Trong thôn trang khói bếp lượn lờ, từng nhà đang bận rộn nấu cơm trưa. Một người phụ nữ đứng ôm con dỗ dành ngoài cửa thôn, ngẩng đầu lên bất ngờ trông thấy đoàn người của Liễu Huyền Triệt thì cực kỳ kinh ngạc: “Úi, sao thần y lại đến đây, trưởng thôn chúng ta đã dọn xong một xe hàng chuẩn bị chở qua thôn Lưu Gia rồi đấy.” Vừa nói cô ta vừa mở chăn quấn đứa bé ra cho thần y xem cánh tay nhỏ xíu được nẹp lại cẩn thận. Người hầu đi theo liếc một cái đã nhận ra đây đúng là thủ pháp băng bó quen thuộc của Bạch Hạc Sơn Trang, nhất thời sửng sốt: “Ủa?”
Chẳng lẽ là người trong nhà?
Người phụ nữ vẫn không ngừng miêu tả biểu hiện gần đây của đứa nhỏ, Liễu Huyền Triệt tiến lên kiểm tra một vòng, hỏi: “Thuốc uống đâu?”
“Đang nấu trên bếp lò.” Người phụ nữ nói, “Thần y đi lại vất vả chắc là chưa ăn uống gì, bà bà nhà ta vừa nấu cơm nếp thịt khô đấy, còn chưng rất nhiều bánh hoa hồng mà thần y thích ăn, mau mau vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời, không chờ bọn họ giải thích đã kéo người vào nhà mình.
Người hầu nhỏ giọng hỏi: “Công tử, thủ pháp băng bó kia, không phải là… A Sướng đấy chứ?”
Đứng trên góc nhìn của hắn thì phán đoán này rất hợp lý, bởi vì trong ấn tượng của đại đa số đệ tử Bạch Hạc Sơn Trang, ngày trước Lưu Hằng Sướng bị đuổi đi là vì ăn chặn dược liệu, cho nên nhân phẩm chắc chắn không tốt. Một người như vậy lăn lộn ngoài giang hồ, đi giả danh đại công tử lừa bịp khắp nơi cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Liễu Huyền Triệt cũng là một trong số ít người biết chân tướng lúc này A Sướng đang nằm vùng trong Bạch Phúc giáo, đương nhiên không có khả năng chạy ra ngoài giả mạo mình. Thế là hắn vẫn giữ nguyên nét mặt tạm thời không hỏi nhiều, tiếp tục đi theo người phụ nữ vào nhà.
Một đứa trẻ lớn hơn đang ngồi trong sân canh nồi thuốc sôi ùng ục, vị thuốc bốc lên mùi thơm đắng rất nhẹ. Liễu Huyền Triệt kiểm tra bã thuốc, chân mày vẫn nhíu chặt, phương thuốc này là do chính hắn tự viết ra, từng được biên vào sách thuốc phát miễn phí ai cũng có thể lấy được nên không đáng ngạc nhiên, chuyện kinh ngạc hơn là liều lượng tăng giảm từng vị rất phù hợp với trẻ nhỏ không khác gì thói quen kê đơn của bản thân, nhưng lại không hề được ghi chép trong sách.
“Thần y, có chuyện gì không, thuốc này có vấn đề ạ?” Người phụ nữ thấy sắc mặt hắn thâm trầm cũng luống cuống lên, cẩn thận dò hỏi.
“Thuốc không có vấn đề gì.” Liễu Huyền Triệt đứng lên, “Thêm vài vị nữa cũng được, cảm phiền đưa đơn thuốc cũ cho ta.”
Người phụ nữ nhẹ nhõm thở phào vội vàng đáp ứng, vào phòng trong mang đơn thuốc ra. Liễu Huyền Triệt nhận vào tay, người hầu bên cạnh cũng tò mò thò đầu qua xem thử, vừa thấy đã chấn kinh. Cái này… Hắn gian nan nuốt nước bọt do dự không dám nói, chữ trên giấy này hình như là của nhị công tử nhà chúng ta mà.
Chữ của Liễu Huyền An cực kỳ dễ nhận biết, đệ tử toàn sơn trang đều nhận ra, dù sao Liễu nhị công tử chỉ có hai ưu điểm là mặt đẹp và chữ đẹp, thế nên năm nào cũng bị trang chủ lùa vào thư phòng viết câu đối xuân. Nét bút của y mảnh mai phiêu dật, loan bay phượng liệng nhưng vẫn cứng cáp, vừa đẹp đẽ quý giá vừa phong lưu, người ngoài không ai bắt chước được.
Trong lòng Liễu Huyền Triệt lúc này cũng đã rõ ràng mọi chuyện, hắn không phản bác được gì trên tờ đơn thuốc đành miễn cưỡng đề bút sửa vài chỗ nhỏ nhặt, lại hỏi: “Những người bệnh từng chẩn đâu rồi? Xin gọi bọn họ đến đây, mang theo cả đơn thuốc nữa, đừng để chậm trễ.”
“Được được được.” Người phụ nữ kia làm việc nhanh nhẹn, lập tức chạy một vòng quanh thôn truyền lời Liễu thần y muốn tái khám. Thừa cơ hội này, người hầu không tin được mà hỏi: “Công tử, thật sự là nhị công tử sao? Chữ trên giấy này đúng là của y, hơn nữa nhị công tử cũng viết trong thư là đang ở Tây Nam, nhưng mà…” Nhưng y nổi danh trong sơn trang là cái bình hoa ngay cả tên dược liệu còn không nhớ nổi, vì sao đột nhiên lại thay đổi nhanh chóng như thế, còn chẩn được bệnh cho người ngoài?
Liễu Huyền Triệt bị người hầu lải nhải đến choáng đầu, ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai? Hắn nhìn đơn thuốc trong tay, càng nhìn càng không tưởng tượng nổi, y thuật khắp thiên hạ không thể chỉ học trong ngày một ngày hai, việc này quá quỷ dị.
Nhưng không chờ hắn phân tích xong tiền căn hậu quả, các thôn dân đã cầm sẵn đơn thuốc đứng xếp thành hàng, vài người còn cố ý mang theo một mâm bánh trái điểm tâm đều là loại vừa mềm vừa ngọt. Liễu đại công tử rất quen thuộc những món này, đệ đệ sâu lười ở nhà tham ăn ngọt, ăn xong liền ngủ nên dễ bị khó tiêu, cuối cùng vẫn là hắn phải đích thân kê thuốc cho uống.
“Đại phu à, phương thuốc của ngài đúng là hiệu nghiệm như thuốc tiên.” Người xếp hàng đầu giơ ngón cái tán thưởng, ồn ào nói, “Uống một liều đã tốt hơn hẳn!”
Liễu Huyền Triệt tạm thời thu lại suy nghĩ, ra lệnh: “Lặp lại triệu chứng bệnh cho ta nghe.”
Người nọ trả lời còn vô thức đè thấp giọng xuống, trong lòng buồn bực nghĩ, vì sao trông đại phu còn nghiêm túc hơn mấy ngày trước thế nhỉ?
Liễu Huyền Triệt cẩn thận xem chẩn cho từng người, lần lượt kiểm tra từng đơn thuốc nhưng không bới móc ra được lỗi lớn nào, chỉ có vài chỗ liều lượng tăng giảm linh tinh. Chờ thôn dân cuối cùng rời đi, Liễu Huyền triệt ném “bộp” bút lông trong tay xuống, đứng lên lạnh mặt nói: “Đi!”
Người phụ nữ đang ở trong bếp nghe tiếng vội chạy ra, hai tay vẫn còn dính đầy bột nếp, hoảng hốt kêu lên: “Thần y đã đi rồi sao, điểm tâm ngọt ngài thích ăn vẫn còn đang làm mà!”
Đoàn người ngựa đã lao đi như một mũi tên rồi biến mất sau sườn núi màu ngọc bích.
……
Trong thôn Lưu Gia, Liễu Huyền An đang say sưa ăn điểm tâm ngọt, A Ninh ở bên cạnh nhắc nhở, công tử không được ăn nữa đâu. Vương gia đã dặn rồi, mỗi ngày công tử chỉ được ăn nhiều lắm là ba miếng thôi.
“Ngươi không nói ra sẽ không có ai biết.” Liễu Huyền An chia cho cậu một nửa làm phí bịt miệng.
A Ninh nhíu chặt cả mày cả mũi: “Không cần, ăn nhiều không tiêu hóa được.”
Liễu Huyền An vẫn giả điếc tiếp tục ăn, khoác áo choàng rộng đi bộ lang thang trong thôn tự biến mình thành một cái bia sống. Chớp mắt thấy ngày mai đã là Trừ tịch mà đệ tử Bạch Phúc giáo vẫn chậm chạp không đi bắt người, y cũng cảm thấy hơi buồn bực, bởi vì cứ ở đây mãi thì nhàm chán lắm.
A Ninh thở dài một tiếng, công tử mà lại có ngày sợ nhàm chán, lúc trước người cứ đặt lưng xuống ngủ là ngủ trọn một ngày, còn cảm thấy ngủ cực kỳ thú vị là ai, chẳng lẽ có Kiêu Vương điện hạ rồi, đến ba ngàn thế giới trong đầu cũng lười ghé thăm hay sao?
Hai chủ tớ đi dạo được một nửa thôn, không chờ được sát thủ tà giáo đành phải bực tức trở về chỗ ở. Thị vệ Kiêu Vương phủ đang âm thầm bảo vệ y cũng không dám lơ là cảnh giác, vẫn canh giữ chặt bốn phía trong thôn. Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không có thu hoạch gì, ai ngờ lại có động tĩnh thật.
Mặt trời vừa ngả bóng, một đội nhân mã đã xuất hiện trước cửa thôn, người đi đầu khoác áo choàng màu xanh sẫm và mũ da hồ ly màu bạc che khuất nửa mặt, tùy tùng đi theo không ít, còn có cả người hầu, nhìn qua không giống thích khách hay bọn cướp. Ngự tiền thị vệ cải trang thành người giữ cổng thôn đứng chắn ngang đường, cất tiếng hỏi: “Các ngươi tìm ai?”
“Tìm thần y.” Giọng Liễu Huyền Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, “Muốn chẩn bệnh.”
“Đi theo ta.” Ngự tiền thị vệ nghiêng người ra hiệu cho bọn họ đi theo. Có thể là vì thái độ bệnh nhân này quá mức trịch thượng, không giống thôn dân tầm thường khẩn khoản, ngược lại giống đến cửa đòi nợ hơn nên hắn tò mò quay đầu lén quan sát, lại không thấy được diện mạo người kia, chỉ thoáng nhìn thấy đường nét cằm nhòn nhọn và đôi môi mỏng mím chặt.
Diện mạo này nhìn qua rất quen nhưng lại khó lòng nhận biết, tóm lại rất cổ quái nên hắn âm thầm đề cao cảnh giác, mà cùng lúc đó đã sớm có người chạy về bẩm báo cho Lương Thú.
Liễu Huyền An đang ngồi trong phòng thay băng giúp một đại thúc bị gãy chân, người kia nghễnh ngãng không nghe rõ lời đại phu cho nên phối hợp rất kém, nửa ngày mới nâng chân lên, còn đặt không đúng vị trí. Liễu Huyền An lười nhắc lại đành tháo nẹp chân ra, vất vả nghiêng người thay thuốc rồi quấn băng trở lại, mất nửa ngày không tìm được đúng vị trí còn ra một thân mồ hôi. Y đang chuẩn bị kêu A Ninh đến hỗ trợ đã thấy một đôi tay trắng nõn hiện ra, nhận băng vải dùng sức kéo ra sau làm đại thúc nấc lên một tiếng, suýt nữa đứt hơi.
Liễu Huyền An nghiêng đầu nhìn.
Liễu Huyền Triệt nhìn thẳng vào y.
Liễu Huyền An hít một hơi khí lạnh, đôi mắt trợn to hơn cả A Ninh. Thị vệ đứng một bên thấy tình thế không ổn định tiến lên bắt người, không ngờ lại bị Liễu Huyền An ra sức xua tay đuổi đi.
“…”
Liễu Huyền Triệt vẫn chưa mở miệng nói gì, chỉ thuần thục băng bó chân bị thương cho bệnh nhân, còn lạnh giọng chỉ giáo, “Sau này nếu gặp phải tình huống tương tự thì đừng nương tay, nếu không, hì hục vất vả nửa canh giờ vẫn chưa băng xong.”
“Ta biết, nhưng ta không có sức.” Liễu Huyền An biện giải.
Bây giờ chịu biết rồi à, lúc ở nhà vẫn một hỏi ba không biết cơ mà.
Liễu Huyền Triệt nói với đại thúc: “Xong rồi, đi ra ngoài đi.”
Đại thúc bệnh nhân bị khí thế chủ nợ kia áp bức đến không dám ngẩng đầu, vội vàng chống gậy nhảy lò cò ra ngoài nhanh như cương thi. Liễu Huyền Triệt gỡ mũ áo choàng xuống, ngự tiền thị vệ rốt cuộc đã nhìn rõ mặt hắn, lúc này mới kinh ngạc xuýt xoa. A Ninh đang bưng chậu nước trên tay thình lình ném xuống đất kêu loảng xoảng, không nói hai lời đã xoay người bỏ chạy.
Chạy đi đâu?
Đương nhiên là chạy đi tìm Kiêu Vương điện hạ hội báo quân tình rồi.
“Vương gia, Vương gia, Vương gia!” Cậu vừa thở hồng hộc vừa hô lớn, “Đại công tử nhà ta thật sự đến đây rồi!”
Trong phòng.
Liễu Huyền An mở miệng: “Đại ca.”
Liễu Huyền Triệt ngồi trên ghế: “Chuyện là thế nào?”
“Vương gia muốn dùng biện pháp này dụ dỗ sát thủ Bạch Phúc giáo lộ diện.” Liễu Huyền An giải thích, “Bọn họ luôn muốn bắt cóc đại phu Bạch Hạc Sơn Trang về chẩn bệnh cho Phượng Tiểu Kim, mà đại ca lại là người có y thuật tốt nhất trong nhà, cho nên ta mới giả trang huynh mấy ngày.”
“Ta không hỏi chuyện đó.” Liễu Huyền Triệt rút từ trong tay áo ra một tờ đơn thuốc, “Tất cả đều do đệ tự viết?”
Liễu Huyền An gật đầu: “Phải.”
“Không ai trợ giúp?”
“Ừm.”
“Lén lút học từ bao giờ?”
“Thì cũng không tính là học lén.”
Dù sao những ngày Liễu nhị công tử trốn trong Tàng Thư Lâu ào ào nhào “mì”, cả sơn trang đều biết. Liễu Huyền An nói: “Ta nói ta xem xong hết rồi, nhưng không ai tin ta hết.” Vấn đề không nằm ở ta, mà nằm ở chỗ mọi người.
Liễu Huyền Triệt nhìn đệ đệ trước mặt, hắn hiếm khi sinh ra loại cảm xúc gọi là “khiếp sợ” nhưng hiện tại vẫn không tránh khỏi ù tai, thế giới tan vỡ, bèn miễn cưỡng hỏi: “Nghĩa là đệ vốn nhớ kỹ tất cả sách thuốc trong nhà, nhưng vẫn giấu giếm bao nhiêu năm nay?”
Không tính là giấu, dù sao cũng không ai tới hỏi ta, hơn nữa trong sơn trang thứ không thiếu nhất chính là đại phu. Liễu Huyền An cảm thấy dưới tình huống như vậy, ta trốn ở nhà thủy tạ ngủ không phải hợp lý lắm sao? Người đi chẩn bệnh không nhất thiết phải là ta, thế thì đi ngủ vẫn thoải mái hơn.
Liễu Huyền Triệt không để ý đến những lời biện giải của y, tùy tay rút ra một cây thước gỗ: “Xòe tay ra đây.”
Liễu Huyền An: “…”
Y thành thành thật thật bị gõ ba cái, trong lòng buồn rầu không thôi, vì sao chỉ vừa gặp mặt đã ăn đòn nữa rồi.
Liễu Huyền Triệt hỏi: “Biết vì sao ta đánh đệ không?”
Liễu Huyền An đáp: “Bởi vì ta giả mạo huynh trưởng.”
“Chát!”
Liễu Huyền An sửa miệng: “Vậy… bởi vì rõ ràng ta biết y thuật nhưng lại cố ý che giấu nhiều năm.”
Kết quả lại đổi lấy một thước đau đến xuýt xoa.
Liễu Huyền Triệt nói: “Đánh đệ là vì ở thôn trước đệ viết sai một phương thuốc.”
Liễu Huyền An vừa nghe thấy liền nhịn đau cầm tờ giấy viết đơn thuốc lên kiểm tra. Liễu Huyền Triệt nói: “Nếu không tìm ra chỗ nào sai thì tiếp tục ăn đòn, đến lúc tìm được mới thôi.”
Liễu Huyền An nhìn lướt phương thuốc từ trên xuống dưới, quả nhiên tìm thấy một chỗ viết sai nhưng không quá nghiêm trọng. Y vốn muốn biện giải rằng ngày hôm đó bận rộn đến bù đầu nên mới sơ suất, nhưng lời đến miệng mới nhớ đến gia huấn lúc còn ở nhà được cha nhắc đi nhắc lại, bèn ngoan ngoãn xòe tay ra. Ở phương diện y thuật, trước nay Bạch Hạc Sơn Trang luôn giữ thái độ nghiêm khắc với đệ tử, Liễu Huyền Triệt lại là kẻ khắc nghiệt nhất trong số những người khắc nghiệt, ba thước đánh thật mạnh khiến lòng bàn tay trắng ngần sưng đỏ lên rồi mới chịu hạ thước xuống, nói: “Nhớ kỹ giáo huấn ngày hôm nay, sau này phải cẩn thận gấp đôi.”
Liễu Huyền An “Ừm” một tiếng, lặng lẽ đưa tay ra sau lưng chà xát.
Liễu Huyền Triệt nhìn chằm chằm vào gương mặt sầu khổ giống mình như đúc kia mà phát đau đầu, rồi lại có chút nhớ nhung bật cười, bèn rút thuốc cao từ trong tay áo ra: “Thôi, ngồi xuống đây để ta bôi thuốc cho đệ.”
Có tiếng bước chân từ ngoài viện truyền vào.
Liễu Huyền An nói: “Là Vương gia đến đấy.”
Lương Thú vừa đi nhanh vào viện đã bắt gặp một gương mặt thanh lãnh đang đứng ngay bên ngoài cửa, khẽ nhíu mày.
Ngay sau đó, từ khung cửa lại chậm rãi thò ra một cái đầu khác.