Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 46: Miệng linh quá, lần sau đừng nói nữa



Bên ngoài thành Tam Thủy tụ tập không ít lưu dân xếp thành một hàng rồng rắn uốn lượn, dìu già dắt trẻ ồn ào huyên náo. Cổng chính đóng chặt, chỉ để mở một cửa hông nhỏ, mấy tên phản quân ghi chép cẩn thận từng người đăng ký vào thành nên tốc độ chậm rì rì, một canh giờ trôi qua, hàng ngũ không thấy di chuyển được bao nhiêu.

Một thiếu niên trang phục mộc mạc chạy lên trước nhìn một cái, lại quay về nói: “Ca, bọn họ rề rà lắm, chờ đến phiên chúng ta ít nhất phải tốn thêm hai canh giờ, huynh uống miếng nước trước đi.”

“Ngươi kể xem bọn họ hỏi những chuyện gì thế, sao lại chậm chạp như vậy?” Những người khác đứng xếp hàng cũng nghe thấy, sôi nổi cằn nhằn oán giận. Hiện trường lập tức xì xào, một truyền mười, mười truyền ba mươi, thủ lĩnh phản quân nghe thấy chạy lại lớn tiếng răn dạy: “Thành thật chút cho ta! Các ngươi nghĩ chúng ta không muốn làm nhanh sao? Nếu không kiểm tra cẩn thận, để chó săn của Lương Dục trà trộn vào, ai đứng ra chịu trách nhiệm an toàn trong thành? Là tân hoàng nhân đức không đành lòng để bá tánh nghèo khổ lưu lạc bên ngoài, cho nên mới hạ chỉ khai thành. Hiện tại chỉ xếp hàng có mấy ngày các ngươi đã bất mãn, cẩu quan Diễm triều khóa hết cửa thành không cho vào sao không thấy ai đi sinh sự?”

Đội ngũ lặng ngắt như tờ không dám lên tiếng nữa, chỉ có một thanh niên trẻ tuổi càu nhàu: “Mấy tên cẩu quan kia thu vét lương thực đầy thành, đến một hạt gạo cũng tiếc không muốn nhả, ta khinh!”

“Đúng vậy, thế nên chúng ta mới đến đây nhờ cậy Hoàng tướng quân!”

“Hoàng tướng quân cái gì, là Hoàng thượng!”

Quần chúng xúc động dạt dào vung tay hô to, lúc này đương nhiên thủ lĩnh phản quân không ngăn cản nữa, ngược lại còn hô theo khẩu hiệu. Tất cả mọi người đều hô, cậu thiếu niên ban đầu cũng phải giơ cánh tay làm bộ làm tịch vài tiếng, cậu chính là A Ninh đi cùng Liễu Huyền An và ba hộ vệ dịch dung giả trang. Sau mấy ngày loanh quanh ngoài trại lưu dân hỗn loạn, bọn họ vừa mới được lãnh số để xếp hàng vào thành.

Liễu Huyền An khoác một chiếc áo màu xám tro dơ bẩn, tóc tai hỗn loạn bó gối ngồi dưới đất, bộ dạng có vẻ đang rất đói rất mệt không có sức lực nói chuyện, mãi đến khi những tiếng mắng chửi người Lương gia dần dần tan, mới uể oải đứng lên duỗi cổ nhìn ra phía trước.

Nếu không phải sáng nay vừa đích thân che cho Liễu nhị công tử dịch dung, ba tên hộ vệ suýt nữa đã cho rằng mình hộ tống nhầm người, y diễn vai thanh niên nông thôn rụt rè sợ hãi quá chân thật. 

Đang xếp hàng, đằng trước đột nhiên lại ầm ĩ la hét tìm đại phu. A Ninh vội vàng nhấc tay: “Ta ta ta, ta và ca ca đều là đại phu!”

Mọi người lập tức tránh đường cho hai huynh đệ, nói hình như có người ngất đi. Liễu Huyền An lạch bạch chạy một đường, phản quân cũng đang vây quanh xem xét, người bị hôn mê là một lão bà bà, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân vừa nóng vừa run rẩy. Liễu Huyền An lấy ngân châm ra giữ cho bà không ngất lịm, sau đó liền nói: “Mau đưa người bệnh đến chỗ yên tĩnh thông thoáng, trong thành có những loại thuốc nào?”

“Mấy người các ngươi ra đằng trước đi.” Thủ lĩnh phản quân thoạt nhìn hung ác nhưng cũng không làm khó nhiều, chỉ huy bọn họ tiến lên đầu đoàn người, hỏi thêm mấy câu đơn giản liền cho vào thành, chỉ dặn dò sau khi trị bệnh xong phải đi đăng ký bổ sung.

A Ninh vừa bước vào thành đã kinh ngạc đến giật mình, trong ba hộ vệ có một người tên Chu Nghị, nhìn thấy cảnh tượng rách nát trước mắt cũng cảm thán: “Còn tưởng trong thành tốt đẹp thế nào, bây giờ xem ra không khác mấy so với trại chạy nạn ngoài kia.”

Hai bên đường phố, dưới hiên nhà, thậm chí giữa đường cũng có người lê lết nằm ngồi. Liễu Huyền An nói: “Vẫn có chỗ khác chứ, ít nhất bọn họ có lương thực ăn.”

Mấy đứa trẻ ôm bánh ngô trong tay gặm từng miếng, người lớn chung quanh tuy nhìn rất thèm thuồng nhưng không đi cướp, so ra đã tốt hơn ngoài thành rất nhiều.

Lão bà bà được đưa vào một ngôi miếu bỏ hoang, Liễu Huyền An tiếp tục châm cứu cho bà, phản quân liền sắp xếp cho bọn họ ở đây luôn, không bao lâu lại có người đưa tới một túi gạo lương và một ít đệm chăn cũ nát. Buổi chiều lại liên tục có lưu dân mới được xếp vào, đến tối hôm đó chẳng mấy chốc trong miếu đã trở nên chật cứng không có lối đi.

Không ít người phải chạy ra đường hít thở không khí, Liễu Huyền An cũng dạo xung quanh một vòng, A Ninh than phiền: “Trong thành này rối loạn quá.” Người quá nhiều, lại chen chúc tựa như một quyển trục cũ ố vàng ghi chép nợ nần năm xưa, bên trong gạch xóa chi chít các khoản nợ khó đòi tản ra mùi ẩm mốc kinh khủng, dù ai mở ra cũng phải váng đầu hoa mắt.

“Bên ngoài lưu dân vẫn không ngừng tụ tập, nơi này chứa càng nhiều người, về sau sẽ ngày càng loạn.” Liễu Huyền An nói, “May mắn thời tiết đã chuyển lạnh, nếu đổi thành tiết tam phục nóng bức, hoàn cảnh vừa nóng vừa dơ bẩn, lại còn có muỗi chuột kiến hoành hành, sớm hay muộn gì cũng nảy sinh ôn dịch.”

“Lúc ta đi lấy thuốc, thấy chỗ đó cũng loạn lắm.” A Ninh kể, “Dược liệu và lương thực chất đống bên cạnh nhau, hẳn là đồ phản quân đi cướp về, rất nhiều, nhưng chẳng có bao nhiêu thứ hữu dụng, vài bó kim ngân hoa đã bắt đầu hư thối rồi.”

Cách thức quản lý tòa thành của Hoàng Vọng Hương rất đơn giản thô bạo, là phái quân đội ra duy trì trật tự, lại mang thái độ bác ái không hề có kế hoạch, nạp hết toàn bộ bá tánh trôi dạt khắp thiên hạ về dưới trướng mình, dùng phần lương thực của cải đánh cướp khắp nơi lúc trước xây dựng quang cảnh yên ổn giả dối ngắn ngủi trước mắt. Trên đường phố loang lổ nước bẩn, nhiều người mặt mũi vàng như nến ngồi xổm gần nhau, Liễu Huyền An hỏi: “Hôm nay ngươi đi lấy thuốc có bị ai làm khó dễ không?”

“Không, những người đó chỉ canh giữ lương thực, dược liệu bị quẳng lung tung thành đống.” A Ninh nói, “Tất cả đều do ta tự mình lục lọi chọn nhặt, không ai thèm quản, trong lúc tìm còn gặp một đại phu khác cũng phải tự mình đi bới thuốc.”

“Bắt đầu từ ngày mai, chúng ta lập một gian y quán trong miếu đi.” Liễu Huyền An đề nghị, “Ngươi cùng mấy người Vương đại ca đi tìm vài chiếc bàn ghế sạch sẽ là được.”

“Được.” A Ninh đáp ứng, “Ta đi tìm ngay.”

Liễu Huyền An kỳ quái hỏi: “Ngươi hào hứng thế làm gì?”

A Ninh cười hì hì: “Ta chỉ nghĩ nếu trang chủ và phu nhân, còn có đại công tử mà biết chuyện này sẽ khiếp sợ đến mức nào. Mọi người nhất định cho rằng công tử đang theo Vương gia đi du sơn ngoạn thủy.”

Liễu Huyền An lại nghĩ, theo Vương gia du sơn ngoạn thủy cũng tốt mà, ta muốn đi du sơn ngoạn thủy.

A Ninh nắm tay y, hai người tiếp tục sóng vai đi: “Nhưng chuyện chúng ta đang làm rất có ý nghĩa.”

Liễu Huyền An cảm thấy du sơn ngoạn thủy cùng Lương Thú cũng rất có ý nghĩa, không chỉ ý nghĩa mà còn rất thú vị. Y nói với A Ninh: “Chờ đến ngày thiên hạ yên ổn, ta muốn cùng Vương gia đi dạo khắp đông tây nam bắc một vòng.”

A Ninh khá ngạc nhiên, cậu cho rằng nếu thiên hạ yên ổn, nhất định công tử sẽ biến về thành con sâu lười quý giá, không ngờ còn có cả kế hoạch du hành ngàn dặm.

Liễu Huyền An tiếp tục hứng thú bừng bừng miêu tả, năm thứ nhất muốn đi ngọn núi nào, năm thứ hai muốn đi con sông nào, đến năm thứ ba còn muốn thử mạo hiểm leo lên đỉnh núi tuyết phủ cao hai ngàn trượng. A Ninh nghe mà chân cẳng mềm nhũn, nhịn không được cắt ngang kế hoạch năm thứ mười của công tử, hỏi y: “Vương gia đã đồng ý chưa?”

“Ta chưa kịp nói với Vương gia.”

“Nhưng kế hoạch của công tử quá dài, phải dùng thời gian suýt soát cả đời mới thực hiện xong.” A Ninh nhắc nhở y, “Mà trong tương lai, cho dù Vương gia không cần đóng quân trên Tây Bắc nữa, quay về làm một quý nhân rảnh rỗi, ngài ấy vẫn phải thành thân, làm sao có thể cùng công tử du ngoạn trời nam biển bắc, leo núi vượt sông được?”

Liễu Huyền An nghi hoặc nghĩ, còn phải thành thân nữa à?

Y phản bác: “Nhưng ta cảm thấy Vương gia cũng giống ta, không có hứng thú với chuyện thành thân.”

A Ninh lắc đầu: “Vương gia chắc chắn sẽ thành thân, dù không phải với tam tiểu thư thì cũng là công chúa quận chúa nào đó, Hoàng Thượng sẽ tứ hôn thôi.”

Liễu Huyền An nghĩ thầm, sao Hoàng Thượng lại dài tay thế nhỉ, chuyện người khác có thành thân hay không cũng muốn quản, đến cha ta còn mặc kệ ta kia mà.

A Ninh vẫn đang dùng đầu ngón tay tính, tính cái gì, chính là số ưu điểm trên người Kiêu Vương điện hạ. Tuy danh tiếng của Vương gia rất tàn ác kém cỏi, có lẽ sẽ dọa lui một vài người, nhưng rốt cuộc vẫn là kẻ quyền cao chức trọng, tuổi trẻ mà đã quân công đầy mình, hơn nữa dáng dấp lại cao to anh tuấn. A Ninh nói: “Công tử thấy có đúng không, dung mạo của Vương gia nếu đặt lên bàn cân, cũng có thể xếp vào một trăm hạng đầu toàn Đại Diễm.”

Liễu Huyền An không hài lòng: “Làm sao lại chỉ ở hạng một trăm được?”

A Ninh nghi hoặc, một trăm hạng đầu còn chưa đủ cao sao? Đại Diễm phải hơn sáu ngàn vạn người đấy.

Nhưng riêng Liễu Huyền An lại cho rằng, ít nhất cũng phải hạng đầu.

“…Hạng đầu mà còn ít nhất cái gì.”

“Dù sao phải là hạng nhất.”

Cứ như vậy đẩy Kiêu Vương điện hạ lên tầm đệ nhất mỹ nam tử Đại Diễm.

A Ninh không tiếp tục đôi co, lại thuận thế hùa theo, đúng rồi, Vương gia đúng là đẹp trai đệ nhất thiên hạ, thế thì người muốn gả cho ngài ấy càng nhiều hơn, công tử vẫn nên sửa lại kế hoạch du sơn ngoạn thủy đi. Hay là chúng ta ra ngoài kết giao thêm vài vị bằng hữu, như vậy cũng có thể giải quyết được một phần vấn đề.

Liễu Huyền An duỗi tay kẹp miệng cậu lại, không muốn thảo luận nữa: “Việc hôn nhân của Vương gia, ta phải suy xét thêm một chút đã.”

A Ninh nghe mà không hiểu, việc hôn nhân của Vương gia đâu có quan hệ gì đến chúng ta, làm sao suy xét? Công tử vẫn nên suy xét việc hôn nhân của mình thì hơn, lần này chúng ta trở về, phu nhân chắc chắn lại khơi ra cho xem.

Liễu Huyền An cũng không muốn suy xét hôn sự bản thân, vì thế nghiêm túc nói: “Cái này ta cũng phải thương lượng với Vương gia.”

A Ninh không hỏi nữa, mà trực tiếp vươn tay sờ lên trán công tử. Hai người chạy đuổi trên phố một trận liền vô thức chạy đến trước một đại trạch đèn đuốc sáng trưng, có rất nhiều phản quân tuần tra qua lại phòng thủ nghiêm mật, nhìn thấy có người đến gần lập tức cao giọng quát lớn đuổi đi.

Liễu Huyền An kéo ống tay áo A Ninh vội vàng chạy vào một con ngõ. A Ninh nhỏ giọng hỏi: “Chắc đó là chỗ ở của thủ lĩnh phản quân nhỉ?”

“Đúng vậy, ngươi không chú ý à, trên cửa còn treo ba chữ ‘Kim Loan Điện’.” Liễu Huyền An nói, “Đi thêm một chút nữa là đến cửa thành, ngươi xem bên kia, bồn dầu hỏa đốt sáng một góc trời. Ta nghe nói ban đầu không phòng thủ nghiêm ngặt như vậy, là vì Diễm quân đang áp sát từng bước, cho nên trạm gác trên tường thành cũng nhiều lên.”

“Hay là chúng ta về trước đi.” A Ninh đề nghị, “Khó khăn lắm mới trà trộn được vào thành, buổi tối lại lén lút trốn trong ngõ nhỏ rất dễ bị người ta xem là trộm ——”

Lời còn chưa dứt, phía sau đã truyền đến một tiếng quát lớn: “Các ngươi là ai, thậm thụt bên đó làm gì?”

A Ninh: “……”

Liễu Huyền An bắt được một trọng điểm khác.

Mồm miệng linh quá, sau này ngươi đừng tùy tiện đề cập đến chuyện Vương gia thành thân nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.