Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 48: “Ta là đại phu, nhưng không hoàn toàn là đại phu”



Hoàng Vọng Hương nhìn theo tầm mắt y.

Bá tánh ngoài thành đã nghe tin tức Diễm quân sắp đánh tới nên càng thêm sốt ruột, toàn bộ bao vây chật cứng quanh quan thủ thành phụ trách đăng ký, kích động chen chúc lao về phía trước yêu cầu nhanh chóng được vào trong. Thủ quan rút đao lớn tiếng đe dọa cũng không khiến bọn họ sợ hãi, chỉ đành vội vàng phái người lên tường thành hỏi ý kiến xem phải xử lý hỗn loạn thế nào.

“Hoàng thượng.” Viên Túng nói, “Không thể cho bọn họ tiến vào! Thứ nhất, lương thực trong thành không đủ, thứ hai, mấy ngàn người này chưa được kiểm tra, vạn nhất bọn họ là Diễm quân giả trang, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”

Lời này của gã đúng là rất có lý, nhưng Liễu Huyền An lại hỏi: “Nếu bọn họ thật sự là lưu dân thì sao?”

Nếu là lưu dân thật, bỏ mặc bọn họ giữa chiến trường sẽ xảy ra chuyện gì, hậu quả ra sao, không cần nói cũng biết. Nhưng chính vì quá rõ ràng nên vừa rồi Viên Túng và các tướng quân mới lựa chọn lảng tránh không nói, chỉ lấy cớ thả người vào thành nguy hại, nhưng bây giờ chuyện này lại bị Liễu Huyền An trắng trợn mổ xẻ.

Viên Túng cả giận: “Hôm nay Hoàng thượng không cần xem bệnh nữa, ngươi về đi!”

Liễu Huyền An không thèm để ý đến gã, chỉ nhìn Hoàng Vọng Hương: “Những người đứng dưới cửa thành cũng giống ta và đệ đệ, có lòng tin chỉ cần được vào thành là có cơm ăn, cho nên mới gắng gượng đi đến nơi này, bọn họ muốn sống sót.”

Trên mặt Hoàng Vọng Hương hiện lên vẻ thống khổ, cơn đau đầu do nhiều đêm mất ngủ lúc này phát tác dữ dội, ngay cả đứng cũng không đứng vững.

Người bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ hắn, Viên Túng rút kiếm chỉ vào Liễu Huyền An: “Yêu ngôn hoặc chúng, hôm nay mặc kệ ngươi có phải gian tế thật không, đều phải chết.”

“Chỉ vì ta dám nói ra lời thật?” Liễu Huyền An cao giọng, “Ta là đại phu, có bổn phận cứu người, mà Viên tướng quân là tướng quân, sứ mệnh cũng nên là cứu người, hiện tại lại vì ta muốn cứu người mà muốn giết ta sao?”

Y nói lời này không kiêu ngạo không luồn cúi, khoanh tay đứng yên rất có khí độ vì dân thỉnh nguyện.

Hoàng Vọng Hương ra lệnh: “Lão Viên, buông kiếm xuống đi!”

Viên Túng hô to: “Hoàng thượng đừng vội nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ. Không để lưu dân ngoài thành tiến vào là để bảo vệ dân cư trong thành, không thể xem là rời xa ước nguyện ban đầu!”

Liễu Huyền An hỏi: “Không cho lưu dân tiến vào để bảo vệ dân chúng trong thành, Viên tướng quân tự nghe xem, lý do thoái thác này có khác gì quan viên thủ thành của Đại Diễm không? Thành Tam Thủy và những tòa thành bên bờ Bạch Hà đóng chặt cửa, lại có gì khác nhau?”

Viên Túng thẹn quá thành giận, gã đã nhận định Liễu Huyền An đúng là gian tế được phái tới để dao động quân tâm, không nói hai lời lập tức rút kiếm muốn chém nhưng bị ngăn cản. Lão tướng quân Miêu Thường Thanh ngăn trở gã, nói: “Lão Viên, bình tĩnh lại đã!”

Mặt mũi Hoàng Vọng Hương cũng đỏ gay, một nửa bởi vì cảnh tượng hỗn loạn bên dưới, một nửa vì chất vấn của Liễu Huyền An cùng với trận gây rối của Viên Túng. Bên tai hắn là tiếng ầm ầm vang động, chiến tranh áp sát, đã định là một hồi huyết chiến thảm thiết, dù thắng hay thua đều sẽ mang đến vô số thương vong. Nếu thua thì thôi, nếu thắng, một đường tấn công đến Vương thành, bản thân hẳn cũng không có cách nào hoàn thành ước nguyện “mỗi người đều có cơm ăn”.

Viên Túng bắt đầu lớn tiếng hạ lệnh sai người đuổi lưu dân dưới thành đi, đóng cửa thành Tam Thủy. Tin tức này như một ngòi thuốc nổ, bắn ra càng nhiều tiếng khóc lóc cầu xin vang trời. Đúng như lời Liều Huyền An, thành Tam Thủy đã biến thành một trong số những tòa thành bên bờ Bạch Hà, không có gì khác biệt.

Nghĩ đến đây, Hoàng Vọng Hương đỡ tường thành, cổ họng xộc lên vị tanh ngọt, mắt đầy tơ máu, hạ lệnh: “Lão Viên, cho bọn họ vào đi.”

“Hoàng thượng!” Viên Túng nói, “Không kiểm tra thân phận làm sao dám cho bọn họ vào thành, Diễm quân đã giết sạch thành Thanh Dương, chẳng lẽ người muốn để bọn họ đồ luôn thành Tam Thủy?”

“Làm sao Viên tướng quân biết rõ Diễm quân tàn sát thành Thanh Dương?” Liễu Huyền An nhìn thẳng vào gã, “Hai bên giao chiến, ai lại không muốn lung lạc nhân tâm. Nếu Diễm quân đã có kế hoạch toàn thắng, vì sao còn phải tàn sát dân trong thành? Hành động này ngoại trừ dựng nên danh tiếng tàn bạo, đẩy càng nhiều bá tánh về phe địch, làm gì còn lợi ích nào khác?”

“Lương Thú giết người vô số, tàn sát dân trong thành cũng không phải chuyện lạ! Cẩu quan Diễm triều không có ai tốt đẹp!” Viên Túng nói, “Thôi đi, những người ở đây hôm nay không nhìn ra biểu hiện gian dối của ngươi, ta thả không giết, mấy ngày nữa sẽ tra hỏi kỹ hơn. Người đâu, kéo y xuống giam lại!”

Liễu Huyền An cãi: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Lương Thú giết người vô số, một tiếng ‘cẩu quan’, là có thể chứng minh hành vi tàn sát dân chúng trong thành được sao?” Y bị hai tên binh sĩ kéo xuống, vẫn ngoan cố ngoái đầu lại hét lớn, “Tướng quân trấn giữ thành Thanh Dương là ai, Hoàng thượng có thật sự biết rõ hắn không?”

Một câu chất vấn này khiến Hoàng Vọng Vương lạnh ngắt chân tay, hắn không biết, hoàn toàn không biết. Lúc ấy hắn chỉ nghe hết bài diễn văn hùng hồn của đối phương đã lập tức cảm động dâng trào, giao ra luôn một tòa thành không hề nghĩ ngợi.

Viên Túng tiến lên hai bước: “Hoàng thượng, chuẩn bị đánh trận thôi!”

Hoàng Vọng Hương lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài thành, thiết kỵ Diễm quân ở nơi xa đã áp sát đám lưu dân bôn đào tứ tán.

Hai tên binh sĩ áp giải Liễu Huyền An càng đi càng nhanh, không đi về hướng đại lao mà rẽ vào một con đường tắt. Liễu Huyền An phàn nàn: “Vừa rồi các ngươi đi nhanh như thế làm gì, ta còn muốn nói mấy câu nữa.”

Hai huynh đệ họ Vương dịch dung thành binh sĩ nói: “Liễu nhị công tử đừng nói thì hơn, ta thấy Viên Túng kia đúng là giống con chó điên chỉ biết nhe răng trợn mắt, nói đạo lý không thông được đâu.”

“Ta không giảng đạo lý cho Viên Túng, ta nói cho Hoàng Vọng Hương.” Liễu Huyền An giải thích, “Hắn không phải người xấu, ta nói thêm một lúc biết đâu lại tránh được cả một trận chiến.”

“Nhưng tất cả những kẻ bên cạnh hắn nhất định không cho công tử nói tiếp, cục diện vừa rồi rất nguy hiểm.” Vương Phồn nói, “Tuy Hoàng Vọng Hương mang tiếng là thủ lĩnh, nhưng hắn không giống Vương gia quyền uy tuyệt đối trong quân. Mỗi một ‘tướng quân’ ở nơi này đều có chủ ý của riêng họ, tuyệt đối sẽ không đầu hàng.”

Liễu Huyền An dừng chân: “Nhưng ta cảm thấy vừa rồi đã thuyết phục Hoàng Vọng Hương được tám chín phần.”

Vương Phồn nói: “Vậy hắn chỉ cần dựa vào một hai phần còn lại để quyết tâm nghênh chiến, hoặc là…”

Liễu Huyền An vội quay đầu nhìn về phía thành lâu.

Nơi đó đang xảy ra một trận hỗn loạn.

Hoàng Vọng Hương che bụng lảo đảo ngã xuống đất, máu tươi trào ra khỏi khe hở ngón tay. Miêu Thường Thanh đỡ hắn, không tin được mà thốt lên: “Lão Viên, ngươi điên rồi!”

Viên Túng cầm thanh kiếm còn nhỏ máu, sau lưng gã là rất nhiều vị tướng quân, tuy vẻ mặt vài người vẫn còn do dự nhưng không ai mở miệng nói gì.

Vừa rồi Hoàng Vọng Hương hạ lệnh mở cửa cho lưu dân vào thành, Viên Túng cực lực ngăn trở, Hoàng Vọng Hương liền rút kiếm cả giận mắng. Hai người tranh chấp, lưỡi kiếm của Viên tướng quân đâm thẳng vào bụng tân hoàng, không ai biết là vô tình hay cố ý. Nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa, bởi vì ngoại trừ Miêu Thường Thanh, tất cả những người còn lại đều lựa chọn đứng về phe Viên Túng.

Bọn họ không hiểu, rõ ràng một đường đại thắng, bây giờ là thời điểm thuận lợi để đánh lên phía bắc, vì sao Hoàng thượng lại đột ngột hồ đồ mạo hiểm chỉ vì vài ngàn lưu dân. Sớm biết như thế, chi bằng lúc trước đề cử Viên tướng quân ngồi lên long ỷ còn hơn.

Hoàng Vọng Hương bị người ta khiêng xuống tường thành.

Trong căn phòng thiếu sáng, Liễu Huyền An giúp hắn băng bó vết thương, ngón tay nhuộm đầy máu đỏ. Hoàng Vọng Hương nghe tiếng ầm ĩ bên ngoài, dừng một lát mới khó khăn hỏi: “Chuyện tàn sát dân chúng trong thành thật sự do người của ta làm sao?”

Liễu Huyền An trả lời: “Đúng vậy, ta nghe những người may mắn còn sống chính miệng kể. Diễm quân dùng hết sức công thành, quân coi giữ thành lại không ra sức chống trả mà chĩa mũi kiếm về phía bá tánh, tàn sát dân chúng xong thì tự vẫn, ngoại trừ mấy câu nguyền rủa ‘kiếp sau nguyện làm sói làm hổ’ thì không có thêm hành động chống cự nào khác. Bọn họ không thiết sống, uổng phí cho một tấm lòng dũng cảm ngu muội dã man.”

Hoàng Vọng Hương lẩm bẩm: “Chắc ngươi không phải đại phu thật.”

“Ta đúng là đại phu, nhưng không hoàn toàn là đại phu.” Liễu Huyền An ấn chặt miệng vết thương.

Một giọt nước vẩn đục chảy ra từ khóe mắt Hoàng Vọng Hương: “Ta sai rồi.”

“Không sống nổi qua ngày, muốn kiếm một miếng cơm ăn, muốn giết sạch tham quan ô lại, tất cả đều không có gì sai.” Liễu Huyền An nói, “Nhưng có vài việc không phải cứ nghĩ được là làm được. Xã hội mà tất cả mọi người đều có cơm ăn, chỉ dựa vào một người hoặc một triều đại là không thể, chuyện đó yêu cầu mấy trăm mấy ngàn vạn người cùng nhau nỗ lực.”

“Mà ta lại không có bản lĩnh quản lý mấy trăm mấy ngàn vạn người.” Hoàng Vọng Hương nói, “Cũng không thể nhìn thấy ngày đó.”

“Nhưng sẽ có người chờ được.” Liễu Huyền An thả chậm ngữ điệu, “Hoàng đại ca, những chuyện ngươi làm hôm nay, dù có sai, dù có thua cuộc, cũng không phải hoàn toàn không có ý nghĩa, ít nhất ngươi đã thử. Bản chất lịch sử không phải như vậy sao, cần rất rất nhiều người dấn thân đi thử mới đẩy được bánh xe thời đại tiến về phía trước.”

Hoàng Vọng Hương nhìn y, nghẹn ngào cười: “Tiểu huynh đệ, cảm ơn.”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Không cần cảm ơn.”

Hoàng Vọng Hương dùng bàn tay dính máu cố sức với lấy thanh kiếm: “Ngươi đi đi, cầm thanh kiếm này, thủ quan bên cửa hông Tây Bắc là người của ta, hắn nhận ra kiếm sẽ thả ngươi đi. Lão Viên đã nổi lòng nghi ngờ, nơi này không thể ở lâu. Bao giờ đi nhớ dẫn theo, dẫn theo lão Miêu.”

Vừa dứt lời, bên ngoài viện có tiếng Miêu Thường Thanh quát lớn: “Lớn mật! Hoàng thượng còn ở bên trong, ai cho các ngươi vào!”

A Ninh chạy vào báo tin: “Ca, bên ngoài có rất nhiều người nói muốn bắt chúng ta tống giam.”

Hoàng Vọng Hương chống người ngồi dậy, hét lớn: “Ra ngoài hết cho ta!”

Tuy thân thể hắn suy yếu nhưng vẫn chưa thoái vị, trước mắt Viên Túng chưa đăng cơ, cho nên thủ hạ của hắn không dám làm càn. Miêu Thường Thanh còn xách một cây đao đứng canh ngoài cửa trừng mắt trông rất dọa người, thế nên bọn họ chỉ dám loanh quanh ngoài sân, không dám xông vào bên trong.

Mà Hoàng Vọng Hương đã gần như hấp hối, hắn cảm thấy rất mệt, đồng thời lại thanh thản vì sắp được lên đường gặp lại cha mẹ vợ con. Kiếp sau hắn không muốn trở thành Hoàng thượng, hy vọng được tiếp tục làm một anh nông dân cần cù, dựa vào đôi tay mà có cơm ăn áo mặc, còn có thể nuôi con trai con gái học hành, vì thế hơi kéo khóe môi mỉm cười, sau đó hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Liễu Huyền An nhẹ nhàng vuốt mắt cho hắn.

Tâm trạng A Ninh cũng nặng nề theo, đứng bên mép giường hỏi: “Công tử, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Quay về miếu hoang.” Liễu Huyền An nói, “Vương gia sắp công thành rồi.”

“Nhưng bên ngoài có rất nhiều người của Viên Túng, bọn họ đã nhận định chúng ta là gian tế.”

“Vốn dĩ chúng ta không đi chung đường với bọn họ.”

Liễu Huyền An cầm lấy kiếm của Hoàng Vọng Hương, bước ra cửa phòng. Miêu Thường Thanh vừa trông thấy thanh kiếm đã run rẩy hỏi: “Hoàng thượng…”

“Vết thương quá nặng không thể chữa trị, nén bi thương.” Liễu Huyền An hỏi, “Miêu tướng quân, thủ hạ của ngài có tổng cộng bao nhiêu người?”

Miêu Thường Thanh chưa hết bàng hoàng nhưng vẫn trả lời: “Một trăm.”

“Được, một trăm.” Liễu Huyền An nói, “Viên Túng đã hoàn toàn phát điên rồi, ta không biết vào lúc cùng đường mạt lộ hắn có ý định ra tay tàn sát dân chúng trong thành không. Miêu tướng quân, chúng ta phải bảo vệ mọi người.”

“Được.” Miêu Thường Thanh gật đầu, “Cứ làm vậy đi.”

Bên ngoài thành, toàn bộ lưu dân đều đã bị đuổi vào rừng rậm. Viên Túng hạ lệnh đóng chặt cửa thành, dựng vũ khí phòng ngự bên trên. Có vài người biết điều xưng gã là “hoàng thượng”, Viên Túng hoàn toàn không phản bác, còn rất vui vẻ nhận phần ám chỉ này. Vì thế mọi người bắt đầu tung hô vạn tuế, vào thời khắc Diễm quân sắp tiến đến chân thành toàn tâm toàn ý đăng cơ cho tân hoàng.

Chu Nghị dịch dung đứng lẫn trong quân lính vây quanh, từng giây từng phút căng tai nghe xem người này ban bố ra mệnh lệnh gì để kịp mật báo cho Liễu nhị công tử. Hắn thật sự đã xem đủ, không hiểu nổi vào giờ phút nước sôi lửa bỏng này mà bọn họ còn có tâm tình làm chuyện vô bổ.

Viên Túng khoác áo choàng màu minh hoàng, uy phong lẫm liệt đứng trên thành cao.

Cao Lâm trả ống nhòm cho tiểu binh, giục ngựa đi song song cạnh Lương Thú, buồn bực cằn nhằn: “Kia là Hoàng Vọng Hương? Trời có lạnh lẽo gì cho cam, bọc áo choàng to như thế cũng không sợ bị thổi bay xuống dưới à.”

“Quản hắn làm gì.” Lương Thú nói, “Chuẩn bị cung tiễn, hạ lệnh nội trong ba ngày phải phá thành!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.