Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 68: Tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi bị hôn thành rối gỗ



Liễu Huyền An ngừng động tác trên tay, hỏi: “Vậy làm thế nào mới được?”

Lương Thú cân nhắc, ít nhất phải có tam thư lục lễ đi, hắn đường đường là Kiêu Vương điện hạ thân phận rất tôn quý. Nhưng sau lại nghĩ, chiếu theo trình độ lười biếng của đối phương, vạn nhất nhìn thấy quy trình cưới hỏi quá rườm rà, người ta ngại phiền phức lại chạy mất thì sao, thế chẳng phải mình mất nhiều hơn được? Vì thế lập tức không cần thư mà cũng chẳng cần lễ, thậm chí danh phận cũng không màng —— Nói lại thì, trên thế gian này có ai đầu óc ngu muội đến mức đôi co rõ ràng với người trong lòng đâu?

Chuyện tình yêu trước nay luôn không thanh không bạch, cứ thế quấn thành một đoàn dính vào một chỗ. Lương Thú hắng giọng một chút, chỉ vào nồi: “Hình như có mùi khét kìa.”

Liễu Huyền An giật mình cúi đầu tiếp tục khuấy, mùa đông mặc nhiều lớp quần áo không tiện làm việc, chưa khuấy được vài nhát cánh tay đã mỏi nhừ, Lương Thú liền nhấc chân đi qua cửa giúp đỡ, nhưng hắn không nhận đũa trên tay y mà giữ người từ phía sau, hơi hơi cúi xuống, lòng bàn tay phủ lên mu bàn tay đối phương, cằm cũng cọ cọ rồi gác thẳng lên đầu vai y.

Diễn giải rất sinh động cảnh tượng thấy mỹ nhân mà nhũn cả người, đứng không vững.

Liễu nhị công tử không có phản ứng gì, thoạt nhìn vẫn bình tĩnh, vẫn thấy ổn, nhưng bên vành tai đã chậm rãi ửng hồng. Lương Thú ngắm một lát, đột nhiên dùng răng nanh nhay cắn phần ửng hồng kia, sống lưng Liễu Huyền An tức khắc run lên, đũa cả trong tay suýt nữa rơi thẳng vào nồi. Lương Thú tiếp được rất đúng lúc, tùy tay ném lại lên bệ bếp, lại thuận thế siết chặt vòng eo nhỏ vào lòng. Liễu Huyền An cảm thấy mình bị ngươi ta nâng lên, trời đất đảo lộn một vòng, chưa kịp lấy lại phản ứng thì trên môi đã truyền đến cảm giác ấm nóng.

Lương Thú đẩy người áp vào tường cúi đầu hôn say sưa. Tiên ngủ bốn vạn tám ngàn tuổi cứ như vậy bị hôn thành rối gỗ. Theo lý thuyết thì y đã làm chuyện này trong mộng, không phải không có kinh nghiệm gì, nhưng cảnh tượng ngoài đời chi tiết hơn trong mơ rất nhiều, hơi nước lượn lờ trong hồ nước nóng che đi rất nhiều thứ, nhưng trong phòng bếp này lại được phóng đại rõ ràng, Lương Thú còn kề vào tai y nói nhỏ: “Mở miệng ra nào.”

Liễu Huyền An nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên ngàn vạn áng thơ bay bổng, dù không biết tình sinh từ nơi đâu hay bao giờ, nhưng một khi đã nổi liền bay cao chín ngàn dặm tựa như Côn Bằng sải cánh, không thể khống chế được.

Lương Thú cảm thấy người trong lòng đã bị mình hôn đến mềm nhũn như túi mật bọc nước, ngọt đến đứng không vững, lại cúi đầu liếm cắn xương quai xanh trắng ngần của đối phương. Cắn được một nửa, Liễu Huyền An thật sự chịu không nổi, đẩy hắn ra xoay người ho khan một tràng dài.

A Ninh từ bên ngoài chạy vội vào, vừa chạy vừa sốt ruột hô: “Công tử, công tử, có chuyện gì thế, bếp cháy rồi à?”

“…”

Bếp không cháy, nhưng đường phèn trong nồi đã bốc hơi khét lẹt đến mức A Ninh ở ngoài sân ngửi thấy phải lập tức chạy vào. Kiêu Vương điện hạ toàn tâm toàn ý lưu luyến mùi hương trên cần cổ mỹ nhân lại hoàn toàn không ngửi được, nói thế nào nhỉ, yêu đến mụ mị đầu óc, mụ mị đầu óc cả rồi.

A Ninh nhanh nhẹn nhấc cái nồi bốc khói khét mù thả ra ngoài sân rồi vội vàng dập tắt lửa trong bếp, lúc này hạ nhân trong phủ nha cũng thấy khói bốc chạy vào cứu hỏa. Lương Thú mặt không đổi sắc kéo Liễu Huyền An xoay người trốn ra từ hậu viện, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi hiện trường rắc rối. Hai người nhìn nhau bật cười, Liễu Huyền An nói: “Hôm nay Vương gia không có mứt sơn tra ăn rồi, chịu khó uống thuốc đi.”

“Uống thuốc thì uống thuốc.” Lương Thú móc tay vào thắt lưng y, kéo người đến gần trước mặt mình, “Chỉ cần do ngươi đưa, là độc dược ta cũng uống.”

Liễu Huyền An thật sự lấy từ trong tay áo ra một viên thuốc.

Lương Thú không nói hai lời, cúi đầu cắn thuốc cho vào miệng, hương sữa bốc lên, hắn lại ghé sát liếm mạnh lên môi người trong lòng, cảm nhận vị ngọt chưa tan hết, nói với y: “Chờ mọi chuyện ở Tây Nam giải quyết xong, ta lập tức quay về vương thành xin hoàng huynh đến Bạch Hạc Sơn Trang cầu hôn.”

Liễu Huyền An gật đầu: “Cũng được.”

Về phần thiên tử đương triều nghe tin đệ đệ nhà mình muốn kết hôn với công tử chứ không phải là tiểu thư của Bạch Hạc Sơn Trang, hay Liễu trang chủ biết được sự thật con gái mình không cần gả cho Kiêu Vương điện hạ mà đổi thành con trai sẽ khiếp sợ đến mức nào, sét đánh ngang tai ra sao, tạm thời không phải là vấn đề mà cặp tiểu tình nhân yêu đương nồng nhiệt phải lo lắng. Lương Thú tin rằng khả năng thừa nhận của hoàng huynh rất mạnh, Liễu Huyền An cũng nghĩ cha và đại ca sẽ chấp nhận thôi, mẹ và muội muội có lẽ sẽ hơi khiếp hãi, nhưng vấn đề không lớn.

Hai người tay trong tay, cùng nhau trở về chỗ ở.

Cứ như vậy định xong đại sự chung thân.

Chuyện ma quái trong thành Hoài Trinh đã được giải quyết hoàn toàn, tuy sự thật đằng sau khá nặng nề, nhưng chí ít Dư phủ chuyên làm ác đã bị san bằng. Quan phụ mẫu mới vẫn đang trên đường tới nhậm chức, Lương Thú liền phân công Đồng Âu tạm ở trong thành giữ gìn trật tự. Bá tánh ngồi lại bàn bạc với nhau tổ chức lại Hội Ngũ Thải, vật dụng bài trí hai bên bờ sông bị gỡ xuống thay bằng những dây vải ngũ sắc mới, ánh nắng mùa đông chiếu xuống càng thêm sặc sỡ vui tươi.

Đồng Âu hỏa táng thi cốt Vạn Viên, chuẩn bị đưa đi nơi khác an táng.

A Ninh hỏi: “Đồng thống lĩnh định táng trên ngọn núi bọn họ đóng quân à?”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Không biết, cũng có thể là một vùng non xanh nước biếc vắng vẻ nào đó, chỉ có mình hắn biết thôi.”

Bạch Phúc giáo hoành hành, giáo chúng đông như châu chấu chỗ nào cũng có mặt, quân nhân như Đồng Âu xưa nay luôn là miếng mồi ngon trong mắt tà giáo, không chỉ bản thân, ngay cả cha mẹ thân bằng quyến thuộc cũng luôn luôn nằm trong tầm ngắm, lúc nào cũng chực chờ bị giết sạch lập uy. Nếu thi cốt Vạn Viên vẫn còn chôn ở ngoài thành Hoài Trinh, chỉ sợ không đến mười ngày lại bị người ta quật mồ hạ nhục.

A Ninh thở dài: “Đúng là đê tiện.”

“Cho nên Vương gia mới phải xa xôi ngàn dặm đến tận đây.” Liễu Huyền An sờ đầu cậu, xoay người ta cửa, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nhìn xem.”

A Ninh lạch bạch đuổi theo: “Sao hôm nay công tử lại rảnh rỗi đi cùng ta thế?”

Liễu Huyền An trả lời, bởi vì Vương gia đang bận việc.

A Ninh lại hỏi: “Vương gia thật sự muốn đi Bạch Hạc Sơn Trang cầu thân sao?”

Chân mày Liễu Huyền An giãn ra: “Phải”

“Trang chủ sẽ giận lắm cho xem.”

“Không đâu, thần kinh cha ta không yếu như vậy, da đầu người ta ông ấy còn dám lột cơ mà.”

“Đâu có giống.”

“Chỗ nào không giống?”

“Ta nghĩ dù sao công tử vẫn nên viết vài dòng rào trước đón sau thì hơn.”

“Trước kia ta đã khen ngợi Vương gia rất nhiều trong thư gửi về nhà.”

“Còn chưa đủ.”

Liễu Huyền An nghe lời cậu đề nghị: “Vậy được, chúng ta không ra ngoài nữa.”

Không đi chơi, trở về bàn tiếp tục viết thư nhà.

A Ninh ghé lên bàn mài mực, dù trên phương diện này cậu cũng chẳng có chút kinh nghiệm nào nhưng đầu óc rất nhanh nhạy, biết chắc chuyện quan trọng nhất là phải gây dựng ấn tượng tốt ở chỗ trưởng bối.

“Trước hết phải làm cho trang chủ và phu nhân, cả đại công tử đều cảm thấy Vương gia thật ra không phải người tính tình hung hãn, động một chút là giết người. Ngài ấy rất nhã nhặn, biết lễ nghĩa, đối xử rất tốt với chúng ta.”

Liễu Huyền An đem chuyện nhường chăn bông ra thêm mắm dặm muối một phen, lại viết ngoài chăn bông, Vương gia còn tặng cho con nhiều vật dụng khác nữa, có gối đầu, áo khoác, dao găm, còn có một tấm da hổ trải làm thảm, thứ nào con cũng thích. Viết xong chưa tính, còn vẽ toàn bộ lễ vật lên giấy để cha mình càng dễ hình dung trực quan phần tình cảm sâu sắc này.

A Ninh xem mà chun cả mũi: “Ta cảm thấy người không nên viết như vậy đâu, đọc lên người ta sẽ nghĩ có Vương gia che chở công tử càng thêm kiêu căng lười biếng không chịu làm gì, trang chủ muốn thấy công tử làm nhiều việc quan trọng kia.”

Liễu Huyền An thở dài, cha ta thật là phiền phức.

Y phàn nàn: “Lười viết.”

A Ninh liếc một cái đã nhìn thấu: “Lười viết thì công tử còn cầm bút lên làm gì.” Nếu là ngày thường sợ đã sớm leo lên giường nằm rồi.

Liễu Huyền An kiên nhẫn giải thích: “Lười viết, nhưng vẫn phải viết.” Nếu không sau này Vương gia sẽ gặp nhiều rắc rối.

A Ninh bật cười chồm người lên trước: “Công tử cứ viết theo lời ta đi, ta biết trang chủ thích nghe chuyện gì. Ừm… nói là ngày ngày Vương gia đều giục công tử rời giường đọc sách, còn cho công tử cùng quân y nghiên cứu y thuật, bắt công tử mỗi bữa phải ăn đủ năm loại đồ ăn, ăn xong cũng không cho nằm ườn mà phải ra ngoài đi bộ nửa canh giờ mới được thả về.”

Liễu Huyền An tưởng tượng ra hình ảnh đã phải hít một hơi khí lạnh. A Ninh nhanh nhẹn giữ bả vai y lại: “Không được nằm, dù sao cũng không phải sự thật mà!”

Không phải sự thật nhưng đã đủ dọa người. Liễu Huyền An vừa viết vừa nói: “Ngươi có phát hiện ra không, tuy ngoài miệng cha ta hay nói đạo lý, nhưng ông ấy lại là người kén ăn nhất toàn bộ Bạch Hạc Sơn Trang.”

A Ninh cười ha ha: “Biết chứ ạ, nhưng có ai dám nói đâu.”

Liễu Huyền An cũng bật cười, cười một lát lại có chút nhớ nhà, nhớ cha mẹ, nhớ các huynh đệ tỷ muội, cũng nhớ tiểu viện có nhà thủy tạ mình hay nằm ườn, thế là rút một tờ giấy khác ra, cẩn thận viết rất nhiều câu quan tâm tha thiết, sau đó giao cho A Ninh tìm trạm dịch mang đi gửi. Xong việc, y bò lại lên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chốc.

Sau đó cảm giác hai má mình ngưa ngứa.

Lương Thú ngồi xổm bên giường hôn y hai cái, đầu ngón tay quấn lọn tóc đen phất phất lên mặt y: “Rời giường đi thôi.”

Liễu Huyền An không muốn dậy, chỉ hí mắt ra một khe hở, hỏi: “Vương gia xử lý xong công vụ rồi à?”

“Cũng tạm xong, qua tìm ngươi đi ăn cơm trưa.” Lương Thú kéo người lên ôm vào lòng, “Trên đường đi gặp A Ninh, cậu ta nói ngươi viết thư xong thì cảm xúc không tốt lắm, nhớ nhà.”

Liễu Huyền An nói: “Sắp đến Tết rồi.”

“Thời gian trôi qua nhanh thật.” Lương Thú hỏi, “Trước kia luôn đón Tết ở nhà sao?”

“Phải” Liễu Huyền An đáp, “Năm nào ta cũng đón Giao thừa ở nhà, nhưng cha ta và những người khác lại thường xuyên không về kịp. Hành nghề y mà, không quyết định thời gian chính xác được.”

“Vậy năm nay ngươi cũng xem như rời nhà hành nghề rồi.” Lương Thú nghiêm túc dỗ người, “Trị tận gốc bệnh tương tư cho Vương gia.”

Căn bệnh này nghe qua không có gì đứng đắn, nhưng thế gian quả thật chỉ có một người trị nổi. Liễu Huyền An hơi trượt người xuống, cất lời mời: “Tương lai nếu biên cảnh thanh bình, chi bằng Vương gia theo ta quay về Bạch Hạc Sơn Trang đón Tết đi.”

Lương Thú không suy nghĩ đã đáp ngay, được.

Liễu Huyền An lại hỏi: “Hoàng thượng có chịu đáp ứng không?”

Lương Thú dõng dạc: “Hoàng huynh chắc chắn mặc kệ ta, mùng một Tết hằng năm triều thần yết kiến, ta luôn chọc cho hai ba lão già tức gần chết, huynh ấy chê ta phiền toái chướng mắt lâu rồi. Bạch Hạc Sơn Trang chịu thu nhận ta, được tính là có công đầu.”

Liễu Huyền An hoài nghi: “Thật không?”

“Thật chứ.” Lương Thú nhìn y, thái độ rất chân thành, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không đủ phiền phức sao?”

Liễu Huyền An nhớ tới đám hiền giả trong ba ngàn thế giới cũng bị bắt xếp hàng trật tự, lập tức gật đầu, đúng là có một chút thật.

“Cho nên ngươi phải thu nhận ta.” Lương Thú ôm người đứng lên, mỹ mãn đi ra ngoài, “Đi ăn cơm thôi.”

Liễu Huyền An nhìn quanh, kỳ quái hỏi: “Đằng xa kia là Cao phó tướng đúng không, vì sao hắn lại đứng bên đó thế?”

Lương Thú hoàn toàn không quan tâm: “Chắc là uống nhầm thuốc gì thôi, không cần để ý tới hắn.”

Mà lúc này Cao phó tướng cũng cực kỳ tiến thoái lưỡng nan.

Trước kia không sao, bây giờ đường tình cảm của Vương gia nhà mình đang rộng mở, cảnh tượng hai người đi đường nhão nhão dính dính thế kia ai mà dám đi cùng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.