Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 81: Liễu đại công tử trong truyền thuyết!



Ngoài miệng lo lắng lễ nghĩa, trên tay lại làm chuyện ném lễ nghĩa phép tắc lên chín tầng mây. Chỉ tại tính tình Liễu nhị công tử hiền lành không so đo, nếu không giờ phút này Kiêu Vương điện hạ đã bị xem là lưu manh mà đánh đuổi ra ngoài. Y bị cọ xát hơi nhột nên hơi rụt về sau một chút, bụng cuộn chặt làm Lương Thú càng ghé sát vào hơn. Đến mức này thì không thể “cũng được” được nữa, Liễu Huyền An bị hôn hôn sờ sờ suýt nữa lại nhớ tới giấc mộng hoang đường ngày trước, vì thế dùng cả hai tay đẩy hắn ra, vội vàng khép vạt áo lại đuổi khách: “Đóng cửa.”

Lương Thú bật cười, đặt cằm lên thắt lưng mềm mại của y: “Không cho đóng cửa, tiếp tục mở cho ta.”

“Không mở.” Liễu Huyền An nghĩ thầm, ta là con sâu lười đấy nhé.

Thế nhưng không chịu mở cũng không trì hoãn được Kiêu Vương điện hạ giở trò đồi bại. Hắn hướng lên trên ôm trọn người vào lòng, bàn tay to vẫn nắm chặt vòng eo nhỏ: “Đêm nay cho ta ở lại đây được không?”

Liễu Huyền An hướng mắt ra ngoài cửa một cái, cảm thấy nếu bản thân muốn ngủ yên thì cho A Ninh vào vẫn tốt hơn.

Lương Thú lại nói: “Ta còn có chuyện liên quan đến Bạch Phúc giáo phải bàn bạc với ngươi.”

Liễu Huyền An nhìn y phục bất chỉnh cùng tư thế cực kỳ suồng sã của hai người, thầm nghĩ độ tin cậy của những lời này cũng không quá cao. Nhưng hiện tại Kiêu Vương điện hạ bị tình d.ục ngập đầy đầu, phòng không chỉ cháy còn bị rót thêm dầu hoả, nhìn người trong lòng tròn méo thế nào cũng thích, thế nào cũng đẹp, chỉ hận không thể ôm trọn trong lòng bàn tay. Đừng nói về phòng ngủ, cho dù tách ra mấy phút đi rửa mặt thôi cũng thấy mình chịu ấm ức.

Liễu nhị công tử nằm trên giường: “… Hầy, đúng là hết cách.”

A Ninh ngồi xổm ngoài cửa: “Hầy, ta cũng có cách nào đâu.”

Lương Thú hỏi: “Ngươi đang cười gì?”

“Cười cổ nhân nói đúng quá.” Liễu Huyền An rúc vào khuỷu tay hắn tìm tư thế thoải mái, “Chữ ‘tình’ quả nhiên vô cùng phiền toái.”

Lương Thú nắm mặt y: “Sao hả, chê ta phiền toái?”

Liễu Huyền An không phủ nhận, bởi vì đúng là phiền toái thật, trước kia đi ngủ bản thân chắc chắn không bị ai vần vò chà xát như thế, hiện tại không chỉ có sờ mó lung tung mà còn phải dỗ dành đối phương, còn không cho đóng cửa. Y càng nghĩ càng thấy phiền toái, nhưng càng phiền toái lại càng thích, hoàn toàn không muốn nhắc đến Bạch Phúc giáo Hắc Phúc giáo gì nữa, chuyên tâm quấn lấy người trong lòng thành một cục, nghe nhịp tim trầm ổn của đối phương hòa cùng tiếng gió ngoài cửa sổ.

Vừa nãy đúng là Lương Thú muốn bàn bạc chính sự thật, nhưng trông thấy y bày ra bộ dạng lười biếng không muốn động đậy lại mềm lòng, liền phất tay thổi tắt ngọn đèn rồi ôm cả người đối phương vào trong ngực vỗ về khi có khi không. Bên trong màn giường, hỗn hợp đàn hương và thảo dược hòa quyện trở thành phương thuốc an thần hiệu nghiệm.

Không ai nói gì nữa, rồi lại không hẹn mà cùng nghĩ, rất nhiều rất nhiều năm sau này, chờ quốc gia hoàn toàn thái bình, chờ vương triều sản sinh ra thế hệ tướng quân thiện chiến mới, chờ trút được toàn bộ gánh nặng trên lưng, đến lúc đó… Lương Thú tưởng tượng đến nhập thần, cúi đầu hôn lên mái tóc đen mềm mại của y, đúng lúc Liễu Huyền An cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đôi tiểu tình nhân chạm vào nhau giữa ánh trăng, dịu dàng mà ngời sáng.

Vì thế không khí đang mơ màng buồn ngủ lại không ngủ được nữa, Liễu Huyền An đề nghị, chi bằng chúng ta vẫn nên thảo luận một chút về Bạch Phúc giáo đi, dù sao tỉnh cũng tỉnh rồi.

Lòng bàn tay Lương Thú đang dán vào một mảnh mềm mại, mới u mê một nửa đã bị lôi về nói chính sự bèn thở dài lên án, mấy kẻ bốn vạn tám ngàn tuổi các ngươi ai cũng như vậy sao.

Liễu Huyền An vỗ nhẹ tay hắn một cái: “Thời điểm trên núi phát nổ ta không kịp thấy rõ gì cả, cô Thánh nữ kia chạy thật rồi à?”

“Phải, khinh công của nàng thuộc dạng tuyệt hảo.” Lương Thú nói, “Trước khi xảy ra nổ, Ô Mông Vân Nhạc luôn nhìn về phía chúng ta, nghĩa là nàng vừa chú ý đến ta, ngươi và Thường Tiểu Thu, đồng thời né tránh cả vụ nổ.” Đương nhiên, trong mắt nàng chính là chưởng môn Thự Quang Môn và thiếu tiêu đầu Vạn Lý tiêu cục né tránh được.

Liễu Huyền An buồn bực: “Vì sao nàng luôn chú ý đến chúng ta, cảm thấy chúng ta đáng ngờ ư?”

Lương Thú nói: “Cũng có thể là bận ngắm Thường Tiểu Thu.”

Liễu Huyền An: “…”

Lương Thú cười: “Ta không nói đùa đâu, Thánh nữ cũng được yêu nữ cũng thế, các tiểu cô nương tám chín phần mười đều yêu thích thiếu niên lang tinh thần hăng hái. Có điều hiện giờ nàng đã bị tôn sùng như thánh vật, sẽ không thể nảy sinh tình cảm nam nữ, thích cũng chỉ đơn giản là thích thôi.”

Liễu Huyền An hơi ngồi lên một chút: “Đám tín đồ kia đều là nhân sĩ giang hồ có địa vị mà Bạch Phúc giáo phải tốn nhiều công sức tiền bạc mới thu mua mượn sức được, định dùng làm con bài tẩy về sau, bây giờ đã bị Tống Trường Sinh cho nổ tan tác cả rồi.”

Nếu Tống Trường Sinh bị nổ thành mảnh nhỏ thì cũng thôi, nhưng hắn vẫn còn sống…

Liễu Huyền An tiếp tục nói: “Nếu biết Tống Trường Sinh còn sống, đương nhiên Bạch Phúc giáo sẽ không bỏ qua cho hắn.” Không đơn giản chỉ vì báo thù, tin tức đệ tử phản bội giáo lý mà vẫn bình yên sống sót truyền ra ngoài, uy tín của Bạch Phúc giáo sẽ không còn, mà đánh mất uy tín đối với tà giáo mà nói là một cú đả kích trí mạng.

“Cho nên có thể coi hắn là con mồi.” Lương Thú tiếp lời, “Chúng ta chờ xem đối phương có phái sát thủ đến đây không.”

Dựa theo tình báo của Khổ Hựu, trước mắt sát thủ lợi hại nhất của Bạch Phúc giáo chính là ca ca của Ô Mông Vân Nhạc, Ô Mông Vân Du. Liễu Huyền An nhớ lại dung mạo thiếu niên từng bắt cóc mình ngoài thành Bạch Hạc, nói: “Không biết bây giờ có A Sướng rồi, hắn có còn muốn bắt đại ca ta nữa không. Nhưng nói đi phải nói lại, cho dù y thuật A Sướng lợi hại thì cũng sẽ không dốc toàn lực cứu chữa cho Phượng Tiểu Kim, chỉ nghe theo lời Vương gia phân phó, làm thuyên giảm bệnh trạng giữ mệnh, cho nên khẳng định Phượng Tiểu Kim không thể khỏi hẳn được.”

“Ý của ngươi là?”

“Con mồi trong tay chúng ta không chỉ có Tống Trường Sinh, kỳ thật còn có đại ca nữa.” Liễu Huyền An nói, “Hai chuyện này có thể xâu chuỗi vào nhau. Tống Trường Sinh chưa chết mà được quan phủ cứu về, đúng lúc đại ca ta đang ở gần đó liền vào thành cứu hắn, tin tức này mà lọt vào tai Bạch Phúc giáo, bọn họ tám phần sẽ có hành động.”

Lương Thú nói: “Cách này cũng được, nhưng đại ca ngươi bây giờ đang ở đâu? Hắn vẫn chưa hồi âm cho chúng ta cơ mà.”

Liễu Huyền An đáp: “Đại ca ta không nhất định phải xuất hiện thật.”

Dù sao đến cả A Ninh cũng nói, một khi nhị công tử đeo chiếc tạp dề đầy bụi lên lập tức trông rất giống đại công tử ngồi trong dược phòng cắt cành cây.

……

Nếu muốn ngụy trang thì bước đầu tiên là phải dịch dung. Trong khoảng thời gian này Liễu Huyền An đã học được rành rẽ thuật dịch dung của Kiêu Vương phủ, y cầm mặt nạ cẩn thận nặn ra dung mạo đại ca rồi mang lên mặt điều chỉnh. A Ninh ngồi một bên quan sát, vẻ mặt cũng dần dần nghiêm túc lên, trong đầu bất giác nhớ lại cảnh tượng công tử nhà mình bị thước gỗ khẽ tay không mấy hay ho. Chờ cho quá trình dịch dung hoàn tất, sống lưng cậu người hầu đã dựng thẳng tắp không nằm nổi nữa, chỉ muốn điên cuồng lao ngay đi làm việc.

Lương Thú hỏi: “Đại ca ngươi trông như thế này à?”

Liễu Huyền An đáp: “Dung mạo thì tương tự, nhưng ta không học được phong thái uy nghiêm của đại ca.”

Chỉ cần dung mạo tương tự đã đủ đi hù dọa người ta. Nếu xem xét tỉ mỉ, kỳ thật bộ dạng hai vị công tử Liễu gia rất giống nhau, chỉ khác ở đường nét mặt mày, một người lãnh liệt như hàn mai, người kia mềm mại tựa hoa đào, người sau còn cả ngày mơ mơ hồ hồ nói lảm nhảm cho nên cả nhà mới cảm thấy hai huynh đệ không giống nhau. Đến bản thân Liễu Huyền An sau khi hoàn tất dịch dung mới phát giác, hóa ra ta giống đại ca ta như vậy, thậm chí còn không cần phí công sức điều chỉnh ngũ quan.

Bên ngoài thành Độ Nha có rất nhiều thôn trang nhỏ, sắp đến Giao thừa, nhà nhà đều bận rộn chuẩn bị thức ăn dự trữ, mấy ông bà già không tiện đi lại cũng được ôm ra sân phơi nắng. Đám trẻ con chạy nhảy vây quanh bà nội đòi ăn kẹo đột nhiên trông thấy một đoàn người xa lạ xuất hiện ở cửa thôn.

“Các vị tìm ai vậy?”

“Chúng ta không tìm ai hết, chỉ đi ngang qua thôn này thôi.” Liễu Huyền An cười hỏi, “Có thể xin một chén nước uống không?”

“Năm mới đến nơi rồi sao lại chỉ uống một chén nước suông được, đã vào thôn chúng ta tức là khách của chúng ta.” Đại thẩm đứng trong bếp cực kỳ nhiệt tình, thấy không có ai tiếp đón bèn sai con gái bưng ra một vò rượu mơ, Liễu Huyền An vội vàng xin miễn, lớn tiếng nói: “Ta là đại phu, ngày mai phải đi sang thôn khác chẩn bệnh nên không thể uống rượu.”

“Đại phu?” Đại thẩm vừa nghe đã chạy vội ra khỏi bếp, “Ồ, là đại phu à, ngài giúp bà bà nhà ta xem một cái được không? Chân bà ấy đã đau nửa tháng rồi, uống thuốc gì cũng không khỏi.”

“Đương nhiên là được.” Liễu Huyền An gật đầu đáp ứng.

A Ninh nhanh nhẹn ngồi xuống vỉa hè mở hòm thuốc, Liễu Huyền An tìm băng ghế đẩu cho lão bà bà gác chân lên, các thôn dân đi ngang qua thấy trong sân nhà có khách lạ cũng tò mò thò đầu vào xem náo nhiệt, nói nói cười cười cắn hạt dưa. Một đĩa điểm tâm còn chưa ăn xong, lão bà là đã kêu lên một tiếng: “Không đau nữa.”

“Không đau thật hay giả vờ không đau?” Thẩm thẩm hỏi, “Mẹ, mẹ đừng cố chịu đựng nhé, đừng ngại gây phiền cho chúng con, bị bệnh là phải trị.”

“Thật sự không đau nữa.” Bà lão nói xong còn muốn đứng lên đi mấy bước chứng minh, Liễu Huyền An vội vàng ngăn bà lại, cười nói, “Bây giờ chưa đi được đâu, bà bà cứ nằm tiếp đi.”

Đám đông bên ngoài xem đến ngây người, chân Lý bà bà đau đã bao nhiêu năm nay, bây giờ chỉ châm có mấy châm đã đỡ hẳn rồi?

“Đùng” một tiếng ——

“Đại phu đại phu, nhà ta cũng có người bị bệnh!”

“Nhà ta nữa, đại phu à, nhà ta ở ngay cách vách, chỉ đi có hai bước thôi!”

Con người ăn ngũ cốc hoa màu sao có thể không bị bệnh, bây giờ trong thôn có thần y xuất hiện không khác nào lộc trời giáng xuống. A Ninh không thể không đứng hẳn lên bàn đá duy trì trật tự, mọi người không cần gấp, từ từ, từ từ từng người một!

“Đại phu, y quán của các ngài ở nơi nào, tương lai chúng ta phải đi đâu mới mời được?”

“Chúng ta ấy à, chúng ta ở Bạch Hạc Sơn Trang.”

“Bạch Hạc… Bạch Hạc Sơn Trang?” Đã là dân chúng Đại Diễm thì có ai mà chưa nghe danh Bạch Hạc Sơn Trang, “Nghĩa là các thần y… ở trong sơn trang?”

“Phải, Bạch Hạc Sơn Trang, đây là đại công tử nhà ta.” A Ninh cười hì hì giới thiệu, “Liễu Huyền Triệt.”

Đọc từng chữ vừa to vừa rõ như sợ người bên ngoài không nghe thấy.

Không chỉ là y quán đệ nhất thiên hạ mà còn là thần y đệ nhất thiên hạ, tin tức này thật sự quá kinh người, các thôn dân há hốc miệng, vì sao một nhân vật chỉ tồn tại trong lời truyền miệng lại đột nhiên xuất hiện ở góc nhỏ Tây Nam này?

Không cần biết là thật hay giả, tay nghề y thuật chắc chắn là thật rồi. Thế là tin tức truyền đi nhanh như gió bay khắp mười dặm bốn phương tám hướng… Đương nhiên trong đó chắc chắn phải có công lao các thị vệ Kiêu Vương phủ âm thầm trợ giúp.

Nói là ở trong thôn một ngày rồi đi, nhưng mãi đến tận hai mươi chín tháng Chạp thần y vẫn chưa bước được ra khỏi thôn, bởi vì dân chúng xung quanh nghe tiếng cũng lần lượt khiêng cõng người bệnh đến nhờ chẩn trị.

Một ngày này, gió lạnh rền vang giữa núi rừng.

Một nhóm khách lữ hành ngồi bên đống lửa đun ấm nước chuẩn bị pha trà. Một người hầu lên tiếng: “Nếu trên đường không gặp chuyện trì hoãn thì hôm nay chúng ta đã đặt chân đến thành Trú Quân rồi.”

“Cũng không tốn thêm bao nhiêu ngày.” Chủ nhân nhà hắn hơ tay trên đống lửa xua tan khí lạnh thấu xương, ngón tay thon dài sáng bóng như tay người đọc sách, nhưng trên kẽ ngón tay lại có một lớp chai mỏng.

“Đám A Dũng sao còn chưa trở về nhỉ.” Người hầu duỗi cổ nghe ngóng, nhìn ra ngoài con đường mòn, “Nếu chưa trở về, để ta nướng cho công tử ít bánh lót dạ, không biết khoảng cách đến thôn trấn tiếp theo còn bao xa nữa.”

Đang nói chuyện thì có tiếng vó ngựa từ phương xa truyền đến, hộ vệ đi dò đường xoay người xuống ngựa bẩm báo: “Thôn kế tiếp ở cách đây không xa.”

“Không xa thì không xa, chẳng lẽ trong thôn xảy ra chuyện gì sao?” Người hầu kỳ quái hỏi, “Nhìn ngươi căng thẳng thế.”

“Bởi vì có người giả mạo đại công tử nhà chúng ta.” Hộ vệ cũng cảm thấy khó xử, “Nhưng bọn họ không ở trong thôn này mà là thôn Lưu Gia lân cận, khoảng cách không xa. Nghe nói đã ở đó lừa ăn lừa uống nhiều ngày rồi, giả danh lừa bịp tự xưng là Liễu Huyền Triệt của Bạch Hạc Sơn Trang rồi nhận chẩn bệnh khắp nơi, lừa được bao nhiêu tiền thì không rõ lắm, chỉ biết đến cả bánh đường của bọn trẻ con cũng không buông tha, cất giấu rất nhiều vào túi riêng.”

Người hầu cả kinh không nói nên lời, thật là quá đáng, thế gian sao lại có chuyện này xảy ra cơ chứ?

Liễu Huyền Triệt lạnh giọng: “Buồn cười!”

Hắn đứng dậy xoay người leo lên ngựa, ngón tay đẹp đẽ giật mạnh dây cương: “Đi, đi thôn Lưu Gia thôi!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.