Thời gian dần trôi qua, thời tiết cũng dần ấm lên từng ngày, sự xuất hiện của Đinh Nguyệt Hoa quả thật đã mang đến hy vọng cho Triển Chiêu, cô hoàn toàn tiếp quản công việc của Công Tôn Sách, hầu như lúc nào cô cũng ở bên cạnh Triển Chiêu.
Nhưng mà, một ngọn đèn dầu sắp khô cạn thì còn có thể cháy được bao lâu? Cơ thể của hắn vẫn đang suy yếu, chuyển biến xấu từng ngày.
Hắn biết, Đinh Nguyệt Hoa cũng biết, nhưng bọn họ dường như đã có giao ước nào đó, không nói, không nhắc, không nghĩ.
Phải chăng chỉ cần cứ mãi vờ như không biết thế kia thì phút li biệt sẽ không đến?
Sau vài cơn gió xuân, cuối cùng trời cũng đổ mưa, hạt mưa rơi lộp bà lộp bộp tưới nhuần nhân gian vạn vật, vào lúc này, tất cả mọi thứ đều hồi sinh, sinh trưởng mãnh liệt.
Những đóa Hồng trong sân cũng hứng lấy cơn mưa xuân này mà tỏa hương thoang thoảng.
Đinh Nguyệt Hoa vội vàng cắt vài cành đưa cho Triển Chiêu xem mà cứ như đang dâng một vật quý: “Mau ngửi đi, thơm không?”
Triển Chiêu tựa lưng vào đầu giường, chỉ thấy hạt mưa vẫn còn đọng lại trên đóa Hồng kia, đỏ thắm kiêu sa, hắn cúi đầu ngửi, cười nói: “Thơm, quả thật rất thơm.”
Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn thích, bản thân cũng cao hứng, vội vàng tìm một bình hoa cắm vào, rồi đặt nó lên đầu giường của hắn, cô vừa làm vừa ngâm nga một khúc ca nào đó, trông rất ung dung.
Bỗng nhiên, cô nhớ tới điều gì đấy, nhìn Triển Chiêu cười đầy ẩn ý: “Hôm nay ta giúp chàng dọn dẹp phòng đã tìm được một thứ rất hay, chàng đoán xem là cái gì?”
Triển Chiêu cười nói: “Trước kia nàng cất giữ không ít đồ hay ho ở đây, thực sự là đoán không ra được lần này nàng lại tìm thấy thứ gì.”
Đinh Nguyệt Hoa đảo mắt, cười tinh quái: “Ta biết ngay chàng sẽ đoán không ra mà.
Vậy thì chàng nhắm mắt lại trước đã, ta sẽ cho chàng xem.”
Triển Chiêu bật cười: “Rốt cuộc là cái gì? Sao lại bí ẩn như vậy hả?”
Đinh Nguyệt Hoa cười tủm tỉm, giúp hắn buông rèm giường xuống: “Chàng chính là Nam hiệp, nói phải giữ lời, không được nhìn lén đấy!”
Triển Chiêu đành phải cười nói: “Được rồi, ta không nhìn.” Sau đó chỉ nghe tiếng thấy bước chân, hẳn là nàng chạy ra khỏi phòng rồi.
Triển Chiêu không khỏi lắc đầu cười thầm.
Tuy trong phòng đã yên tĩnh, nhưng hương hoa Hồng vẫn nồng nàn, hương thơm ngào ngạt khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Đột nhiên, có người rón ra rón rén đi vào, Triển Chiêu đã sớm nghe ra là tiếng bước chân của Đinh Nguyệt Hoa, cười nói: “Mang đến đây rồi à.”
Chỉ nghe giọng điệu vui vẻ của Đinh Nguyệt Hoa truyền đến: “Ừm, được rồi, chàng từ từ vén rèm lên đi, đừng để bị dọa đấy.”
Triển Chiêu biết cô tinh nghịch, không biết lại dùng thứ gì để làm mình vui vẻ, bèn phối hợp hơn nữa, vươn tay vén chầm chậm cái rèm trước mặt.
Nhất thời chỉ cảm thấy trước mắt sáng lên, chỉ trông thấy Đinh Nguyệt Hoa mặc một chiếc váy cưới đỏ thắm thướt tha duyên dáng đứng trước mặt hắn.
Cô mỉm cười xoay người một vòng, càng thêm tiên tư ngọc sắc(1): “Thế nào? Trông có đẹp không?”
Triển Chiêu khẽ thở phào: “Nàng dọa ta thật rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi, cô bước vài bước tới trước mặt hắn, có chút giận dỗi nói: “Gì hả? Dù có không đẹp thì chàng cũng không thể nói trắng ra như vậy chứ?!”
Triển Chiêu nhịn cười, đưa tay quệt nhẹ cái chóp mũi của cô: “Ta nói, ta tưởng là tiên nữ của thiên cung tới hạ giới rồi, vì vậy ta mới bị dọa.”
Đinh Nguyệt Hoa cười khì, nói: “Đây là váy cưới mà ta đã làm trước đây sao?”
Triển Chiêu nhẹ gật đầu: “Ừ.”
Ngày trước, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, tiếc là bọn họ vẫn chưa kịp bái đường thành thân thì Đinh Nguyệt Hoa đã bị trọng thương, mất hết trí nhớ, chếc váy cưới đỏ thắm này đã được xếp gọn cất lên giá, không ngờ sẽ bị cô lục ra.
Triển Chiêu thấy cô chỉ buộc tóc lên, giữa tóc chỉ dùng thêm một dải lụa mỏng để điểm xuyết, chắc hẳn là vội vã nên cô chưa kịp trang điểm.
Hắn nhìn lướt qua xung quanh, thấy ngay mấy đóa Hồng trên đầu giường, hắn vươn tay ra bẻ một đóa rồi cài vào mái tóc của cô.
Quả nhiên hoa tôn người, người tôn hoa, càng thêm kiều diễm làm rung động lòng người.
Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng cười nói: “Môi cười thiếp hỏi tình lang, hoa kia hay thiếp, theo chàng đẹp hơn?(2)”
Triển Chiêu cố ý làm ra vẻ khó lựa chọn: “Ờ thì… cái này…”
Đinh Nguyệt Hoa nhếch mép mười, ngồi xuống bên cạnh, tay làm động tác cù hắn: “Nói hay không?”
Triển Chiêu làm ra vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt: “Nàng có hơi coi nhẹ ta quá rồi, ta không có sợ cái này.
Theo ta cảm thấy thì… tất nhiên… vẫn là Nguyệt Hoa đẹp nhất.”
Đinh Nguyệt Hoa cũng không nhịn được nữa, cô bật cười: “Xem như là chàng có hiểu biết.”
Triển Chiêu đang còn muốn trêu chọc cô nhưng chỉ cảm thấy đan điền đau nhức, khiến cho hắn phải biến sắc, không nói nên lời.
Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng đỡ hắn, đặt tay ở sau lưng hắn chậm rãi truyền chân khí vào, giúp hắn điều tiết nội tức.
Một lúc lâu, cơn đau dữ dội kia mới dần dần dịu đi.
Sắc mặt của Triển Chiêu cũng đã tái nhợt, mồ hôi lạnh vã ra đầm đìa.
Đinh Nguyệt Hoa đỡ hắn nằm xuống, bưng nước ấm cho hắn uống: “Thế nào? Tốt hơn hết để ta mời tiên sinh đến đây.”
Triển Chiêu yếu ớt lắc đầu, cố gượng cười: “Không sao, dù sao cũng đừng kinh động tới tiên sinh, nếu không tiên sinh lại càm ràm cả buổi.”
Lòng Đinh Nguyệt Hoa thấy nhói đau, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Bệnh nhân như chàng thật khó hầu hạ, nếu ta là tiên sinh, khi ta sắc thuốc nhất định phải cho thêm nửa bát vào cho chàng uống.”
Triển Chiêu đưa tay quệt nhẹ cái mũi của cô: “Tiên sinh chẳng lòng dạ nhỏ nhen như nàng đâu.”
“Hừm, chàng nói ta lòng dạ nhỏ nhen, ta giận rồi!” Đinh Nguyệt Hoa ngoài miệng nói như thế, nhưng vẻ mặt lại dịu dàng, nào có tí giận dữ.
Triển Chiêu cũng vội vàng cười nói: “Triển Chiêu không dám, vẫn là xin Nguyệt Hoa tha thứ cho cái miệng nói bậy của Triển Chiêu.
Phải rồi, nàng vừa mới giúp ta điều tức, chắc chắn đã dùng chân khí, mau điều tức một chút đi.”
Đinh Nguyệt Hoa cười nói: “Ta nào có vô dụng thế chứ.
Chàng nghỉ ngơi một lát, chớ có nghĩ nhiều.” Làm sao cô có thể cam lòng rời khỏi hắn, cô chỉ mong mỗi một khắc, mỗi một giờ đều được ở bên cạnh hắn.
Triển Chiêu vâng lời nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một lúc mới cảm thấy khá hơn một chút, khi mở mắt ra, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của Đinh Nguyệt Hoa, hắn lập tức cười an ủi: “Không sao, sau một lúc thì tốt hơn nhiều rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu cười, nhưng đáy lòng lại càng thêm sợ hãi, số lần đau nhức đan điền của Triển Chiêu càng ngày càng nhiều, khoảng cách thời gian mỗi cơn đau cũng càng ngày càng ngắn.
Triển Chiêu lại chẳng thèm quan tâm, hắn đưa tay vuốt ve mái tóc của cô: “Mấy ngày nay nàng luôn bận bịu săn sóc cho ta, sức khỏe của bản thân thế nào rồi? Có còn đau đầu không?”
Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu: “Khá hơn nhiều rồi.
Bạch Ngọc Đường còn nói chàng là linh đan diệu dược của ta.”
Cô không dám bệnh, cũng không thể bệnh, cô chính là niềm hy vọng để hắn tiếp tục chống chọi, vì vậy dù thế nào đi nữa cô cũng phải khỏe mạnh.
Cho nên, cô đã rất nỗ lực phối hợp trị liệu với Công Tôn tiên sinh, tất nhiên cũng có chút hiệu quả, rõ ràng là tốt hơn rất nhiều.
Triển Chiêu lắc đầu cười, có lẽ thế, nhưng mà hắn có thể ở cùng cô bao lâu đây?
Đinh Nguyệt Hoa đột nhiên thở dài: “Mặc dù gần đây ta không bị đau đầu, nhưng ta cảm thấy có chút nhàm chán đó.”
Triển Chiêu cũng gật đầu: “Gần đây nàng luôn ở bên ta, cũng nên ra ngoài đi loanh quanh.
Hay là ta nói Bạch huynh đi cùng nàng ra ngoài.”
“Ta không muốn đi ra ngoài đâu, khắp nơi đều ồn ào.
Chi bằng…” Cô vừa nói vừa tiến đến trước mặt của Triển Chiêu, cười tinh ranh, “Chi bằng, chúng ta thành thân đi?”
Triển Chiêu hoảng hốt: “Nguyệt Hoa, đây không phải là trò đùa trẻ con? Chớ được ăn nói hồ đồ.” Nguyệt Hoa có thể trở về bên cạnh hắn, hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi, nhưng còn thành thân? Dù sao thì việc này cũng không thể.
Hắn ngày một yếu đi, chỉ e sẽ không thể chống chọi được bao lâu nữa, nếu như thành thân, sau này cô phải làm thế nào?
“Ta đã cân nhắc cẩn thận mới đưa ra quyết định này, chẳng phải là trò đùa trẻ con đâu.
Lẽ nào, lẽ nào chàng ghét bỏ ta vì không nhớ được những chuyện của quá khứ ư?” Đinh Nguyệt Hoa cố nhịn cười mà tỏ ra vẻ tủi thân.
Triển Chiêu chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, hắn cựa mình ngồi dậy, nhưng rốt cuộc vẫn là không thể: “Nguyệt Hoa! Nàng biết tháng ngày của ta…”
“Ta biết!” Đinh Nguyệt Hoa ngắt lời hắn.
“Ta chỉ biết, ta nhất định phải thành thân với chàng cho bằng được, bởi vì đấy là chàng nợ ta.
Đừng nghĩ ta mất trí nhớ, thứ gì cũng không nhớ được thì chàng có thể quỵt nợ, váy cưới này có thể làm chứng, đại nhân, tiên sinh cũng có thể làm chứng, Triển Chiêu chàng nhất định phải lấy Đinh Nguyệt Hoa ta, đúng vậy không? Trừ phi chàng chính là muốn lừa dối mới từ chối lấy ta!”
“Không phải…” Triển Chiêu do dự không biết phải nói gì với cô, cuối cùng hắn hạ quyết tâm nói: “Triển Chiêu thành tâm thành ý, chỉ là… có thể đợi ta khỏe hơn không? Đến lúc đấy ta nhất định sẽ dùng kiệu tám người khiêng thật hoành tráng đến cửa lấy nàng, nhất định phải nói cho khắp thiên hạ, Triển Chiêu chỉ có duy nhất Đinh Nguyệt Hoa nàng trong lòng!”
“Không!” Đinh Nguyệt Hoa cũng dứt khoát, “Ta không muốn đợi, cũng không chịu đợi, ta chỉ muốn lấy chàng ngay bây giờ, không thể chờ thêm một thời một khắc nào nữa!”
“Nguyệt Hoa à!” Triển Chiêu còn muốn thuyết phục cô, nhưng cô đã ôm chầm lấy hắn, áp mặt vào ngực hắn.
Trống ngực của hắn ngày càng mong manh, cứ như sinh mệnh của hắn không biết khi nào sẽ biến mất ở trước mắt cô, làm sao cô có thể chờ đợi: “Ta không chờ được nữa, ta chỉ muốn mặc chiếc váy cưới này thật sớm.
Triển Chiêu, chàng là đồ tồi, chỉ mỗi yêu cầu này cũng không đáp ứng ta, vậy mà còn dám nói muốn bảo vệ ta suốt đời?”
Trong lòng Triển Chiêu đau xót, chỉ nghe cô vẫn còn đang làu bàu: “Ta không quan tâm, ta không sợ bất cứ điều gì, ta…” Cô bắt đầu ấm a ấm ứ, như thể có trăm câu vạn chữ cũng không thể nói rõ được hết cảm xúc trong lòng.
Cô chỉ có một cảm giác, cô sắp mất hắn rồi.
Cô lặng lẽ khóc, cũng không muốn ngẩng đầu lên, nước mắt cô đã ướt đẫm quần áo chắn, dường như từng giọt nước mắt cũng đã đổ vào cõi lòng của hắn.
Triển Chiêu thở dài một hơi, hắn ngẩng đầu, hồi tâm tĩnh trí, sau đó hạ giọng cười nói: “Đồ ngốc, nếu nàng không đứng lên, váy cưới này sẽ bị nhàu mất, ngày mai bái đường sẽ phải mặc thế nào đây?”
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Triển Chiêu cười nói: “Giúp ta ngồi dậy trước.”
Đinh Nguyệt Hoa vội vàng đỡ hắn ngồi dậy, Triển Chiêu cười nhẹ, nắm tay cô: “Ngốc ạ, chuyện này làm sao có thể để nàng nói.” Hắn cố tình cất cao giọng, “Tại hạ Triển Chiêu chẳng có của cải gì nên hồn, nhưng lại ngưỡng mộ vẻ đẹp vô song của Đinh cô nương, còn hi vọng Đinh cô nương không chê Triển Chiêu thấp hèn, hạ cố mà gả cho Triển mỗ.
Cả đời này của Triển mỗ nhất định sẽ bảo vệ Nguyệt Hoa một đời bình an, hạnh phúc.”
Đinh Nguyệt Hoa lại ngoảnh mặt đi không nhìn hắn, còn nói: “Ta không muốn.”
Triển Chiêu sửng sốt, nhưng sau đó cười đắc ý: “Không biết Đinh cô nương còn có yêu cầu gì mới chịu bằng lòng ưng thuận, chỉ cần là việc Triển Chiêu có thể làm, chắc chắn sẽ dốc toàn lực làm cho bằng được.”
Đinh Nguyệt Hoa rốt cuộc nhịn không được nữa liền bật cười: “Một đời sao có thể đủ? Ta muốn phải là đời đời kiếp kiếp!”
Triển Chiêu gật đầu cười: “Hết thảy Triển Chiêu đều nghe theo căn dặn của nương tử.” Hắn choàng tay ôm chặt Đinh Nguyệt Hoa vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc của cô, mái tóc cô phảng phất hương hoa Hồng thơm ngát.
Nguyệt Hoa, ta sẽ nỗ lực sống tiếp, dù cho thêm một ngày nữa, thêm một canh giờ nữa, ta đều sẽ sống tiếp vì nàng.
(Hết chương 12)(1) Tiên tư ngọc sắc – 仙姿玉色: Dung mạo như tiên, khí chất như ngọc.
Ý miêu tả người con gái có phong thái, dung mạo rất đẹp.
(2) Một câu trong bài thơ “Bồ tát man” của Trương Tiên.
Nguyên văn: Hàm tiếu vấn đàn lang, hoa cường thiếp mạo cường? -含笑问檀郎,花强妾貌强?.