Gió Mang Theo Chàng Cùng Hồi Ức

Chương 2





Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, cô chẳng biết tại sao mình lại cảm thấy hơi buồn, cũng chẳng biết chúng đến từ đâu, phải chăng chỉ vì tên Triển Chiêu này trông quá hốc hác thôi? Nhưng mà, ngũ ca sắp đặt như vậy là có ý gì?
Bạch Ngọc Đường nhận thấy được cô đang nghi ngờ, nhanh chóng giải thích: “Tên Triển Chiêu này nổi danh cứng đầu, cố chấp, một khi chuyện đã quyết định, e là chẳng một ai có thể lung lạc được hắn.

Ta thấy hắn sống cả đời như vậy cũng không phải là cách, ta nghĩ muội khá giống với vị cố nhân kia của hắn, nếu như muội chịu khuyên hắn vài câu thì chắc cũng có thể giúp được hắn.

Nhưng nếu muội không muốn, ngũ ca cũng không ép buộc muội.”
Lúc này Đinh Nguyệt Hoa mới có chút yên tâm: “Hắn là bằng hữu của ngũ ca, ta đương nhiên sẽ tận lực giúp đỡ, ngũ ca cứ yên tâm.”
Bạch Ngọc Đường mừng rỡ: “Ta biết muội tử có tấm lòng hảo tâm mà.”
“Nhưng vị cố nhân đó của hắn là ai? Tại sao họ lại li tán?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Đinh Nguyệt Hoa, nhất thời ngàn lời muốn nói lại không biết nên nói từ đâu, một lúc lâu sau mới thở dài: “Đấy là vị hôn thê của hắn.”
Đinh Nguyệt Hoa sững sờ, đang định hỏi tường tận thì lại thoáng thấy Triển Chiêu đi tìm nước quay về, cho nên cũng không tiện để hỏi thêm.

Cả ba người tiếp tục du ngoạn trong thành Khai Phong, có điều suốt cả chặng đường Triển Chiêu toàn im lặng, không hề lên tiếng, chỉ nghe mỗi tiếng của Bạch Ngọc Đường đang hết sức phấn khởi.

Đinh Nguyệt Hoa bất đắc dĩ phải thỉnh thoảng phụ họa cho hắn một hai tiếng.

Du ngoạn kiểu này, Đinh Nguyệt Hoa cảm thấy chẳng thoải mái gì.
Vốn tưởng rằng, cô chỉ cần tìm cơ hội khuyên Triển Chiêu vài câu theo lời chỉ dẫn của Bạch Ngọc Đường là có thể kết thúc sớm “chuyến đi ba người” chẳng ra làm sao này.
Ai biết được, lúc này đầu của cô lại bắt đầu đau, ngay cả ánh nắng ấm áp cũng thấy cực kì chói mắt.

Cô sợ sẽ cuốn mất sạch sự hăng hái của Bạch Ngọc Đường, bèn cố tỏ ra vui vẻ, thản nhiên như không có chuyện gì, nhưng mà bất giác giữa trán lại toát mồ hôi lạnh.
Bỗng nhiên, Triển Chiêu, người bên cạnh từ nãy đến giờ không hề lên tiếng, vội đỡ cô: “Cô… cô làm sao vậy?” Lời nói chất đầy sự quan tâm.
Đinh Nguyệt Hoa có hơi xấu hổ, cô đẩy mạnh hắn ra, cố tự mình đứng dậy, gắng gượng cười nói: “Đa tạ Triển đại nhân đã quan tâm, tôi không sao, chắc là chiều nay đi nhiều nơi quá nên cảm thấy hơi mệt.”
Bấy giờ Bạch Ngọc Đường mới phát hiện cô không ổn, vội vàng đỡ cô: “Này, đầu lại đau nữa à?”
Rốt cuộc Đinh Nguyệt Hoa cũng không chịu được nữa, cô nhẹ nhàng gật đầu.

Vừa mới buông lỏng tinh thần thì liền cảm thấy cả người choáng váng, hoa mắt chóng mặt cùng cực, cảm giác tối om quen thuộc kia lại đến chiếm lấy cô.
“Bạch huynh, mau đưa Nguyệt Hoa về, ta đi tìm tiên sinh!”
Hắn gọi mình là gì? Đinh Nguyệt Hoa có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, nhưng ý thức của cô dần dần trở nên mơ hồ, ấn tượng duy nhất có được chính là cặp mắt tràn đầy sự sốt ruột cùng lo lắng kia của Triển Chiêu.
Ngươi và ta chưa bao giờ biết nhau, vì cái gì ngươi lại quan tâm ta đến vậy? Đây là suy nghĩ cuối cùng của Đinh Nguyệt Hoa.
– – – – –
“Đinh cô nương, Đinh cô nương, cô tỉnh rồi?”
Đinh Nguyệt Hoa có chút hoang mang, xung quanh đều là khung cảnh lạ lẫm, nhìn cụ già quắc thước trước mặt tuy xa lạ nhưng lại khiến cô cảm thấy yên tâm đến khó hiểu.

Cô gật đầu, cựa mình muốn ngồi dậy trước, ông vội vàng đỡ cô: “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, cô nương mới tỉnh lại cơ thể còn rất yếu.”
Thấy ông lo lắng, Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng giải thích: “Không sao đâu, đây là bệnh cũ của tôi.


Năm ngoái tôi không cẩn thận để ngã ngựa, sau đó thì sinh ra bệnh này.”
Ông sững sờ, kinh ngạc nhìn cô: “Ngã ngựa? Cô nương…”
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu, hơi xấu hổ: “Chắc là lúc đấy vết thương hơi nặng, tôi thực sự không nghĩ sẽ bị thương nặng đến vậy, còn khiến người nhà sợ hãi.” Cô thản nhiên cười nói, “Còn chưa biết xưng hô với tiên sinh thế nào, có phải tiên sinh là đại phu mà ngũ ca tôi mời đến? Hắn lại đi đâu rồi?”
Cụ già lúc này mới phản ứng, ông đang mở miệng định nói gì đó thì lại nghe thấy tiếng của Bạch Ngọc Đường vang lên: “Nha đầu này, đau mà không chịu mở miệng nói, ngươi có muốn hù chết bọn ta không hả?”
Đinh Nguyệt Hoa cười ngượng ngùng, đang định trả lời thì lại phát hiện tên Triển Chiêu kia không biết từ khi nào cũng đã bước vào cửa và đang ngây người nhìn cô.

Cô hơi kinh ngạc: Người này còn chưa chịu rời đi?
Bạch Ngọc Đường cười nói: “Quên nói với muội,” Hắn nhìn cụ già kia, hạ giọng nói: “Vị này chính là Công Tôn tiên sinh của Khai Phong phủ, đồng thời cũng là danh y đấy, còn nữa nhé, hiện tại chúng ta đang ở Khai Phong phủ.”
Đinh Nguyệt Hoa hơi sửng sốt, cũng không quan tâm được nhiều: “Khai Phong phủ? Sao lại về Khai Phong phủ thế?”
Công Tôn tiên sinh cười nói: “Đột nhiên cô nương ngất đi, Triển… Triển hộ vệ với Bạch đại hiệp đã đưa cô nương đến Khai Phong phủ.”
Bạch Ngọc Đường cũng cười nói: “Đúng đấy, cũng may có Triển Chiêu ở đó, nếu không thì ta thực sự bị ngươi hù chết rồi.”
Đinh Nguyệt Hoa nghe vậy, nhanh chóng quay sang nói với Triển Chiêu: “Đa tạ Triển đại nhân.”
“Đừng trước tạ ơn, sau cũng tạ ơn nữa, Nguyệt nha đầu, bây giờ muội cảm thấy thế nào?” Bạch Ngọc Đường cười nói.
Đinh Nguyệt Hoa gật đầu: “Ta không sao, chúng ta cũng đừng quấy rầy người khác nữa, mau chóng quay lại quán trọ đi.”
Bạch Ngọc Đường cân nhắc một thoáng rồi nói: “Cũng được, chỗ này kẻ đến người đi, thật lộn xộn, không thích hợp cho muội tĩnh dưỡng.

Có điều, quán trọ kia cũng không tốt, thật bất tiện.

Đúng rồi…” Hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại Triển Chiêu đang trầm mặc: “Ta nhớ ngươi có một ngôi nhà ở gần đây, có thể cho ta mượn lại vài ngày chứ?”
Đinh Nguyệt Hoa vô cùng khó xử, vội vàng ngăn cản: “Ngũ ca, chúng ta trở lại quán trọ đi, đừng gây thêm phiền toái cho người khác.”
“Phiền toái cái gì chứ?! Phiền toái lớn nhất là bây giờ muội phải mau chóng tĩnh dưỡng bản thân cho thật tốt.”
Công Tôn Sách ở bên cạnh cũng phụ họa: “Như thế là tốt nhất, ở đấy yên tĩnh, thích hợp nhất để Đinh cô nương dưỡng bệnh, hơn nữa nó ở ngay sau Khai Phong phủ, tôi qua lại giữa hai nơi cũng tiện hơn một chút.”
Lúc này Triển Chiêu cứ như mới từ trong mảnh ký ức nào đấy bừng tỉnh dậy: “Được, tôi lập tức đi chuẩn bị một chút.”

Bạch Ngọc Đường cười nói: “Chuẩn bị gì nữa, chúng ta đưa Nguyệt Hoa đến đấy là được rồi.” Hắn vừa nói vừa đứng dậy, dặn dò: “Triển Chiêu, ngươi đưa muội ấy đến đó trước, ta sẽ đến gặp Bao đại nhân chào một tiếng.” Lời còn chưa dứt hắn đã bước ra khỏi cửa.
“Ngũ ca!” Đinh Nguyệt Hoa vội vàng kêu lên nhưng cũng không thể ngăn kịp Bạch Ngọc Đường, khinh công của hắn quá tốt, chưa gì đã phóng ra khỏi sân.
Công Tôn Sách cười nói: “Bạch Ngũ đại hiệp luôn hấp tấp như vậy.

Triển hộ vệ, cậu đưa Đinh cô nương đi trước, giờ tôi đi bốc thuốc, lát nữa sẽ qua ngay.”
Nói xong, người này cũng rời đi.

Đinh Nguyệt Hoa cũng không có tí biện pháp nào giữ ông lại, chỉ có thể đưa mắt nhìn chăm chắm vào bóng lưng của ông dần biến mất ở ngoài cửa.

Hết cách rồi, cô không khỏi cảm thấy buồn, thậm chí là có chút mất mát.
Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, cũng chẳng có chuyện gì.

Cô cũng không phải kiểu người kệch cỡm, nếu chuyện đã như vậy rồi, trước hết cô nên nghe theo sự sắp xếp của Bạch Ngọc Đường, vì thế cô cố gắng đứng dậy.
Triển Chiêu tiến lên một bước như thể đang muốn giúp cô một tay, rồi lại dừng lại giữa chừng.
Đinh Nguyệt Hoa thấy hắn như thế, trong lòng cũng có chút không đành, cười nói: “Tôi có thể tự mình đứng dậy, không sao đâu, nếu tôi cần huynh giúp, tôi sẽ nói.”
Cũng may, sau nửa ngày nghỉ ngơi, tình trạng của cô cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Mặc dù đôi chân của cô có chút không vững, nhưng vẫn có thể tự mình rời khỏi giường: “Còn phiền Triển đại nhân đi trước dẫn đường.”
(Hết chương 2).



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.