Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 76: Một người quen cũ



Không mua được bánh hoa hồng, Liễu Huyền An đành đi mua một bát mì gà lót bụng, ăn được một nửa thấy thực khách xung quanh ai cũng cho thêm ớt liền hỏi xin ông chủ tiệm một thìa nhỏ. Kết quả vừa nhấp một ngụm nước dùng, y đã bị ớt cay sặc phải ngồi xổm ho sù sụ nửa ngày, vành tai đỏ lựng.

Lương Thú đứng dậy đi sang hàng bên cạnh mua cho y chén chè hoa giải cay, lúc bưng trở về thấy bà chủ tiệm đang mắng mỏ ông chủ, nói gần đây trong thành có nhiều khách từ nơi khác đến, có mấy người chịu nổi món tương ớt bí truyền của nhà ông? Lại còn không biết nhắc nhở người ta, mau mau cất bình ớt kia đi.

Chủ quán khúm núm nhanh nhẹn cất bình, Liễu Huyền An choáng đầu hoa mắt ăn chè nên không có tâm trí nghe xem người ngoài nói gì, vất vả lắm mới hoàn hồn lại được. Lương Thú thanh toán xong tiền cơm, vội kéo cổ tay y sang phố đối diện: “Ăn trái cây ướp lạnh không?”

“Không ăn.” Liễu Huyền An hỏi, “Vừa rồi hình như ta nghe thấy bà chủ quán nhắc đến cái gì Nam Dương?”

“Bà ấy nói năm ngoài trong thành Độ Nha cũng náo nhiệt lắm, nhưng chủ yếu là khách từ Nam Dương tới, năm nay nhiều người Trung nguyên hơn.” Lương Thú nói, “Bọn họ đều nói là muốn đi thành Thúy Lệ xem ngọc thạch.”

“Từ Trung nguyên lặn lội ngàn dặm đến đây, khoảng thời gian cận kề năm mới này vốn là thời điểm gia đình đoàn viên sum họp, trong thành lại tập hợp được lượng tín đồ lớn như vậy.” Liễu Huyền An nói, “Quy mô đợt hành hương này không nhỏ đâu.”

Advertisement

Hai người vừa nói vừa tiến vào một tòa trà lâu, muốn thăm dò tin tức thì phải đến những nơi như thế này, tam giáo cửu lưu hội họp náo nhiệt đến cực điểm, bàn ghế cũng mang ghép lại thành từng cụm. Có điều những người khách ngồi sẵn bên trong hình như không quá hoan nghênh Lương Thú và Liễu Huyền An, chân cẳng vô tư thò ra ngoài chắn đường, đầu cũng không thèm ngẩng mà tiếp tục cắn hạt dưa phần mình.

“Các vị à, thế này…” Tiểu nhị xoa xoa tay, vẻ mặt khó xử. Ánh mắt Lương Thú thoáng lướt qua mấy người kia, không để ý mà nói với Liễu Huyền An: “Chúng ta đi qua bên kia xem có bàn trống không.”

Dứt lời, không đợi tiểu nhị đáp lời đã đi nhanh về phía cửa sổ, Liễu Huyền An lạch bạch đuổi theo. Hai người vòng quanh mỗi bàn một vòng, chỗ ngồi không có, thái độ xem thường lại nhận về không ít. Ở loại tình huống này mà tính tình Kiêu Vương điện hạ vẫn đặc biệt tốt, dù bị người ta không kiên nhẫn xua đuổi cũng không thấy nổi nóng, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười không mặn không nhạt.

Mãi đến khi hai người rời khỏi trà lâu rồi rẽ vào một ngõ tắt nhỏ không người, nụ cười giả tạo này mới biến mất, đổi thành sầm sì như trời sắp mưa. Tuy Liễu Huyền An thông minh thấu triệt nhưng cũng không hiểu nổi, bèn cẩn thận hỏi thăm dò: “Chuyện gì thế, trà lâu kia có vấn đề à?”

“Trà lâu không có vấn đề, thứ có vấn đề là đám khách khứa ngồi bên trong.” Lương Thú đáp, “Tất cả bọn họ đều mang mặt nạ.”

Liễu Huyền An nghe mà cả kinh: “Toàn bộ đều dịch dung cả sao?”

Lương Thú gật đầu: “Phải.”

Sống lưng Liễu Huyền An hơi phát lạnh, người dịch dung thật ra không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là những âm mưu ẩn sau lớp mặt nạ. Nguyên nhân khiến bọn họ phải che giấu gương mặt thật chỉ có một, đó là không hy vọng có người nhận ra mình. Dân chúng các thôn trấn xung quanh chắc chắn không có nhu cầu này, cho dù có cũng khó tìm được loại mặt nạ chân thật đến thế.

Điều đó chứng minh những tín đồ vào thành Độ Nha lần này không phải người tầm thường, ít nhất bọn họ phải có địa vị và danh vọng, nếu không cũng không nhất thiết phải làm thêm chuyện phiền toái. Chứng tỏ Bạch Phúc giáo không chỉ vươn trảo lên phía bắc, mà còn chạm tay cả vào tầng lớp thượng lưu.

Lương Thú phất tay gọi một đám thị vệ, ra lệnh cho bọn họ đi thu thập tình báo trong thành. Mọi người lĩnh mệnh rời đi, chỉ có một người vẫn đứng yên tại chỗ, cúi đầu bẩm báo: “Vương gia, vừa rồi thuộc hạ đi trên đường trông thấy một người chúng ta quen, dù cũng mang mặt nạ nhưng giọng nói rất dễ nhận ra.”

Lương Thú hỏi: “Ai?”

……

Trong tay thiếu niên là hai món đồ chơi khắc từ vỏ hạch đào tung hứng lên xuống như diễn viên tạp kỹ, đám trẻ con đeo bám xung quanh thành một hàng dài không ngừng vỗ tay ủng hộ, thiếu niên được khen cũng quay đầu kéo ra một nụ cười nhẹ cực kỳ đơ cứng quỷ dị dọa cho đám trẻ sợ hãi lập tức giải tán, cho rằng cậu ta là kẻ tà đạo chuyên đi bắt hồn trẻ em —— Vùng này thường xuyên có những truyền thuyết tương tự như vậy.

Thiếu niên bị ghét bỏ cũng không hề để ý, tiếp tục vừa đi về khách điếm vừa tung hứng hạch đào vừa lẩm bẩm hát. Về đến nơi cậu ta cũng không thành thật nghỉ ngơi mà kéo mặt nạ trên mặt xuống, thoăn thoắt nhảy ra ngoài cửa sổ như con khỉ con rồi đáp xuống một hành lang cụt, cánh tay bám vào một thanh xà gỗ, lắc lư mấy cái đã nhét được mình vào một khe hẹp giữa hai gian phòng trọ.

Động tác cực kỳ lưu loát không gây ra bất kỳ sự chú ý nào. Cậu ta cẩn thận kề lỗ tai vào sát vách tường muốn nghe ngóng người bên trong phòng nói chuyện, nhưng chỉ có thể nghe được vài từ mơ hồ. Để nghe được rõ ràng hơn, cậu ta vô thức tiếp tục tiến về phía trước, kết quả không để ý lực đạo trên tay, vô tình niết phải hai thanh trúc trên tường kêu “rắc” một tiếng, lập tức khiến người trong phòng cảnh giác.

“Ai đó!”

Thiếu niên giật mình bỏ chạy, nhưng chưa kịp thi triển khinh công thì cổ áo đã bị một ngoại lực kéo lấy, toàn thân bay lên trời, sau đó là một vòng đất trời đảo lộn —— ngã oạch vào chính phòng mình.

“Thùng thùng thùng!” Cửa phòng bị gõ ba cái thật mạnh, “Thường tiểu công tử! Ngươi có trong phòng không?”

“… Có, ta đang ở trong này.” Thường Tiểu Thu chưa kịp hoàn hồn, nuốt nước bọt lớn tiếng hơn, “Ta ngủ rồi, có việc gì không?”

“Không có gì.” Tiếng bước chân ngoài cửa lập tức đi xa.

Liễu Huyền An rót chén trà đưa cho Thường Tiểu Thu: “Uống nước không?”

Thường Tiểu Thu nhìn thanh dao găm đang kề bên cổ mình lóe hàn quang, ngươi cảm thấy ta có uống nổi không?

Cậu ta vẫn chưa nhận ra Lương Thú và Liễu Huyền An, trong lòng kinh hoảng không thôi, chỉ đành giả vờ bình tĩnh hỏi: “Ta đã kêu bọn họ đi rồi, ngươi buông dao xuống trước đi được không?”

“Không thể.” Lương Thú ra lệnh, “Nói đi, ngươi tới thành Độ Nha làm gì?”

Thường Tiểu Thu đáp không cần nghĩ ngợi: “Đi mua ngọc thạch.”

Lương Thú phụt cười một tiếng: “Lý do này chúng ta đã dùng rồi, hay là ngươi đổi lý do nào mới hơn đi.”

Thường Tiểu Thu mạnh miệng: “Ta đi chọn mua ngọc thạch thật, sao nào, thế cũng không cho à? Các ngươi rốt cuộc là ai!”

“Nếu đi mua ngọc thật thì làm gì phải trốn trong góc tường nghe lén người ta nói chuyện.” Lương Thú hăm dọa, “Còn ngoan cố nữa coi chừng ta mang đi gặp quan phủ.”

“Không bằng không chứng, còn lâu ta mới thừa nhận!” Thường Tiểu Thu dứt lời, thân thể cũng trượt xuống như con cá chạch, nhưng dù thế vẫn không thoát nổi bàn tay Lương Thú, bị hắn gạt chân suýt nữa thì sấp mặt xuống sàn.

Liễu Huyền An vội nhắc nhở: “Chân cậu ấy bị thương!”

Lương Thú đành kéo người lên lại: “Ngồi xuống!”

Thường Tiểu Thu lại sửng sốt lần nữa, người biết cậu ta từng bị thương chân không có bao nhiêu, trong đầu lướt qua một danh sách, đầu tiên là nhìn chằm chằm vào Liễu Huyền An, sau đó quay mạnh đầu nhìn Lương Thú, mặt đỏ bừng, nửa ngày mới không tự tin nghẹn ra một câu: “… Vương, Vương gia?”

Lương Thú nhướn mày.

“Vương gia!” Thường Tiểu Thu vui đến sắp điên, ở một nơi rách nát thế này mà lại có duyên gặp được đại anh hùng số một trong lòng, cậu ta kích động không nói nên lời, cũng bất chấp hết phép tắc lễ nghĩa mà trừng lớn mắt dí sát vào đối phương, “Thật, thật sự là ngài à?” Nói xong không chờ Lương Thú trả lời đã chảy nước mắt ào ào, kích động nấc một cái.

Liễu Huyền An: “…”

Lương Thú lên tiếng: “Bây giờ nói được chưa, vì sao ngươi lại ở đây?”

“Nếu ta không đi chuyến này thì cha ta phải đi.” Thường Tiểu Thu nói, “Chuyện kể ra phức tạp lắm.”

Ngắn gọn là, sau khi Thường Vạn Lý bị Hà Nhiêu phản bội chịu đả kích quá lớn không phấn chấn lên nổi, ngay cả việc kinh doanh tiêu cục cũng không màng, suốt ngày cứ ngẩn người không làm gì. Vốn Thường Tiểu Thu không quá để trong lòng, kết quả một lần cậu ta vô tình phát hiện Phật đường trong nhà mình không biết từ bao giờ đã có thêm một pho tượng thần trông rất quỷ dị.

“Cha ta… vốn không phải người tin vào thần phật.” Thường Tiểu Thu không nói hết sự thật, cậu ta thấy cha mình trước đây có thể coi là kẻ tham tài háo sắc, bây giờ lại quay đầu niệm kinh gõ mõ, nghĩ thế nào cũng rất quái dị, hơn nữa các khoản thu chi trong tiêu cục cũng bắt đầu xuất hiện vấn đề, tiền bạc dần dần không cánh mà bay, hỏi thì không nói, hỏi dồn còn bị ông ta giận dữ gạt đi.

“Y như bị trúng tà vậy.” Thường Tiểu Thu mô tả, “Ta và Thường thúc âm thầm điều tra thử, cuối cùng phát hiện ra cha ta bị người ta dụ dỗ nên tin vào giáo phái chó má gì đó có Bạch Phúc Phật Mẫu, không chỉ dâng tiền cúng bạc thờ phụng hương khói, thậm chí mỗi lần tế bái còn phải dâng lên một chén máu của chính mình.”

Lương Thú hỏi: “Nếu đã tra được, vì sao không báo quan?”

“Bởi vì ngoài cúng máu ra, cha ta còn tự làm mình bị bệnh luôn.” Thường Tiểu Thu nói, “Bệnh đến liệt giường rồi, đầu óc cũng không quá tỉnh táo, nếu bị tống vào tù sợ là ông ấy sẽ mất cả mạng. Trong lúc lòng ta đang như lửa đốt, kẻ lừa đảo lôi kéo cha ta nhập giáo lại tới cửa dụ dỗ, nói chỉ cần cha ta cúng một hũ vàng là sẽ có cơ hội diện kiến Bạch Phúc Thánh nữ.”

“Cha ngươi đồng ý rồi?”

“Đồng ý chứ, lại còn hùng hổ muốn lên đường đi ngay, ai ngăn cũng không được, ta đành cho ông ấy ăn chút Nhuyễn cốt tán.” Thường Tiểu Thu nói.

Thường Vạn Lý ngồi trên giường, trong vòng năm ba canh giờ tới chắc chắn không thể cử động nổi, dù không cam tâm cũng chỉ đành đáp ứng để con trai thay mình đi thành Độ Nha diện kiến Thánh nữ. Thường Tiểu Thu giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, cha nói gì cũng gật đầu đồng ý, giao lại sự vụ tiêu cục cho Thường Tiêu Hán, còn mình thì đi theo bọn tà giáo xuôi nam chuẩn bị một hồi đại chiến.

Lương Thú hỏi: “Đại chiến là lớn cỡ nào?”

Thường Tiểu Thu mang một bầu nhiệt huyết thiếu niên: “Cùng lắm thì cùng thánh nữ chó má kia đồng quy vu tận!”

Lương Thú nói: “Chỉ bằng công phu mèo cào của ngươi bây giờ, có khi lại tặng không cái đầu cho chúng.”

Thường Tiểu Thu đỏ mặt: “Ít nhất ta cũng phải nhìn cho rõ xem rốt cuộc bọn chúng bày trò gì chứ.”

“Người đưa ngươi đến đây là ai?”

“Là môn chủ Thự Quang Môn, Triệu Tương, cha ta cũng bị gã dụ dỗ kéo vào Bạch Phúc giáo.” Thường Tiểu Thu nói, “Gã rất đa nghi, nửa phần cũng không tin ta dù ta đã diễn suốt cả đường, còn bắt chước cha ta cắt máu hai lần, niệm chú nửa ngày, gã vẫn không có ý định dẫn ta đi gặp Thánh nữ, chỉ nói ta chờ ở khách điế.m. Ta hoài nghi ban đầu gã đáp ứng đưa ta đến đây chỉ vì hũ vàng kia thôi.”

“Vừa rồi ngươi định nghe lén gã nói chuyện?”

“Phải” Thường Tiểu Thu nói, “Sau khi đến thành Độ Nha, họ Triệu kia âm thầm đi gặp không ít người, địa vị của gã trong Bạch Phúc giáo không thấp, suốt ngày có người bái phỏng, hình như tối nay còn phải đi dự tiệc ở nhà ai nữa ấy.”

Lương Thú bật cười: “Dù không đủ tư cách đi gặp Thánh nữ nhưng ít nhất cũng phải đưa ngươi đi ăn tiệc cùng chứ? Nếu không chẳng phải là lãng phí hũ vàng cống vật rồi sao.”

“…” Thường Tiểu Thu trầm mặc, dựa theo tình hình thực tế trên đường, kỳ thật cậu ta cảm thấy có khi đến tiệc mình cũng không có tư cách dự. Nhưng Kiêu Vương điện hạ đã nói như thế rồi, chẳng lẽ bản thân lại để cho Kiêu Vương điện hạ thất vọng à?

Đương nhiên là không thể!

Vì thế Thường Tiểu Thu hung hăng nắm chặt tay: “Được, để ta đi thử xem!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.