Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 69: “Ta sẽ đi theo Vương gia”



Hội Ngũ Thải lần này do bá tánh trong thành tự phát tổ chức, phố đông góp một bát thịt phố tây quyên một bầu rượu, trên mỗi ngã tư đường đều kê bàn dài bày tiệc rực rỡ muôn màu, ai muốn ăn uống gì cứ tự nhiên lấy. Trong số đó có một món bánh điểm tâm làm bằng hoa hồng ủ men rượu vừa mềm vừa ngọt, Liễu Huyền An rất thích ăn, nhưng lũ trẻ con trong thành cũng yêu thích không kém, chen chúc một đoàn trước sạp hàng ồn ào dặn bà bà phải chọn cho mình miếng thật lớn.

Bà bà bán hàng đã lớn tuổi mắt kém, không nhớ được nhiều chuyện, càng không biết Kiêu Vương điện hạ hay không điện hạ, thấy tướng tá hắn cao lớn đứng chắn nhiều ánh sáng liền xua ra phía sau xếp hàng, mình thì vẫn chậm rãi quạt cái bếp lò bé xíu. Người bên ngoài thấy cảnh tượng này cực kỳ hoảng hốt, vội vàng tiến lên muốn nhắc nhở bà bà một tiếng lại bị Lương Thú ngăn cản.

“Thôi đi.” Hắn cười nói, “Động tác bà bà chậm chạp, chúng ta cứ đứng đây chờ vậy.”

Mẻ bánh thứ nhất vừa ra lò đã bị đám trẻ con tranh nhau mua không còn một miếng, đến vụn bánh cũng không chừa lại cho Kiêu Vương điện hạ. Liễu Huyền An đứng dưới tán cây cách đó không xa chờ hắn, chờ đến buồn ngủ vẫn không thấy người trở về, liên tục đánh mấy cái ngáp, nhưng chung quanh người đến người đi không có cách nào ngủ gật đành phải nhìn đường phố một lát cho tỉnh, thuận tiện mua hai miếng mứt me, cắn vào một miếng suýt nữa bị chua đến rụng răng.

“Liễu thần y, Liễu thần y!” Bên cạnh đột nhiên có tiếng người gọi y lanh lảnh, sau đó trước mắt y xuất hiện một cái trống bỏi vẽ đầy hoa văn ngũ sắc tươi tắn. Liễu Huyền An nhận vào tay chưa kịp nói lời cảm tạ, đối phương là một cô nương khoảng mười sáu mười bảy tuổi đã cười khanh khách chạy đi mất. Lương Thú ôm theo túi bánh hoa quay lại đúng lúc chứng kiến, vì thế chua lòm đứng cạnh y ho khù khụ mấy tiếng, phô trương địa vị.

Liễu Huyền An không để ý tới màn phô trương này, đưa ngay trống bỏi trên tay cho hắn, mình thì rửa tay lau khô rồi cầm que xiên bằng trúc xiên một miếng bánh ăn. Lương Thú ho nửa ngày không được đáp lại, dùng một ngón tay quấn dây buộc tóc của y, bất mãn nói: “Ta mới rời khỏi có ít lâu thôi mà đúng không?”

“Ta còn chưa kịp nhận ra nó là cái gì.” Trước giờ Liễu Huyền An luôn không có hứng thú với trống bỏi, sau này lớn lên càng miễn bàn, đến nhìn cũng không muốn nhìn lần thứ hai. Ngược lại Lương Thú cầm trống trong tay lắc lắc mấy cái, săm soi từ màu sắc đến âm thanh, bới lông tìm vết chê bai từ trong ra ngoài, đường đường là nguyên soái Đại Diễm mà lòng dạ nhỏ nhen còn hơn đầu cây kim.

Liễu Huyền An bị ồn ào không chịu nổi, liền xiên một miếng bánh nhét vào miệng hắn cho yên tĩnh một lát. Hai người chậm rãi chen chúc trên đường, bởi vì trước đó Lương Thú đã dặn dò bá tánh trong thành không cần giữ lễ tiết, cho nên tất cả mọi người chỉ cười nói chào hỏi, cùng lắm thì hô to người đằng trước mau tránh đường cho Vương gia và Liễu thần y đi.

Về phần tên thật của Liễu thần y, một phần bá tánh cho rằng tên y là Liễu Huyền An, bởi vì hộ vệ Kiêu Vương phủ đã giới thiệu như vậy, nhưng một bộ phận khác vẫn kiên trì tin y là Liễu Huyền Triệt giả dạng Liễu Huyền An, lý do rất thuyết phục —— Liễu nhị công tử là con sâu lười nổi danh cả nước, cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ, còn vì chuyện chép sách mà ồn ào muốn tự sát, làm sao có khả năng ra ngoài khám bệnh? Thế làm mọi người vì chuyện này mà tranh cãi tứ tung, cuối cùng càng nói càng hồ đồ không có kết quả.

Liễu Huyền An không quá để ý vấn đề này, nói với Lương Thú: “Nếu hai kẻ bắt cóc lần trước mà nghe được tin này, nghĩ đại ca thật sự đang ở thành Hoài Trinh nên chạy tới bắt cóc, kết quả vẫn là ta thì sao nhỉ.”

“Nếu chịu ngoan ngoãn chui đầu vào lưới như thế thì tiện quá, tương lai đỡ phải lên núi bắt.” Lương Thú nói, “Có điều căn cứ theo tin tức từ A Nguyệt, hình như Lưu Hằng Sướng đã trà trộn thành công và lấy được tín nhiệm của bọn chúng rồi, thân thể Phượng Tiểu Kim có chuyển biến tốt đẹp, trong thời gian ngắn tới sẽ không cần đến đại phu khác.”

“Y thuật của A Sướng có thể tin tưởng được. Nói mới nhớ, cũng lâu rồi chúng ta không gặp Trình cô nương.” Liễu Huyền An hỏi, “Bây giờ nàng đang ở đâu?”

“Lúc trước âm thầm theo bảo vệ Lưu Hằng Sướng, hiện tại đang đi về hướng đại doanh Tây Nam.” Lương Thú nói, “Vài ngày nữa là ngươi gặp được nàng rồi.”

Hai người đi dạo trong thành cả buổi, vào tửu lâu dùng cơm chiều rồi mới đạp lên con đường rải đầy ánh trăng bạc về phủ nha. Liễu Huyền An mệt đến nhích không nổi, mỏi chân mỏi cả eo, sau khi vào phòng lập tức nằm ườn lên ghế dài, A Ninh nhanh nhẹn nhét chiếc gối ngọc hơi cứng xuống dưới thắt lưng y, nói: “Ta nghĩ đến giờ thân là công tử về rồi, còn cố ý nấu cho người chén canh nóng đấy.”

“Vương gia không cho ta trở về.” Liễu Huyền An cau mày, thong thả đổi tư thế, “Nói hôm nay trời nắng đẹp, phải phơi nắng nhiều vào.”

A Ninh lập tức đề nghị, chuyện này phải nhớ cho kỹ còn viết vào thư nhà, ấn tượng của trang chủ đối với Vương gia nhất định sẽ càng tốt. Liễu Huyền An “ừ” có lệ một tiếng, nhấc tay chậm rãi xoa ấn thắt lưng. A Ninh ngồi bên bàn sắp xếp hành lý, tùy tay cầm cái trống bỏi lên hỏi: “Món đồ chơi này công tử có dùng nữa không?”

“Không.”

A Ninh liền tùy tay dựng nó dựa vào chụp đèn rồi xoay người tiếp tục làm việc của mình. Ánh sáng đèn xuyên thấu qua mặt trống nửa trong suốt chiếu ra hoa văn chi tiết, Liễu Huyền An nằm nghiêng tán gẫu tình cờ nhìn nó lâu thêm một hồi, trong đầu vốn đang nghĩ vài chuyện linh tinh không lớn không nhỏ lại mơ hồ cảm giác có chỗ nào không quá đúng.

Cụ thể không đúng chỗ nào… Liễu Huyền An đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Đi mời Vương gia qua đây.”

A Ninh uyển chuyển nhắc nhở: “Vương gia chỉ vừa mới đi thôi, trà còn chưa lạnh kia kìa.” Cho dù nhớ nhung cũng không nên làm quá, như vậy rất không ổn trọng, đúng không.

Liễu Huyền An vội vàng xỏ giày: “Trống bỏi này có vấn đề.”

Vấn đề cụ thể là gì, chờ Lương Thú và Cao Lâm chạy tới, Liễu Huyền An đã tách chiếc trống bỏi trên bàn ra làm tám phần, xếp toàn bộ linh kiện chỉnh tề lên bàn. Mặt trong lớp da trống có đồ đằng của Bạch Phúc giáo, nhưng bởi vì mặt ngoài cũng có hoa văn ngũ sắc chi chít cho nên suốt ngày hôm nay hai người mới không phát hiện ra.

“Đừng chạm vào.” Liễu Huyền An ngăn cánh tay Lương Thú lại, “Đó là da người.”

Cao Lâm lạnh cả sống lưng: “Thứ nham hiểm này bị nhét ngay thời điểm toàn thành mở hội vui mừng là muốn rủa người ta xui xẻo hay sao?”

Chiều nay Lương Thú chỉ thấy được bóng dáng đối phương, Liễu Huyền An cũng không chú ý diện mạo cụ thể của thiếu nữ. Các hộ vệ đi ra ngoài hỏi thăm một vòng, ai cũng nói không biết, bởi vì cư dân sống vùng lân cận vào thành dự hội cũng là chuyện bình thường, cho nên không ai đặc biệt chú ý.

Chỉ là một thiếu nữ tầm thường lẫn giữa đám đông vào thành, bây giờ lại theo người ta đi mất.

Sắc mặt Lương Thú khá xấu, cái trống bỏi tà môn này hiển nhiên là lời khiêu khích trắng trợn của tà giáo dành cho hắn, ra vào rất tự nhiên ngay trước mắt bá tánh và binh lính toàn thành mà không hề kiêng kỵ. Thành Hoài Trinh còn là thành rìa ngoài cùng trong số ba mươi sáu thành ở Tây Nam, đi sâu xuống phía nam không biết trình độ vênh váo còn đến mức độ nào.

Liễu Huyền An tháo bao tay, sai A Ninh xuống bếp pha một bình trà an thần. Cao Lâm vốn muốn mở miệng khuyên Vương gia nhà mình mấy câu, nhưng ngồi chưa ấm chỗ đã cảm thấy bản thân mình quá dư thừa, liền đứng dậy lủi mất.

Trong phòng chỉ còn lại hai người.

Liễu Huyền An lên tiếng: “Ngày trước ta từng xem qua rất nhiều sách vở viết về tà giáo, tới lui cũng chỉ có mấy chiêu thức. Bởi vì phải thờ phụng một bức tượng thần mà người ta chưa nghe qua bao giờ, để lấy lòng tin phục của bá tánh, bọn chúng thường giở thủ đoạn đe dọa hoặc nguyền rủa rất nặng nề. Chiếc trống bỏi ngày hôm nay xem như là màn dạo đầu thôi.”

Lương Thú nắm tay y, giận dữ nói: “Ta chỉ thấy sợ hãi, hôm nay thấy trăm ngàn người vui mừng chơi hội nên lơ là cảnh giác, để ngươi đứng một mình dưới gốc cây, thật sự không nên.”

“Ta cũng có vũ khí phòng thân mà.” Liễu Huyền An vỗ vỗ bên hông, “Đã từng bị bắt cóc nên lần này ra ngoài cha nhờ thúc phụ chuẩn bị cho ta thứ này.” Y vừa nói vừa lấy ra một chiếc hộp nhỏ, “Đại ca còn tẩm độc toàn bộ ám khí bên trong, dính vào sẽ chết ngay.”

Dính vào chết ngay, bàn tay Lương Thú dừng giữa không trung, không thể tin nổi: “Mấy thứ nguy hiểm như thế, ngươi có dùng được không vậy?”

Liễu Huyền An cất về chỗ cũ: “Đương nhiên, không chỉ biết dùng, ta còn cải tiến cơ quan bên trong nữa. Trước kia có thể bắn ra một lần mười tám cây châm, bây giờ bắn được những tám mươi tám cái.”

Lương Thú nghe mà dở khóc dở cười, chỉ vào thắt lưng y: “Thứ này… thôi quên đi, trước mắt cứ mang theo, sau này ta sẽ tìm cho ngươi thứ an toàn hơn.”

Liễu Huyền An lại cảm thấy món đồ của mình đã rất an toàn rồi, nhưng y cũng không định tháo cái hộp ra giải thích kỹ càng một hồi, quá rườm rà, liền đổi sang đề tài khác: “Sáng mai chúng ta xuất phát giờ nào?”

“Chờ ngươi ngủ dậy rồi xuất phát.” Lương Thú kéo y ngồi lên đùi mình, “Đừng nhúc nhích, để ta ôm một lát.”

Liễu Huyền An vòng một tay qua vai hắn, vỗ vỗ lưng, nói: “Thật ra ta không yếu ớt đến mức trói gà không chặt, Vương gia không cần lo lắng như vậy.”

“Không phải trói gà không chặt thật à?” Lương Thú chọc ngón tay lên đùi y.

Cơn đau nhức do đi lại cả ngày cứ thế bị chọc ra, Liễu Huyền An hít khí lạnh, theo bản năng muốn bỏ chạy lại bị Lương Thú giữ chặt, vùi đầu vào ngực y bật cười một tiếng. Liễu Huyền An bị cười đến bực bội, phản bác rằng không thể đi đường không có nghĩa là không thể tự vệ. Lương Thú không cười nữa, ôm chặt y thấp giọng nói: “Sau này đi xuống phía nam phải luôn ở bên cạnh ta, đừng đi đâu quá xa. Trước mắt người của Bạch Phúc giáo đã theo dõi ngươi, bọn họ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào, ta cũng sẽ phái người bảo vệ tốt A Ninh.”

“Được.” Liễu Huyền An đáp ứng, “Ta sẽ đi theo Vương gia.”

Câu này cực kỳ dễ nghe, Lương Thú túm y lại hôn một cái, A Ninh bưng ấm trà vừa vào cửa lập tức xoay người, suýt nữa thì tông đầu vào cột nhà. Lương Thú gọi cậu lại, thả người trong lòng xuống, dặn dò: “Ta đi tìm Cao Lâm đây, nghỉ ngơi sớm đi.”

Liễu Huyền An gật đầu nhìn theo Lương Thú rời khỏi tiểu viện. Lần đầu A Ninh gặp phải tình huống này nên chấn kinh không nhẹ, chỉ biết nín thở đứng đơ một chỗ quên mất phải hô hấp đến nỗi suýt nghẹn, nửa ngày sau mới đỏ mặt nghiêm túc phàn nàn: “Sao công tử lại không đóng cửa.”

Liễu Huyền An đáp: “Không cố ý.”

A Ninh cảm thấy câu trả lời này quá không lọt tai, cậu lại hỏi: “Sau này lúc ta cần hầu hạ công tử mà Vương gia còn ở trong phòng, ta có được bước vào cửa không?”

Ở phương diện này Liễu Huyền An cho rằng không có vấn đề gì cả, tùy tiện đi, ngươi muốn tiến vào cũng được, dù sao Vương gia cũng mặc kệ thôi.

A Ninh tưởng tượng tình huống một chút, nghiêm túc nói: “… Vẫn là thôi đi, ta không nên bước vào thì hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.