Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 74: Chỉ là cảm thấy Vương gia cực kỳ lợi hại



Thấy Liễu Huyền An xem như chấp nhận, Khưu Thành vui mừng khôn xiết, bất chấp bản thân đang khó cử động mà tha cả cái chân bị thương xuống giường, lại bị đau đến nhe răng trợn mắt, suýt nữa đập cả mặt xuống đất. Cậu ta ảo não tự cho mình một cái tát, lắp bắp: “Nhưng… công tử à, ta không đi nổi.”

“Đi không nổi thì đừng đi.” Liễu Huyền An kéo ghế ra ngồi xuống, “Nghe nói ngươi định đi tìm Thánh nữ?”

“Phải, kẻ lừa đảo Vương Toàn kia nhận bạc của ta rồi lại không chịu dẫn ta đi cùng, ta định lén bám theo lão.” Khưu Thành nói, “Lão ta là đồ lưu manh, trong nhà có vợ bên ngoài có nhân tình mà còn đòi cưới Thánh nữ, không chừng ngày lành bị hoãn là do Thánh nữ ngại lão bẩn thỉu, ta khinh!”

“Được rồi.” Liễu Huyền An gật đầu, “Vậy ngươi hãy kể ta nghe chuyện về Vương Toàn, về chuyện nhập giáo, kể cả kế hoạch tương lai của ngươi nữa, lần lượt nói hết, ta nghe xong sẽ đánh giá thử xem ngươi có tư cách đi gặp Thánh nữ không.”

Lúc này trong viện có không ít người đều đang nghe đoạn đối thoại của họ. Kẻ đã bị tà giáo tẩy não rất khó quay đầu hối cải, Khưu Thành nhận định vị công tử thần tiên này có lẽ là ngang hàng với địa vị Thánh nữ trong giáo phái, lại bị tinh thần “hy sinh dâng hiến” tràn ngập đầu óc nên không hoài nghi gì, chưa cần đối phương hỏi nhiều đã lập tức thao thao bất tuyệt khai sạch.

Advertisement

Khưu Thành là tín đồ ở bậc thấp nhất, lão lưu manh Vương Toàn là “người dẫn đường”, còn người trên bậc “Dẫn đường” gọi là gì thì cậu ta cũng không biết, chỉ biết là một tay buôn ngọc thạch trong thành Độ Nha, địa vị trong giáo rất cao, đã từng được diện kiến Thánh nữ.

Giữa thành Độ Nha và thành Thúy Lệ có một con đường lớn nối thông, mà thành Thúy Lệ lại là nơi có nhiều quặng mỏ ngọc thạch nhất vùng Tây Nam, thế nên hầu như mỗi nhà trong thành Độ Nha đều làm công việc dính dáng đến buôn bán ngọc thạch. Khưu Thành vắt hết óc nói xong mới trông mong hỏi: “Bây giờ ta không đi lại được, Thánh nữ có tức giận không nhỉ?”

“Ta không biết.” Liễu Huyền An lắc đầu, “Ta không quen biết nàng.”

Khưu Thành trợn mắt: “Không quen?”

Liễu Huyền An đứng lên nói: “Bạch Phúc giáo làm nhiều việc ác, đã sớm hết thuốc cứu rồi, nhưng ngươi thì vẫn còn cứu được, cứ yên tâm nằm dưỡng thương đi.”

Bạch Phúc giáo làm nhiều việc ác. Câu này Khưu Thành đã nghe không biết bao nhiêu lần, cha nói mẹ nói, nói đến mức lỗ tai đóng kén nhưng vẫn không chịu tin nửa chữ, còn cứng đầu cho rằng người ngoài nghĩ như vậy đại để là vì họ không có đức tin. Nhưng bây giờ cùng một câu như vậy nói ra từ miệng một vị công tử như tiên như ngọc không biết tại sao lại có vài phần đáng tin. Dù sao Khưu Thành sống trên đời hơn hai mươi năm vẫn chưa thấy qua người nào phong phạm xuất trần như thế, cho nên phán đoán đối phương hẳn không phải là người phàm.

“Rốt cuộc công tử là ai?”

“Đại phu.”

Khưu Thành vỗ mép giường: “Y tiên!”

Tóm lại kiểu gì cũng phải dính dáng đến một chữ tiên mới được.

Liễu Huyền An cũng không nhiều lời phản bác, cái gì nên hỏi đã hỏi xong, tiên thì tiên, chỉ cần về sau người này đừng náo loạn đòi bỏ nhà đi hoặc tự sát thì thế nào cũng ổn. Vào lúc y xoay người rời đi, ánh mắt Khưu Thành vẫn nóng bỏng dán sát theo, có cảm giác mình là người quan trọng được cả hai phe phái lựa chọn. Không cần biết cái nào là thật… dù sao cũng phải có một phe chứ, sau này cần gì lo lắng không được giàu sang phú quý?

Mọi người rời khỏi tiểu viện, Khổ Hựu nói: “Khưu Thành này là một tên ngốc nghếch, bản tính không xấu nhưng lì lợm như trâu. Lần trước ta lôi hắn từ trên núi về, lão Khưu hết đánh lại mắng hỏi chuyện tà giáo, hắn nhất quyết không khai ra nửa chữ, không ngờ vừa nhìn thấy Liễu nhị công tử đã cung khai sạch sành sanh.”

“Cậu ta cho rằng ta cùng một loại với Thánh nữ.” Liễu Huyền An nói, “Trong thành Độ Nha ước chừng phải có tám phần là dân buôn bán ngọc thạch, Khổ thống lĩnh có tìm được danh tính kẻ kia không?”

“Vương Toàn mà hắn nói là một lão lưu manh ở thôn bên cạnh, thật ra không khó tìm.” Khổ Hựu nói, “Chuyện này để ta sai người làm.”

……

Ô Mông Vân Nhạc rất thích chiếc xích đu của mình, hết phân nửa thời gian trong ngày là ngồi trên đó đu đưa.

Lưu Hằng Sướng xem mạch cho Phượng Tiểu Kim xong, bước ra cửa đã bắt gặp nàng liền khom người hành lễ: “Vân Nhạc cô nương.”

Hắn vốn nên xưng hô nàng là “Thánh nữ” như các giáo chúng còn lại, nhưng Phượng Tiểu Kim cực kỳ không thích danh xưng này, mà Ô Mông Vân Nhạc rất nghe lời tiểu thúc thúc, cho nên trong những lúc không có người ngoài Lưu Hằng Sướng có thể gọi thẳng tên nàng.

“Ngươi xem giúp ta một chút đi.” Ô Mông Vân Nhạc vươn tay, “Gần đây thế nào rồi?”

Lưu Hằng Sướng buông chiếc khay trên tay xuống, tiến lên giúp nàng bắt mạch, một lát sau nói: “Sau này cô nương nên ít lui tới cổ thất lại, nếu không cho dù uống nhiều thuốc hơn nữa sợ là cũng không cứu nổi.”

“Nhưng các đại phu khác đều nói ta không sao, ca ca cũng nói vậy.”

“Mỗi người có phương thức chẩn bệnh riêng.” Lưu Hằng Sướng kiên trì, “Vu y Tây Nam có lẽ cảm thấy thế này không tính là gì, nhưng trong mắt đại phu Trung nguyên, độc đơn giản là độc.”

Ô Mông Vân Nhạc tựa vào xích đu, cúi đầu nhìn xuống móng tay phiến ánh lam của mình, một lúc sau đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi: “Nghe nói ngươi từng là đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang?”

Lưu Hằng Sướng gật đầu: “Phải”

“Vậy chắc ngươi từng gặp qua Liễu tam tiểu thư rồi, ” Ô Mông Vân Nhạc hỏi, “Cụ thể nàng đẹp đến mức nào?”

Lưu Hằng Sướng đáp: “Có một dạo ta làm công ở dược phòng cho nên hầu như mỗi ngày đều nhìn thấy tam tiểu thư, nhưng ở trong Bạch Hạc Sơn Trang thật ra không có ai rảnh rỗi chú ý xem nàng đẹp hay xấu. Bởi vì phải bận rộn cứu chữa người bệnh nên nàng luôn mặc y phục vải thô ngắn để tiện làm việc, tóc cũng chỉ búi bằng trâm gỗ, nhìn qua không khác gì một y nữ bình thường.”

“Váy thô trâm mộc mà đã được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Đại Diễm, xem ra nàng đúng là rất đẹp.” Ô Mông Vân Nhạc lắc xích đu, một thân y phục trang sức tinh xảo lay động theo gió, “Ta rất muốn gặp nàng.”

“Phần lớn thời gian tam tiểu thư luôn ở thành Bạch Hạc, rất ít khi đi xa nhà.” Lưu Hằng Sướng nói, “Vân Nhạc cô nương cũng là mỹ nhân, cần gì phải ngàn dặm xa xôi ngắm nhìn mỹ nhân khác. Trời nổi gió rồi, cô nương nên trở về phòng đi, đừng để cảm lạnh, cũng cố gắng đừng đi xuống cổ thất nữa.”

Tuy hắn là nội gián của Lương Thú nhưng vẫn biết rõ không phải ai ở nơi này cũng đáng chết, ít nhất thiếu nữ trước mắt này không nên chết. Từ nhỏ Ô Mông Vân Nhạc đã được nuôi dưỡng trong Bạch Phúc giáo, chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoài nên cũng không thể phân rõ thiện ác. Đối với nàng mà nói, giết chóc, máu me hay những sinh mạng bên ngoài đều không có ý nghĩa gì. Một cô gái ngây ngô lạnh lẽo như vậy, thoạt nhìn tà môn tàn nhẫn, nhưng nếu xét cho kỹ, sự tồn tại của nàng ngay từ đầu đã là một thiên bi kịch.

Ô Mông Vân Nhạc không trở về phòng mà vẫn lắc lư trên xích đu như cũ, nàng không định nghe theo lời khuyên của Lưu Hằng Sướng, dù là chuyện đừng phơi gió hay đừng đi xuống cổ thất.

……

Màn đêm sâu thẳm.

Liễu Huyền An tắm rửa xong, đang cùng A Ninh ngâm chân vào hai chậu gỗ rồi nói chuyện câu được câu chăng, nói đến khi hai người đều buồn ngủ đánh ngáp, cửa phòng lại bị gõ vang.

A Ninh giật mình: “Ai vậy!”

Lương Thú hỏi: “Ngủ rồi à?”

Liễu Huyền An không muốn cử động, vẫn ngồi gà gật như cũ. A Ninh vội vàng chạy ra mở cửa làm một luồng gió lạnh thổi vào phòng, lúc này tiên ngủ mới miễn cưỡng hé nửa con mắt ra nhìn người trước mặt: “Vương gia.”

Lương Thú cũng vừa tắm xong, tắm sạch ngồi đợi non nửa canh giờ vẫn không thấy phòng cách vách có động tĩnh gì liền đơn giản tự mình đi qua nhắc nhở. Hắn véo má y, bất mãn lên tiếng: “Ai nói ta khí không thuận, tối nay phải ấn huyệt vị thêm mấy cái?”

Liễu Huyền An làm biếng không muốn ấn nên trả lời qua loa, thực ra Vương gia cũng chưa có không thuận đến mức nghiêm trọng lắm, không cần phải… ái da!

A Ninh đứng bên cạnh cửa sợ ngây người, trơ mắt nhìn Vương gia khiêng công tử nhà mình từ trên giường đứng lên, chân thậm chí còn chưa kịp lau khô, còn nhỏ nước tong tong lắc lư trong gió đêm lạnh lẽo.

“Rầm” một tiếng, cửa phòng ngủ chính cũng bị đóng lại.

A Ninh: Không có phép tắc gì cả, muốn hô cứu mạng quá đi.

Liễu Huyền An: “Hắt xì!”

Lương Thú thả người xuống giường mình: “Bắt đầu ấn từ chỗ nào?”

Liễu Huyền An đánh giá chung quanh: “Vì sao giường Vương gia lại lớn như thế nhỉ?”

Lương Thú trả lời lưu loát: “Tiện cho ngươi ngủ lại.”

Liễu Huyền An cảm thấy thế cũng được, bởi vì chiếc giường này nhìn qua vừa lớn vừa mềm mại hơn giường của mình nhiều lắm. Y ngồi xuống đầu giường, ra hiệu cho Lương Thú nằm sấp xuống: “Có vài chỗ ấn vào hơi đau, nhưng ấn xong sẽ thoải mái lắm, nếu không chịu nổi thì cứ nói cho ta biết.”

Ban ngày Lương Thú đã bị ấn tối tăm mặt mũi cho nên chuẩn bị tâm lý xong rồi: “Được.”

Liễu Huyền An vén ống tay áo lên, dùng ngón tay đè xuống một huyệt vị: “Đau không?”

Lương Thú nói: “Không đau, không có cảm giác.”

“Chỗ này thì sao?”

“Cũng không đau.”

“Chỗ này?”

“Hơi nhức.”

Liễu Huyền An lại ấn vào một chỗ: “Này ——”

Còn chưa kịp hỏi, Lương Thú đã hít hà một tiếng: “Dừng!”

Liễu Huyền An do dự một lát rồi nghiêng đầu nhìn hắn: “Rất đau à?”

Trước mắt Lương Thú tối sầm, gật gật đầu.

Liễu Huyền An nhắc nhở: “Thận hư?”

Lương Thú: “…”

Buồn cười, không thể nào có chuyện đó được. Kiêu Vương điện hạ rất quyết đoán nói, có lẽ ta cảm giác sai rồi, ngươi ấn lại thử xem.

Liễu Huyền An ngồi khóa trên người hắn, lại ấn một cái.

Lương Thú vùi sâu đầu vào gối, cảm thấy mình như sắp được đưa đi gặp mấy lão già râu bạc.

“Còn đau không?”

“Không đau.”

Vân đạm phong khinh, giọng không biến âm, Thái Sơn sụp đổ cũng không đổi sắc mặt. Thời Tam Quốc cánh tay Quan Vân Trường nhỏ máu đầy bàn vẫn có thể cắt thịt rót rượu nói cười tự nhiên, không lý gì đường đường là Kiêu Vương điện hạ mà ấn có cái huyệt vị cũng không chịu nổi.

Lương Thú chậm rãi thở hắt ra, trong lòng tổng kết lại những thời khắc sinh tử đời binh nghiệp, cắn răng nằm sấp không nhúc nhích nửa cái. Giây phút cùng người trong lòng da thịt thân cận phải bày ra khí thế bách chiến bách thắng, tư thái sắt thép… Miễn cưỡng xem là da thịt thân cận đi, bởi vì sau khi ấn huyệt vị xong, Liễu nhị công tử cũng chủ động cúi đầu hôn hắn một cái.

Lương Thú nhẹ cả người: “Ấn xong rồi à?”

“Phần hôm nay xong rồi.” Liễu Huyền An xuống giường rửa sạch dầu xoa bóp trên tay, “Ngày mai lại làm tiếp.”

Lương Thú lập tức ù tai, không muốn cử động nữa.

Liễu Huyền An trở lại giường, nằm đè lên người hắn hỏi: “Thật sự không đau sao?”

Lương Thú đầy tôn nghiêm cao quý “ừ” một tiếng, không đau, nói không đau là không đau.

Liễu Huyền An ôm vai hắn kéo một trận, đột nhiên bật cười.

Lương Thú quay đầu lại hỏi: “Làm gì mà vui thế?”

“Không có gì cả.” Liễu Huyền An nói, “Chỉ là cảm thấy Vương gia cực kỳ lợi hại.”

Cũng cực kỳ nghe lời, tùy tiện dỗ mấy câu đã phối hợp trị liệu, ngoan ngoãn nằm sấp không nhúc nhích gần nửa canh giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.