Để không quấy rầy bá tánh trong thành, hôm sau trời còn chưa sáng Liễu Huyền An đã rời giường, người bên Kiêu Vương phủ cũng chuẩn bị xe ngựa xong xuôi. Đồng Âu và Lưu Mãnh đứng trong viện, trong ngực mỗi người ôm một chồng sách dày cộp do Lương Thú phân phó từ trước, đều là sách vở ghi chép những câu chuyện huyền hoặc quỷ quái trong vùng. Lưu Mãnh nhỏ giọng hỏi: “Đồng thống lĩnh, Vương gia cần mấy thứ này làm gì vậy? Hôm qua ta nhàm chán quá lật thử vài tờ ra xem, tờ sau còn kinh dị máu me hơn tờ trước, cái gì mà nữ nhân đẫm máu ôm đầu lâu chồng mình cắm đèn lên trên. Mẹ ta bắt gặp, chưa kịp nói gì đã xách gậy đuổi đánh, ta giải thích cũng không nghe, còn suýt nữa bị cướp sách đi nhóm bếp lò.”
Đồng Âu trả lời: “Ngươi cho là chuyện kinh dị máu me bình thường, còn Liễu nhị công tử là muốn tìm hiểu về những câu chuyện đồn đãi lưu truyền ở Tây Nam. Vài chuyện không hẳn là bịa đặt hư cấu đâu, có mấy phần sự thật đấy, ngươi đã nghe chuyện ‘Huyết nữ xách đèn’ chưa?”
Lưu Mãnh lắc đầu: “Tuyết nữ* gì cơ? Tây Nam chúng ta làm gì có tuyết.”
*Chữ tuyết 雪 và huyết 血 đều đọc là /xue/ nên A Mãnh nghe nhầm
“Là máu tươi ấy, ngươi xem bức tranh kia đi.” Đồng Âu nói, “Có một người phụ nữ trẻ tuổi thành thân chưa bao lâu đã ra tay tàn độc giế.t chết chồng mình rồi chặt đầu xuống làm đèn lồng suốt ngày ôm trong tay, cả người toàn máu chạy lung tung khắp núi.”
Lưu Mãnh nghe mà tóc tai dựng ngược: “Loại thư sinh nào sáng tác ra được tình tiết truyện kinh khủng quá vậy?”
“Không phải chuyện bịa đâu, là thật đấy.” Đồng Âu nói, “Nơi đó gọi là thành Độ Nha. Người phụ nữ kia giết chồng xong ném thi thể xuống giếng cạn, ba ngày sau mới bị hàng xóm phát hiện ra. Mà cùng thời gian đó, tiều phu đốn củi cũng gặp được huyết nữ trên núi, hắn nhận ra cô ta là người đang mất tích, nhưng vì bộ dạng quá mức quỷ dị cho nên lúc xuống núi báo quan đã trần thuật rằng mình vừa gặp quỷ.”
Nhưng đó lại là một người sống sờ sờ. Lúc ấy Đồng Âu phụ trách điều tra Bạch Phúc giáo trong thành Độ Nha, hắn nói: “Là ta đích thân dẫn người đi bắt nàng ta.”
Lưu Mãnh không thể tưởng tượng nổi: “Cô ta điên rồi à?”
“Không điên, vẫn suy nghĩ rất tỉnh táo, kế hoạch bỏ thuốc độc giết chồng cũng được kể tỉ mỉ rành mạch, vết chém rất gọn, có thể nhìn ra lúc hạ thủ không hề do dự.” Đồng Âu nói, “Lúc đầu mọi người đều nghĩ động cơ giết người của nàng tương tự như đại đa số vụ án giết chồng thường thấy, là ngược đãi lâu ngày nên sinh oán hận không thể nhịn được nữa. Sau đó chúng ta phát hiện hai vợ chồng nọ cực kỳ ân ái, có hàng xóm làm chứng, ngay cả cãi cọ cũng chưa từng ầm ĩ.”
Người đàn bà kia giết chồng là để hồi sinh đứa con đã chết của mình. Nàng ta thành thân chưa bao lâu đã mang thai, vốn là một việc vui không gì sánh được, nhưng đứa bé trong bụng mới ba tháng đã không giữ được nữa. Tuy chồng nàng tìm mọi cách khuyên giải, nàng ta vẫn buồn bực rầu rĩ không thôi, một ngày nọ đang đi dạo giải sầu thì bắt gặp một tên vu sư.
Lưu Mãnh hỏi: “Người của Bạch Phúc giáo?”
Đồng Âu gật đầu.
Từ đó trở đi, người phụ nữ kia tin theo tà giáo nên lần lượt lấy tài vật trong nhà dâng lên cho vu sư. Ban đầu chỉ là mấy chén cơm mấy miếng thịt, sau lại biến thành một xâu tiền, một thỏi bạc. Thấy vợ mình ngày càng mê muội hồ đồ, chồng nàng liền nhốt nàng lại không cho ra ngoài nữa, nghĩ bụng sắp tới sẽ đưa vợ cùng về nhà ông bà tránh đi một thời gian. Ai ngờ vào một đêm mưa, người phụ nữ kia rắp tâm giết luôn chồng.
“Nàng ta tin lời vu sư, cảm thấy con mình vì tội nghiệt của bản thân và chồng nên mới chết non, hồn phách lúc này đang bị ngàn vạn con quạ cắn mổ, muốn triệu hồn đứa bé về chỉ có thể lấy đầu người chồng làm đèn dẫn đường. Thế là ngày ngày nàng ta đi chân trần ôm cái đầu lang thang trong núi chỉ để gọi tàn hồn đứa con quay lại trong bụng mình.”
Mặt mày Lưu Mãnh trắng bệch, không phải sợ hãi mà là một loại tởm lợm buồn nôn phát ra từ nội tâm. Đồng Âu vỗ vỗ lưng hắn, nói: “Sau này ngươi nghe được nhiều vụ thảm án hơn sẽ quen dần thôi.”
Tiếng hai người nói chuyện với nhau rất nhỏ, nhưng Liễu Huyền An thính lực tốt nên đã nghe thấy rõ ràng. Y quay đầu hỏi Lương Thú: “Nếu ta nhớ không lầm, thành Độ Nha hẳn là cách không xa đại doanh đóng quân Tây Nam, là một tòa thành rất lớn, giao thông tấp nập, thậm chí còn có không ít người nước ngoài lui tới, Bạch Phúc giáo vẫn vênh váo như thế cơ à?”
“Có đôi khi tà giáo không thừa nhận mình là tà giáo, vùng Tây Nam lại thịnh hành cổ thuật đa dạng nhiều kiểu, bọn họ luôn có thể tùy tiện đội dưới một cái lốt khác.” Lương Thú nói, “Truyền giáo không cần phô trương kèn trống, chỉ cần một người với một chiếc ghế đẩu đã đủ phá nát mười gia đình bá tánh bình thường rồi.”
Trước đây tuy Liễu Huyền An chưa từng đi tới Tây Nam nhưng rất thích thành Độ Nha, chủ yếu là vì cái tên rất xứng với không khí biên thùy Tây Nam thần bí, còn tưởng tượng ra cả hình ảnh đàn quạ nhiều vô số bay lên khỏi rặng núi xanh trong ánh chiều tà cực kỳ tráng lệ.
A Ninh lại không quá tán đồng: “Hoàng hôn ở nơi thâm sơn cùng cốc còn có đàn quạ đen bay loạn đầy trời, không phải là có quỷ nháo à?”
Liễu Huyền An nắm miệng cậu lại, được rồi, ngươi đừng phá nát bầu không khí nữa.
Lương Thú nói: “Được, đến lúc đó ta dẫn ngươi lên núi xem.”
Liễu Huyền An buông lỏng tay. A Ninh vẫn cảm thấy buồn bực không thôi, mình có nói sai gì đâu, người thường ai lại chạy lên núi xem quạ đen bao giờ. Sở thích của công tử thật kỳ quái, thế mà Vương gia cũng chiều theo cho được.
Từ thành Hoài Trinh đến thành Độ Nha còn một khoảng cách rất dài, Liễu Huyền An nằm trong xe ngựa lật toàn bộ thoại bản mà Đồng Âu vơ vét trong vùng ra xem một lần. Đây cũng là lần đầu Lương Thú chứng kiến bản lĩnh đọc sách của y, ‘nhanh như gió’ vẫn còn tính là khiêm tốn, chỉ nghe thấy tiếng giấy lật soàn soạt không ngừng. Lương Thú nhìn một lát liền lấy tay che lại: “Trang này viết gì thế?”
Liễu Huyền An đáp không cần nghĩ ngợi: “Quỷ mẹ sinh con. Ở trấn Hoa Bình có phú hộ tên Lưu mỗ, một thê một thiếp, thê không con nhưng thiếp thì có, chính thất ghen tị nên… ứm.”
Lương Thú cúi xuống cắn đôi môi như cánh hoa, lại liếm một cái: “Ghen tị thì cho ghen tị, lại là chuyện ma quỷ, không nghe.”
Liễu Huyền An đứt quãng giải thích giữa nụ hôn rằng, trong quyển sách này không có trang nào là không viết về chuyện ma quỷ.
Lương Thú nói: “Vậy cũng không nghe.”
Cao Lâm đi ngang qua đánh bạo liếc vào khe hở màn xe xem thử, lập tức nghiêm mặt quay đầu nhìn thẳng.
Chứng thực cái gì gọi là tình cháy bình.
Liễu Huyền An dùng ba ngày xem xong toàn bộ số sách chiếm hết nửa xe, Lương Thú hỏi: “Còn cần nữa không, để ta đi tìm thêm?”
Liễu Huyền An lắc đầu: “Đều là mấy chuyện đại đồng tiểu dị, không cần xem nữa, vô nghĩa lắm.”
Lương Thú kéo thân thể mềm oặt của y lên một chút, hỏi: “Vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị hơn đi?”
Liễu Huyền An cũng không muốn làm, cùng tay cùng chân bò vào chăn quấn người kín mít, ngủ quan trọng hơn.
Lương Thú buồn cười, không trêu y nữa mà chỉ nằm xuống bên cạnh. Tiên ngủ lại lười biếng ngủ ròng rã mười ngày không nhúc nhích, nằm lâu liền phàn nàn đau đầu. A Ninh ngồi bên cạnh mã phu nghe thấy nghĩ thầm, hầy, hình như trước kia còn không lắm tật xấu như thế. Vốn tưởng cả nhà chúng ta đã chiều hư công tử lắm rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Lương Thú rất kiên nhẫn giúp y xoa huyệt thái dương, Liễu Huyền An tìm tư thế thoải mái nằm trong lòng hắn, chưa kịp đánh một giấc nữa đã nghe A Ninh ở bên ngoài nói: “Vương gia, công tử, phía trước có một thôn nhỏ hình như cũng đang tổ chức Hội Ngũ Thải, nhiều người lắm, chúng ta có đi xem thử không?”
“Thôi, đừng quấy nhiễu bọn họ.” Lương Thú che hai tai người trong lòng lại muốn cho y tiếp tục ngủ, nhưng đột nhiên một tràng tiếng trống bỏi đã từ đằng xa vọng vào.
Liễu Huyền An mở mắt.
……
Thôn nhỏ này bề ngoài không khác gì mấy ngàn thôn trấn trên đất Tây Nam, nhà trúc lợp ngói nhiều màu sặc sỡ. Giữa thôn đốt một đống lửa lớn nên giữa mùa đông mà không khí vẫn ấm bừng bừng, trên đống lửa gác thịt khô gà rừng, bốn phía chất đầy rượu ngon, đám trẻ con vây xung quanh đống lửa nói cười huyên náo. Vốn hẳn nên là một cảnh tượng ấm áp vui mừng, nhưng vì trên bàn tay nhỏ bé của chúng đang cầm mấy cái trống bỏi quen mắt mà bị nhuốm vài phần quỷ dị rợn người.
Liễu Huyền An nói thầm: “Hoa văn giống hệt.”
Lúc này thôn dân đã phát hiện ra có người tiến vào liền mỉm cười chào hỏi, sau đó dẫn bọn họ vào trong đám lửa trại, phát cho mỗi người một chén rượu.
Thôn dân bình thường dù chân chất đến đâu, có nhiệt tình hào sảng đến mức nào cũng phải hỏi trước một câu khách từ nơi nào đến, sắp đi về đâu rồi mới rót rượu châm trà. Còn kiểu mới lần đầu gặp mặt chưa kịp nói gì đã dẫn người ta vào nhà uống rượu thế này…
Hắn thấp giọng dặn dò: “Cẩn thận.”
Liễu Huyền An đáp ứng, đi theo Lương Thú về phía trước. Y đã tham gia Hội Ngũ Thải ở thành Hoài Trinh nên biết rõ ca múa mừng vui và nụ cười chân chính hoan nghênh khách phương xa đến trông như thế nào, đó là niềm vui phát ra từ nội tâm, không hề lẫn vào một tia giả dối. Mà thôn dân trước mặt bọn họ lúc này mặc dù đang cười, nhưng tươi cười lại cứng nhắc như mang mặt nạ, bị ánh lửa trại chiếu vào cực kỳ đơ cứng.
Trưởng thôn dẫn hai người ngồi trước đống lửa, lập tức có người dâng lên hai chén rượu. Liễu Huyền An không uống, Lương Thú cũng nâng chén lên rồi đặt xuống đất. Một đứa trẻ hình như cảm thấy dung mạo Liễu Huyền An xinh đẹp nên luôn nhìn trộm y, Liễu Huyền An vẫy tay gọi cô bé đến bên cạnh mình, lấy từ trên đĩa xuống cho cô bé một viên kẹo, lại nhận trống bỏi trong tay cô.
Đường vân rõ ràng, hương thơm ngọt ngấy.
Vẫn làm bằng da người.
Y nhìn lướt qua số lượng trống bỏi trong thôn mà âm thầm rùng mình. Vốn tưởng chiếc trống bỏi ở thành Hoài Trinh đã là lời khiêu khích trắng trợn nhất của Bạch Phúc giáo dành cho Lương Thú, lại không ngờ đối phương cuồng vọng vênh váo đến mức này. Trong chén rượu có độc, y nhận ra, Lương Thú cũng nhìn là nhận ra ngay, thế nhưng bọn chúng vẫn sắp xếp cho thôn dân dọc đường tổ chức Hội Ngũ Thải đón đầu, trắng trợn cầm trống bỏi, trắng trợn rót rượu độc.
Tây Nam thịnh hành bí thuật luyện xác người thành rối để vu sư tùy nghi sử dụng, nghe qua rất đáng sợ, nhưng Liễu Huyền An vẫn nghĩ nó chưa thể bì kịp với hình ảnh bản thân đang nhìn thấy lúc này. Các thôn dân không trúng độc cũng không trúng cổ, chính vì như thế mới càng khiến người ta nổi hết gai ốc —— Toàn bộ một thôn xóm già trẻ nam nữ đều bị tà giáo tẩy não, vừa tươi cười ca múa vừa tỉnh táo hạ độc, tỉnh táo giết người.
Còn kinh dị hơn cảnh xác chết trồi lên khỏi bãi tha ma.
Lương Thú nhận ra y không khỏe bèn cởi túi nước bên hông mình đưa qua: “Uống mấy ngụm đi.”
“Khách nhân.” Một ông già hỏi hắn, “Vì sao lại không uống rượu chúng ta mời?”
Lương Thú đáp: “Chúng ta còn phải đi, không thể uống rượu.”
“Tham dự Hội Ngũ Thải ai cũng phải uống rượu.” Một thôn dân khác lên tiếng, “Không uống tức là khinh thường chúng ta!”
“Đúng, uống rượu đi! Uống rượu! Uống rượu!”
Các thôn dân bắt đầu đồng thanh la hét theo nhịp, đám trẻ con không hiểu chuyện gì cũng hô theo như một bọn thần kinh vừa hưng phấn vừa cuồng loạn, trống bỏi trong tay kêu lộc cộc như giông tố ngày hè, nghe mà rợn cả người. Một đứa bé nhìn qua chỉ khoảng năm tuổi hai mắt lóe sáng, cao giọng: “Uống rượu! Uống rượu! Lột da làm trống!”
Mẹ nó vội vàng bịt miệng con lại, tiếng kêu chìm nghỉm giữa một mảnh ồn ào huyên náo.
“Rót rượu! Rót rượu! Rót rượu!”
Mọi người có mặt đều đứng lên bưng chén rượu vây quanh hai người, chen chen chúc chúc không ngừng tới gần, rượu trong tay lung lay sánh cả ra ngoài, mùi vị gay mũi bốc lên bốn phía.
Liễu Huyền An nhìn đám thôn dân cuồng nhiệt bị tẩy não, hơi nhích lại gần người Lương Thú thêm một chút nữa.