Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 80: Tương lai sẽ không để ngươi vất vả chuyện lễ nghĩa



Lương Thú không có mấy ấn tượng với vị chú kiếm sư đệ nhất Trung nguyên này, Tống Trường Sinh nói: “Ba năm trước ta có dịp lên Tây Bắc thấy trước cửa mỗi nhà đều dán bức tranh vẽ một thanh kiếm, vốn tưởng là đồ đằng truyền thống từ xa xưa, về sau mới biết được hóa ra đó là kiếm của Kiêu Vương điện hạ.”

Chú kiếm sư luôn có niềm đam mê mãnh liệt với kiếm, thế là Tống Trường Sinh ở lại trong thành Nguyệt Nha thêm nửa tháng mới đợi được Lương Thú và thanh kiếm kia trở về. Hắn nói: “Lúc ấy Vương gia đang đứng trong cửa hàng son phấn phố đối diện, ta vốn muốn diện kiến, nhưng vì là người vùng khác nên bị các binh sĩ ngăn lại.”

Liễu Huyền An liếc nhìn người bên cạnh mình, nghi hoặc hỏi, ngươi còn từng đi mua son phấn cơ à?

Lương Thú nắm vai y: “Chuyện này kể ra hơi dài, để tối về ta kể tỉ mỉ sau.”

Tống Trường Sinh nói: “Hôm nay đa tạ ơn cứu mạng của Vương gia và Liễu nhị công tử, chuyện trên núi…”

“Đa số người có mặt đều vong mạng, nếu không chết thì cũng tàn phế. Quan phủ đang tiến hành dọn dẹp hiện trường, người đào thoát được chỉ có vị Thánh nữ kia.” Lương Thú nói, “Chiếu theo luật pháp Đại Diễm, giáo đồ tà giáo trước nay luôn phải nghiêm trị không tha, bọn họ chết không tính là chết oan, ngươi nổ chết được tên gọi là ‘thánh sử’ thậm chí có thể xem như lập công.”

Dương Diệu ở trên cấp “người dẫn đường” của Vương Toàn hai bậc, vị này là thương nhân ngọc thạch nổi danh trong thành Độ Nha, bỗng dưng lắc mình một cái biến thành tay sai Bạch Phúc giáo, các đệ tử trong nhà biết tin vội vã chạy trốn trong đêm nhưng lại bị quan phủ sớm có chuẩn bị bắt gọn về quy án. Dân chúng trong thành nhìn thấy người Dương gia ngồi trong xe chở tù đều vạn phần kinh khiếp, sợ hãi trôi qua mới cẩn thận phân tích, chẳng trách gần đây việc làm ăn của Dương gia lại phát đạt như thế, hóa ra là có tà giáo ở sau lưng hỗ trợ?

Tống Trường Sinh thở dài một tiếng: “Đáng tiếc đã để cho yêu nữ kia chạy thoát.”

“Tống tiên sinh trà trộn thành công vào Bạch Phúc giả hẳn là mất không ít sức lực?” Liễu Huyền An kéo một cái ghế ra, “Bọn họ xét duyệt thân phận người ngoài cực kỳ khắt khe.”

“Phải” Tống Trường Sinh gật đầu, “Ta tốn rất nhiều công sức, thậm chí… thậm chí còn làm ra rất nhiều chuyện vi phạm đại nghĩa. Khi đó ta chỉ một lòng muốn báo thù, cũng giết rất nhiều người.”

Hắn đóng giả người Bạch Phúc giáo cực kỳ xảo diệu cho nên chưa hề bị nghi ngờ. Tống Trường Sinh ngụy trang thành bộ dáng nhớ thương thê tử đến điên cuồng, không bao lâu sau quả nhiên có người đến cửa dụ dỗ rằng Bạch Phúc Thánh nữ có thể triệu hồi hồn phách người chết trở về, cho hắn và ái thê được tương phùng.

“Bọn họ dường như đã thâm nhập rất sâu vào võ lâm Trung nguyên nên cực kỳ coi trọng ta, đồng thời cũng mượn sức không ít chưởng môn nhân các môn phái khác.” Tống Trường Sinh nói, “Những người bị lựa chọn thường phải cung phụng rất nhiều tiền, mỗi một lần chúng đi thăm viếng trở về đều vác theo một hòm đầy vàng bạc.”

Tà giáo không tự kiếm ra tiền, tất cả đều từ các tín đồ cung phụng, nói cách khác, toàn bộ đều là mồ hôi nước mắt của dân chúng lương thiện. Dùng tiền của bá tánh đi tàn sát bá tánh, đúng là đáng căm phẫn đến cực điểm.

“Còn Thánh nữ kia thì sao?” Liễu Huyền An hỏi, “Ngươi có biết chút gì không?”

“Nàng đã trở thành biểu tượng sống của Bạch Phúc giáo, mỗi lần lộ diện đều ăn vận phục sức như một pho tượng thánh khiết.” Tống Trường Sinh nói, “Mặc dù chưa bao giờ tự tay giết người nhưng đã có vô số tín đồ vì nàng mà chết thảm, trên người cũng đeo nợ máu nặng ngàn cân. Có điều trước giờ ta luôn nghĩ nàng chỉ là một cái bình hoa, không ngờ lại là cao thủ.”

Lương Thú cũng có chút đăm chiêu: “Thân thủ của nàng nhìn có vài phần quen mắt.”

Tống Trường Sinh vội hỏi: “Ai?”

…….

Ô Mông Vân Du vội vàng đẩy cửa phòng kêu rầm một tiếng làm thiếu nữ ở bên trong giật mình nâng mắt nhìn lên: “Chuyện gì thế?”

“Chuyện gì là chuyện gì, muội gặp chuyện lớn như vậy chẳng lẽ ta không nên sốt ruột à?” Ô Mông Vân Du thấy muội muội mình vẫn khỏe mạnh ngồi đó mới nhẹ nhõm thở phào, “Ta nghe nói có người chôn thuốc nổ trên núi, tất cả mọi người đều chết hết.”

“Rất nhiều người chết, nhưng không phải tất cả.” Ô Mông Vân Nhạc không yên tâm sửa lời, nhấc ấm lên muốn châm trà. Ô Mông Vân Du đè tay nàng lại, dặn dò: “Muội nghe ta nói đây, cho dù những người đó có còn sống thì phần lớn cũng không dùng được nữa. Đám võ lâm nhân sĩ này chúng ta đã mượn sức rất lâu, bây giờ chỉ vì một ngòi nổ mà thổi bay tứ tán, thất bại trong gang tấc. Sáng nay sư phụ nghe tin xong giận tím mặt, có lẽ sẽ lập tức tới đây hỏi chuyện muội. Lúc trả lời hắn nhớ cẩn thận một chút, đừng chọc sư phụ tức giận.”

Ô Mông Vân Nhạc không tiếp lời dặn này, chỉ hỏi lại: “Ca, huynh có biết gì về Thự Quang Môn không?”

“Thự Quang Môn?” Ô Mông Vân Du nói, “Ta biết, chưởng môn nhân tên Triệu Tương. Ba năm trước người này đã gia nhập thánh giáo, làm việc đắc lực, gần đây sư phụ vốn tính toán khen ngợi hắn một phen, đáng tiếc đã bị họ Tống kia nổ chết rồi.”

“Hắn không chết.” Ô Mông Vân Nhạc nhớ lại, “Trong nháy mắt phát sinh vụ nổ, hắn đã mang theo người bên cạnh phi thân trốn sang một đầu khác như mũi tên, tốc độ cực kỳ nhanh. Nếu không phải do ta luôn nhìn chằm chằm hắn thì đã không nhận ra rồi.”

Ô Mông Vân Du nhíu mày: “Nhưng muội nhìn chằm chằm vào hắn làm gì?”

“Ta cũng không biết.” Ô Mông Vân Nhạc trả lời, “Nhưng ta cảm thấy hắn không giống những nam nhân còn lại ở nơi đó, cứ như là… là một vị thần từ trong tranh bước ra, rất oai hùng cao lớn.”

Ô Mông Vân Du đã từng gặp qua Triệu Tương, nhớ lại gương mặt trung niên kia một chút mà hai mày nhíu chặt: “Muội không sao đấy chứ, người như thế làm sao liên quan đến thần thánh được? Ra đường gặp một trăm người thì ít nhất năm mươi người là cùng một dạng với gã.”

“Không phải diện mạo.” Ô Mông Vân Nhạc cẩn thận miêu tả, “Mà là vóc dáng, tuy đứng ở đó nhưng lại không hề hòa hợp với cảnh tượng chung quanh.”

Ô Mông Vân Du không hiểu muội muội đang nói gì, nhưng hắn cảm thấy những lời này có chút nguy hiểm, vì thế tiến đến trước mặt nàng nhắc nhở: “Cho dù người đó không bị nổ chết thì trong nhà đã sớm thê thiếp thành đàn, muội đừng có tâm tư gì không nên có. Nghe nói hiện tại quan phủ đã lên đỉnh Bạch Đầu, nếu bọn họ tra ra quan hệ của Thự Quang Môn và thánh giáo chắc chắn sẽ tróc nã Triệu Tương, sư phụ cũng sẽ bỏ mặc quân cờ này. Đến lúc đó hắn chỉ là một gã trung niên nghèo túng lưu lạc như chó hoang, tốt nhất muội nên tỉnh lại đi.”

“Ta chỉ cảm thấy hắn hơi kỳ quặc cho nên mới kể cho huynh nghe, huynh nhắc chuyện thê thiếp hàng đàn làm gì.” Ô Mông Vân Nhạc không vui ném chung trà, “Quên đi, ta mệt rồi, không muốn nói chuyện nữa.”

“Chưa đi được đâu.” Ô Mông Vân Du thấp giọng nhắc nhở, “Sư phụ sắp đến rồi.”

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người đồng thời đứng lên.

……

Bá tánh trong thành Độ Nha vẫn bàn luận sôi nổi về quan hệ giữa Dương phủ và Bạch Phúc giáo, tinh thần căng thẳng hòa tan vài phần không khí cuối năm náo nhiệt. Liễu Huyền An túc trực bên giường Tống Trường Sinh, cẩn thận quan sát miệng vết thương sưng lên trên mặt hắn: “Hình như có độc.”

“Là độc gì?” Tống Trường Sinh hỏi.

“Khó mà nói.” Liễu Huyền An đáp, “Độc vật ở Tây Nam rất nhiều, không phải thứ gì ta cũng xem được trong sách nên chỉ có thể kê ít thuốc cầm chừng xem có hữu hiệu hay không.”

Tống Trường Sinh chịu dư chấn vụ nổ nên toàn thân đều là vết thương, cần đại phu luôn ở bên tỉ mỉ chăm sóc, Liễu Huyền An ngồi trong phòng hắn lâu đến mức Kiêu Vương điện hạ phải đích thân tới cửa tìm người. Tống Trường Sinh không rõ ý, chỉ nghĩ Vương gia tới tìm mình hỏi chuyện Bạch Phúc giáo nên chật vật muốn ngồi lên, sau đó lại được A Ninh đè xuống.

“Tống tiên sinh cứ tiếp tục nằm đi.” A Ninh nói, “Chuyện còn lại để ta làm cho.”

Tống Trường Sinh không hiểu: “Hả?”

Thế nhưng chưa kịp hiểu thì Lương Thú đã dẫn người đi mất.

Tháng chạp lạnh lẽo, trong phòng đốt chậu than ấm áp dễ chịu, Liễu Huyền An cởi áo choàng, nói: “Không biết bao giờ đại ca mới đặt chân đến Tây Nam, trừ Khổ thống lĩnh ra, huynh ấy còn có thể xem giúp độc nhiễm trên mặt Tống tiên sinh.”

Lương Thú hỏi: “Đại ca ngươi còn nghiên cứu cả độc vật?”

“Toàn bộ hiểu biết về độc dược của ta đều đến từ sách do đại ca ta biên soạn.” Liễu Huyền An nói, “Nếu muốn giải độc phải hiểu về độc, trong Bạch Hạc Sơn Trang cũng có rất nhiều hoa độc cỏ độc trùng độc, lần tới để ta dẫn Vương gia đi xem.”

Lương Thú xoa đầu y, dở khóc dở cười nói: “Còn không biết đưa ta đi thăm thú ít cảnh xuân tươi đẹp, may mắn mừng vui gì à.”

Liễu Huyền An né tránh tay hắn, ngươi không hiểu đâu, thứ gì càng đẹp đẽ sặc sỡ thường càng độc.

Y đứng bên bồn nước rửa mặt, Lương Thú cũng không định để yên, sau khi bắt cóc người đi rồi lại tiếp tục nhắc nhở: “Ngươi không hỏi ta chuyện mua son nữa sao?”

Liễu Huyền An hơi ngẩn ra một chút, thành thật trả lời: “Bởi vì ta quên mất.”

Lương Thú bất mãn giáo huấn: “Chuyện lớn như vậy mà ngươi cũng quên được? Vạn nhất ta mua tặng cô nương xinh đẹp nào thì sao, cái này gọi là hậu viện cháy đến nơi rồi mà không biết sốt ruột.”

“Cháy thì cho cháy đi.” Liễu Huyền An tiếp tục dùng khăn cẩn thận lau mặt, “Ta sốt ruột thì lửa cũng không tắt, chẳng phải là lo lắng vô ích sao.”

“Ít nhất ngươi cũng phải ăn chút giấm đi chứ.” Lương Thú hướng dẫn từng bước.

Liễu Huyền An lắc đầu, không ăn.

Không ăn Kiêu Vương điện hạ sẽ không bỏ qua, hắn ôm người lên giường, khăng khăng muốn dựa vào câu chuyện son phấn tận mấy năm trước mà đào ra chút ghen tuông từ người trong lòng. Liễu Huyền An bị hắn ồn ào đến hết cách, nằm trên giường không động đậy được, giãy giụa không thoát nổi đành phải nghiêng đầu bật cười: “Được rồi được rồi, ta nghe, ta nghe là được chứ gì?”

“Không nói.” Lương Thú ôm thắt lưng y, “Muốn nghe thuyết thư còn phải nộp cho trà lâu hai đồng tiền, ngươi muốn chiếm sạch tiện nghi ta sao.”

Y phục Liễu Huyền An bất chỉnh bị hắn nắm trong tay, thật sự không rõ ai đang chiếm tiện nghi ai nữa. Ngón tay Lương Thú thò vào cổ áo mở rộng, vừa sờ vừa kể: “Cũng không có chuyện gì quanh co, hồi đó một đám tiểu binh trong đội tiên phong có tiền đồ, đi tuần ngoài biên quan thì cứu được cả một thôn trấn từ tay thổ phỉ đại mạc, trong số họ có không ít cô nương trẻ tuổi. Bọn họ giao lưu qua lại vừa mắt lẫn nhau, chờ đến khi trở lại thành Nguyệt Nha thì ước chừng đã có mười đôi chờ cưới gả.”

Trong quân doanh chưa từng làm qua tiệc hỉ nào quy mô lớn như vậy, Lương Thú nghe tin xong cũng vui vẻ trong lòng, bèn đích thân dẫn theo đám cấp dưới đi chọn mua sính lễ. Mọi người cầm danh sách liệt kê trong tay đi khắp hang cùng ngõ hẻm mua từ gà vịt thịt khô đến son phấn trang sức, chính là lúc đụng phải Tống Trường Sinh.

Lương Thú kể xong liền áp môi lên ngực y thân mật cọ cọ, nói: “Ta đã thành thạo lưu trình thành thân cưới hỏi lắm rồi, quen tay hay việc, tương lai sẽ không để cho ngươi vất vả chuyện lễ nghĩa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.