Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 115: Khổ thống lĩnh mất trí nhớ rồi!



Liễu nhị công tử khoác áo bào màu xám và Liễu nhị công tử mặc hoa phục tinh mỹ là hai thực thể hoàn toàn trái ngược nhau, ít nhất toàn bộ dân chúng trong Thập Diện Cốc đều nghĩ như vậy. Bộ y phục Kiêu Vương điện hạ tỉ mỉ chăm chút cho sâu lười đúng là có hiệu quả rõ rệt, bởi vì sau khi tin tức truyền ra, số lượng bá tánh kéo tới góp vui không chỉ tăng lên gấp hai lần, tất cả đều kéo đến ngắm đôi huynh muội đẹp như thần thiên.

Đương nhiên ở giữa cũng trà trộn vào không ít tín đồ Bạch Phúc giáo, vài tên thậm chí còn từng tận mắt gặp qua Thánh nữ. Trong giáo lý của tà giáo, Thánh nữ là hóa thân của toàn bộ sự vật tốt đẹp trên thế gian này, hiển nhiên dung mạo phải xinh đẹp không gì sánh kịp, người thường không thể với tới —— Mà nàng đúng là rất xinh đẹp, hầu như tất cả những tin đồ từng diện kiến nàng đều như si như túy thiếu nữ lạnh lùng vây bọc trong tầng tầng lụa trắng thánh khiết kia.

Cho nên khi bọn họ nghe tin ở Thập Diện Cốc xuất hiện một thiếu nữ còn xinh đẹp hơn cả Thánh nữ, hơn nữa còn biết khu ma trừ tà, liền lập tức từ bốn phương tám hướng dồn về đây. Mỗi người tự ôm từng kế hoạch nham hiểm riêng, có người đơn thuần chỉ muốn tìm hiểu sự thật, có người khác muốn mượn cơ hội gây rối để biểu đạt trung thành với Bạch Phúc Phật Mẫu, cũng có cả tín đồ cuồng nhiệt mài sẵn dao găm sắc bén giấu trong tay áo, tính toán tìm cơ hội gi.ết chết cô nàng dám cả gan vụng về bắt chước Thánh nữ.

Vì thế đám ác đồ bất hạnh mất hết lý trí kia nắm dao trong tay, ôm tấm lòng bi tráng vì thánh giáo mà hiến tế chính mình, bước đi trên con đường hướng vào Thập Diện Cốc.

Ven đường bọn họ chỉ nghe thấy toàn là tiếng ca.

Một phần là bá tánh địa phương thật sự vui vẻ, phần còn lại có người của Lương Thú cố ý dẫn dắt dư luận, tóm lại trong khoảng thời gian này ở Thập Diện Cốc không thể miêu tả chỉ bằng ngũ sắc, mà đỏ cam vàng lục lam chàm tím cùng tụ hội. Các thiếu niên thiếu nữ mặc y phục xinh đẹp, hai bên sơn đạo bày đầy rượu trái cây, ai ai cũng mở miệng xướng lên một đoạn sơn ca, thậm chí cả đại thẩm bất hạnh bị gãy chân cũng vừa xuýt xoa vừa ca hát suốt một đường.

Trong bầu không khí vui tươi này, các tín đồ tà giáo gặp được Liễu Nam Nguyện, nàng ngồi giữa khóm hoa hào phóng nói chuyện phiếm với mọi người, dung nhan quả nhiên xinh đẹp kinh diễm, còn tươi cười tràn đầy sức sống dưới ánh mặt trời tựa như một đóa hoa tươi thắm vừa chớm nở, cũng vô tư để mình bừng nở, không trốn tránh, cũng không lạnh lùng đứng cao cao tại thượng.

Hình ảnh đối lập rõ ràng với căn phòng âm u và không khí áp lực trong trí nhớ của tín đồ.

“Ngươi có chỗ nào không thoải mái?” Nàng hỏi.

“Ta… đau đầu.” Nam nhân bối rối trả lời.

“Đau đầu à.” Liễu Nam Nguyện đứng lên, “Nằm ở đây đi, để ta kiểm tra một chút.”

Liễu Huyền An cũng bước lên dìu hắn, hiếm khi có một hồi chịu khó chịu khổ mà bệnh nhân còn không cảm kích. Nam nhân vội vàng che che giấu giấu ống tay áo, nghiêng người nằm lên giường.

Thị vệ đứng một bên đã sớm nhận ra người này có chỗ dị thường, tay đã đặt sẵn trên chuôi đao tùy thời tuốt ra khỏi vỏ. Nhưng mãi đến khi Liễu Nam Nguyện xem chẩn cho hắn xong, nam nhân vẫn không có cử chỉ gì bất thường, chỉ nhận đơn thuốc rồi nhỏ giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Trong đơn này không có dược liệu gì đáng giá, nếu nhà không dư dả thì thôi, nếu khá giả một chút thì gửi vài cân gạo, mấy cân thịt khô cho lều phát cháo ở thành trấn gần nhất đi.” Liễu Nam Nguyện ngồi lại sau bàn, “Trở về nhớ uống thuốc đúng giờ, kiêng đồ sống nguội chua cay, khoảng ba ngày là có hiệu quả.”

Dược đồng dẫn nam nhân ra ngoài lấy thuốc, Liễu Huyền An nhắc nhở: “Hắn không thích hợp.”

Liễu Nam Nguyện lại nói: “Số người không thích hợp trong hai ngày này chẳng lẽ còn ít sao? Không có gì kỳ quái.”

Liễu Huyền An đáp, ừ, đúng là không ít, cũng không kỳ quái.

Mà tất cả những người này đều bị quân đội canh gác nhìn chằm chằm, nam nhân lúc này cũng không ngoại lệ. Hắn không trở về nhà ngay mà ở lại Thập Diện Cốc uống ba ngày thuốc, giả vờ đau đầu đủ ba ngày vẫn bị đám trẻ trong thôn lôi kéo hát vài bài. Không ai có thể cự tuyệt ánh mặt trời, nam nhân nhảy múa quanh lửa trại, thỏa thích ăn thịt uống rượu lại cảm thấy như mình được trở lại thời niên thiếu, khi đó bản thân không cần hy sinh hay dâng hiến cho bất kỳ ai, cuộc sống cũng không có sợ hãi, chỉ có hy vọng vô hạn vào tương lai.

Thánh sử từng giải thích cơn đau đầu cách ba hôm năm dạo của hắn là trừng phạt từ trên trời giáng xuống, nói trong tủy não hắn có một con mối khổng lồ gặ.m cắn khắp nơi, một ngày nào đó sẽ gặm sạch thân thể hắn trơ lại cái xác rỗng, chỉ có Bạch Phúc Phật Mẫu từ bi mới có thể sai khiến nó bình tĩnh lại. Thế nhưng giờ phút này, cơn đau đầu kinh niên dường như đã được mấy chén thuốc không mất tiền kia trừ bỏ tận gốc, mà trong lòng còn sinh ra niềm vui sướng đã lâu rồi không xuất hiện.

Hắn do dự mấy ngày, cuối cùng cắn răng đi doanh trại đóng quân.

Kết quả bị thông báo là phải xếp hàng chờ tới lượt.

“Không sao, không cần nôn nóng, ngươi cứ ngồi đây đi.” Thái độ tiểu binh ôn hòa dẫn hắn vào một lều trại, còn bưng tới mấy chén trà mơ ngòn ngọt, “Trước hết phải lấy số, chờ tới lượt sẽ có người gọi, đừng chạy loạn, mất công đến lúc đó lại mất thời gian.”

Nam nhân nhìn thẻ bài trong tay đã lên đến con số hơn trăm, lại nhìn một vòng già trẻ nam nữ xung quanh tay ai cũng nắm chặt thẻ bài rồi lâm vào trầm tư suy nghĩ. Hắn từng nghĩ sau khi từ bỏ quan hệ với Bạch Phúc giáo sẽ ở trong quân doanh nhấc lên một trận… Không đến mức mưa rền gió dữ, nhưng chí ít phải có một vòng xôn xao chứ, bởi vì trước nay triều đình luôn xem Bạch Phúc giáo là mãnh thú phải bị diệt trừ, nhưng bây giờ xem ra, hình như sự thật nhạt nhẽo hơn mình tưởng tượng nhiều lắm.

Người chủ động đến quân doanh xếp hàng “tự thú” hành vi câu kết tà giáo thật sự quá nhiều, ai cũng không ngoại lệ, đều ôm địch ý trong lòng mà đến, nhưng rồi lại được rượu ngon và tiếng ca khắp núi đồi đánh cho choáng váng. Con người ăn hoa màu ngũ cốc làm sao có thể không bị bệnh, Thánh nữ quy tất cả bệnh tật thống khổ trên đời thành tội lỗi, nhưng rồi một thiếu nữ cũng xinh đẹp như vậy lại ôn hòa thân thiện giải thích rằng, ngươi chỉ bị phế ứ, ngươi bị nóng trong người, trời ạ, còn ngươi chỉ là ăn nhiều quá mà thôi, uống chút thuốc viên kiện vị tiêu thực đi, không lấy tiền.

Điều này làm cho mọi người cảm thấy bản thân có lẽ không có quá nhiều “tội lỗi” như thế, cũng không nhất thiết phải táng gia bại sản, mù quáng hy sinh dâng hiến.

Đại thẩm ngồi một bên khuyên nam nhân, số của ngươi là hơn ba trăm, vẫn nên tìm chỗ ngủ một giấc đi, của ta là một trăm lẻ năm, vừa mới đi hỏi, người ta nói là phải sau giờ cơm chiều.

Cứ như vậy, dưới sự hợp tác của bá tánh, một đám Bạch Phúc giáo nằm vùng lại bị tóm gọn. Cao Lâm vừa vui vẻ vừa cảm thán, chủ yếu là than thầm đáng tiếc Khổ Hựu không có mặt nên mọi người rất khó nhiệt tình cuồng hoan, lúc nào cũng phải tự dặn mình thận trọng.

Khổ Hựu ở nơi thâm sơn cùng cốc vì ý nghĩ phức tạp không biết là quan tâm hay tức giận kia mà đánh liên tục mấy cái hắt xì. Lạp Nguyệt ngồi canh bên ngoài nghe được mà trong lòng âm thầm vui vẻ, xem đi, ta đã nói là nhất định mang được Khổ thống lĩnh về rồi mà.

Về phần Khổ Hựu giả cũng đã tỉnh dậy, bị Liễu Huyền Triệt tỉ mỉ châm cho tỉnh.

Thường Tiểu Thu nói thầm, bên ngoài không biết có bao nhiêu người tranh nhau chờ chẩn bệnh, quá hời cho đồ khốn này rồi.

A Ninh dùng khuỷu tay đẩy cậu ta một chút, nói nhỏ thôi, cẩn thận bị hắn ta nghe được lại hỏng hết kế hoạch của Vương gia.

Thường Tiểu Thu”Khụ khụ” hai tiếng: “Đi, chúng ta cũng đi vào thôi.”

Trong phòng đã tập hợp không ít người, trừ Liễu Huyền Triệt còn có Cao Lâm và Trình Tố Nguyệt, Liễu Huyền An cũng có mặt, dù sao “Khổ thống lĩnh” cửu tử nhất sinh tỉnh lại vẫn là chuyện lớn, mọi người lo lắng chầu chực bên cạnh là đương nhiên.

Cao Lâm chen lên phía trước nâng tay giáng một cái tát, vui không kiềm được mà nói: “Nhãi con, cuối cùng cũng chịu tỉnh rồi!”

Cổ tay Viên Úc bị nẹp chặt, xương sườn vẫn chưa liền hẳn, bị hắn vỗ một cái mà mặt mày trắng bệch. Trình Tố Nguyệt tiến lên đuổi huynh trưởng nhà mình đi, oán giận nói: “Tiểu Khổ vừa mới tỉnh lại, huynh đụng chạm lung tung làm gì, lỡ có chuyện gì coi chừng Vương gia tìm huynh tính sổ.”

“Hắn có phải đậu hũ đâu, hồi còn ở Tây Bắc có trận khổ nào mà chưa ăn qua.” Cao Lâm đặt mông ngồi bên giường, “Này, sao rồi?”

Viên Úc nhìn một phòng đầy người, đầu óc dần dần nhớ lại sự việc, đáy lòng lại nảy sinh hoài nghi. Hắn ta nhớ lại ngày ấy ở trên hồ, Lương Thú đã phát hiện toàn bộ lớp ngụy trang nên mới có thể đánh ngất mình trong thời gian ngắn như vậy, nhưng hiện tại… Hắn ta đề cao cảnh giác, yên lặng tiếp tục đóng giả người mù hòng câu giờ tìm cách ứng đối.

“Này, này!” Trình Tố Nguyệt nói, “Khổ Hựu, Khổ Hựu!” Nàng kêu vài tiếng thấy đối phương mãi không phản ứng, không khỏi nhăn mặt quay đầu hỏi, “Liễu nhị công tử, thế này… Không phải người nói đã không sao rồi à?”

“Quả thật không chẩn ra được thương tích ở chỗ khác, cũng không phát hiện thấy cổ trùng.” Liễu Huyền An tiến lên, “Huống hồ ngày ấy Vương gia chỉ bẻ mấy khúc xương thôi, không làm gì tổn thương đến não bộ.”

“Vương gia ra tay ác thật đấy.” Cao Lâm lắc đầu không tán thành, “Người ta ở trong hang ổ địch đã nhận hết tra tấn, đầy người là máu nửa sống nửa chết bị treo trên hồ nước đung đưa như cái xích đu, lại còn bẻ thêm mấy cái xương nữa, lúc ấy nên để ta đi cứu mới phải.”

“Lúc ấy Vương gia không thể đảm bảo đối phương có phải Tiểu Khổ thật không, vạn nhất người khác dịch dung thì sao, không đánh ngất trước, lỡ như người ta đánh lén thì biết làm thế nào?” Trình Tố Nguyệt nói, “Chỉ là không ngờ Mộc Triệt thật sự giữ lời. Thôi được rồi, nói thế nào thì người cũng đã trở về, tóm lại là tốt.”

Hai người kẻ xướng người họa, trình diễn xong kịch bản nên diễn để Viên Úc nằm trên giường nghe được rõ ràng. Có thể là vì hắn ta rất tự tin với trình độ dịch dung của mình, hoặc có thể là vì danh tiếng tàn bạo của Lương Thú, cho nên lời giải thích “đánh bộ hạ cho tàn phế trước rồi cứu sau” nghe qua vô cùng hợp lý. Viên Úc tin là thật, hơn nữa còn bắt đầu ẩn ẩn mừng thầm.

“Khổ thống lĩnh, ngươi có nghe được tiếng ta nói không?” Liễu Huyền An đứng bên giường lo lắng hỏi, thấy đối phương vẫn không có phản ứng gì liền hỏi đại ca, “Hay là Bạch Phúc giáo dùng khổ hình gì đó nên bị thương ở đầu rồi?”

Lời này quả thực rất trúng với những gì trong lòng Viên Úc nghĩ, bởi vì hắn ta đích xác cũng có kế hoạch giải thích như vậy. Nói cho cùng, dù có thể bắt chước được giọng nói và dung mạo của Khổ Hựu không sai một li, nhưng bản tính của một người là tuyệt đối không thể bắt chước, cho nên ngay từ đầu hắn ta đã chuẩn bị giả vờ ngu ngơ mất trí nhớ, chỉ là khởi đầu không quá thuận lợi, mới ở bên hồ nặn ra được một câu đã bị đánh đến chết khiếp.

Liễu Huyền Triệt lạnh lùng thở dài: “Khó nói lắm, quan sát trước mấy ngày xem sao.”

“Đừng chỉ quan sát thôi chứ, có khi nào bị ngốc thật rồi không.” Cao Lâm ra vẻ lo âu, “Này, Tiểu Khổ, Tiểu Khổ!”

Viên Úc chất phác “A” một tiếng.

Cao Lâm tha thiết hướng dẫn: “Ngươi đừng dọa ca ca, nói hai ba câu thử xem nào, nói cái gì cũng được, ngàn vạn lần đừng để bị đánh cho ngốc!”

Hắn vẫn nhớ thương câu miêu tả của Vương gia “vừa mở miệng đã tuôn ra ngữ điệu quỷ quái không biết học được ở chỗ nào”, cực kỳ muốn nghe thử. Những người còn lại trong phòng cũng tò mò muốn nghe, vì thế đều đứng yên không ai đi khỏi. Tất cả nín thở tập trung nhìn Viên Úc cố động đậy nửa thân trên, chờ nửa ngày mới chờ được một câu: “Đây là… chuyện gì. Các ngươi, khụ, các ngươi là ai?”

Thường Tiểu Thu suýt nữa không nhịn được cười, kết quả bị Trình Tố Nguyệt đạp cho một cước lập tức nhăn nhó đau khổ, ánh mắt cũng trừng to cực kỳ hợp lý.

A Ninh hít một hơi khí lạnh, hét lên váng nhà: “Chết rồi, Khổ thống lĩnh bị mất trí nhớ rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.