Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 104: Vẫn là một con sâu lười mềm mềm trơn trơn



*Giải thích một chút, trong nguyên tác từ đầu truyện đến giờ mọi người luôn gọi em An là 懒蛋 (lại đản – trứng lười), cho nên tiêu đề của chương này viết cho đúng phải là “Vẫn là một cái trứng lười tròn tròn trơn trơn”, nhưng vì không tìm thấy từ tương đương trong TV nên editor đổi luôn thành “sâu lười”, nay giải thích rõ để mọi người muốn tìm thông tin thì có từ khóa để tìm cho dễ.

btw nhắc trứng lười lại nhớ con Gudetama, tại tên tiếng Trung của con này là 懒蛋蛋 (lại đản đản) lul.

—-

Kiêu Vương điện hạ lúc này mang vẻ mặt do dự, chân mày hơi nhíu, không nhiều lắm, chỉ khoảng nửa phần, nhưng đối với cuộc trao đổi này mà nói lại giống như một nhúm muối điều vị trước khi món chính thịnh soạn được bưng lên, xuất hiện rất đúng lúc làm hương vị cả bàn tiệc lập tức trở nên sinh động phong phú. Những người trong tộc Loan Đao Ngân Nguyệt quả nhiên thi nhau nhảy bùm bùm vào nồi, chủ động mở miệng hỏi: “Vương gia đang muốn nói chuyện gì?”

Cao Lâm nghĩ thầm, đúng là buồn ngủ còn gặp chiếu manh.

“Người đúc ra thanh kiếm này tên Tống Trường Sinh, là chú kiếm sư giỏi nhất toàn Đại Diễm.” Lương Thú nói, “Không chỉ thanh kiếm phá quân này, mười mấy năm trước hắn gần như tái tạo lại toàn bộ danh đao danh kiếm trong lịch sử, được toàn võ lâm Trung nguyên tung hô, người đến cầu rèn kiếm chen chúc trước nhà như muốn san bằng cánh cửa Tống trạch.”

“Nếu trước mắt quá bận rộn thì đúng là không có cách nào.” Lão giả nói, “Chúng ta có thể đợi đến ngày Tống tiên sinh rảnh rỗi hơn.”

“Hiện giờ Tống tiên sinh không bận rộn mấy.” Lương Thú buông chén trà, “Hơn nữa người cũng đang ở trong quân doanh này.”

“Thật sao?” Thai phụ ngồi một bên lộ vẻ vui mừng, “Đúng là không thể tốt hơn.”

Cao Lâm chép miệng lắc đầu, dại quá, dại quá đi thôi, mấy người chưa được thấy Vương gia nhà ta bào tiền phú hộ ở Tây Bắc rồi, nhìn đi, ngài ấy lập tức diễn cho mấy người xem.

Cụ thể là diễn cái gì, nội dung kỳ thật không có bịa đặt thái quá, chỉ tường thuật lại cuộc đời Tống Trường sinh vì Bạch Phúc giáo mà chịu đau khổ, có điều tường thuật xong Kiêu Vương điện hạ còn bổ sung thêm vài câu cường điệu. Hắn thở dài một tiếng, vạn phần tiếc nuối nói: “Sau khi thê tử Tống tiên sinh qua đời, hắn liền ném hết bảo kiếm vào lò luyện nung thành thép chảy, còn phát lời thề quãng đời còn lại phải tiêu diệt bằng được Bạch Phúc giáo, đáng tiếc, võ lâm Trung nguyên vì thế mà mất đi một vị chú kiếm sư tài hoa.”

“Thì ra là thế.” Ông lão nhíu mày.

Cô bé con được Liễu Huyền An ôm trong lòng nhỏ giọng hỏi: “Nếu chú kiếm sư kia không rèn kiếm nữa, mọi người trong võ lâm chẳng phải sẽ mất đi rất nhiều vũ khí sao, bọn họ sẽ không thể đi đánh bại đám người xấu Bạch Phúc giáo.”

“Chú kiếm sư kia không phải hoàn toàn không rèn kiếm, mà chỉ không nhận đơn hàng của người trong giang hồ nữa thôi.” Lương Thú vươn ngón tay chạm vào hai búi tóc tròn của cô bé, “Câu hỏi của ngươi rất có lý, thông minh lắm.”

Cô bé được khen đến phát ngượng, nhận được cổ vũ nên tiếp tục hỏi: “Thế người đó nhận đơn hàng của ai?”

“Hiện tại Tống tiên sinh chỉ rèn kiếm cho quân đội Đại Diễm.” Lương Thú nói, “Sở dĩ hắn chịu rèn thanh kiếm phá quân này là vì Tiểu Thường từng hy sinh quên mình cứu một đứa trẻ sơ sinh từ tay quỷ đồng tử, đó là phần thưởng khích lệ.”

Cô bé cảm thấy vấn đề này rất dễ giải quyết: “Nếu di di của ta cũng gia nhập quân đội Đại Diễm, chú kiếm sư sẽ chịu giúp di di sửa lại thanh kiếm bị gãy đúng không?”

Cao Lâm giơ ngón tay cái lên, ý kiến rất hay, Liễu nhị công tử ôm ngươi đúng là không uổng công!

Di di là đang chỉ vị phu nhân mang thai ngồi bên kia, trạng thái của nàng chắc là nhất thời không có cách nào gia nhập quân đội Đại Diễm, may mắn Kiêu Vương điện hạ cũng không trơ trẽn đến trình độ này, vẫn còn sót lại vài phần nhân tính, hắn khẳng khái tỏ vẻ: “Chư vị giúp bổn vương lấy lại số vàng bạc kia đã xem như có công với Đại Diễm, mặc dù không gia nhập quân đội, Tống tiên sinh nhất định sẽ không từ chối sửa kiếm. Có điều nếu chư vị có thể ra tay tương trợ thêm một hồi cứu Khổ Hựu ra, chuyện này sẽ càng thêm dễ làm.”

Lão giả hỏi: “Vương gia tính toán cứu người thế nào?”

“Nói tiếp hơi mất thời gian.” Lương Thú nói, “Mời chư vị ngồi trước.”

Tấm bản đồ địa hình Tây Nam thật lớn được hai binh sĩ khiêng vào phòng. Mà ở sâu trong rừng rậm, Lưu Hằng Sướng cũng thả phịch bao đựng thuốc của mình xuống mặt bàn.

Hắn nhìn Khổ Hựu trước mắt mà trong lòng cực kỳ căng thẳng, biết mình nhất định phải nghĩ biện pháp cứu đối phương ra ngoài, nhưng ngại Ô Mông Vân Nhạc đứng ngay bên cạnh nên không thể mở miệng nói linh tinh, thế nên chỉ bình tĩnh lên tiếng: “Trước hết tháo băng vải che mắt xuống đi.”

Khổ Hựu biết thân phận của hắn, lúc này cố ý ra vẻ không quen biết, chỉ lạnh lùng nói: “Khẩu âm Giang Nam, ngươi không phải người vùng Tây Nam.”

“Hắn là đại phu đến từ Giang Nam, hẳn có thể chữa được đôi mắt cho ngươi.” Ô Mông Vân Nhạc nói chen vào.

“Cô nương, thật sự phải chữa khỏi cho người này sao?” Lưu Hằng Sướng nhắc nhở nàng, “Nếu bị giáo chủ biết, sợ là không dễ ăn nói đâu.”

“Ngươi cứ chữa khỏi cho hắn đi, dù chỉ nhìn thấy trong một cái chớp mắt ngắn ngủi cũng được.” Ô Mông Vân Nhạc nhìn chằm chằm vào đôi tròng mắt ánh kim của Khổ Hựu, “Ta muốn cho hắn nhìn thấy mặt ta, sau đó ngươi lại làm cho hắn mù, như vậy giáo chủ sẽ không trách ta, cũng sẽ không phạt ngươi.”

Ngữ khí của nàng thản nhiên như thường, không hề giống như đang tràn ngập thù hận nguyền rủa người ta, cũng không giống uy hiếp mà chỉ đơn giản là một câu trần thuật. Việc này trong lòng nàng bình thường không khác gì ăn cơm đi ngủ, sinh mạng người ngoài, đôi mắt của người ngoài, từ xưa đến nay chưa bao giờ là đặc biệt.

Khổ Hựu cười nhạo một tiếng: “Thánh nữ từ bi?”

“Cho phép ngươi trước khi chết được nhìn thấy ta chính là lòng từ bi của Bạch Phúc Phật Mẫu.” Ô Mông Vân Nhạc không muốn nghe nam nhân này nói thêm gì nữa, ra lệnh cho Lưu Hằng Sướng, “Được rồi, ngươi làm đi.”

“Nhưng đôi mắt này… không dễ chữa trị.” Lưu Hằng Sướng khó xử nói, “Cần thời gian ít nhất mười ngày, mỗi ngày đều phải thi châm không được gián đoạn.”

“Thì ngươi cứ chữa như vậy đi!” Ô Mông Vân Nhạc đánh cược một hơi, “Bên chỗ sư phụ đương nhiên ta sẽ đi nói chuyện!”

“Hay là cô nương vẫn nên đi báo cho giáo chủ trước, lúc này ngài ấy đang ở trong phòng Vân Du công tử.” Lưu Hằng Sướng nói, “Nếu không, một khi liệu trình bị gián đoạn, bệnh tình người này sẽ càng thêm nghiêm trọng, có khi còn thật sự mù vĩnh viễn.”

“Được, ngươi đứng đây chờ cho ta!”

Thiếu nữ chạy ra khỏi phòng như một cơn gió, Lưu Hằng Sướng khoanh tay đứng bên cạnh bàn đợi cho bóng dáng bé nhỏ kia đi khuất mới căng thẳng nói: “Khổ thống lĩnh, ngài yên tâm, ta sẽ nghĩ cách mau chóng truyền tin cho Vương gia.”

“Ngươi không nên làm chuyện dễ bại lộ như vậy.” Khổ Hựu lắc đầu, “Nếu không, một khi ta bị Bạch Phúc giáo mua chuộc, toàn bộ thời gian ngươi cố gắng ở đây, cùng với bao tâm huyết của Vương gia sẽ đổ sông đổ biển.”

“Đúng, đúng là ta quá nôn nóng.” Lưu Hằng Sướng xấu hổ, lại nói, “Để ta xem mắt cho Khổ thống lĩnh trước.”

“Không cần.” Khổ Hựu nói.

Lưu Hằng Sướng khó hiểu: “Vì sao?”

Khổ Hựu nhắm mắt lại: “Bởi vì có người đến đây, đưa băng vải cho ta.”

Lưu Hằng Sướng nhìn thoáng ra ngoài cửa, quả nhiên trông thấy Ô Mông Vân Nhạc đang cùng Mộc Triệt đi về hướng này, vì thế lập tức nhặt băng vải màu bạc dưới đất lên, một lần nữa che khuất đôi mắt Khổ Hựu.

……

Trong đại doanh quân đội Tây Nam, ánh đèn lần lượt bị thổi tắt, bầu trời phủ kín ánh sao lấp lánh, màn đêm cực kỳ yên tĩnh, Liễu Huyền An thật sự mệt mỏi chân thấp chân cao bước về phòng ngủ. Lúc vào đến cửa y đã tranh thủ nhắm mắt vươn hai tay, chuẩn bị nhào thẳng lên giường —— kết quả lại bị kéo một cái.

Tiên ngủ dùng sức ti hí ra một khe hở: “Đại ca?” Vì sao huynh lại đứng trong phòng ta.

“Chưa tắm rửa đã nhảy lên giường, còn ra thể thống gì!” Liễu Huyền Triệt răn dạy, “A Ninh đã chuẩn bị nước đặt sau bình phong rồi, đi tắm đi.”

Liễu Huyền An nằm úp sấp không muốn động đậy, y nghĩ thầm, cùng lắm là ăn thêm vài cái thước, không ảnh hưởng đến giấc ngủ của ta.

Nhưng sự thật chứng minh y đã quá xem nhẹ trình độ cuồng sạch sẽ của một vị thần y, cùng với lực cánh tay kinh người của đại phu quanh năm trèo đèo lội suối xem bệnh hái thuốc.

Liễu nhị công tử nhắm mắt nửa tỉnh nửa mê, bỗng nhiên cảm giác mình xoay tròn trên không như bị rơi vào một miệng vực không đáy, vì thế thở dài một tiếng đầy triết lý sâu xa, ôi chao, vực thẳm, khởi nguyên của vạn vật.

Ngay sau đó bị lột hết áo ngoài và giày, rơi “tùm” một phát vào thùng tắm thật lớn.

Bọt nước văng khắp ba ngàn thế giới, Liễu Huyền An cả kinh mở mắt: “Ối!”

“Tự tắm đi.” Một chiếc khăn vải bay vèo tới đúng lúc đáp lên đỉnh đầu. Liễu Huyền Triệt xoay người đi qua đầu bên kia bình phong lạnh lùng ném lại một câu: “Dám ngủ trong bồn tắm thì lát nữa tự ra đây lĩnh phạt.”

Ca ca đúng là không biết nói lý. Liễu nhị công tử không muốn bị đánh nên chỉ có thể miễn cưỡng mở to mắt nhanh nhẹn tắm rửa sạch sẽ một lần, lại chải răng súc miệng bằng thanh diêm và nước ngân đan, toàn thân sạch sẽ thơm tho rồi mới cùng tay cùng chân bò lên giường.

Kết quả Liễu Huyền Triệt lại hỏi: “Mọi người nói những chuyện gì với tộc Loan Đao Ngân Nguyệt?”

“Không có gì hết, Vương gia đã thuyết phục được bọn họ đối phó Bạch Phúc giáo.” Liễu Huyền An ngáp dài kéo chăn che đầu, ý đồ muốn dùng cách này tranh thủ không gian kín để ngủ.

Nhưng Liễu Huyền Triệt không tính toán để đệ đệ ngủ, vì tránh mặt tộc Loan Đao Ngân Nguyệt mà hắn đã đợi trong phòng suốt một ngày, giữa chừng nghe được tin Trình Tố Nguyệt dẫn người vào rừng thu vàng bạc còn hơi thoải mái một chút, cảm thấy nếu đã như vậy, đối phương hẳn sẽ lập tức quay vào rừng, nhưng sự thật chứng minh ngược lại.

Hai mắt Liễu Huyền An vô thần không rõ vì sao mình cứ bị đối phương lay tỉnh, buổi tối không phải thời gian dùng để ngủ à? Huynh là đại phu mà sao không biết dưỡng sinh gì hết vậy? Y thật sự rất mệt, cũng không muốn tỉnh nên toàn thân trên dưới đều bày ra một loại tinh thần trống rỗng không có sức sống. Liễu Huyền Triệt vừa định mở miệng đã nghẹn trở về, hắn nhìn hai mắt đệ đệ rưng rưng, đau đầu nói: “Thôi, ngủ đi.”

Vừa dứt lời, tiên ngủ đã lập tức ngủ khò khò, Liễu Huyền Triệt thầm trách bản thân tính toán sai lầm, chiều nay đáng ra nên phái người hầu đi theo nghe ngóng một chút, bởi vì đệ đệ không hay ho nhà mình dường như chỉ những lúc ở trước mặt Kiêu Vương điện hạ mới trở nên khôn khéo lanh lợi, cực kỳ chăm chỉ. Còn mỗi khi ở bên cạnh mình sẽ quay về làm một con sâu lười mềm mềm trơn trơn, có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể lăn tuyệt đối không đi.

Thật sự nực cười.

Kỳ thật Liễu Huyền An ở trong mộng cũng canh cánh không yên, tự dặn mình chỉ ngủ một chút rồi mau chóng tỉnh dậy kể hết kế hoạch cho đại ca. Nhưng giấc ngủ này quá đẹp quá thoải mái, chùm mây mềm mại phơi dưới nắng ấm, gió thổi hiu hiu, mà Lương Thú cũng đang ở trên đám mây mỉm cười, đôi mắt đưa tình nhìn mình. Vừa trông thấy, đột nhiên hắn giơ lên một cây roi không biết rút ra từ chỗ nào, xé gió vụt xuống một cái.

Rất đau.

Y bất mãn trốn tránh rê.n rỉ mấy câu, trong tay Liễu Huyền Triệt cầm dải lụa cột màn giường, cách chăn vỗ mạnh một cái nữa rồi mới vừa lòng đứng dậy rời đi.

A Ninh đứng canh ngoài cửa nhẹ nhàng thở phào, hóa ra đêm nay đại công tử không ở lại, tốt lắm tốt lắm, lát nữa Vương gia có thể bước vào rồi. Cậu bèn phân phó hạ nhân chuẩn bị sẵn đồ dùng nước tắm, nhưng lại phí công một hồi, mãi đến gần sáng Lương Thú mới trở về phòng, hắn qua loa rửa mặt bằng nước sót lại trong bồn, cởi áo ngoài ra, không đổi áo đã ôm người bên cạnh gối cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Mặc dù hắn cũng rất mệt nhưng thói quen thời hành quân đánh giặc vẫn không đổi, trời vừa sáng đã tỉnh. Sau khi mở mắt nhìn thấy người đang ngồi bên cạnh mình, yêu thích không thôi liền vươn tay sờ so.ạng thắt lưng đối phương, khàn giọng cười: “Lại đây nằm với ta thêm một lát.”

Liễu Huyền An đang bận suy nghĩ cảnh trong mơ đêm qua: “Vì sao Vương gia lại đánh ta?”

“Nói bậy, ta làm sao nỡ lòng đánh ngươi, chỉ thiếu nước ủ trong ổ bông.” Lương Thú kéo người vào lòng, “Dù tương lai chúng ta thành thân cũng chỉ có ngươi đánh ta thôi.”

“Ta đang nói Vương gia ở trong mộng.”

“Trong mộng à, thế ngươi cũng kéo luôn ta vào đi.” Lương Thú nói, “Thế nào, hắn đánh ngươi bao nhiêu cái, ta giúp ngươi đánh trả. Hay là ngươi nỗ lực thêm một chút, mơ luôn cả kiếm của ta vào nữa.”

Liễu Huyền An nghĩ thầm, cảnh tượng hai người cầm kiếm đánh nhau quá đáng sợ, không chừng toàn bộ đền đài lầu các suối nước nóng mình vất vả xây dựng đều vỡ nát hết, vì thế y lập tức cự tuyệt: “Thôi, ngươi vẫn cứ đánh ta đi.”

Lương Thú bị ngữ khí hờn dỗi của y làm cho vui vẻ, thuận thế lỗ mã.ng sờ dọc từ sống lưng kéo xuống dưới: “Đánh thế nào, đánh mấy cái, cho ta sờ thêm một chút, dễ tìm chỗ nhiều thịt.”

Nói xong lại cùng tay cùng chân ôm người càng chặt hơn: “Quên đi, ta không nỡ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.