyện lỗi lầm năm đó chúng ta nhắc đến làm gì! Đây, con ăn trái cây đi, mẹ có quà cho con.”

”Cảm ơn mẹ!” Sở Mạt ăn quýt, bổ nhào hôn lên mặt Tương Vi, cười tủm tỉm vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu.

Có Tương Vi giúp đỡ, vali của Sở Mạt gọn gàng không ít.

”Vẫn là mẹ lợi hại!” Sở Mạt một bên ăn quýt một bên nói ngọt.

”Ừm, vào Đại học đúng là khác hẳn, miệng ngọt hơn rất nhiều!” Tương Vi ngoài miệng nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt đã chứng minh bà rất thoải mái.

”Hì hì!”

”Đúng rồi, lúc con về mẹ quên hỏi, không phải con nói muốn dẫn bạn về nhà sao?”

”À…”

Sở Mạt đang cười tủm tỉm ăn quýt nghe bà nhắc đến vấn đề này, không cẩn thận bị nước quýt làm sặc, cô ho hai tiếng. Mấy ngày nay ở nhà quá vui vẻ, quên mất chuyện trước khi về cô có nhắc đến chuyện sẽ mang bạn về đây ăn tết. Trong một tuần này Tương Vi cũng không nhắc đến, Sở Mạt còn tưởng bà đã quên, ai ngờ bà vẫn còn nhớ.

Tương Vi đang đợi cô trả lời, chống lại ánh mắt nghi hoặc của bà, Sở Mạt chỉ biết cười gượng: ”Ừm, đột nhiên có việc nên không thể đến nữa.”

”Ồ, ra là vậy.” Tương Vi gật gật đầu, đột nhiên có chút thích thú hiện lên, bà cười hỏi: ”Người bạn đó, là nam đi?”

Sở Mạt nghẹn lời, không nói chuyện nhưng biểu cảm xấu hổ đã bán đứng cảm xúc của cô.

Tương Vi cười: ”Xem con kìa, bị dọa thành như vậy. Con đã trưởng thành rồi, có người yêu cũng rất bình thường, ba mẹ sẽ không nhúng tay vào chuyện của con.”

”Mẹ…” Sở Mạt mềm giọng.

”Con gái trưởng thành phải lập gia đình.” Tương Vi sờ sờ tóc Sở Mạt, dịu dàng nói: ”Nhưng mà mẹ vẫn hy vọng con có thể tìm được một người thật sự yêu mình, có thể chăm sóc con thật tốt, như vậy ba mẹ mới yên tâm được.”

Tương Vi dịu dàng và khoan dung như vậy làm lòng Sở Mạt trở nên mềm mại, cô biết đối với bà mà nói không gì quan trọng hơn hạnh phúc của cô. Thật ra cô cũng rất muốn giới thiệu Kỷ Tuân với Tương Vi, nhưng bây giờ thời cơ còn chưa đến, bọn họ còn có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, nếu chuyên phức tạp này nếu để gia đình cô biết được sẽ phiền phức lắm.

Trong khoảng thời gian về đây Sở Mạt đột nhiên nghĩ, thật ra bây giờ Kỷ Tuân không đến đây cũng tốt, nếu không cô cũng không biết nên giải thích bối cảnh gia đình anh thế nào nữa. Cô sẽ không nói dối, so với nói một nửa cho ba mẹ hiểu lầm rồi nghĩ bậy bạ thì thà không nói còn hơn.

Tuy bây giờ Sở Mạt cần tạm thời giữ bí mật với Tương Vi, nhưng đợi mọi chuyện ổn định lại, cô nhất định sẽ tìm một cơ hội thật tốt để bọn họ gặp mặt Kỷ Tuân.


Cô tin tưởng Kỷ Tuân nhất định có thể khiến Tương Vi an tâm.

Sáng sớm mồng 5, Sở Mạt lên máy bay quay về Thượng Hỉa.

Cảm giác vui vẻ vì sắp gặp Kỷ Tuân rất nhanh đã thay thế cảm xúc đau buồn khi xa ba mẹ. Cô còn chưa thông báo cho Kỷ Tuân, không biết bây giờ anh đang ở nhà hay ở công ty, nếu thấy cô về, chắc anh sẽ bất ngờ đến nhảy dựng lên cho xem.

Trong lúc Sở Mạt suy nghĩ thì chuyến bay hơn 2 tiếng đã kết thúc.

Gần hết mồng 5, tuy lịch nghỉ tết vẫn còn một ngày, nhưng người trong sân bay Hồng Kiều vẫn không ít, thậm chí còn nhiều hơn ngày Sở Mạt đi. Không ai đón cô, một mình Sở Mạt cố gắng kéo vali đi đến bên đường đón xe.

Đi đến nội thành, vì trường còn chưa học trở lại nên cũng không nhiều người như khu thành thị, ngã tư đường vắng tanh.

Hôm nay nhiệt độ rất thấp, còn có mưa. Nỗi nhớ nhà của Sở Mạt dâng lên, bất chấp lấy vali không mở dù, vừa xuống xe đã chạy vào tiểu khu.

Lúc chờ thang máy, Sở Mạt nghĩ cô có nên nhắn hỏi Kỷ Tuân đang ở đâu không, nhưng ngẫm lại anh thông minh như vậy, cô đột nhiên hỏi chắc chắn sẽ bị anh đoán ra. Nếu đã muốn cho anh một bất ngờ thì không thể bị phá vào chút chót được.

Sở Mạt suy nghĩ nhất nhiều về phản ứng của Kỷ Tuân khi nhìn thấy cô, nghĩ đến bản thân tự cười toe toét.

Nhưng hình như Kỷ Tuân không ở trong nhà.

Lúc đi Sở Mạt không đem theo chìa khóa nhà, bây giờ đứng trước cửa cô mới nhớ ra. Chuông cửa vang thật lâu, vẫn không ai mở cửa.

Ngọn lửa nhiệt tình của Sở Mạt giảm không ít, chỉ đành lấy điện thoại ra gọi cho Kỷ Tuân.

Không ai bắt máy.

Gọi hai lần, vẫn không có người bắt máy.

Ánh mắt Sở Mạt dần trở nên mất mát, cô tự an ủi mình có lẽ do Kỷ Tuân đang bận.

Cô đẩy vali vào rồi nhấn thang máy. Nếu anh không ở nhà, thì chắc là đang ở công ty, nếu cô đến công ty thì chắc có thể tìm được an.

Nhưng lỡ anh không ở công ty thì sao?

Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm ngón tay Sở Mạt dừng ở không trung, không nhấn vào cái nút đi xuống. Bây giờ cô hơi hoảng sợ, không biết tại sao, lại loáng thoáng có một cảm giác không lành.

Có khi nào anh xảy ra chuyện gì không?

Sở Mạt lắc lắc đầu, đá văng suy nghĩ này ra khỏi đầu, nhưng lại có một suy nghĩ khác đáng sợ hơn hiện lên.

Ngón tay đang dừng giữa không trung của cô có chút run rẩy, mấy suy nghĩ vớ vẩn làm cô cảm thấy xung quanh như có từng đợt khí lạnh đánh vào mình.

”Đinh ~” Thang máy đến rồi.

Kỷ Tuân đứng trong thang máy, trong tay còn đang cầm cái bánh bao nóng hổi vừa mua.

Thấy Sở Mạt, Kỷ Tuân từ kinh ngạc đến vui mừng, chỉ đúng một giây.

Sở Mạt còn tưởng cô đang nằm mơ, vẫn chưa thoát khỏi trạng thái kinh hoàng, mãi cho đến khi Kỷ Tuân ôm chặt cô, hương muối biển sạch sẽ tươi mát bao phủ lấy Sở Mạt.


Bây giờ cô mới phát hiện hốc mắt của mình không biết từ khi nào đã đỏ lên.

”Kỷ Tuân…”

”Em về khi nào vậy?” Giọng điệu Kỷ Tuân đầy vui mừng, anh gắt gao ôm Sở Mạt, không ngừng hôn lên hai má và tóc cô, tràn đầy đau lòng nhìn Sở Mạt đang run rẩy, ”Đến đây lúc nào, sao không nói với anh để anh đi đón em? Hôm nay Thượng Hải rất lạnh, cơ thể cứng lại hết rồi đúng không? Có đói bụng không, anh đưa em đi ăn nhé?”

Sở Mạt lắc đầu, hít hít mũi nói: ”Em không đói bụng, em muốn anh ôm.”

Kỷ Tuân cười, ánh sáng trong mắt chói lên. Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, lại ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, cứ như cả đời không muốn buông ra.

Sở Mạt đi một tuần, một mình Kỷ Tuân ở đây, lúc rảnh rỗi anh sẽ quét dọn thật sạch sẽ từng ngóc ngách, ga giường và chăn gối của Sở Mạt cũng đổi mới hoàn toàn.

Trên sô pha, Sở Mạt mới cởi áo lông còn chưa thích ứng được với nhiệt độ trong nhà, cô vùi vào lồng ngực Kỷ Tuân, đưa tay vào áo anh dán ở bụng Kỷ Tuân, thật ấm áp, thật thoải mái.

Kỷ Tuân cũng không ngại tay cô lạnh, còn ôm chặt cô, trong đôi mắt đang nhìn cô đều là tình cảm nồng nàn.

Trong một tuần Sở Mạt không ở đây, anh thật sự quá vất vả.

Đêm giao thừa Kỷ Tuân có đến bệnh viện, nhưng Phương Hoài Thu lại nói vài ba câu rồi đuổi anh đi. Đã gần một tháng, anh vẫn chưa nhìn thấy mặt Kỷ Thịnh Bang, thậm chí còn không biết ông ta còn sống không.

Một mình anh ở trong căn hộ này, tưởng tượng đến bộ dáng khi Sở Mạt ở nhà, ngoài cửa sổ là pháo hoa rực rỡ, nhưng bên trong phòng lại yên tĩnh lạnh lẽo.

Anh rất nhớ rất nhớ Sở Mạt, lúc nhớ đến mẹ, lại nghĩ đến cô; lúc nhớ đến bà, cũng nhớ đến cô; lúc nhớ đến thôn Ngân Hồ, cũng sẽ nhớ đến cô. Sở Mạt đã cắm rễ trong trái tim anh, cô xuyên qua quá khứ và tương lai của anh.

Mỗi một phút mỗi một giây cô không bên cạnh, mỗi hơi thở của anh, đều là nhớ nhung về cô.

Cứ ở trong nhà thì ngột ngạt, anh phải đến công ty để tăng ca. Dù Phương Hoài Thu đã tạm ngưng công việc trong tay anh, nhưng anh còn có rất nhiều chuyện phải làm. Anh ở trong công ty ba ngày, sợ sau khi Sở Mạt biết sẽ lo lắng nên lúc video call với cô đã không nhắc đến.

”Sao anh lại chăm chỉ vậy chứ!” Sở Mạt hôn lên cằm anh, ”Một mình ở nhà còn ngoan như vậy, quét dọn nhà cửa vô cùng sạch sẽ.”

Không thỏa mãn cô chỉ hôn cằm, Kỷ Tuân cúi đầu ngậm môi cô, ”Nhớ em, đợi em về thưởng cho anh.”

Sở Mạt cười hì hì, ”Gì cơ, sao anh biết em sẽ khen anh… A.”

Tiếng cười của cô và đôi môi mềm như cánh hoa, tất cả đều bị Kỷ Tuân nuốt vào.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng cao, triền miên như cảnh xuân, nhu mì lưu luyến.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.