“Phượng Cử?” Trầm Nhạn Thạch giật mình, không ngờ Phượng Cử sẽ đến đây. Thật đúng là khách hiếm thấy, trong nhất thời tay chân có chút lóng ngóng, “Ngồi đi, đệ muốn dùng trà không?”
Y lúng ta lúng túng một hồi mới rót trà được, cũng không rảnh so đo bản thân là huynh trưởng mà đi châm trà pha nước cho đệ đệ nó mất thân phận tới cỡ nào.
“Không cần, ta có chút chuyện muốn hỏi huynh.” Trầm Phượng Cử dừng một lát, cân nhắc nên mở lời thế nào, chần chừ một chốc mới hỏi: “Lúc ở Thiên Sơn, huynh có… có bị…”
Hắn không nói tiếp nhưng Trầm Nhạn Thạch đã hiểu ý, tay phải đang cầm ấm trà khựng lại, nước nóng văng vào tay cũng không hay biết: “Phượng Cử, có những chuyện đã qua rồi hãy để nó qua luôn.”
Ánh mắt sắc lẻm xoáy nhìn lưng Trầm Nhạn Thạch khiến y dù cách một lớp vải cũng cảm nhận cơn đau buốt. Trầm Phượng Cử chậm rãi mở miệng: “Huynh biết ta muốn hỏi huynh chuyện gì, không lẽ huynh cũng bị hắn… tên họ Đoàn đó đúng là không bằng cầm thú!”
Hắn nghiến răng trèo trẹo, đủ thấy lòng căm thù tên kia đến tận xương tủy. Trầm Nhạn Thạch bất giác giật nảy mình.
Nhưng câu nói khiến trái tim y tái lạnh còn ở phía sau. “Hắn đối xử với huynh vậy mà huynh còn mặc hắn nghiễm nhiên ra vào trong khách phòng vậy sao?”
“Cái gì?” Ra vào trong khách phòng? Câu này rõ ràng có ý mỉa mai.
Trầm Phượng Cử cười khẩy một tiếng: “Sáng sớm nay ta đã thấy hết rồi. Tên Đoàn Phi Ưng đó từ trong phòng của huynh đi ra, các ngươi còn hẹn gặp nhau ‘ở chỗ cũ’ nữa, coi bộ đây không phải là lần đầu tiên. Đại ca, ngươi giấu giếm thật khổ tâm quá mà?” Cả giọng và mặt đều đanh lại, có chỗ nào giống thái độ nói chuyện với huynh trưởng của mình đâu?
Trầm Nhạn Thạch không còn tâm tư nào so bì mấy chuyện này. Phượng Cử đã biết rồi, làm sao bây giờ? Trong đầu y rối rắm một mảng.
“Tại sao? Không lẽ huynh yêu hắn rồi sao?”
Trong lòng dâng lên một trận cay đắng: Quả thật huynh đã từng yêu một người, nhưng Phượng Cử, huynh không thể nói ra được.
“Sao huynh không biện bạch gì hết, chịu nhận rồi à?”
Sao không biện bạch à? Đệ chịu tin ta sao? Ta có nói bao nhiêu lời nữa cũng đâu có gì khác biệt.
Trước khi đến đây, Trầm Phượng Cử đã nghĩ tới vô số khả năng, hắn nên chất vấn thế nào, Trầm Nhạn Thạch sẽ phân trần ra sao. Mỗi đường đi nước bước hắn đều suy xét kỹ càng, lòng mẩm muốn moi móc chuyện này ra sẽ không dễ dàng gì. Nhưng không ngờ y lại không thanh minh thanh nga gì đã thừa nhận ngay! Mấy lời chuẩn bị sẵn cũng nói không ra câu nào. Một lúc sau hắn nghiến răng buông một tiếng: “Ngươi đúng là đồ đê tiện!”
Đê tiện! Hai chữ này như lưỡi kiếm xuyên thủng ***g ngực Trầm Nhạn Thạch, cả người y choáng váng.
Không có cách nào phản bác lại.
Không sai, thật là đê tiện mà. Bằng không tại sao biết rõ người Tử Thanh yêu chính là Phượng Cử nhưng lại vì vài lời đường mật đã ngoan ngoãn đem bản thân trao ngay? Làm sao chỉ vì lưu luyến sự dịu dàng của Đoàn Phi Ưng mà quên đi sự tổn thương hắn đã từng gây ra? Nói hay lắm, căn bản là tự mình rước lấy nhục mà.
Tiếng bước chân vang xa, Phượng Cử đã đi mất. Thật nực cười, còn tưởng đệ ấy tới đây là muốn hàn gắn tình thủ túc sứt mẻ này, thì ra đều là tự mình mơ mộng hão huyền. Phượng Cử sẽ không bao giờ thừa nhận người đại ca này sao? Y nhìn thấy sự khinh miệt ánh lên trong đôi mắt hắn. Nhất định đệ ấy lấy làm hổ thẹn đã có một người huynh trưởng như mình chăng?
Chẳng trách được ai trừ bản thân ra.
“Trầm An.”
Cái đầu nhỏ xíu của Trầm An thò ra: “Thiếu gia, có chuyện gì sao?”
“Mau thu dọn đồ đạc, chúng ta lên đường ngay.” Nơi này không thể nán lại được nữa.
“Dạ được, chúng ta về Trầm gia trang đi!” Trầm An reo lên mừng rỡ, cuối cùng cũng được về Trầm gia trang rồi. Nơi đó núi non tốt, sông nước tốt mà người cũng tốt luôn — Không có mấy kẻ thấy ghét thì tự nhiên là tốt vô cùng.
Trầm gia trang? Trong lòng y thầm cười khổ, còn quay về đó sao? “Chúng ta không phải quay về Trầm gia trang, ít nhất ta sẽ không về.”
Trầm An mau miệng nói: “Thiếu gia nói gì vậy? Cậu không quay về thì đương nhiên em cũng không về luôn. Nhưng không về đó thì đi đâu hả cậu?”
“Chỗ nào cũng không được đi!” Cửa phòng đột nhiên đẩy ra, Nhạc Tử Thanh bước vào, “Tại sao đệ muốn đi khỏi đây?”
“Chỉ là muốn đi thôi.”
Hắn thở dài một tiếng: “Huynh biết không thể giữ đệ được, nhưng có đi đâu đệ cũng phải thưa với Triệu tam thúc một tiếng. Vừa lúc thúc ấy cũng có chuyện muốn nói với đệ.”
Trầm Nhạn Thạch không hỏi là chuyện gì. Cái gì phải tới sẽ tới, cách nào cũng tránh không được, không phải sao? Hít một hơi thật sâu, gồng mình chuẩn bị, y sải bước ra ngoài.
***
Đoàn Phi Ưng ngồi chờ ở con sông nhỏ tới tận trưa vẫn không thấy bóng dáng Trầm Nhạn Thạch đâu. Hắn sốt ruột đi đi lại lại từ bờ sông này tới bên kia cây cầu, lại từ phía cầu đảo ngược lại bờ bên kia. Cuối cùng có một vị lão bá tốt bụng nhắc nhở hắn: Con sông này thường hay có hà bá xuất hiện, cẩn thận đừng để bị ăn mất đó.
Tại sao Trầm Nhạn Thạch lại không đến như đã hẹn? Không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Nhưng Triệu phủ vẫn yên bình, ngựa xe tấp nập, khách khứa dập dìu, một bầu không khí thanh bình, không mảy may có chút bất thường nào.
Đoàn Phi Ưng dằn lòng chờ trời vừa xẩm tối liền nhảy qua tường thẳng đến Trúc Tâm quán. Từ xa đã trông thấy hai bóng người bước ra, hắn vội vàng ẩn mình vào rừng trúc.
Bước ra chính là hai nha hoàn của Triệu phủ, bọn họ còn mang theo khăn rửa mặt và dược liệu. Lúc đi ngang chỗ Đoàn Phi Ưng ẩn nắp, cả hai liền xì xầm với nhau.
Một người thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng ngủ rồi, nguyên ngày nay đúng là mệt chết người mà.”
Người còn lại nối tiếp: “Đang yên đang lành như vậy sao lại nhiễm phong hàn chứ?”
“Chậc, ai mà không có mấy hồi đau ốm bệnh hoạn. Có điều Trầm thiếu gia này đúng là không biết chọn chỗ, lại tới ngay phủ của chúng ta mới bệnh, đúng là liên lụy chúng ta sống không yên.”
“Ai nói không phải chứ…”
Hai người vừa nói vừa đi xa dần.
Đoàn Phi Ưng thầm nghĩ trong lòng: Nhạn Thạch nhiễm phong hàn sao, sao lại vậy được? Sáng nay vẫn còn khỏe lắm mà. Không lẽ tại hôm qua hắn đá văng mền sao?
Nghĩ vậy trong lòng bỗng dưng thấy ngượng, hắn bước đến cửa phòng của Trầm Nhạn Thạch, trước tiên lắng tai nghe một hồi, khi xác định không có ai khác mới đẩy cửa vào.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lại không có đốt đèn, cũng may ngoài trời chưa tối hẳn nên còn lờ mờ thấy được xung quanh. Đoàn Phi Ưng lập tức đến bên giường, vừa liếc sơ đã thấy thân hình con người đã lo lắng suốt ngày nay — Trầm Nhạn Thạch nằm xoay mặt vào tường, mái tóc xõa dài trên gối càng tăng thêm dáng vẻ ốm yếu.
“Nhạn Thạch, ngươi thấy đỡ hơn chưa?”
Trầm Nhạn Thạch khẽ rên một tiếng.
“Để ta xem ngươi cái.” Hắn đưa tay lật thân người y lại, bất ngờ Trầm Nhạn Thạch nắm lấy tay hắn.
Từ khi biết Trầm Nhạn Thạch đến nay, dù hai người đã tiếp xúc thân thể nhiều lần nhưng y chưa bao giờ chủ động chạm đến hắn, Đoàn Phi Ưng vừa mừng lại vừa sợ: “Nhạn Thạch, ngươi…”
Còn chưa nói hết câu hắn đã biến sắc: “Tại sao ngươi…” Thì ra tay của Trầm Nhạn Thạch đã phong bế động mạch trên tay hắn.
Tay còn lại của “Trầm Nhạn Thạch” giơ lên bổ trực diện vào Đoàn Phi Ưng quát to: “Tên ác tặc, chịu chết đi!”
Hắn quay mặt sang, rõ ràng là Trầm Phượng Cử!
Nếu là người bình thường thì động mạch đã bị bấm đứt rồi, thể nào cũng thoát không khỏi một chưởng này. Nhưng võ công của Đoàn Phi Ưng vô cùng cao cường, ứng biến lại thần tốc nhanh nhạy, kẻ khác thật sự không cách nào so bì với hắn. Lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn lập tức vận nội lực vào lòng bàn tay, chân khí nảy lên bật tay của Trầm Phượng Cử ra!
Một khi thoát hiểm hắn lại không lùi mà tiến, chưởng một chưởng ép Trầm Phượng Cử sát góc giường: “Trầm Nhạn Thạch đâu? Các ngươi giấu y ở đâu rồi?”
Trầm Phượng Cử cười khẩy một hơi: “Ngươi còn muốn tìm hắn sao? Là chính hắn đã kêu bọn ta nội ứng ngoại hợp để giết ngươi báo thù.”
Đoàn Phi Ưng ngẩn người ra, quát to lên: “Nói nhảm! Nhạn Thạch sẽ không làm như vậy.”
“Ngươi đối xử với Trầm gia chúng ta như vậy sao hắn lại không làm được? Hắn là huynh trưởng của ta, là trưởng tử của Trầm gia trang, chứ hắn là gì của ngươi hả?” Hắn tự biết võ công mình không thể đấu lại Đoàn Phi Ưng, còn thêm phân tâm nói chuyện nên tri thức cũng sắp mất dần, may mà trạng thái của Đoàn Phi Ưng đang kích động nên đã lỡ nhiều cơ hội giành phần thắng.
Trầm Phượng Cử thấy tình thế không ổn liền huýt sáo. Âm thanh xé tai vang lên tức thì có hai thân ảnh xộc vào lăm lăm bổ kiếm vào chỗ hiểm sau lưng Đoàn Phi Ưng. Thân thủ hai người này rất lanh lợi, đã nhanh lại chuẩn xác vô cùng, xem ra đều là cao thủ hạng nhất, cộng thêm Trầm Phượng Cử nên có thể nói là cường địch bủa vây tứ phía. Thế nhưng Đoàn Phi Ưng lại khựng tay không hề né tránh như đã mất hồn.
Trầm Phượng Cử thấy cơ hội ngàn năm hiếm có trước mắt liền rút kiếm ra đâm thẳng đến, chính mắt hắn thấy ba đao kiếm nhất tề tủa thẳng vào lưng Đoàn Phi Ưng!
Thình lình Đoàn Phi Ưng thét toáng lên: “Không, y sẽ không gạt ta!” Song chưởng xuất ra đánh bật ba tên kia ngã nhào, bản thân hắn tông cửa xông ra ngoài.
Có lý nào Trầm Phượng Cử để hắn thoát dễ dàng như vậy, liền nhặt kiếm lên đuổi theo bén gót.
Đoàn Phi Ưng lao đi như điên cuồng, trong đầu rối nùi nhưng chỉ có một suy nghĩ: Y tuyệt đối sẽ không gạt ta, nhất định sẽ không hại ta! Ta nhất định phải tìm y hỏi cho ra lẽ, nhất định phải tìm y hỏi cho ra lẽ!
Giống một cơn vũ bão, hắn đi thẳng từ Trúc Tâm quán đến tiền viện lại chuyển sang hậu viên, khuôn mặt thất kinh lướt mắt khắp nơi nhưng cũng không tìm được người hắn muốn tìm.
Sau cùng hắn dừng ở hoa viên rồi la to: “Trầm Nhạn Thạch, ngươi ra đây, mau ra đây gặp ta!”
Một giọng băng lãnh vang lên: “Hắn không muốn gặp ngươi đâu, ngươi có kêu cũng vô dụng!”
Đoàn Phi Ưng nhìn theo tiếng nói mới phát hiện một đám người cầm binh khí đã bao quanh hắn, trong đó có Trầm Phượng Cử, Nhạc Tử Thanh, Đại Suất Bi Thủ Triệu Trùng, còn có đông đảo những tên hò hét, mặt quen cũng có mà mặt lạ cũng đầy, chỗ nào cũng chật kín cao thủ võ lâm Trung Nguyên đang trừng trừng mắt hổ nhìn hắn.
Hắn lướt qua từng khuôn mặt trong đám đông, gằn giọng hỏi: “Trầm Nhạn Thạch đâu? Các ngươi đã đem y giấu chỗ nào rồi?”
Trầm Phượng Cử quát lớn: “Ngươi hãy liệu thân mình trước đi. Chuyện tới mức này ngươi còn muốn toàn thân thoát khỏi đây sao?”
“Chỉ dựa vào các ngươi à?” Đoàn Phi Ưng cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên biến sắc. “Đồ bỉ ổi, các ngươi lại dùng thủ đoạn lén lút hạ độc này!”
“Cuối cùng cũng phát tác rồi, thấy mùi vị của Đoạn Hồn Hương dễ chịu lắm phải không?” Đoạn Hồn Hương là loại thuốc mê có cường độ rất mạnh, mùi chỉ dậy đôi chút, nếu trộn lẫn vào trong mùi dược sẽ khó lòng nhận ra. Thêm nữa Đoàn Phi Ưng không hề nghi ngờ nên đã trúng độc khi đang nói chuyện.
“Uổng cho các ngươi tự xưng là võ lâm chánh đạo lại đi dùng thứ thủ đoạn hạ lưu đê tiện này!”
Hắn dứt lời thì cũng có một số người lộ vẻ hổ thẹn, rõ ràng họ cũng thấy kế sách này thật sự không được chính đáng. Trầm Phượng Cử liền sẵng giọng: “Tên họ Đoàn kia, ngươi đã từng bại dưới tay cha ta và thề sẽ không rời khỏi Thiên Sơn nửa bước, vậy mà hôm nay ngươi lại tự mình hủy bỏ lời thề! Đối phó với thứ xảo trá như ngươi thì không cần nói giang hồ đạo nghĩa làm gì!”
Tuy hắn nói với Đoàn Phi Ưng nhưng thực tế là muốn cho người phía bên hắn nghe được. Quả nhiên một số tên hậu bối non choẹt đã hỉnh mặt lên ngay.
Đoàn Phi Ưng cười một hơi: “Vậy sao? Thật không ngờ cho ngươi cơ hội tốt như vậy, thừa dịp giương chiêu bài thế thiên hành đạo để báo thù riêng. Mấy tên này thành con cờ trong tay ngươi mà còn chưa biết gì.”
Khuôn mặt Trầm Phượng Cử càng lúc càng khó coi, Nhạc Tử Thanh sấn lên quát: “Họ Đoàn kia, ngươi còn ở đây dông dài sao? Còn không mau chịu chết!”
Đoàn Phi Ưng nhìn hắn rồi gật đầu: “Được lắm, ta cũng muốn coi bản lĩnh của ngươi tới đâu!”
Theo lý thì Nhạc Tử Thanh không phải là đối thủ của Đoàn Phi Ưng. Nếu lúc bình thường sợ là hắn chưa tiếp nổi mười chiêu, nhưng giờ Đoàn Phi Ưng phải vận nội công ức chế khí độc nên võ công suy giảm rất nhiều, nhất thời cả hai đều khó phân thắng bại. Nhạc Tử Thanh đâm một kiếm tới, lúc sượt qua sườn của Đoàn Phi Ưng hắn hạ giọng: “Ta sẽ không để ngươi mang Nhạn Thạch đi, càng không để ngươi hủy hoại y.”
Đoàn Phi Ưng ngẩn người trong phút chốc, bỗng nhiên vỡ lẽ mọi chuyện đều không liên quan đến Trầm Nhạn Thạch. Lòng hắn hốt nhiên hoan hỷ trở lại, *** thần hưng phấn gấp bội liền trả đũa: “Y không còn là tiểu hài tử nữa, có theo ta hay không là tự do của y, không ai có quyền quyết định thay.”
Những câu này đánh trúng lòng Nhạc Tử Thanh, hắn nghiến răng: “Vậy đừng trách ta thủ hạ không lưu tình!”
Đoàn Phi Ưng cười cợt đáp trả: “Ta cần ngươi lưu tình sao?” Nội lực vừa phóng ra đã nghe leng keng một tiếng, thanh kiếm của Nhạc Tử Thanh rơi xuống đất. Đoàn Phi Ưng nhặt kiếm trả cho hắn, thuận tiện kề sát tai thì thầm: “Ngươi cứ luôn miệng nói không cho ta mang y đi, thật ra là sợ ta làm hại đến y hay do ngươi không cam lòng hả?”
“Cái gì?”
Đoàn Phi Ưng chỉ cười không trả lời, lui về sau vài bước rồi khoanh tay đứng đó, thần sắc ra dáng nhàn nhã không tưởng. Chỉ có hắn mới biết độc khí đã bắt đầu công tâm, nếu không vận công bài trừ chất độc thì không cần đợi người khác tấn công, hắn đã nằm xuống trước rồi.
Nhạc Tử Thanh có thể xưng là cao thủ trong giới hậu bối, nên dù nhiều tên ham hố muốn trổ tài nhưng thấy hắn vừa bại trận thì còn ai dám sấn tới? Đám hậu bối còn lại tự biết mình bất tài, còn lớp tiền bối lại sợ nếu bại dưới tay một tên bị trúng độc thì anh minh gầy dựng cả đời sẽ bị phá hủy. Thế nên người bao vây tấn công thì nhiều nhưng lại không có ai lớn mật dám xông lên.
Trầm Phượng Cử thấy thế thì cắn răng căm phẫn, muốn xộc tới khiêu chiến nhưng đã bị một người kéo lại:
“Để lão phu lãnh giáo bản lĩnh của Bích Du cung chủ.” Chính là Triệu Trùng.
Đoàn Phi Ưng cười khẩy: “Không phải ngươi đã mở mắt rồi sao?”
“Không sai, món hậu lễ trên đỉnh Thiên Sơn lão phu luôn khắc ghi trong lòng!” Ngày đó lên Thiên Sơn cứu Trầm Nhạn Thạch, Triệu Trùng đã bị một chưởng của Đoàn Phi Ưng đả thương, ông ta vẫn luôn ghi nhớ mối hận này.
Võ công của Triệu Trùng thì không thể đem Nhạc Tử Thanh so với ông được. Đoàn Phi Ưng phải đánh liên tục khiến độc càng thấm sâu, hắn dần thấy càng lúc càng lực bất tòng tâm, cuối cùng bị điểm huyệt ngã phịch xuống đất.
Trầm Phượng Cử tiến lên kề kiếm kề sát cổ Đoàn Phi Ưng, băng lãnh cười: “Họ Đoàn kia, ngươi còn gì trăn trối không hả?”
“Có chứ.” Đoàn Phi Ưng vẫn tươi rói: “Trước khi chết phải nói thêm câu nữa, mùi vị của ngươi quả thật không tồi, bộ dáng khóc lóc thảm thiết thật sự khả ái lắm.”
Lời cửa miệng của hắn lại khơi mào chuyện xưa, còn là nỗi nhục nhã lớn nhất trong đời của Trầm Phượng Cử nữa! Hắn tím tái bừng bừng: “Thứ ác tặc!” Vung tay dồn sức chém xuống!
Nhạn Thạch, sau này ta muốn quấn lấy ngươi cũng không còn cơ hội nữa rồi. Hắn từ từ nhắm mắt lại.