Gió Lớn Có Chốn Về

Chương 94: Đi thi Trạng Nguyên có khi còn xếp vào ba hạng đầu



Cuối cùng mọi người vẫn cùng nhau đi Thập Diện Cốc.

Liễu Huyền An ngồi trong xe nhìn ra, cứ cách một quãng là lại thấy một tòa thôn xóm xuất hiện bên đường, sân vườn sạch sẽ, đến cả thịt khô treo trước cửa nhà cũng ngay ngắn chỉnh tề hơn những nơi khác, đúng là có một chút bóng dáng cuộc sống quân doanh.

“Nơi này có thể xem như một trong những vùng yên ổn giàu có nhất đất Tây Nam.” Khổ Hựu giới thiệu, “Đất đai phì nhiêu, dân cư hưng vượng, không chỉ thượng võ mà còn sùng văn, dù là thôn xóm nhỏ đến đâu cũng gom góp tiền mời tiên sinh về dạy học, đây là truyền thống đã gìn giữ từ xưa đến nay, hầu như tất cả mọi người đều biết chữ hiểu nghĩa.”

“Công tử xem kìa!” A Ninh chỉ về phía xa, kinh ngạc hô lên, “Trên vách núi có chữ viết!”

Núi đá cao ngất trong mây lộ ra một bề mặt bằng phẳng chỉnh tề như bị thiên thần dùng búa lớn bổ một nhát, nắng chiếu vào mặt đá lấp lánh lóe sáng tựa ngân hà trút xuống, rồi lại được tiên nhân dùng kiếm làm bút lưu loát khắc lên bài văn ngàn chữ. Dù có ở trong ba ngàn thế giới, Liễu nhị công tử cũng khó tìm được một quyển thiên thư nào kỳ diệu đến thế.

“Tạc văn tự trên vách núi thế này phải nói là khó như lên trời, nghệ nhân cần quấn dây thừng chậm rãi treo từ trên đỉnh núi trượt xuống rồi khắc từng nét một.” Cao Lâm ngồi trên lưng ngựa nheo mắt nhìn kỹ nửa ngày. Sức khỏe Trình Tố Nguyệt chưa khỏi hẳn, nhưng ngại ngồi trong xe ngựa buồn chán nên phần lớn thời gian cũng cưỡi ngựa. Lúc này nàng thấy huynh trưởng xem rất nhập tâm nên cũng ghé mắt chăm chú nhìn, động tác hai huynh muội rất đều nhịp, mãi cho đến khi Kiêu Vương điện hạ lạnh lùng ném ra một câu: “Nhìn chữ có hiểu không?”

Cao Lâm: “…”

Trình Tố Nguyệt: “…”

Xem không hiểu thì không được phép thưởng thức vẻ đẹp thuần túy sao?

Lương Thú không để ý tới gương mặt nhăn nhúm như khổ qua của hai vị cấp dưới, một mình phóng khoáng giục ngựa tiến lên đỡ Liễu Huyền An ra khỏi xe ngựa.

Cao Lâm: Bắt đầu rồi, màn khoe khoang của Vương gia bắt đầu rồi, ngài ấy sẽ lập tức kêu Liễu nhị công tử biểu diễn cho chúng ta xem!

Liễu Huyền An đương nhiên có thể xem hiểu đoạn cổ văn kia, tuy chữ viết đã bị mưa gió mài mòn ít nhiều nhưng vẫn có thể căn cứ trước sau mà phỏng đoán ý tứ toàn bộ bài văn: “Là một truyền thuyết dân gian.”

“Tốn nhiều công sức như thế chỉ để khắc một câu chuyện dân gian thôi á?” Trình Tố Nguyệt không quá tin, “Ta tưởng chí ít cũng phải là bí tịch võ công gì chứ.”

Cao Lâm vỗ ót nàng một cái, viết sờ sờ phơi nắng phơi mưa thế kia thì gọi gì là “bí”, nhiều lắm chỉ là “tịch” thôi. Theo ta thấy, cái gì lồ lộ ra ngoài phần nhiều đều là thứ không đáng giá.

“Là truyền thuyết hình thành Thập Diện Cốc.” Liễu Huyền An nói, “Mấy trăm năm trước cửa trời rộng mở, một nhóm tiên nhân theo thang trời bước xuống, đến vùng này thấy phong cảnh xinh đẹp núi xanh suối mát nên quyết định ở lại luôn, truyền thừa qua nhiều thế hệ mới hình thành nên Thập Diện Cốc ngày nay.”

Trình Tố Nguyệt đánh giá, trong truyện không có tiên nữ bị ép gả cho tiều phu lười biếng, dân cư cũng không thả trâu giấu áo quần mỹ nữ ngăn cản người ta trở về, tuy khá nhàm chán nhưng miễn cưỡng xem như một câu chuyện có đạo đức.

Cao Lâm cãi lại: “Cả một vách núi rậm rạp chữ như thế, Liễu nhị công tử chỉ kể đại khái thôi, làm sao muội biết tình tiết ở giữa không giấu giếm mấy đoạn quanh co muội xem không vừa mắt?”

“Quả thật không có.” Liễu Huyền An nói, “Nhưng mà phần còn lại cũng không thú vị gì, không đáng kể, ta khát rồi.”

Vừa dứt lời, Lương Thú đã chìa túi nước của mình ra, lại nói: “Nơi này gió lớn, nói ít một chút đi kẻo nuốt nhầm khí lạnh vào bụng.” Nói rồi còn cởi áo khoác của mình xuống quấn chặt vào người đối phương chỉ chừa lại đôi mắt, dưới chân thúc ngựa nghênh ngang rời đi.

Trình cô nương chỉ vừa hội họp với gia đình nên chưa quá thích ứng với cảnh tượng trước mắt, nghẹn nửa ngày mới hỏi: “Ca, Vương gia không biết giữ kẽ chút nào à?”

“Giữ cái gì, muội nói ngự tiền thị vệ à? Có gì mà phải giữ nữa.” Cao Lâm hào phóng khoát tay: “Vương gia đã tự tay viết một phong mật hàm kể lại mười mươi tình sử của ngài ấy gửi cho Hoàng thượng rồi.”

“Hả?”

“Viết cũng khoảng bốn năm tờ giấy gì đó.” Cao Lâm khoa tay múa chân, chữ nghĩa lai láng, cấu tứ mượt mà, cầm đi thi Trạng Nguyên có khi còn xếp vào ba thứ hạng đầu.

Trình Tố Nguyệt: “…”

Thật không, đáng sợ quá đi.

Doanh trại đóng quân dựng giữa sườn núi, đằng trước là thôn xóm, phía sau là rừng rậm cao thâm, chòi trúc nhà ngói và lều trại phân bố chằng chịt, đối với những thôn xóm dưới chân núi thì đây đúng là một tấm khiên bảo hộ vững chãi.

Tuy thị lực Khổ Hựu tạm thời bị mất nhưng đi đường cơ bản không cần người giúp, hắn rất quen thuộc đại doanh này, đến cả gậy dò đường cũng không cần đã bước đi phăm phăm, băng bịt mắt và mái tóc màu bạc bị gió thổi tung, thân thủ gọn gàng lưu loát. Liễu Huyền An cũng bắt chước theo nhắm mắt lại nhấc chân mò mẫm đi về phía trước, kết quả chưa gì đã bị Liễu Huyền Triệt kéo trở về, nhíu mày dạy dỗ: “Quanh đây toàn là dây leo, đi đường mà đệ cũng ngủ được sao?”

“Liễu Đại công tử hiểu lầm, Tiểu An không ngủ đâu.” Lương Thú ở phía sau đỡ lời, “Y chỉ đang bắt chước cách đi đường của Khổ Hựu thôi.”

Học theo cách đi đường của Khổ thống lĩnh chẳng lẽ nghe tốt hơn vừa đi đường vừa ngủ à? Liễu đại công tử lạnh lùng nghĩ, đương nhiên là không có. Theo quy củ, đệ tử Liễu gia đi đường phải ưỡn ngực ngẩng đầu, thắt lưng giữ thẳng, đi nhanh tay chân cũng không được vung vẩy lung tung, dáng dấp như tùng xanh đón gió, đâu ra cái kiểu vừa đi vừa cợt nhả nhắm mắt? Thế là hắn vẫn lôi đệ đệ ra nghiêm túc phê bình một phen.

Liễu Huyền An ảo não đáp: “Ừm.”

Quy củ nhiều quá, muốn bỏ sang Kiêu Vương phủ không có quy củ gì hết.

Lương Thú sắp xếp chỗ ở xong lập tức phải ra phòng khách xử lý quân vụ. Liễu Huyền Triệt ngồi bên bàn nhìn A Ninh thu dọn hành lý, mười món thì hết chín là đồ của Kiêu Vương phủ, kỳ quặc nhất là còn có một bộ áo lót kích thước lớn hơn của y rất nhiều. Đầu Liễu đại công tử lại bắt đầu đau nhói, nhủ thầm sau khi mọi chuyện kết thúc hẳn phải dẫn đệ đệ trở về Bạch Hạc Sơn Trang quản thúc một thời gian, đỡ cho y gây ra thêm chuyện hoang đường phó.ng đãng. Đang cân nhắc một trận, A Ninh đã lấy từ trong túi hành lý ra một tập giấy tuyên xếp ngay ngắn lên bàn.

Hình như là một tập tranh vẽ.

Liễu Huyền Triệt cầm lên xem: “Tranh Tiểu An vẽ à?”

“Là tranh nhị công tử vẽ theo tưởng tượng.” A Ninh đáp, “Đại công tử nhìn kỹ sẽ phát hiện ra ngay, thật ra gương mặt trên từng tờ không quá giống nhau.”

Trên tranh vẽ một nữ nhân có đôi mắt xếch như hồ ly vừa ngả ngớn vừa quyến rũ đứng dựa vào lan can. Thứ này là y vẽ dựa trên tin tình báo của Lưu Hằng Sướng kết hợp với diện mạo của Phượng Tiểu Kim, sau đó phác thảo thành bức tranh mỹ nhân treo trong phòng giáo chủ Bạch Phúc giáo.

“Đại ca.” Liễu Huyền An bưng đĩa điểm tâm bước vào, quai hàm căng phồng, thấy hắn đang xem tranh nên nhân tiện nói, “Tiếc là A Sướng không biết vẽ tranh, để hắn tự vẽ theo nguyên dạng đỡ mất công ta phải phán đoán theo câu chữ miêu tả.”

“Vị cô nương này…” Liễu Huyền Triệt khẽ nhíu mày, “Cử chỉ quá mức tùy tiện.”

“Vương gia cũng nói có lẽ nàng là vũ cơ,” Liễu Huyền An tiếp lời, “Hoặc là nữ tử chốn phong trần, nói chung không phải con cái gia đình bình thường.”

Theo miêu tả của Lưu Hằng Sướng, mỹ nhân trong tranh có khuôn mặt tương tự Phượng Tiểu Kim nhưng ngũ quan tinh xảo hơn, dáng người cũng mềm mại điệu đà hơn. Hắn cũng từng bóng gió thăm dò Phượng Tiểu Kim xem đối phương có tỷ muội gì không.

Liễu Huyền Triệt hỏi: “Thế có không?”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Không có, xem tình hình cũng có vẻ như không có thật. A Sướng mô tả giáo chủ Bạch Phúc giáo ước chừng bốn mươi năm mươi tuổi, nếu bức tranh kia được vẽ từ mười hai mươi năm trước, vậy người trong tranh rất có thể là mẹ ruột Phượng Tiểu Kim, ta cũng cảm thấy phỏng đoán này hợp lý hơn.”

Dung mạo xinh đẹp như vậy, nếu thật là vũ cơ hoặc nữ tử phong trần thì hẳn phải có thời cực kỳ nổi tiếng ngàn người săn đón, cách nhiều năm như vậy mà giáo chủ Bạch Phúc giáo còn giữ bức tranh của nàng trong phòng nhớ mãi không quên chính là bằng chứng.

“Vương gia đã sai người đi thăm dò rồi.” Liễu Huyền An nói, “Ta vốn muốn hỏi đại ca xem thử có phương pháp điều tra gì đó trên giang hồ không.”

“Thế vì sao đệ không hỏi?” Liễu Huyền Triệt đúng là có quen biết vài nhân vật giang hồ tinh thông tin tức thật.

“Bởi vì Vương gia nói không cần.”

“Sao lại không cần?”

“Ta không hỏi.”

Lúc đó đêm đã khuya lắm rồi, Liễu Huyền An nằm trên giường nói chuyện hai mắt díu chặt vào nhau, nghe một câu “không cần” xong cũng chỉ ừ ừ gật đầu rồi ngủ quên trời quên đất, tỉnh dậy liền ném đoạn đối thoại này lên chín tầng mây, chỉ nhớ Lương Thú nói không cần, nghĩa là thật sự không cần.

Không cần tốn công tốn sức thêm làm gì.

Sâu lười dù sao vẫn rất lười, vẽ tranh nhiều mệt mỏi chi bằng nằm xuống phân tích thì hơn. Liễu Huyền An ăn điểm tâm xong lại rút bức tranh ra ghé vào bàn nói chuyện với ca ca: “Ta phỏng đoán thế này, nếu mẹ Phượng Tiểu Kim xuất thân từ chốn phong trần, mà Phượng Tiểu Kim lại hận vị Đàm đại nhân trong triều kia thấu xương, có khi nào Đàm đại nhân là cha ruột hắn không?”

Trong thoại bản thường xuyên viết về nữ tử si tình gặp gỡ nam tử bạc tình, mười câu chuyện thì hết mười là không có kết cục tốt, rất tương xứng với sự thật ngoài đời. Liễu Huyền An tiếp tục phân tích: “Vương gia nói Đàm đại nhân xuất thân từ sĩ tộc giàu có, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc nên nhất định sẽ không cho phép ông ta ra ngoài tìm gái lầu xanh, cưới vào nhà làm thiếp lại càng không thể.”

Nhưng gia giáo có nghiêm khắc hơn nữa cũng không thể ngăn cản nam nữ ho.an ái, một đêm x.uân tình gieo lại mầm mống xong, công tử thế gia quay về vương thành Mộng Đô tiếp tục làm thiên chi kiêu tử, có lẽ còn mau chóng quên luôn chuyện này đi. Thế là nhân gian nhiều thêm một đôi quả phụ cô nhi đáng thương, một người tuột dốc bị ép cưới lão già bán đậu hũ xấu xí thô bạo, một kẻ lưng đeo cừu hận lớn lên, mai phục trên núi chờ ngày tự tay gi.ết chết người cha bạc tình quả nghĩa.

Liễu Huyền Triệt nói: “Xem ra mấy năm nay đệ xem không ít sách vở giải trí nhỉ.”

“…” Liễu Huyền An ngậm miệng không nói nữa, rõ ràng Vương gia còn khen ta phân tích rất có lý, có thể so ngang với quân sư.

Liễu Huyền Triệt hơi buồn cười: “Đang lẩm bẩm cái gì?”

Liễu Huyền An lắc đầu: “Không có, không có mà.”

Trong quân doanh không có thước kẻ nên hiện tại y rất làm càn. Liễu Huyền Triệt vốn không định đánh y, nhưng nhìn thấy dáng vẻ ngả ngớn không quy củ kia là lại ngứa tay muốn đánh.

Một nhánh dược liệu phơi khô gõ xuống làm lòng bàn tay Liễu nhị công tử nóng rát, y cực kỳ buồn bực còn bị bắt ngồi xuống bàn chép phạt gia quy. Một tay y viết nhanh thoăn thoắt, nét bút cuối cùng kéo thành một vệt dài, cách một mặt giấy cũng lồ lộ ra tâm tình khẩn cấp muốn đi cáo trạng.

Liễu Huyền Triệt đứng ở cửa hỏi: “Đệ chạy làm gì?”

A Ninh cũng thở hồng hộc chạy theo công tử nhà mình, chạy nhanh thế không biết, ngày trước đâu phải chưa từng ăn đòn bao giờ, vì sao hôm nay lại có phản ứng mạnh như thế nhỉ.

Lương Thú từ xa đã nhìn thấy người chạy về phía mình, cũng rất bất ngờ: “Có chuyện gì thế?”

“Đại ca lại đánh ta.”

Lương Thú kéo lòng bàn tay y ra nhìn nửa ngày: “Không có việc gì chứ, đánh vào chỗ nào?”

Liễu Huyền An bình tĩnh rút tay về: “Đánh vào tay, hết sưng rồi.” Nhưng ta đã chạy nhanh lắm rồi đấy.

Không đỏ cũng không còn sưng, nhưng Lương Thú rất phối hợp xoa xoa ấn ấn, cố nhịn không cười: “Nói ta nghe, ngươi lại làm sai chuyện gì?”

“Ta không làm sai gì hết.” Liễu Huyền An nói, “Ta chỉ phân tích về thân thế Phượng Tiểu Kim, kết quả đại ca liền đánh ta.”

Đúng là không hề nói lý!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.