Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 117: Quân báo mà cũng tùy tiện để quên bên gối được?



Tuy tộc Loan Đao Ngân Nguyệt ở lâu trong rừng rậm nhưng cũng không hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, vẫn nghe được phong thanh vài chuyện về Bạch Phúc giáo. Lạp Nguyệt nói: “Có lẽ nàng chưa bao giờ động tay giết người thật, nhưng người vì nàng mà chết đâu chỉ có một trăm một ngàn. Tà giáo xem Thánh nữ là ngọn đèn dụ dỗ một đoàn tín đồ mất hết lý trí lao vào như con thiêu thân. Một người như thế, dù là đặt dưới phán xét của luật pháp Đại Diễm cũng không thể có đường sống.”

“Nàng có đường sống hay không đã có Vương gia định đoạt, chuyện ngươi và ta nên làm là bắt nàng đưa về quy án.” Khổ Hựu nói, “Việc này không nên chậm trễ, đêm nay lập tức ra tay, tốc chiến tốc thắng.”

Lạp Nguyệt nghe mà sửng sốt: “Nói nhẹ nhàng thế, làm sao tốc chiến tốc thắng được? Ta xem tư thái đi đường của cô Thánh nữ kia, khả năng khinh công tuyệt đối không dưới cơ ta, không dễ gì bắt được đâu.”

“Tối nay nàng sẽ đến đây.” Khổ Hựu nói, “Ngươi chỉ cần tìm cơ hội đưa nàng rời khỏi đây theo lộ tuyến, chuyện còn lại cứ giao cho ta làm.”

Lạp Nguyệt nhìn đôi mắt bị quấn vải sa bạc của hắn, nửa tin nửa ngờ, trong lòng âm thầm cân nhắc, nếu đã nói chắc chắn như thế nghĩa là có cách bắt trói rồi ư, mỹ nam kế?

Cậu ta ẩn mình vào một góc tối trong phòng chờ cho sắc trời bên ngoài tối hẳn, quả nhiên ngoài viện truyền vào tiếng cửa gỗ bật mở và tiếng chuông bạc leng keng treo bên hông thiếu nữ. Ô Mông Vân Nhạc nhấc vạt váy bước vào phòng nhìn thanh niên tóc bạc ngồi bên bàn, có chút tiếc nuối mở miệng: “Ngày mai ta phải đi rồi.”

Khổ Hựu hỏi: “Đi đâu?”

“Đi làm chuyện ta nên làm.” Ô Mông Vân Nhạc ngồi xuống, “Lần này có lẽ sẽ lâu hơn cả những lần trước, phải mất ít nhất ba bốn mươi ngày. Thật ra ta muốn mang ngươi đi cùng, nhưng giáo chủ không đồng ý, còn la mắng ta một hồi.”

Khổ Hựu thoáng cười.

Ô Mông Vân Nhạc nhìn khóe môi xinh đẹp cong lên, bất giác vươn ngón tay ra muốn miêu tả lại nhưng cuối cùng vẫn dừng giữa đường. Nàng chuyển sang kéo rơi mảnh vải sa lộ ra đôi mắt vàng nhàn nhạt, cẩn thận thưởng thức rồi nói: “Đôi mắt của ngươi thật đẹp, giống hệt như ánh mặt trời sáng nay.”

“Hóa ra ngươi cũng thích ánh mặt trời, ” Khổ Hựu hỏi, “Thế vì sao vẫn trốn mãi trong góc tối âm u này?”

“Mỗi người đều có chuyện họ cần làm.” Ô Mông Vân Nhạc nói, “Ngươi không hiểu đâu, nhưng đừng lo, vì ta cũng không quá hiểu, không hiểu vì sao các ngươi luôn đuổi giết người của chúng ta. Bọn họ không làm gì sai cả, chỉ muốn sống tốt mà thôi.”

Nàng đứng lên, chờ đợi đến ngày có thể gần hắn thêm một chút, cũng chờ đến ngày trở thành thê tử của nam nhân này. Tuy kỳ thật nàng không hiểu ý nghĩa của việc trở thành vợ chồng, nhưng vẫn biết rõ, nếu yêu một nam nhân thì nên gả cho người đó. Ô Mông Vân Nhạc hơi cúi xuống, áp chóp mũi lạnh lẽo của mình lên trán đối phương tựa như những tín đồ cuồng nhiệt thường hôn lên đầu ngón tay nàng, mang theo lòng thành kính và say đắm cực độ, muốn áp đôi môi tái nhợt kia lên làn da cũng nhợt nhạt không kém.

Lạp Nguyệt trốn trong chỗ tối: “…”

Cậu chàng đang bận lo lắng mình có nên nhìn những hình ảnh kế tiếp không, Ô Mông Vân Nhạc đã phát ra một tiếng rên khẽ, thân thể mềm oặt ngả sang một bên, khóe môi chảy ra một vệt máu mảnh. Khổ Hựu túm chặt nàng, ngẩng đầu nói: “Làm phiền rồi.”

Lạp Nguyệt vội nhảy xuống, tay chân lưu loát giũ ra một tấm chăn không biết tìm thấy ở chỗ nào, quấn tròn Ô Mông Vân Nhạc lại rồi hỏi: “Ta mang tiểu yêu nữ này đi ngài sẽ không sao chứ?”

Khổ Hựu đáp: “Ta cũng sẽ không tiếp tục ở lại đây nữa.” Hắn nhặt nửa mảnh vải sa dưới đất lên, “Thị nữ sẽ tới tìm nàng ngay, nơi này không kéo dài được lâu đâu.”

Lạp Nguyệt không dông dài vô nghĩa, khiêng Ô Mông Vân Nhạc lên phóng qua cửa, mượn địa hình và bóng đêm, chỉ đảo mắt một cái đã biến mất vào phiến rừng rậm dày đặc chướng khí.

Khổ Hựu buộc lại vải sa lên mắt rồi ngồi xuống bàn như cũ. Không lâu sau đó, quả nhiên thị nữ tìm đến, đứng bên ngoài viện cung kính nói: “Thánh nữ, chúng ta phải trở về rồi.” Nói xong liền đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng chỉ có mình Khổ Hựu thì khó tránh sửng sốt.

Khổ Hựu nói: “Nàng đã đi từ nãy rồi.”

“Đi rồi?” Thị nữ không quá tin tưởng, vội vàng xoay người rời đi. Một lát sau, xa xa đã truyền đến tiếng người xôn xao.

Khổ Hựu một mình chờ trong bóng đêm, rất kiên nhẫn chờ đợi. Hắn biết ai sẽ là người đầu tiên đến tìm mình, mà đối phương quả nhiên đến thật. Phượng Tiểu Kim kéo cổ áo hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi hỏi: “A Nhạc đâu?”

“Nàng đã an toàn rồi, ít nhất trước mắt là an toàn.” Khổ Hựu gỡ từng ngón tay hắn xuống, “Nhưng tương lai có còn an toàn nữa không, phải xem Phượng công tử lựa chọn bên nào.”

Phượng Tiểu Kim nhìn thẳng vào hắn: “Nếu A Nhạc gặp chuyện gì không may, ta lập tức giết ngươi.”

“Không có đâu.” Khổ Hựu ngồi yên không nhúc nhích, chỉ mải nghe tiếng đao kiếm leng keng bên ngoài, “Chuyện tương lai để nói sau đi, trước mắt Phượng công tử vẫn nên nghĩ cách làm sao giữ mạng cho ta thì hơn. Dù sao vị Mộc giáo chủ kia chắc chắn sẽ vì chuyện Thánh nữ mất tích mà tức giận lắm, ta da kiều thịt quý, không chịu nổi nghiêm hình tra tấn.”

Tiếng người ngoài cửa đã càng ngày càng gần, Phượng Tiểu Kim không phân vân quá nhiều, hung hăng nắm vai hắn lên: “Đi!”

……

Lạp Nguyệt khiêng Ô Mông Vân Nhạc, chọn con đường nhiều sương mù nhất mà nhảy, người tộc Loan Đao Ngân Nguyệt có thiên phú dị bẩm ngừng thở trong thời gian dài, thế nên phạm vi hoạt động của cậu ta thoải mái hơn đệ tử Bạch Phúc giáo nhiều lắm. Một gốc cổ thụ lớn vươn tán rộng bốn phía, lá cây xanh ngắt tạo thành địa điểm trú ẩn tuyệt hảo, Lạp Nguyệt nín thở tập trung trốn trên cành cao nhìn đệ tử Bạch Phúc giáo đi qua đi lại bên dưới, lại không để bất kỳ ai phát giác ra chỗ dị thường.

Lo lắng con tin đột ngột tỉnh dậy, trên đường đi Lạp Nguyệt còn cố ý hé chăn ra xem thử một cái. Ô Mông Vân Nhạc nghiêng đầu, cần cổ trắng như tuyết bị cắm một mảnh ám khí thoạt nhìn như đinh tán chuyên dùng để bắn sói bắn gấu hoang ở cùng Tây Bắc, mí mắt cậu ta không khỏi giật giật, dù đối phương là tiểu yêu nữ thì đấu pháp này cũng quá dã man rồi.

Chờ cho đệ tử Bạch Phúc giáo đi khuất, Lạp Nguyệt cũng nhảy xuống khỏi thân cây, tiếp tục chạy hùng hục về hướng Thập Diện Cốc.

Thời khắc giao mùa, khí hậu trong núi thay đổi liên tục, mới sáng sớm trời đã hạ xuống một cơn mưa rào không lớn không nhỏ. Ánh nắng vàng nhuộm cho mưa bụi cũng đầy sắc vàng thêu dệt nên ngàn dặm núi đẹp như mỹ ngọc. Liễu Huyền An vẫn bọc tấm áo choàng rộng thùng thình đạp chân trần lên sàn nhà lát trúc sạch sẽ, nửa người trên vươn ra khỏi rào chắn giơ tay bắt mưa.

Bộ dạng tùy tiện coi thường sức khỏe này nếu để Liễu đại công tử nhìn thấy, chín phần sẽ lại bị khẽ tay một trận. Nhưng người trở về may mắn lại là Kiêu Vương điện hạ, hắn nhìn cánh tay trần trắng như tuyết của người trong lòng, mái tóc hơi ẩm ướt cùng với đầu vai thanh mảnh dính mưa bụi, số câu từ văn chương phong nhã không nhiều lắm trong đầu bị khuân ra toàn bộ, cái gì gọi là viễn tụ xuất sơn*, thế nào là hương đống lê hoa*, chẳng trách đám tú tài chỉ liếc nhìn mỹ nhân một lần đã liều chết viết ra cả xe thi thư lai láng, thật sự là nhân chi thường tình.

*Mấy câu miêu tả thiên nhiên tươi đẹp lấy từ thơ của Lý Thanh Chiếu, nữ thi sĩ thời Nam Tống

Liễu Huyền An nói: “Trời vẫn còn hơi lạnh.”

“Vừa có mưa vừa có gió, dù là giữa hè vẫn lạnh thôi.” Lương Thú rút khăn cẩn thận lau khô tay, lại ôm người quay vào phòng đặt trên nhuyễn tháp, lấy giày mang vào chân cho y, “A Ninh đâu? Sao hôm nay lại đứng ngốc dưới mưa thế.”

“Đi hỗ trợ đại ca rồi, lát nữa ta cũng phải đi, nhưng vẫn muốn chờ Vương gia trở về trước.”

“Chờ ta về thật hay là muốn lén làm biếng?” Lương Thú cười, “Dựa theo thói quen xưa nay, thời điểm này ta sẽ không trở về, hôm nay chỉ là đột xuất quên cầm theo đồ, lại không muốn người ngoài quấy rầy ngươi ngủ nên đành tự mình đi một chuyến.”

Liễu Huyền An vươn tay đặt một cuộn công văn đầu vai hắn: “Quân báo mà cũng tùy tiện để quên bên gối được?”

“Cái này không phải là…” Lương Thú đứng lên biện giải cho mình, “Trước khi ra cửa bị sắc đẹp che mờ mắt.”

Sáng nay Liễu Huyền An còn ngủ say sưa, làm sao nhớ nổi mình đã làm những gì khiến Kiêu Vương điện hạ mê mẩn đến quên hết mọi thứ như vậy. Lương Thú bật cười khép chặt áo cho y, buộc đai lưng lại: “Đi thôi, trước hết đi theo ta ăn chút gì đi, sau đó lại qua dược phòng.”

Liễu Huyền An chọn thêm một chiếc áo khoác mỏng đề phòng lát nữa đại ca lại lải nhải nguy cơ thấp khớp và phong hàn. Lương Thú đan chặt mười ngón tay với y cùng bước ra khỏi cửa, đột nhiên trông thấy Cao Lâm từ đằng xa lo lắng chạy tới, Lạp Nguyệt cũng đi cùng, trên vai còn khiêng theo một người.

Nhìn thấy vết máu chảy ra khỏi chăn, Lương Thú nhướn mày tiến lên vội vàng hỏi: “Hắn thế nào rồi?”

Lạp Nguyệt mệt không thở nổi: “Không sao cả, chỉ bị Khổ thống lĩnh đánh hôn mê thôi.”

Bàn tay Lương Thú sắp chạm vào chăn lại thu trở về: “Có ý gì, người trong này không phải Khổ Hựu?”

“Không phải, là yêu nữ của tà giáo.” Lạp Nguyệt giải thích, “Ta vốn định đưa Khổ thống lĩnh theo cùng nhưng bị ngài ấy cự tuyệt, nói là phải ở lại Bạch Phúc giáo làm thêm mấy việc, Vương gia không cần lo lắng.”

Cao Lâm dựng thẳng ngón cái, được lắm, như vậy mới đúng chứ, gặp ta ta cũng ở.

Cuối cùng Ô Mông Vân Nhạc bị giam vào một chỗ bí mật. Nàng mơ màng tỉnh dậy, cổ đau như bị dã thú cắn xé đến hét to thành tiếng, mà thứ khiến nàng sợ hãi hơn đau đớn là khung cảnh lạ lẫm chung quanh. Nơi này không phải nhà giam, nhưng cổ chân nàng bị trói vào hai sợi xích sắt dài, đầu bên kia xích sắt là một quả cầu sắt vừa to vừa nặng.

Ký ức của nàng tựa như bị ai đào rỗng, chỉ còn nhớ được cặp mắt vàng xinh đẹp kia rồi sau đó là cảnh tượng hiện tại. Nàng thử hoạt động thân thể, cảm giác lưng mình bị một lớp vải thô cọ đau rát, người phụ nữ nhận nhiệm vụ canh giữ nàng lên tiếng: “Y phục của Ô Mông cô nương chỗ nào cũng có độc nên ta mặc tạm cho cô một bộ váy áo của mình, tuy là váy cũ nhưng đã giặt sạch sẽ rồi.”

“Đây là… đây là quân doanh của các ngươi?” Ô Mông Vân Nhạc chống người ngồi lên, “Hắn đánh hôn mê ta rồi đưa ta tới nơi này!”

“Hắn? Ý cô là Khổ thống lĩnh? Hắn chưa trở về, vẫn đang ở trong rừng.” Người phụ nữ bưng vào một chén nước đường, “Vương gia sẽ đến đây ngay thôi, cô mất rất nhiều máu, uống chút nước trước đi.”

Ô Mông Vân Nhạc phất tay từ chối, nàng chưa bao giờ ngờ sẽ có một ngày mình rơi vào tay quân Đại Diễm. Những lời đồn đại về tính tình tàn khốc của Lương Thú không ngăn được mà tuôn ào ạt vào đại não khiến sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, nhìn kỹ còn có chút hoa văn màu đen lộ ra trên cần cổ.

Phụ nhân thở dài đặt nước đường lên bàn, ánh nắng chiếu vào viên táo đỏ óng ánh trong chén tựa như một viên đá quý đang tỏa sáng.

Ô Mông Vân Nhạc lại cảm thấy sắc đỏ kia hết sức diêm dúa, diêm dúa đến không bình thường. Nàng cầm chén ném mạnh xuống đất, muốn tự mình đứng lên nhưng lại không thể, mất máu quá nghiêm trọng làm toàn thân nàng lảo đảo.

Người phụ nữ đành phải vươn tay ra kéo nàng đứng thẳng.

“Ngươi muốn làm gì!” Ô Mông Vân Nhạc vừa cao giọng hỏi vừa lùi ra sau, khóe mắt thoáng liếc qua tấm gương đồng nhìn thấy hình ảnh chính mình, tóc tai rối tung, cổ quấn lụa trắng thấm máu, thân thể mặc một bộ áo váy màu trắng cũ kỹ không vừa người. Dáng vẻ xa lạ này khiến nàng càng hoảng hốt cáu kỉnh, ngay cả trốn cũng không muốn trốn nữa, cứ thế kéo lê dây xích khập khiễng bổ nhào về phía tấm gương, hai mắt mở to nhìn trừng trừng người bên trong, một tay vươn lên vuốt thẳng lại tóc tai.

“Ta muốn quần áo của ta.” Ô Mông Vân Nhạc quay đầu nặng nề ra lệnh, “Ta muốn quần áo của ta!”

Người phụ nữ chưa bao giờ nghĩ tới phản ứng đầu tiên sau khi nàng tỉnh dậy lại là thế này, nhất thời cũng không dám để đối phương kích động hơn, bèn vừa trấn an vừa sai người bẩm báo lại cho Cao phó tướng.

Cao Lâm đang ở chỗ Lương Thú, Liễu Huyền An và Liễu Huyền Triệt cũng có mặt. Vết thương trên cổ Ô Mông Vân Nhạc có nặng thì cũng không thể nghiêm trọng hơn chất độc tích tụ trong cơ thể nàng, phân tán khắp nơi, đếm sơ qua phải đến mười bảy mười tám loại, hơn nữa phần lớn đã ở trong người nàng trên dưới mười năm.

Liễu Huyền Triệt nói: “Mộc Triệt phải định kỳ cho nàng dùng thuốc giải, nhưng trong thuốc giải đó cũng có độc, độc tố cứ thế tích lũy năm này qua tháng nọ, nàng khó mà sống lâu được, nhiều lắm chỉ thêm năm năm nữa thôi.”

“Mộc Triệt không cần nàng sống lâu.” Lương Thú nói, “Chỉ cần vài năm dung mạo nàng xinh đẹp nhất này là đủ.”

“Tình huống của ca ca nàng có lẽ cũng tương tự.” Cao Lâm xoay người hỏi, “Liễu Đại công tử, độc này có thể trị không?”

“Không thể, hoặc nên nói dù trị được cũng không có bao nhiêu ý nghĩa.” Liễu Huyền Triệt nói, “Thay vì hao tổn tâm cơ, khiến người trúng độc kéo dài thêm hai ba năm sống đau đớn, chi bằng cứ tiếp tục ăn thứ gọi là ‘thuốc giải’ kia, ít nhất trong những năm tháng còn lại có thể sống dễ chịu hơn, có thể diện hơn một chút.”

“Tên Mộc Triệt này…” Chán ghét trong lòng Cao Lâm càng sâu, “Nuôi một tên quái thai không biết già, lại thêm một đôi huynh muội đoản mệnh vắn số, đúng là không cô phụ danh tiếng thiếu đạo đức của mình tí nào.”

Một mình Liễu Huyền An đi vào căn phòng nhỏ giam giữ Ô Mông Vân Nhạc.

Y giao bọc vải trên tay mình cho phụ nhân canh giữ trong viện: “Đây là váy áo của A Nguyện, áo mới, nàng ngại màu sắc quá sặc sỡ nên vẫn chưa mặc lần nào, giao cho nàng ta đi.”

Người phụ nữ mang váy áo vào nhà, lúc này Ô Mông Vân Nhạc đã xé toạc y phục cũ trên người mình tơi tả rách nát, không biết dùng bao nhiêu lực mà móng tay sơn đỏ cũng gãy hết, để lại trên người từng vệt máu cong cong như vầng trăng khuyết.

Rất giống một kẻ điên, mà nàng cũng sắp điên thật rồi, chỉ vì cảm thấy bản thân không đủ xinh đẹp.

Phụ nhân đặt túi vải lên bàn, chất vải tơ lụa mềm mại trút xuống như nước chảy tỏa ánh ngũ sắc sáng bóng. Ánh mắt Ô Mông Vân Nhạc bị hấp dẫn, nàng dừng đôi tay xé áo của mình lại muốn ra sờ thử xem, rồi lại trông thấy nút cổ áo khảm đá quý hình con bướm, con ngươi lập tức như bị châm lửa: “Đây là quần áo của Liễu Nam Nguyện.”

“Đúng là áo của Liễu tam tiểu thư, trong quân doanh này chỉ nàng mới có dáng người tương tự như cô, nhưng y phục này chưa mặc bao giờ đâu.” Phụ nhân nói, “Thay đi, mặc kệ hợp hay không, có mặc là tốt rồi.”

Ô Mông Vân Nhạc đứng yên không động đậy, chỉ kiêu căng vươn hai tay ra. Người phụ nữ cũng không so đo với nàng, tiến lên giúp nàng thay quần áo, sau đó lùi lại đánh giá một vòng: “Đúng là rất hợp, chỉ có phần eo hơi rộng nửa tấc.”

Phụ nhân chỉ nhắc thoáng qua một câu, trong lòng Ô Mông Vân Nhạc lại vì vòng eo bé hơn nửa tấc mà vui vẻ lên không ít, nàng nhấc váy nhìn bóng người mơ hồ ngoài khung cửa sổ, hỏi: “Đó là ai vậy?”

“Liễu nhị công tử.”

Người phụ nữ mở cửa mời Liễu Huyền An tiến vào. Mặt trời ban trưa sáng ngời đủ để chiếu sáng từng góc nhỏ trong phòng, cùng với người ngồi trong đó. Tuy hai người đã sớm gặp qua đối phương nhưng toàn là thoáng nhìn dáng dấp, chỉ có lúc này mới đủ thời gian chậm rãi quan sát rõ lẫn nhau.

Ô Mông Vân Nhạc hỏi: “Muội muội của ngươi đâu?”

Liễu Huyền An đáp: “Nàng đi chẩn bệnh ở thôn xóm phía nam rồi.”

“Khi nào mới trở về?”

“Khó nói lắm.”

“Diện mạo nàng có giống ngươi không?”

“Rất giống.”

Rất giống.

Ô Mông Vân Nhạc vừa quan sát gương mặt y vừa gắng sức tưởng tượng, nếu ngũ quan này xuất hiện trên khuôn mặt một nữ tử thì sẽ có hình dáng thế nào, càng suy nghĩ nàng lại càng sốt ruột, bởi vì đó quả nhiên là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành vui vẻ hành tẩu dưới ánh mặt trời, được tiếng ca và tiếng cười vây quanh. Nàng nhớ tới những lời giáo chủ nói, nhớ tới chuyện nên làm thế nào dùng thân thể này đi mê hoặc nam nhân, dùng vòng eo mềm mại và giọng nói uyển chuyển của mình đổi lấy lòng cuồng nhiệt và sùng bái tuyệt đối của đối phương.

Mà hiện tại, bản thân lại bị thương khắp người giam ở chỗ tối tăm này, làn da trắng như tuyết chảy máu đầm đìa, máu khô kết vảy trên miệng vết thương để lại những dấu sẹo dữ tợn xấu xí.

Hiện thực phũ phàng làm khuôn mặt Ô Mông Vân Nhạc dần vặn vẹo, hai tròng mắt cũng đỏ ngầu. Mắt thấy cổ trùng trong người nàng bắt đầu chạy loạn, thời khắc nguy hiểm may có người phụ nữ trông coi nâng tay gõ lên gáy nàng một cái ngất đi, khó hiểu hỏi han: “Sao lại thế này, luyện công nhập ma à?”

Liễu Huyền An đáp: “Chấp niệm, tâm ma.”

Tâm ma là khó chữa lành nhất.

Liễu Huyền An để lại một bình thuốc an thần rồi trở lại thư phòng, thuật lại đại khái sự việc cho Lương Thú nghe, lại nói: “Không biết người cha người mẹ trước kia đưa hai huynh muội này cho Mộc Triệt biết được sự thật thì có hối hận không.”

“Thế gian làm gì có nhiều cơ hội để hối hận đến thế.” Lương Thú nói, “Vừa rồi ta lại nhận được một phong mật báo, ngươi nhìn thử xem.”

Liễu Huyền An cầm tín hàm trên bàn lên, bên trong viết đại khái vì hoạt động của Liễu Nam Nguyện ở Tây Nam mà dẫn tới một phần giáo chúng Bạch Phúc giáo bắt đầu hoài nghi tín ngưỡng mình lựa chọn, hoài nghi Bạch Phúc Phật Mẫu khu bệnh tiêu tai kia có thật sự tồn tại hay không, cho nên bọn họ khẳng khái cải đạo chờ đợi thần nữ… thần y, chờ đợi nữ thần y cũng tới chữa bệnh cho mình và người nhà.

Liễu Nam Nguyện và các đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang không hề cự tuyệt, liên tục chữa bệnh từ thiện dọc đường, đúng là tìm thấy không ít cổ trùng quấy phá trong cơ thể các tín đồ. Cảnh tượng này được rất nhiều bá tánh vây xem, tận mắt chứng kiến. Một khi ngày càng nhiều người biết được sự thật trò tụng kinh chúc phúc của Bạch Phúc giáo kia thực chất đều là dùng cổ độc giở trò quỷ, sợ hãi sùng bái lập tức biến thành phẫn nộ chửi bới, cách thức mắng chửi vô cùng phong phú, mắng đủ từ tổ tông đến tôn tử gia phả mười tám đời, mưa móc liên quan cũng gộp vào mắng chung.

“Được rồi được rồi, các người nói nhỏ một chút” Thường Tiểu Thu giơ phá quân kiếm lên duy trì trật tự, lớn tiếng quát, “Ai muốn mắng thì ra ngoài mắng, người nào dám tuôn lời không sạch sẽ trước mặt Liễu tam tiểu thư, ta sẽ thật sự ra tay đấy!”

Thế là mọi người đi ra ngoài mắng thật, mắng đến mỏi miệng vẫn chưa nguôi giận, đám đông bèn hợp sức viết một phong thư thỉnh nguyện Vương gia mau chóng thảo phạt Bạch Phúc giáo, đòi lại công bằng cho mọi người.

Liễu Huyền An xem bức thư thỉnh nguyện, phía sau là một hàng dài ký tên và dấu lăn tay, thở dài: “Vương gia nên phái thêm người bảo vệ A Nguyện đi, ta cảm thấy Bạch Phúc giáo sẽ không để nàng chơi vui mãi như thế đâu.”

“Không cần ngươi phân phó, sáng nay ta đã sắp xếp xong rồi.” Lương Thú nói, “Ngự tiền thị vệ do hoàng huynh đưa tới ta chỉ giữ lại một người, số còn lại đều phái đi theo A Nguyện.”

Liễu Huyền An nghe vậy mới hơi yên tâm, bởi vì không nói gì khác, chỉ cần nhìn dáng vóc của họ đã đủ để kẻ khác không dám nghi ngờ thực lực, một đám tráng hán cao lớn thô kệch tràn ngập cảm giác vừa giản dị vừa an toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.