Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 32: Có thể nằm sẽ không ngồi, cực kỳ lười biếng



Các tôi tớ bốc xếp dược liệu không ngờ được công việc nặng nhọc thế này mà lại đủ hấp dẫn Kiêu Vương điện hạ đích thân tới xem, thật sự hoảng hốt. Liễu phu nhân cũng đang có mặt, bà mặc áo vải thô, tóc quấn vải bố, mặt cũng che kín hơn nửa, tay cầm một chồng đơn hàng dày cộp vội vàng kiểm kê số lượng thuốc nhập vào.

“Mẹ.” Liễu Huyền An tiến lên, “Sao mẹ phải làm việc này, Ly thúc đâu?”

“Ừ, ta không gọi họ tới, muốn tự mình xem thử.” Liễu phu nhân trông thấy Lương Thú cũng đi về hướng này, vội tháo vải che mặt, sửa sang quần áo tiến lên hành lễ. Trên tay bà chi chít vết xước nhỏ nhìn như bị cành khô gai nhọn trên dược liệu quẹt trúng, Lương Thú nói: “Liễu phu nhân vất vả rồi.”

Liễu Huyền An buồn bực: “Dược liệu gì mà nhiều gai như thế?”

Liễu phu nhân đè thấp giọng: “Chuyện nói ra dài lắm, có lẽ cần cha con đích thân ra mặt. Chỗ này nhiều bụi, đừng xem náo nhiệt nữa, mau đưa Kiêu Vương điện hạ tránh đi nơi khác đi.”

Liễu Huyền An nhìn vào mắt Lương Thú, hắn hiểu ý hỏi ngay: “Liễu phu nhân, đợt thuốc này có vấn đề gì sao?”

Nếu Vương gia đã mở miệng, Liễu phu nhân chỉ đành thở dài đáp: “Thật ra cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Đang nói chuyện, nhóm người làm cách đó không xa khiêng hàng không vững nên đánh rơi một bao dược liệu xuống đất. Bao tải bị rách một đường, rất nhiều quả khô màu đen từ bên trong ào ào trượt ra. Liễu Huyền An tiến lên nhặt một viên lên xem thử, là táo tàu đen thường dùng thanh hỏa giải độc, nhưng rất bẩn, không được xử lý sạch sẽ, bên trong túi trộn lẫn hai phần đất vàng, ba phần cành lá khô, thêm một phần quả lép quả hỏng, chỗ táo còn sử dụng được có lẽ không đến một nửa.

Khó trách người ở đây đều bị thương tay hết cả. Liễu Huyền An hỏi: “Đây là do biểu huynh mua về?”

Liễu phu nhân vốn không muốn đề cập quá sâu, nhưng mắt thấy Vương gia cũng đang chờ nghe giải thích, đành kể giản lược ngọn nguồn.

Liễu Huyền An có một vị biểu huynh xấp xỉ tuổi mình tên là Phương Cẩm Nguyên, từ nhỏ đã được gởi nuôi ở Bạch Hạc Sơn Trang, đi theo đệ tử Liễu gia học văn tập võ rèn luyện y thuật —— không học ra thành tựu gì lớn, cũng không đủ năng lực ngồi xem bệnh, cho nên Liễu phu nhân đành để hắn phụ trách chọn mua dược liệu. Trước nay vẫn làm được việc, nhưng vài lần gần đây số táo đen luôn xảy ra vấn đề.

“Đây chỉ là đợt hàng đầu, nhưng có lẽ mấy phần sau cũng tương tự, không tốt hơn được bao nhiêu. Biểu huynh con đang ở thành Thanh Giang, chờ nó áp tải đợt hàng cuối về ta lại hỏi kỹ xem sao.”

Bên ngoài lại đẩy vào vài chiếc xe con chờ đến lượt kiểm kê. Liễu phu nhân tiếp tục bận rộn làm việc của mình, Lương Thú cũng nhặt dưới đất lên một quả táo khô quắt, chà xát trong tay: “Biểu huynh của ngươi gây ra à?”

“Ta không rõ tính cách hắn lắm.” Liễu Huyền An nói, “Nhưng dù giá táo đen có đắt thì cũng chỉ là một dược liệu tầm thường, làm sao đắt bằng dược liệu quý hiếm. Biểu huynh hẳn không đến mức động tay động chân, vừa hỏng thanh danh lại không có bao nhiêu lợi lộc, mất nhiều hơn được.”

Lương Thú ném táo về chỗ cũ: “Ta không hiểu dược liệu.”

Liễu Huyền An tiếp tục giải thích cho hắn nghe. Táo tàu đen không thể nuôi trồng nhân tạo, chỉ sinh trưởng ở vùng sơn lĩnh ẩm ướt phía nam, sau vài trận mưa là trái mọc sum suê nên không coi như sản vật quý hiếm, giá cả đắt chỉ nằm ở nhân lực, bởi vì thu hoạch nó mất khá nhiều công sức.

“Thành Thanh Giang rất gần thành Bạch Hạc, xem như một vựa táo tàu lớn, giờ này hàng năm, quan phủ đều tổ chức cho hương dân vào núi thu hoạch táo, phơi khô rồi bán cho lái buôn khắp nơi.” Liễu Huyền An nói, “Ngày thường ta cũng không quan tâm đến chuyện này lắm, có điều nếu người khác mua dược liệu cũng gặp tình trạng này, nghĩa là vấn đề đại khái nằm ở quan phủ.”

Lương Thú châm chọc: “Bênh vực người nhà ghê nhỉ, chưa biết biểu huynh thế nào đã một mực chắc chắn quan viên do triều đình cắt cử có vấn đề.”

Lại thêm mấy bao táo tàu nữa được mở ra, so chất lượng còn không bằng mẻ ban đầu, một số quả chưa phơi khô hẳn sinh mốc meo khiến cả một bao táo lớn không dùng được nữa, chỉ có thể mang đi đốt bỏ. Liễu phu nhân kiểm tra đến bực bội thượng hỏa đau răng, nhưng chuyện rắc rối hãy còn ở phía sau. Một hạ nhân từ xa chạy tới thở hổn hển bẩm báo: “Biểu thiếu gia đã trở về nhưng chỉ đi một mình, nói những người khác đều đang bị quan phủ thành Thanh Giang giam giữ.”

Liễu phu nhân kinh hãi: “Hở?”

Mọi người cùng đi ra tiền sảnh, Phương Cẩm Nguyên đang đứng ở đó xách ấm tu trà ừng ực, thoạt nhìn khá chật vật, môi khô nứt nẻ, mặt mày chưa kịp rửa. Liễu phu nhân vừa đau lòng vừa oán trách: “Xưa nay tính con luôn ổn trọng, lần này vì sao lại xung đột với quan phủ?”

Phương Cẩm Nguyên làm người thành thật, nhưng một khi tức giận lên cũng rất cục cằn, gân xanh trên cổ hằn rõ, hung hăng nói: “Họ Trương kia khinh người quá đáng, ban đầu đổ cho bá tánh làm dối dược liệu. A Sướng không tin nên nửa đêm chạy tới nhìn lén thử, làm gì có bá tánh nào, chính là đám quan phủ kia tự mình gây ra hết.”

Dược phường đi thành Thanh Giang thu mua táo tàu đen không chỉ có một hai nhà, chẳng ai muốn gặp phiền phức, cũng không ai tình nguyện ra mặt nói lý, bèn rì rầm xúi Phương Cẩm Nguyên đi nói chuyện, nghĩ Bạch Hạc Sơn Trang người đông thế mạnh, lại hưởng hoàng ân, quan lại địa phương kiểu gì cũng cho chút thể diện. Phương Cẩm Nguyên đi thật, kết quả đối phương trở mặt, không những không nhận sai mà còn trách mắng răn dạy đám lái buôn không biết tốt xấu, không hiểu nỗi khổ dân chúng, sau đó dứt khoát lấy tội danh “gây hấn với quan sai”, bắt giam hết người của Bạch Hạc Sơn Trang.

Phương Cẩm Nguyên tiếp tục nói: “Di mẫu à, con thật sự chưa nói gì quá đáng, A Sướng cũng ăn nói lễ độ, không hy vọng xa vời bọn họ không độn thêm thứ khác vào, nhưng ít nhất cũng trộn mấy thứ dễ nhặt lựa thôi chứ? Cành khô lá úa còn đỡ, đây đến xỉ than nhọ nồi cũng độn vào, chẳng biết bọn họ cạo từ đâu ra.”

Lương Thú hỏi: “Nếu loại dược liệu này cung không đủ cầu, muốn mua phải tranh nhau, thế vì sao quan phủ không tăng giá bán lên mà phải làm ăn gian dối?”

“Nếu tăng giá lên gấp hai gấp ba, bị quan trên hoặc thậm chí triều đình biết được, khó tránh khỏi tội buôn bán gian dối đầu cơ tích trữ, chi bằng cứ như bây giờ, nếu xảy ra chuyện cũng có thể đẩy tội cho dân chúng suy nghĩ thiển cận bày trò, bản thân được tẩy sạch sẽ.” Phương Cẩm Nguyên xoay người, trông thấy Lương Thú lạ mắt liền hỏi biểu đệ, “Vị huynh đài này là bằng hữu của đệ?”

Liễu Huyền An gật đầu, đúng vậy, là bằng hữu của ta.

Liễu phu nhân thấp giọng mắng: “Mau hành lễ với Kiêu Vương điện hạ.”

Kiêu Vương điện hạ? Phương Cẩm Nguyên giật mình vội vàng buông tay áo. Lương Thú lại nói: “Phương công tử không cần đa lễ, tiếp tục nói rõ chuyện ở thành Thanh Giang đi. Nếu bổn vương không nhớ lầm, quan địa phương hình như tên Trương Quảng Hà?”

“Đúng là hắn.” Phương Cẩm Nguyên nói, “Năm ngoái vừa nhậm chức, luôn miệng hứa hẹn liêm khiết chỉ làm theo phép công, còn làm bộ làm tịch dựng lều ngày ngày nghe ý dân, sau lưng lại phá nát thanh danh dược liệu thành Thanh Giang. Ở thêm hai năm nữa, hắn được điều nhiệm lại vỗ mông thăng quan, không cần tiếp tục quan tâm cục diện rối rắm bây giờ.”

Liễu phu nhân hỏi: “Trương đại nhân kia giam hàng hóa và người của chúng ta lại, chỉ thả mình con về, có nói muốn giải quyết thế nào không?”

“Có.” Phương Cẩm Nguyên nhắc tới lại càng giận sôi máu, “Nói muốn di phụ đích thân đi lãnh người. Hắn đang muốn dằn mặt nhà chúng ta đồng thời để cho toàn bộ các thương lái dược liệu nhìn xem, ngay cả Bạch Hạc Sơn Trang cũng không làm gì được hắn, tương lai sẽ không còn ai gây sự gì nữa.”

Theo lý mà nói, đến cả Hoàng Thượng còn phải cho Bạch Hạc Sơn Trang mấy phần mặt mũi, quan viên quản lý một tòa thành lý ra không thể kiêu ngạo đến mức này. Nhưng vấn đề là phần mặt mũi Hoàng Thượng đưa quá mức kín đáo, một không ban thưởng hai không khen ngợi, đến bảng hiệu cũng là của tiên đế viết tặng mấy chục năm trước. Vất vả lắm mới đề được chuyện hôn nhân với công chúa thì bị Lương Dục tự mình bác bỏ, ồn ào một trận cả nước đều biết. Về sau Lương Thú tuy nói đích thân đến thành Bạch Hạc, nhưng không ai biết ý hắn thế nào, hơn nữa chỉ ở được nửa ngày đã chạy mất, đủ loại thêm mắm dặm muối khó tránh sẽ bị thiên hạ đồn thổi không hay, nói rằng thánh sủng dành cho Bạch Hạc Sơn Trang đã không còn được như xưa.

Vì thế Trình Tố Nguyệt đang lang thang dạo khắp sơn trang liền nhận được nhiệm vụ đi cùng Phương Cẩm Nguyên qua thành Thanh Giang lãnh người.

Trương Quảng Hà cả đời này có lẽ nằm mơ cũng không ngờ tới có một ngày được tận mắt nhìn thấy lệnh bài cửu long, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất khóc không thành tiếng. Kỳ thật sự nghiệp tham ô của hắn chỉ vừa bắt đầu, chưa vơ vét được bao nhiêu tiền của, tội không đáng chết. Nhưng, nhưng kia là Kiêu Vương điện hạ đấy, cái đầu này còn giữ nổi trên cổ không? Thôi cứ dứt khoát tự kết liễu cho xong.

Vì thế hắn đứng dậy chuẩn bị tông đầu vào cột nhà, kết quả bị Trình Tố Nguyệt dùng một chân đạp trở về, khóc càng thêm cuồng loạn.

Phương Cẩm Nguyên cũng là lần đầu trong đời được mục kích cảnh tượng này, không khỏi kính nể biểu đệ thêm mấy phần. Chuyện thứ nhất hắn làm sau khi trở về Bạch Hạc Sơn Trang chính là đích thân tặng y hai bao trà ngon và một túi điểm tâm.

Liễu Huyền An pha một bình trà mới: “Vương gia nếm thử không?”

Lương Thú lúc này đã gần như quên luôn giấc mộng hoang đường kia —— là cưỡng ép bản thân phải quên, hắn nhận chung trà: “Hôm qua ta nghe Liễu phu nhân nói người đi theo giúp đỡ biểu ca ngươi tên Lưu Hằng Sướng, tính tình khôn khéo y thuật không tồi, lại có chút công phu.”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Ta không quen biết, trong sơn trang này có rất nhiều người ta chưa từng gặp qua.”

Lương Thú nói: “Ta đã sai người đi tìm hắn.”

Liễu Huyền An khó hiểu: “Tìm hắn làm gì?”

Lương Thú buông chung trà: “Đoán xem.”

Liễu Huyền An nằm ườn lên bàn, ta không đoán đâu, ta mệt mỏi. Dù sao cũng không thể là chuyện tra án, chuyện ở thành Thanh Giang không đến phiên Vương gia dài tay, cũng không phải để xem bệnh, tuy y thuật A Sướng tạm ổn nhưng không thể vượt mặt cha mình đi chẩn bệnh cho Vương gia được.

Lương Thú nói: “Nếu hắn thật sự cơ linh, ta muốn dùng hắn làm mồi câu hai kẻ kia.”

“Hả?” Liễu Huyền An ngồi thẳng, “Phượng Tiểu Kim?”

Lương Thú gật đầu.

Liễu Huyền An suy nghĩ, hai tên bắt cóc lần này lên phía bắc là để tìm thầy chữa bệnh, dùng A Sướng làm mồi xác thật rất có lý. Y phỏng đoán: “Cho nên Vương gia muốn lợi dụng sự cố mua dược liệu lần này để chia một nửa tội danh cho A Sướng, đuổi hắn ra khỏi Bạch Hạc Sơn Trang, dụ dỗ Phượng Tiểu Kim và Vân Du chủ động hiện thân?”

“Đúng vậy.” Lương Thú nói, “Ngày ấy ngươi từng bắt mạch cho Phượng Tiểu Kim, nói hắn chỉ sống thêm được nhiều nhất ba năm.”

“Đúng vậy.” Liễu Huyền An nhớ lại, “Thân thể hư háo quá nhiều, lại còn nhiễm độc, xác thật phải chạy chữa sớm. Có điều hai kẻ kia đều cực kỳ hung tàn, A Sướng đang sống tốt ở Bạch Hạc Sơn Trang chưa chắc đã đồng ý đề nghị của Vương gia. Nếu đổi là ta, nhất định ta cũng không đồng ý.”

“Ngươi làm như ai cũng giống mình, có thể nằm sẽ không ngồi, lười biếng đến phát sợ.” Lương Thú lại bắt đầu gây sự, “Không được ăn!”

Liễu Huyền An giả điếc, nhanh tay véo một miếng điểm tâm trên đĩa. Lương Thú nhẹ nhàng gõ một cái lên khớp khuỷu tay y, nháy mắt toàn bộ cánh tay của Liễu nhị công tử tê dại, điểm tâm cũng bị cướp mất. Lương Thú thuận thế nâng tay lên, Liễu Huyền An duỗi tay đi cướp, nửa người rướn lên, cánh tay còn lại vì giữ thăng bằng mà không thể không chống lên đầu vai đối phương.

Lưu Hằng Sướng vừa vào cửa đã bị một màn thân mật này đập vào mắt, vội vàng cúi đầu đứng một bên cung kính chờ.

Kiêu Vương điện hạ hình như không quá giống trong lời đồn.

Không chỉ không tàn bạo khát máu, nụ cười còn rất anh tuấn thư thái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.