Đối mặt với câu hỏi này Cao Lâm cũng không biết phải trả lời thế nào, vì sao là sao, không phải tối hôm qua Vương gia tự mình đi theo Liễu nhị công tử vào thư phòng à?
Lương Thú nhìn thẳng vào hắn, đúng là vào thư phòng thật, nhưng vì sao ta lại ngủ trong thư phòng?
Cao Lâm: “…”
Chuyện này làm sao ta biết được?
Hai người bốn mắt trừng nhau nửa ngày, cuối cùng vẫn là Cao Lâm chủ động phân tích ra hai khả năng có thể xảy ra nhất. Một, người Liễu gia lén hạ mê dược vào trà!
Lương Thú nâng tay cho hắn một cái tát.
Cao Lâm nhanh chân né được còn bổ sung thêm, hạ thuốc mê đâu phải lúc nào cũng là chuyện xấu, biết đâu do người ta thật sự coi trọng Vương gia thì sao, tình cảm không kiềm chế được gì đó nên mới ra tay hạ thuốc bắt về nhà, sau đó dựng một tòa kim ốc trong Bạch Hạc Sơn Trang giấu người cũng là chuyện có khả năng, dễ hiểu, dễ hiểu mà.
Lương Thú không muốn nghe hắn nói nhảm nữa: “Lý do còn lại đâu.”
Cao Lâm ho khan hai tiếng, khả năng thứ hai chính là bệnh chung của đại doanh Tây Bắc chúng ta: Mỗi lần bước vào học đường lập tức mệt mỏi buồn ngủ toàn thân rã rời, hơn nữa còn là nghe y lý, người bình thường ai mà hiểu nổi, ngủ gật không phải chuyện thường sao? Nếu là ta ta cũng ngủ.
Lương Thú cẩn thận nhớ lại, ký ức tối hôm qua đúng thật là bị cắt đứt ngay đoạn Liễu Huyền Triệt mở miệng tuôn ra một tràng dài phương thuốc vị thuốc các thứ, mí mắt hắn lập tức nặng trĩu như quét hồ, hơn nữa chậu than trong thư phòng còn ấm áp như thế, càng thôi miên hơn.
Cao Lâm trấn an Vương gia nhà mình, không sao cả, không phải ai cũng nghe hiểu được kiến thức y lý. Vương gia bận rộn quân vụ, làm việc vất vả ngày đêm còn phải lê tấm thân mệt mỏi đi theo Liễu nhị công tử, kể ra ai mà không cảm động!
Chuyện tới nước này Lương Thú cũng chỉ có thể tự trấn an mình, ngày đi ngàn dặm nghe qua vẫn tốt hơn là tên đầu đất bước vào học đường liền buồn ngủ. Để cứu vãn hình tượng bản thân, hắn cố ý quay về phòng rửa mặt thay đổi xiêm y một phen rồi mới đi tìm người trong lòng.
Liễu Huyền An đang ăn điểm tâm sáng, trước mặt là một chén hoành thánh tôm trứng nóng hổi và một đĩa bánh gối vàng óng ánh xốp giòn, ngay cả dưa muối cũng làm theo khẩu vị Giang Nam, bánh trái ngọt ngào các loại xếp đầy mặt bàn.
“Vương gia cũng đến dùng một chút đi.” A Ninh mời, “Những món này đều do đại công tử sai người đưa tới.”
Lương Thú vốn tưởng bản thân đã đủ cẩn thận tinh tế, không ngờ núi cao vẫn có núi cao hơn. Ngày trước hắn đuổi đám người hầu do Liễu phu nhân chuẩn bị trở về, chuyện ăn uống do một tay đầu bếp Kiêu Vương phủ đảm nhận không tính là kém, nhưng đương nhiên không thể làm ra món ăn mang khẩu vị Giang Nam, đối phương lại là kiểu người đến bánh nướng cứng như đá cũng ăn đến vui vẻ hào hứng… Tất cả mọi người cứ như vậy mà bỏ qua chuyện này!
“Vương gia.” Liễu Huyền An gọi hắn, “Đến đây ăn hoành thánh đi.”
Lương Thú kéo ghế ra ngồi: “Sau này ta sẽ mời cho ngươi một vị đầu bếp Giang Nam.”
“Ừ.” Liễu Huyền An múc đồ ăn cho hắn.
Lương Thú lại hỏi: “Vì sao tối qua không gọi ta dậy?”
“Hiếm khi thấy Vương gia ngủ say như thế.” Liễu Huyền An đưa bát cho hắn, “Lúc ở thành Độ Nha không thể nghỉ ngơi tốt, tinh lực thiếu hụt nhiều ngày phải từ từ điều dưỡng lại. Sáng nay đại ca ta còn dặn phải kê cho Vương gia một đơn thuốc bổ thận.”
“Tối hôm qua không bị đánh chứ?” Lương Thú kéo tay y kiểm tra.
“Không có, đại ca còn khen ta nữa.” Liễu Huyền An vỗ vỗ vai Lương Thú, vậy mới nói làm người vẫn nên dựa vào chính mình, không nên trông cậy Vương gia giúp đỡ.
Lương Thú sờ mũi làm như không có chuyện gì: “Ăn đi, ăn xong cùng ta đi thăm Khổ Hựu.”
Trước khi Liễu Huyền Triệt vào thành Trú Quân, hai mắt Khổ Hựu đã gần như không thấy rõ nữa. Bệnh tình quá nghiêm trọng, muốn chữa khỏi hẳn ít nhất phải tốn thời gian ba tháng.
“Lâu như vậy à?”
“Có khi phải lâu hơn nữa.”
Giọng nói thanh lãnh như một chậu nước lạnh dội xuống làm Khổ thống lĩnh không dám lớn tiếng dị nghị, bởi vì nghe nói vị thần y lợi hại này rất lạnh nhạt ít lời, hỏi nhiều quá có khi lại bị người ta cầm thước đánh.
Lương Thú nói: “Ba tháng thì ba tháng, mắt không thấy thì vẫn còn tai để nghe, có miệng để nói, yên tâm, trận này không thiếu ngươi được đâu.”
Khổ Hựu đột ngột sinh bệnh vốn khiến quân tâm trong doanh trại Tây Nam hốt hoảng, gần đây ai cũng thấy không khí quá ngột ngạt, Bạch Phúc giáo không nghẹn ra được cái rắm gì tốt còn thêm Thống soái nhìn không thấy đường. Mọi người hoang mang cho rằng chuyện sau này sẽ do phó tướng tiếp quản, không ngờ lại đón được Kiêu Vương điện hạ về đích thân chỉ huy, hiện tại làm sao có thể âm trầm được nữa, ai ai cũng xoa tay hầm hè, phải đánh cho đám nhãi nhép kia một trận ra trò!
Phương thức thao quân của Khổ Hựu là do một tay Lương Thú chỉ dạy, cả quân doanh Tây Nam không khác gì một đại doanh Tây Bắc thu nhỏ, sau khi Cao Lâm tiếp nhận thì không gặp trở ngại gì, vỗ vỗ bả vai Khổ Hựu trấn an: “Ngươi an tâm dưỡng bệnh đi, xem các ca ca dạy dỗ bọn tà giáo như nào cho biết!”
“Ngươi câm miệng lại.” Đầu Khổ Hựu kêu ong ong. Cao Lâm vừa trở lại chưa đến ba ngày đã quấn lấy Khổ thống lĩnh thao thao bất tuyệt về mối tình chấn động Đại Diễm của Vương gia nhà mình làm hắn nghe phát bệnh, mắt lại mù tạm thời không chạy nổi, quả thực khóc không ra nước mắt.
Liễu Huyền An cùng Lương Thú ngồi trong thư phòng xem hắn điều binh khiển tướng. Quân đồn trú Tây Nam có mấy vạn, địa hình lại phức tạp, cho dù là tiên ngủ nhìn một lần không quên cũng phải nhìn đến hoa mắt nhức đầu.
Lương Thú chấm đầu ngón tay vào chén trà lạnh búng một cái, Liễu Huyền An bị bắn nước giật thót, mờ mịt mở to mắt. Dáng vẻ này thật sự quá đáng yêu, Lương Thú liền vươn tay lau nước trên mặt y, khuyên nhủ: “Mệt thì trở về phòng ngủ đi, đừng gắng gượng nữa.”
“Ta không mệt.” Liễu Huyền An ghé sát vào nhìn bản đồ địa giới, “Những chỗ này sẽ được bố trí lại sao?”
“Phải” Lương Thú trả lời, “Kết nối thành một dải liền mạch, dù Bạch Phúc giáo có gây hại ở đâu, quân đội cũng chỉ cần ba ngày là đuổi tới.”
Mỗi một chấm đỏ trên bản đồ đại diện cho một nơi có dấu hiệu tà giáo hoành hành. Liễu Huyền An nhìn một vùng đỏ sậm như vết lở loét lan rộng mà sống lưng lạnh toát.
“Yên tâm đi.” Lương Thú vỗ lưng y, “Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ dọn dẹp sạch sẽ.”
……
Lưu Hằng Sướng đứng bên giường nhìn vu y thay băng cho Ô Mông Vân Du, băng gạc tháo ra để lộ những vết thương vốn sâu hoắm đầm đìa máu nay đã hơi khép miệng.
“Giáo chủ.” Vu y bẩm, “Đến ngày mai là Vân Du công tử có thể tập võ trở lại.”
Lưu Hằng Sướng nghĩ thầm, chuyện quái quỷ gì vậy, làm gì có ai bị thương đến thế này vẫn ngồi dậy giết người được? Đến đi còn không đi nổi, thương gân động cốt bình thường đã phải dưỡng hẳn một trăm ngày rồi.
Hắn nâng mắt lén quan sát giáo chủ muốn thăm dò ý đối phương. Vị đầu lĩnh tà giáo khuấy đảo một vùng Tây Nam không chốn nào yên ổn thật ra chỉ là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, bộ dạng thường thường không có gì nổi bật, cũng không có ba đầu sáu tay, thứ có thể xem như “tà ác” nhất toàn thân chỉ có đôi mắt, mí mắt tam giác cụp xuống bọc lấy một mảnh màu vàng u ám đục ngầu.
Vu y thấy chủ tử không nói lời nào đã tự mặc định là hắn đồng ý, lập tức ôm vào một cái vại sứ lớn, vật bên trong kêu lạo xạo không biết là gì nhưng nghe rất giống sinh vật sống đang bò loạn. Nắp vại vừa mở, một cái chân nhọn hoắt lông xù đen thui thò ra khỏi miệng vại, đến Lưu Hằng Sướng quanh năm gặp qua vô số độc trùng lúc này cũng phải sởn hết gai ốc.
Ô Mông Vân Du lại không có bao nhiêu phản ứng, chỉ khẽ nhắm hai mắt lại. Vu sư chuyển miệng vại đến gần miệng vết thương của hắn như muốn thả con vật bên trong bò ra. Lưu Hằng Sướng thật sự không chịu nổi phương pháp chữa bệnh dơ bẩn đến thế, đang muốn mở miệng ngăn cản thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.
Người tới là Phượng Tiểu Kim, cũng là nhân vật duy nhất trong Bạch Phúc giáo dám trái lời giáo chủ. Đám vu y xưa nay biết hắn chán ghét các loại độc trùng liền thức thời thu bình lại, đồng loạt xoay người đi ra.
Phượng Tiểu Kim nhìn miệng vết thương vẫn rỉ máu của Ô Mông Vân Du, sắc mặt không quá hài lòng. Lưu Hằng Sướng thấy thế bèn bạo gan tiến lên nhanh nhẹn quấn lại băng vải.
Giáo chủ nãy giờ vẫn thờ ơ lạnh nhạt lúc này mới thản nhiên mở miệng nói một câu, trước mắt không thiếu nhân lực, thật ra không nhất thiết phải dùng tới Tú Thương Chu Nương*.
*Tú Thương Chu Nương 绣伤蛛娘: nghĩa đen là “nàng nhện biết khâu vết thương”
Phượng Tiểu Kim nói: “Ta nghe nói Lương Thú đang điều động nhân mã bốn phía, hiện giờ toàn bộ Tây Nam đã nằm dưới tay hắn như một ván cờ phức tạp.”
“Vậy thì gửi tặng hắn một ván cờ chết không thắng nổi đi.” Giáo chủ nói, “Bắt đầu từ Thập Diện Cốc đến vương tọa ở thành Mộng Đô.”
Tú Thương Chú Nương, Thập Diện Cốc. Lưu Hằng Sướng tập hợp hết tin tình báo thu nhặt được, lợi dụng cơ hội xuống núi hái thuốc mà giao cho đầu mối truyền tin của quân đội Tây Nam.
……
A Ninh hỏi: “Tú Thương Chu Nương là cái gì?”
“Là một loại nhện độc lớn dùng để khâu vết thương, tơ do nó nhả ra giúp miệng vết thương bình phục rất nhanh nhưng có độc, dùng một hai lần cấp bách còn tạm chấp nhận được, nếu tiếp xúc quanh năm suốt tháng sẽ tổn thương đến tâm mạch.” Liễu Huyền An mô tả, “Có điều theo lý luận của vu y, loài nhện này bảo vật trời cao ban tặng cho y giả, cho nên hoàn toàn không độc.”
A Ninh cũng cảm thấy liệu pháp điều trị bàng môn tả đạo như vậy nghe qua rất không đáng tin.
Khổ Hựu chống gậy lộc cộc tiến vào viện, A Ninh vội đỡ hắn: “Sao Khổ thống lĩnh lại đến đây một mình?”
“Vương gia sai ta đến mời Liễu nhị công tử, mọi người đang thảo luận chuyện Thập Diện Cốc.” Khổ Hựu đáp, “Đi thôi… Ối!”
Vừa xoay người đã vấp phải một cục đá, mấy ngày nay Khổ thống lĩnh bị bịt kín mắt té ngã không ít lần. A Ninh buồn bực hỏi công tử nhà mình, trong đại doanh này không thiếu người, vì sao Vương gia còn bắt Khổ thống lĩnh không thấy đường đi tới đi lui truyền tin?
Liễu Huyền An chưa kịp trả lời, Khổ Hựu đi phía trước đã quay đầu cười nói: “Vương gia muốn ta nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh đó thôi.”
Chuyện này không can hệ đến lòng tin vào y thuật của Liễu Huyền Triệt, giải phẫu luôn luôn có rủi ro, chi bằng bây giờ cứ tập thích ứng dần, cho dù tương lại xảy ra chuyện không may ngoài ý muốn cũng sẽ không bị luống cuống giữa cơn tuyệt vọng.
Theo nguyên văn lời Lương Thú thì “Cho dù không nhìn thấy đi nữa cũng phải luyện cả kỹ năng leo được lên lưng ngựa”.
“Tính tình Vương gia là như vậy đấy.” Khổ Hựu nói, “Ai ở bên cạnh ngài ấy đều không thể u ám tiêu cực nổi.” Trời có sập xuống thật thì người của đại doanh Tây Bắc phải nghĩ cách chống nó lên trước đã.
Liễu Huyền An rất thích tính cách này của hắn… Mà nói lại thì, chẳng có tính cách nào trên người Lương Thú mà y không thích, đôi mắt bị tình yêu che mù phân nửa, chút lý trí cuối cùng còn sót lại chỉ dùng để lên giường giữ chặt áo lót trốn tới trốn lui mà thôi.
Yêu vào lú não, nhưng không thể hoàn toàn lú được.
Phòng ngoài đã ngồi đầy người, Liễu Huyền An do dự một chút rồi vẫn ngồi vào chỗ đối diện đại ca, chủ yếu là vì bên cạnh Kiêu Vương điện hạ đã có ba năm phó tướng vây quanh, bản thân phỏng chừng cũng chen không lọt.
“Thập Diện Cốc ở chỗ này, khoảng cách không xa thành Trú Quân.” Một phó quan người bản địa chỉ tay vào bản đồ, “Xung quanh có rất nhiều thôn xóm quy mô lớn nhỏ không đồng nhất. Bọn họ có truyền thống gửi trẻ em trai đến quân doanh huấn luyện, vốn là đối tượng mượn sức trọng điểm của Bạch Phúc giáo.”
Chuyện này rất bình thường, bởi vì nếu mượn sức thành công thì chẳng khác nào chôn giấu trong doanh địa vô số gián điệp ngầm. Nhưng hương dân trong Thập Diện Cốc lại rất tỉnh táo, ngoài mặt ừ ừ à à cho qua chuyện, quay đầu một cái liền mật báo cho quan binh chạy tới bắt người.
Sau khi Bạch Phúc giáo chịu không ít tổn thất cuối cùng cũng khôn ra, không cố chấp mượn sức Thập Diện Cốc nữa mà nhanh chóng xem bọn họ như cái gai trong mắt, chỉ chờ cơ hội bài trừ sạch sẽ.
Liễu Huyền An hỏi: “Bọn họ sẽ giết hại thôn dân sao?”
“Khả năng không lớn, quân đội chúng ta đóng ngay giữa sườn núi gần như có thể quan sát toàn bộ Thập Diện Cốc.” Khổ Hựu nói, “Chỉ cần có chút dị thường sẽ phát hiện ra ngay.”
Có điều tin tình báo do Lưu Hằng Sướng gửi về cũng không sai, bởi vì tai mắt của Khổ Hựu cũng nói gần đây Bạch Phúc giáo đã lên kế hoạch xuống tay với Thập Diện Cốc.
“Trên núi có động vật hoang dã gì có thể lợi dụng được không?” Lương Thú hỏi, “Ví dụ như voi núi hay vượn hoang gì đó.”
“Không có, voi và vượn đàn không sống ở vùng này.”
“Đã đi vào rừng kiểm tra chưa?”
“Chưa, phiến rừng này rất rậm rất sâu, đường núi vừa hẹp vừa khó đi, ngựa không vào được, nơi nơi còn toàn là chướng khí, chỉ dựa vào hai chân quả thực không cách nào đi nổi.” Khổ Hựu giải thích, “Chỉ có thể phán đoán căn cứ theo ghi chép mấy chục năm trở lại đây có xảy ra vụ thú hoang đả thương dân thường nào hay không thôi.”
“Vậy đã từng xảy ra chưa?”
“Cũng chưa, tình hình ở Thập Diện Cốc rất yên ổn.”
Ba câu phủ định liên tiếp đã nói rõ về tình hình thực tế. Nhưng cánh rừng kia đúng là quá rộng lớn, nếu không tự mình chứng thực thì Lương Thú vẫn giữ thái độ hoài nghi như cũ. Cao Lâm biết tính hắn bèn lên tiếng: “Xe ngựa đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể xuất phát.”
“Sáng sớm mai khởi hành.” Lương Thú hạ lệnh, “Mọi người cùng nhau đi.”
Mọi người đương nhiên bao gồm cả Khổ Hựu. Ban đầu Liễu Huyền Triệt không đồng ý, bất cứ đại phu nào cũng sẽ không cho phép bệnh nhân của mình chạy loạn khắp nơi, nhưng Liễu Huyền An lại nói: “Khó có cơ hội đi theo Vương gia học tập, đại ca nên đáp ứng Khổ thống lĩnh đi, đúng lúc để ta học thêm một chút thực tế về phương pháp cải thiện thị lực.”
Liễu Huyền Triệt nói: “Đệ chờ ở đây chẳng lẽ không học được?”
“Nhưng ta muốn đi theo Vương gia.”
“Không cho đi.”
Không cho cũng đi, ở phương diện chống đối phụ huynh tiên ngủ đã có vô vàn kinh nghiệm phong phú.
Thế là y nhẹ nhàng “ừ” một tiếng cho có rồi xoay người lủi mất.
Áo choàng bị gió thổi tung suýt nữa thì trùm luôn vào mặt huynh trưởng.