Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 23: Hắn thật sự là yêu, hoặc là quỷ



Diện tích thành Bạch Hạc không lớn, cũng không nằm ở vị trí giao thông đắc địa, nhưng bởi vì có Bạch Hạc Sơn Trang tọa lạc cho nên vẫn cực kỳ phồn hoa náo nhiệt. Thương nhân cả nước qua lại buôn bán, giá thuê cửa tiệm tấc đất tấc vàng, trình độ giao thoa văn hóa rực rỡ có thể sánh ngang với vương thành Mộng Đô.

Lúc này đang là giờ cơm chiều, bên trong tửu lầu khách khứa tấp nập, người kể chuyện ở trà lâu cũng chuẩn bị lên đài. Đường phố ồn ào nhốn nháo, còn có một đám văn nhân ngồi trên bồn hoa trêu đùa ca cơ, dùng thơ phổ thành tân khúc rồi suy đoán xem bài nào sẽ lưu hành nổi tiếng toàn thành, mặt mày say rượu đỏ bừng như hổ phách.

Đó là cảnh tượng thường ngày ở thành Bạch Hạc, nhưng hôm nay lại có chút không giống lắm, chỉ bởi vì có người chợt hô lên một câu: “Liễu nhị công tử tới!”

“Ối!” 

Người hào hứng đầu tiên chính là đám ca cơ xinh đẹp, các nàng vội vã thả chén, đạp chân trần giẫm lên gấm vóc vân sa, móng tay tô vẽ lộng lẫy nắm chặt rào chắn nghiêng ngả thò đầu ra ngoài xem. Những người khác cũng theo chân chen chúc đầy trên lan can, thậm chí trong đó có rất nhiều nam nhân thô kệch —— Không phải bọn họ muốn thưởng thức đệ nhất mỹ nam tử Đại Diễm rốt cuộc đẹp đến cỡ nào, chỉ thuần túy là xem náo nhiệt, dù sao mọi người đều đang trong cảnh ăn no rửng mỡ.

Liễu Huyền An bước vào một quán rượu dưới ánh mắt vạn chúng vây quanh. Chủ quán đương nhiên là kẻ có đầu óc, từ giây phút Liễu nhị công tử bước chân vào cửa, ông ta đã biết cơ hội phát tài của mình đến rồi! Vì thế vội ra lệnh người làm đóng cửa lại, ngăn trở hết những ánh mắt tò mò bên ngoài, chỉ chuyên tâm phục vụ một mình y, lại không chê phiền toái mà dọn ra một lúc mười tám đàn rượu ngon quý nhất đắt nhất. trong tiệm

Hương thơm nồng nặc xông thẳng lên đại não, Liễu Huyền An chưa uống mà đã ngà ngà say. Y cẩn thận nhấm nháp chọn lựa, cuối cùng chọn ra hai loại, một vò cay nồng như nắng gắt vùng Tây Bắc tung hoành trong cuống họng, một vò khác dịu nhẹ hơn, vị cũng ngọt hơn. 

Ông chủ tiệm nhanh tay dán kín rượu lại: “Liễu nhị công tử không cần tự mình mang đi, ta sẽ sai người đưa đến tận Bạch Hạc Sơn Trang.”

A Ninh buồn bực hỏi: “Chỉ có hai vò rượu bé tí mà ông cũng chịu giao tận nhà?”

Ông chủ cười nói: “Vốn ta phải đi giao hoàng tửu ngâm thuốc cho sơn trang, vừa lúc đi luôn một chuyến.”

A Ninh không hỏi nữa, trả tiền xong liền cùng Liễu Huyền An ra cửa: “Công tử, bây giờ chúng ta về nhà?”

“Không về.”

“Hả?”

“Lại đi dạo đi.”

Liễu nhị công tử xòe ngọc phiến, rất hứng thú đi từ thành đông sang thành tây, lại đi từ thành nam lên thành bắc.

A Ninh sợ đến ngây người, về đến thành Bạch Hạc rồi, lại không cần vất vả khám bệnh nữa, vì sao công tử vẫn cần mẫn thế, đáng lẽ phải biến trở về thành con sâu lười đến mức ra sảnh ngoài ăn cơm cũng ngại mệt như xưa mới đúng chứ?

Liễu Huyền An đúng thật là không thấy mệt, y muốn xem thử trong mấy năm mình luôn đi vào cõi thần tiên này, thành Bạch Hạc đã có thay đổi ra sao, tương lai còn phải dẫn Kiêu Vương điện hạ dạo nơi này nơi nọ, làm hết phận sự hiếu khách của chủ nhà.

Sắc trời dần tối, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, cả tòa thành tỏa khói lượn lờ ấm áp, nheo mắt nhìn kỹ, trên dòng sông cũng dát đầy ánh vàng lấp lánh.

Liễu Huyền An chậm rãi kê danh sách ở trong đầu, phải đi đâu ăn cơm, đi đâu ngắm cảnh, thậm chí đã viết xong lịch trình du ngoạn cho cả hai người.

Mà cùng lúc đó, ông chủ quán rượu đã kéo theo năm xe rượu lớn kẽo kẹt đi đến Bạch Hạc Sơn Trang —— Bốn xe trong đó là hoàng tửu, xe còn lại chất đủ mười tám vò rượu ngon quý giá đắt tiền. Tuy Liễu nhị công tử chỉ chọn hai loại, nhưng không sao hết, mua hai tặng mười sáu.

Mọi người sôi nổi hỏi thăm: “Những loại này đều là rượu Liễu nhị công tử thích?”

Tiểu nhị nghe theo lời dặn của ông chủ, cất cao giọng trả lời: “Đúng vậy, mười tám vò rượu này đều được Liễu nhị công tử nếm qua, nếm xong lập tức thanh toán bạc.”

Cũng không tính là nói dối, đúng là có nếm, có mua thật, còn tỉ lệ mua bao nhiêu, xê xích tí chút không thành vấn đề.

Mọi người sôi nổi chạy tới quán rượu tranh nhau mua loại y hệt.

Thơ ca thịnh hành toàn thành chưa kịp định ra, thế nhưng loại rượu được ưa chuộng khắp thành thì gần như biết chắc rồi.

Xe rượu vừa vào đến cửa chính Bạch Hạc Sơn Trang đúng lúc Liễu trang chủ từ nơi khác trở về. Ông nhìn một xe chất đầy bình rượu hoa hòe lòe loẹt, nhíu mày hỏi: “Mấy thứ này cũng là rượu ngâm thuốc?”

Tiểu nhị đầy mặt tươi cười trả lời: “Không phải, Liễu trang chủ, một xe này đều là rượu nhị công tử quý phủ vừa mua.”

Đầu tiên Liễu Phất Thư quay sang hỏi phu nhân: “Huyền An đã trở lại?” Ngay sau đó lại giận tím mặt, “Ra ngoài một chuyến chưa thấy tiến bộ chỗ nào, lại nhiều thêm một tật xấu rượu chè! Nó đâu rồi?”

Liễu phu nhân: “… Còn ở bên ngoài.”

Trong đầu Liễu trang chủ lập tức xuất hiện một loạt từ ngữ hình dung, ví dụ như chơi bời lêu lổng, chọi gà chọc chó, ăn chơi trác táng, con cháu bất hiếu! Mà Liễu Huyền An không biết trùng hợp đến mức nào, lại về nhà trong bộ dạng say khướt —— Không thể tránh được, tuy đã uống rượu từ nửa canh giờ trước, nhưng phản ứng say của y tương đối chậm.

“Nghịch tử!”

A Ninh mắt sắc thấy trang chủ sắp đi tìm gậy, bèn nhanh nhẹn kéo công tử choáng váng đến mềm chân chạy trốn như bay.

Liễu Phất Thư: “Quay lại ngay cho ta!”

Liễu Huyền An nhanh chóng chạy tọt về nhà thủy tạ của mình.

Toàn sơn trang gà bay chó sủa, người làm gia đinh đều đứng một bên cười trộm.

Mà Lương Thú lại như đang ở một thế giới hoàn toàn trái ngược.

Từ thành Xích Hà đến Vạn Lý tiêu cục phải đi theo đường cái quan vào thành Vạn Lý. Mọi người liên tục đụng phải hai đoàn lưu dân, tuy số lượng không nhiều, nhưng theo lời bọn họ, nạn lũ lụt năm nay ảnh hưởng không hề nhỏ. Triều đình có cấp phát lương thực cứu trợ, nhưng xuống đến từng người lại chẳng còn bao nhiêu, mọi người đành phải nghĩ cách tự tìm đường sống.

“Làm gì còn đường sống nào.” Trình Tố Nguyệt nói, “Nói đơn giản thì đi cậy nhờ thân thích, không có thân thích thì đổi sang nơi khác làm lụng kiếm ăn. Nhưng vùng lũ lụt ảnh hưởng không chỉ có ba năm tòa thành, mấy ngàn dặm đồng ruộng màu mỡ bị tàn phá, bá tánh chỉ có hai chân, có thể đi được bao xa.”

Cao Lâm âm thầm thở dài, ai cũng biết chuyện này cuối cùng phải đến tay triều đình giải quyết, phải tìm cách thay đổi tuyến đường sông chảy, là một công trình vĩ đại. Nếu thi công vào thời phồn hoa thịnh thế còn gây ảnh hưởng không nhỏ, huống chi Đại Diễm mới chỉ vừa thái bình trở lại —— chưa hoàn toàn yên bình hẳn, quốc khố đến tám phần vẫn không được lấp đầy.

“Vương gia!”

Đội ngũ đến được ngoài thành Vạn Lý, hai tên hộ vệ Kiêu Vương phủ vội giục ngựa chạy đến hội họp. Trước đây bọn họ được phái đến Vạn Lý tiêu cục theo dõi Hà Nhiêu, vốn tưởng chỉ là một nhiệm vụ tầm thường, kết quả còn bị bắt xem nguyên vở tuồng âm mưu tình cảm luân lý bi đát, khiến các thanh niên trẻ tuổi sợ hãi đến không dám thành thân.

Lương Thú hỏi: “Chuyện là thế nào?”

“Hồi bẩm Vương gia, ngày đầu tiên chúng ta vừa vào thành đã bắt gặp Hà Nhiêu hẹn hò với đường chủ Hàn Tùng Đường.” Hộ vệ nói, “Bọn họ bàn bạc kế hoạch từng bước nuốt gọn Vạn Lý tiêu cục vào tay.”

Hàn Tùng Đường ở chốn giang hồ cũng coi như môn phái có uy vọng, đường chủ tên Hàn Tam Nham, bộ dạng xấu xí, lông tóc chỗ cần dài thì không dài, chỗ không cần thiết lại sum suê rậm rạp, toàn thân giống một trái cà tím bị gọt vỏ đỉnh đầu.

Cao Lâm buốt cả răng: “Vị Hà phu nhân kia đúng là không kén cá chọn canh.”

Muốn làm chao đảo một tiêu cục đúng là quá đơn giản. Đầu tiên Hàn Tam Nham chuẩn bị vài rương châu báu nghe nói là có giá trị liên thành, giao cho Vạn Lý tiêu cục áp tải. Thường Vạn Lý không dám làm ăn qua loa, đích thân đi áp tiêu, thế nhưng vẫn gặp nạn. Dựa theo quy củ, nếu hàng hóa bị tổn hại thì phải bồi thường cho khách dựa theo giá trị hàng. Thường Vạn Lý nhất thời không kiếm đâu ra số tiền lớn như vậy, Hàm Tam Nham liền kéo theo một đám người mỗi ngày tới cửa kêu gào mắng chửi làm cả tòa tiêu cục mù mịt chướng khí.

“Hà Nhiêu thì sao?”

“Vẫn luôn thổi gió bên gối khuyên Thường Vạn Lý thế chấp tiêu cục cho Hàn Tùng Đường.” Hộ vệ bẩm báo, “Nội lực Thường Vạn Lý không thấp, chúng ta không dám tiếp cận quá gần, cho nên không nghe ngóng được nhiều lắm.”

Hộ vệ có thể theo hầu Lương Thú đều là cao thủ nhất đẳng, nếu đến cả bọn họ còn không thể tiếp cận, đủ để chứng minh công phu của Thường Vạn Lý có số má trong giới võ lâm Trung nguyên. Hơn nữa lần này là hàng hóa quan trọng, đương nhiên hắn phải mang theo không ít tiêu sư, thế mà vẫn trúng kế mất hàng.

Trình Tố Nguyệt tò mò: “Lúc ấy các ngươi cũng ở đây à, người cướp của hắn là ai?”

“Ta vẫn luôn đi theo Thường Vạn Lý, kẻ cướp là một nam nhân đeo mặt nạ. Hắn ra chiêu cực kỳ tà môn, còn cực nhanh, trong lúc giao đấu mặt nạ của hắn bị lật ra trong chớp mắt. Sắc mặt tái nhợt, mắt xếch hướng lên trên trông giống yêu hồ trong tranh vẽ, đại khái… mười sáu mười bảy tuổi.”

Trình Tố Nguyệt lấy làm lạ, mười sáu mười bảy tuổi lại có công phu cao cỡ này?

“Sau khi cướp xong thì sao?”

“Chúng ta mất dấu người đeo mặt nạ, nhưng đám tài bảo kia không bị hắn mang đi, mà được Hàn Tam Nham giấu trong một hang động hiểm trở trên núi.”

“Người đeo mặt nạ là ai mời đến?”

“Hà Nhiêu. Lúc trước bà ta vạch kế hoạch cướp tiêu, Hàn Tam Nham nói muốn cướp đồ trên tay Thường Vạn Lý không dễ dàng, Hà Nhiêu liền nói mình có một cố nhân công phu cực cao, đủ để đánh bại Thường Vạn Lý. Đúng lúc người này thiếu bà ta một món nợ nhân tình, không đủ để giết người, nhưng đủ để đi cướp của giật tiền.”

“Vòng tới vòng lui, cuối cùng lại vòng về chỗ vị tiêu cục phu nhân này.” Trình Tố Nguyệt hỏi, “Vương gia, bước tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

“Không cần âm thầm điều tra nữa, trực tiếp ném bà ta vào ngục.” Lương Thú siết chặt cương ngựa, “Đám của cải kia giấu ở đâu?”

Hộ vệ trả lời: “Cách nơi này không xa, gọi là đỉnh Lăng Vân.”

Nơi này là vùng núi cao, mà đỉnh Lăng Vân là nơi cao nhất, lại hiểm trở nhất. Hàn Tam Nham chọn nơi này giấu tiền đúng là tốn nhiều công sức. Theo lời hộ vệ mô tả, những người đó dùng mấy chục chiếc xe rùa nhỏ đẩy lên đẩy xuống vài chục vòng mới vận chuyển được hết của cải lên giấu trong hang động trên vách đá —— trừ phi Thường Vạn Lý được khai thiên nhãn, nếu không cho dù ông ta phát động toàn bộ người trong giang hồ cũng không chắc tìm lại đủ hàng hóa bị mất.

Bên ngoài hang động có không ít đệ tử Hàn Tùng Đường canh giữ, lúc này đang đứng ngáp dài. Trên núi thật sự không có gì tiêu khiển, thậm chí đến một tiếng động cũng không có, chim chóc bị kinh động bay đi hết từ lâu, xung quanh trống trải đến đáng sợ. Ngoại trừ ăn rồi ngủ, bọn họ cũng không có chuyện khác để làm.

“Này, có khi nào nửa đêm đột nhiên xuất hiện hồ tiên nữ yêu gì đó mua vui cho huynh đệ chúng ta không nhỉ?”

Những người còn lại cười vang, chọc ghẹo ngươi không phải thư sinh, việc gì phải bắt chước bọn mọt sách bày đặt hồng tụ thiêm hương. Nói một hồi, đề tài càng lúc càng hạ lưu, miêu tả mấy hành động dưới quần cực kỳ sống động, cứ như ngay sau đó thật sự sẽ có vài vị yêu tiên trên trời hạ xuống, nguyện không yêu vương hầu khanh tướng lại cố ý nhìn trúng đám người không tiền không thế diện mạo tầm thường bọn họ. Từ nay về sau ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, còn có đại mỹ nhân ngoan ngoãn ở nhà sinh con nấu cơm mỗi ngày.

“Không cần xinh đẹp như thiên tiên.” Có người chép miệng, “Mắt quả hạnh, môi anh đào, da trắng, dáng người đẹp là được.”

Mọi người lại cười to một trận, đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng sấm.

“Đến rồi, hồ tiên đến thật rồi, còn không mau ra ngoài nghênh đón?”

Vừa nói xong, ngoài cửa động thật sự lóe lên một cái bóng, tươi cười trên mặt bọn họ tức khắc đông cứng lại, vội vàng đứng lên rút đao xoèn xoẹt.

Lương Thú chậm rãi bước ra khỏi bóng tối, sắc mặt lạnh lùng như sương. Trình Tố Nguyệt theo sau hắn, hai tay ôm kiếm: “Cho các ngươi hai lựa chọn, một, lập tức thu dọn đồ đạc lăn xuống núi, hai, chết.”

“Làm càn!” bọn họ cảnh giác tụ lại một chỗ, nhìn vị khách không mời xuất hiện đột ngột như bóng ma, “Các ngươi là người phương nào!”

“Ta đếm tới ba.” Trình Tố Nguyệt nói, “Một, hai, ba.”

Không ai nhúc nhích.

Trình Tố Nguyệt lùi ra sau một bước: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta kiên nhẫn giải thích cho rồi đấy.”

“Bắt bọn họ lại!” Một đệ tử Hàn Tùng Đường cao giọng hạ lệnh.

Bọn họ liền vung đao xông lên, tuy có kinh ngạc thật nhưng lại không cảm thấy quá sợ hãi, bên kia chỉ có hai người, chẳng lẽ lại thua… được sao?

Cả đám ngơ ngác nhìn người đằng trước mình phun máu tung tóe.

Lương Thú đẩy nửa thanh kiếm vào vỏ.

Trình Tố Nguyệt nhìn đám người nằm tứ tung la liệt, nói với phân nửa còn lại vẫn đứng được: “Muốn ta lặp lại lần nữa không?”

“… Tha mạng, xin tha mạng.” Bọn họ thật sự bị dọa đến ngốc. Chỉ một chiêu, hoặc nên nói là nửa chiêu, chỉ nửa chiêu đã giết được mấy chục người không một tiếng động. Hắn thật sự là yêu hay quỷ, tóm lại là gì chứ không phải người bình thường, cũng không phải tiên nhân có lòng thương xót.

“Xuống núi.” Trình Tố Nguyệt ra lệnh, “Khiêng theo mấy thứ này, cùng ta đi Vạn Lý tiêu cục gặp mặt vị Hàn đường chủ nhà các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.