Vừa lúc có nắng, Đinh Nguyệt Hoa không khỏi bồi hồi mà đi đi lại lại dưới tán cây Hải Đường.
Hóa ra từ cổng sân đến gốc cây Hải Đường là hai mươi bảy bước, từ gốc cây đến cửa phòng của Triển Chiêu là mười bước, từ cửa phòng của Triển Chiêu đến phòng mình là chín bước, thì ra lại gần như vậy à! Cô nhìn lên, thấy cửa sân vẫn bị khóa chặt.
Sao vẫn còn chưa quay về nhỉ?
Cô không khỏi lo lắng, nhưng lập tức bật cười tự an ủi chính mình: “Đinh Nguyệt Hoa, ngươi làm sao vậy? Việc ở phủ nhiều như thế, làm sao có thể thoáng một cái đã bàn giao hết, hiển nhiên cần phải mất một chút thời gian.”
Khi nghĩ tới đây cô cảm thấy bản thân mình có chút nực cười.
Cô đứng dưới tán cây Hải Đường ngẩng đầu nhìn lên, chỉ trông thấy ánh mặt trời xuyên qua đám hoa, rồi gieo mình xuống sân, nó ấm áp như đôi mắt của hắn vậy.
Cô đưa tay lên, ánh mặt trời lại xuyên qua kẽ tay của cô, mở rộng bàn tay, khắp tay đầy ắp ánh nắng, nắm chặt bàn tay, chẳng thể nắm lấy được gì.
Cô thấy hơi mệt, bèn ngồi xuống thềm đá trước cửa.
Đột nhiên trời nổi gió, hoa Hải Đường lìa cành, cánh hoa rơi lả tả theo làn gió mát, tựa như một trận tuyết lớn bay tới tấp ở khoảng sân.
Đinh Nguyệt Hoa bỗng cảm thấy vô cùng mất mát, cô cũng đâu phải là người đa cảm, nhưng lúc này không hiểu sao cô lại đa cảm đến vậy, như thể những thứ quý báu nhất của cô đang dần dần rời xa cô, cũng giống như những bông hoa kia, lúc nó nở rộ đến cùng cực, cũng là lúc nó phải kết thúc.
Cô đưa tay ra, một cánh hoa rơi đúng vào lòng bàn tay của cô, cánh hoa nhỏ nhắn hình trái tim lẳng lặng nằm trong tay cô.
Cô cứ cầm nó như thế mà thầm nghĩ: Có phải hơi thở mùa xuân sẽ vĩnh viễn nằm trong lòng bàn tay của mình không?
Dì Triệu không nhìn thấy tâm tư của cô, bà gọi: “Đinh cô nương, gió lên rồi, cô nương mới khỏe lại, vẫn nên vào nhà đi!”
“Không sao đâu, tôi thích ở đây.” Cô che giấu nỗi buồn của mình, cầm cánh hoa kia hạ giọng đáp.
Đột nhiên, cánh cổng được gõ nhẹ hai lần, Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc, cô vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa: “Triển Chiêu, huynh…” Nhưng người trước mặt lại là Mã Hán, một hộ vệ ở Khai Phong.
Trong nửa tháng qua, hắn cũng từng theo Công Tôn Sách đến đây, vì vậy Đinh Nguyệt Hoa cũng biết hắn.
Đinh Nguyệt Hoa hơi khó hiểu, nhưng vẫn thi lễ nói: “Mã đại nhân.”
Mã Hán dường như có điều gì đó muốn nói nhưng rồi lại thôi, tựa hồ đang tìm một lời thích hợp nhưng lại không biết nên giải thích với cô như thế nào.
Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt: “Mã đại nhân, đã xảy ra chuyện gì sao? Có phải Triển Chiêu… Triển Chiêu xảy ra chuyện rồi?” Cô chỉ cảm thấy máu toàn thân dồn hết lên đỉnh đầu.
Triển Chiêu xảy ra chuyện rồi, cho nên chàng ấy mới không quay lại!
“Không, không, Đinh cô nương, cô đừng lo lắng.” Mã Hán thấy sắc mặt của cô trở nên tái nhợt thì vội vàng giải thích, “Không phải Triển đại nhân xảy ra chuyện, là… là…”
“Là cái gì mau nói đi chứ, cậu muốn bọn ta lo chết à!” Dì Triệu chạy đến đỡ Đinh Nguyệt Hoa, cũng lo lắng hỏi Mã Hán.
Mã Hán cân nhắc đi cân nhắc lại cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Triển đại nhân bảo tôi nói với Đinh cô nương, cô nương không cần chờ huynh ấy nữa, huynh ấy nói… huynh ấy sẽ không đi Giang Nam…”
“Anh nói gì?” Đinh Nguyệt Hoa không thể tin vào tai mình, lời thủ thỉ đêm qua của hắn vẫn còn ở bên tai cô, ấy thế mà chỉ qua có một đêm đã biến thành như vậy.
“Tôi không tin, tôi đi tìm Triển Chiêu!” Lời còn chưa dứt, cô đã đẩy dì Triệu ra chạy thẳng về phía Khai Phong phủ.
“Đinh cô nương…” Mã Hán hét lên ở phía sau như thể muốn giữ cô lại, nhưng có cách nào ngăn được cô chứ? Hắn chỉ có thể nhìn cô biến mất ở góc phố: “Trời ơi, chuyện này nên làm thế nào bây giờ đây! Thiên hạ đại loạn rồi!” Mã Hán chỉ có thể than van, hắn có chút tức giận mà đấm vào tường một cái, tay hắn rất đau nhưng so với nỗi đau trong lòng nó còn kém xa.
Hắn không biết bản thân là giận bọn người Vương Triều nhất quyết muốn hắn tới đây nói ra điều này, hay là tiếc cho một người nọ đang đau lòng và bất đắc dĩ.
– – – – –
Đinh Nguyệt Hoa chạy vội suốt dọc đường, cô không biết tại sao lại có biến cố thế này, cô chỉ muốn tìm Triển Chiêu để hỏi cho ra lẽ.
Vừa ngoặt sang góc phố cô đã trông thấy bóng dáng quen thuộc đang bước đi ở phía trước: “Triển Chiêu!” Cô hét lên.
Hắn đứng lại, nhưng không ngoảnh lại.
Đinh Nguyệt Hoa hít một hơi thật sâu, định tâm lại rồi đi tới trước mặt hắn, cô nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Chàng nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Triển Chiêu lẳng lặng nhìn cô, không có trả lời, chỉ ngoảnh mặt nhìn Trương Long, Triệu Hổ – hai người đi theo hắn, dặn dò: “Hai người đi trước đi, tôi sẽ theo sau.”
“Triển đại nhân…”
“Đi đi, tôi có vài lời muốn nói với… Đinh cô nương.”
Đinh Nguyệt Hoa kinh ngạc: “Chàng gọi ta là gì? Đinh cô nương?”
Triển Chiêu khẽ cắn chặt răng, lại không nói gì.
Hai người Trương Triệu thấy như thế thì không khỏi rùng mình, nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hai người đứng đối mặt nhau.
Gió, lướt qua bên người, cuốn bay tà áo của Triển Chiêu, cũng thổi bay mái tóc dài của Đinh Nguyệt Hoa.
Nhưng, gió chưa từng ở lại vì bất cứ ai cả, sau cùng vẫn là tiêu tán trong con ngõ.
Đinh Nguyệt Hoa cắn răng, cuối cùng hỏi: “Chàng có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra hay không, chỉ sau có một đêm, làm thế nào lại có một sự thay đổi lớn đến như vậy, cho ta một lý do, được chứ?”
Triển Chiêu hạ mắt xuống, hạ giọng nói: “Được, tôi nói thật cho cô nương biết.
Đêm qua đều là Triển Chiêu nhất thời ý loạn tình mê, đã nhầm cô nương… nhầm cô nương là người không thể quên trong tim của Triển Chiêu, đây đều là lỗi của Triển Chiêu…”
“Chàng… chàng nói lại lần nữa!” Sắc mặt của Đinh Nguyệt Hoa lập tức trở nên trắng bệch.
Triển Chiêu ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của cô, hạ giọng nhưng không chút do dự: “Đêm hôm qua là Triển Chiêu hồ đồ, đã coi cô nương như là nàng ấy.
Hôm nay tôi mới biết được nàng ấy mới là người không thể thiếu trong trái tim của Triển Chiêu.
Chỉ vậy thôi!”
“Bốp”, một tiếng rất đanh, Đinh Nguyệt Hoa đã cho Triển Chiêu một cái tát thật mạnh.
Với võ công của Triển Chiêu lẽ ra phải tránh nó một cách dễ dàng, nhưng hắn lại đứng yên ở đấy, không né không tránh, sau khi nhận lấy cái tát kia, hắn như khẽ mỉm cười, vẫn lặng lẽ nhìn cô như trước.
Máu theo khóe miệng chảy dọc xuống, nhìn thấy mà đau lòng.
Ánh mắt của Đinh Nguyệt Hoa nhòa đi vì nước mắt, nhưng cô cố nén không để nó rơi xuống: “Ngươi đã không thể quên được cô ấy, tại sao còn muốn tới trêu chọc ta?”
Triển Chiêu ảm đạm cười: “Chỉ trách cô nương trông quá giống nàng ấy, Triển Chiêu nhất thời khó kìm lòng nổi mà thôi.”
“Ngươi!” Đinh Nguyệt Hoa nâng tay lên lại muốn tát hắn, nhưng mà Triển Chiêu vẫn giữ nguyên tư thế kia, không một chút mảy may ý định né tránh.
Đinh Nguyệt Hoa cũng chẳng tát nữa, hạ giọng quát: “Ngươi cút ngay, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa, vĩnh viễn!”
Dường như Triển Chiêu mỉm cười, hắn không nói nữa, hắn nắm chặt Cự Khuyết trong tay, từ từ bước qua người cô.
Hắn đi rất chậm, cũng không dám quay đầu lại, chỉ nghe tiếng gió lướt qua bên tai, giống như có ai đó đang khóc thầm.
Nguyệt Hoa, là nàng đang khóc ư? Ta xin lỗi, sau cùng ta vẫn là làm tổn thương nàng.
Xin lỗi, ta thực sự xin lỗi.
Tạm biệt, Nguyệt Hoa, con đường sau này, nàng phải tự đi một mình, xin nàng nhất định phải hạnh phúc, được chứ?
Đinh Nguyệt Hoa thấy Triển Chiêu chầm chậm rời đi mà không hề ngoảnh đầu nhìn lại, cô chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cơn đau đầu đã lâu không phát tác kia lại bắt đầu đau, nó chỉ khiến cô cảm thấy đau khổ tột cùng, thế nhưng điều này bì sao được với nỗi chua xót trong tim?
Chợt có người ôm chầm lấy cô, gọi tên của cô.
Cô cố gắng ổn định tâm trí mà nhìn kĩ lại, người kia đúng là đại ca của mình.
Cô không còn chút sức lực nào để nghĩ về lý do tại sao đại ca lại xuất hiện ở đây, bây giờ cô giống như một người chết đuối cuối cùng cũng đã nắm được một cọng rơm cứu mạng.
Cô giữ chặt lấy vạt áo của Đinh Triệu Lan: “Đại ca! Muội muốn về nhà, đưa muội về nhà!”
– – – – –
Sắc trời dần tối sầm lại, nhưng Triển Chiêu không trở về phòng mà lại đứng dưới cây Hải Đường kia.
Chỉ một ngày mà thôi, hoa đã muốn héo tàn gần hết, mùa xuân đúng thật vội vàng, đến nỗi khiến người ta không có cách nào nắm lấy, lại càng không kịp cảm khái, mùa xuân cứ như vậy bỏ lại mọi người ở phía sau.
Ai đó lặng lẽ bước vào, không nói năng gì, chỉ đứng sau lưng hắn.
Triển Chiêu không ngoảnh đầu lại, chỉ hạ giọng nói: “Nàng ấy đi rồi?”
Người kia hạ giọng nói: “Rời đi rồi, Đinh Triệu Lan đưa muội ấy đi rồi.” Đây là Bạch Ngọc Đường.
“Ờ!” Triển Chiêu khẽ thở dài.
“Triển Chiêu, ngươi điên rồi à? Tại sao lại nói với muội ấy như vậy? Ngươi cũng biết nếu ngươi làm như thế, các ngươi vĩnh viễn sẽ không có tương lai mà?” Bạch Ngọc Đường có chút bực bội, vốn dĩ hắn lo lắng sẽ ảnh hưởng đến thương tích của Đinh Nguyệt Hoa mới giả vờ nói Đinh Nguyệt Hoa giống một vị cố nhân của Triển Chiêu, thực chất đây vốn là cùng một người, làm sao có thể nói giống hay không giống? Bạch Ngọc Đường vốn nghĩ Đinh Triệu Lan chỉ là nóng giận nhất thời, sau một thời gian, bọn họ lựa lời khuyên giải, có lẽ Đinh Triệu Lan sẽ hồi tâm chuyển ý.
Suy cho cùng, hai người Chiêu Hoa vẫn là hữu tình, làm sao Đinh Triệu Lan có thể cứ như thế mà chia rẽ bọn họ.
Nhưng mà động thái này của Triển Chiêu chắc chắn đã chặt đứt hết thảy tình nghĩa của Đinh Nguyệt Hoa dành cho hắn.
Triển Chiêu thản nhiên cười nói: “Đại ca có thể hi sinh bất cứ thứ gì vì hạnh phúc cả đời của nàng ấy, còn điều mà Triển Chiêu có thể làm cũng chỉ có vậy thôi.”
Bạch Ngọc Đường vốn muốn tranh luận với hắn, nhưng cảm thấy sắc mặt của Triển Chiêu tái nhợt lạ thường, lời nói đến miệng rồi lại nói không nên lời, chỉ đành thở dài: “Sao ngươi phải khổ vậy chứ?”
Triển Chiêu hạ giọng nói: “Nàng ấy, nàng ấy có ổn không?”
“Ổn? Sao có thể ổn được hả? Ngươi còn không biết tính tình của muội ấy à? Muội ấy rất đau lòng, nhưng lại cố kìm nén, không muốn làm cho chúng ta lo lắng.” Bạch Ngọc Đường khẽ thở dài.
Tay Triển Chiêu run lên, phải dựa vào cây mới đứng vững.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, bộ dạng của Đinh Nguyệt Hoa trước khi rời đi, hắn chỉ sợ mình sẽ phải nhớ kĩ cả đời.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Rõ ràng cô đau thấu tâm can, nhưng lại không kêu một tiếng.
Làm sao hắn có thể nhìn không ra: “Nguyệt Hoa, nếu muội buồn thì cứ khóc đi.”
Đinh Nguyệt Hoa lắc đầu, sau một lúc lâu mới hạ giọng nói: “Ngũ ca, có phải ta rất vô dụng không? Kì thực ta đã biết sẽ có kết cục như hôm nay từ lâu rồi, nhưng ta lại không đủ can đảm chấp nhận thua cuộc.”
“Nguyệt Hoa, thật ra …” Bạch Ngọc Đường cũng chẳng biết nên nói gì cho phải.
“Ngũ ca, huynh có nhớ câu chuyện mà Lu tẩu kể cho chúng ta nghe khi còn nhỏ không?” Đinh Nguyệt Hoa không đợi hắn trả lời mà tự mình tiếp tục: “Tẩu tẩu kể, thuở xưa có một lữ nhân ở trên đường vốn đã vừa mệt vừa khát, lại còn gặp phải một bầy sói, hắn ra sức chạy trốn, nhưng lại chạy tới rìa vách đá dựng đứng.
Hắn bất đắc dĩ phải trèo theo dây mây bò trên vách đá để bỏ chạy, nhưng lại phát hiện có một con chuột đang gặm cái dây mây ấy.
Trông thấy dây mây sẽ bị gặm đứt, hắn kinh hoảng nhưng lại phát hiện có một loại quả màu đỏ ở dưới vách đá.
Quả ấy thật là đẹp mắt mà, bóng mịn, đỏ au, vừa nhìn đã thấy rất ngọt.
Vì vậy, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ với miệng tới ăn thứ quả kia.”
Bạch Ngọc Đường biết cô đau lòng, hắn không dám nói nhiều, đành phải cười nói: “Nhớ chứ, khi đấy, chúng ta đều nói tên kia thật là khờ mới làm như thế.”
“Đúng thế, tên kia thật sự rất khờ mới làm như vậy, biết rõ tính mạng sẽ khó giữ được, nhưng lại ham mê một chút ngọt ngào đấy.” Đinh Nguyệt Hoa cười nhạt, rồi chợt khẽ thở dài: “Thực ra ta không phải là không biết đâu, ta rõ ràng đã biết từ lâu, nhưng lại không nỡ bỏ lỡ một chút ngọt ngào ấy.
Ngũ ca, ta thật sự không nỡ!”
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Bạch Ngọc Đường không khỏi liên tục lắc đầu khi nhớ lại những gì cô nói, hắn thật sự không thể ngờ được cái ý tốt của mình sẽ lại kết thúc như thế này.
Triển Chiêu chậm rãi xoay người đi về phòng.
Bạch Ngọc Đường đang định đuổi theo khuyên bảo hắn vài câu, nhưng không ngờ Triển Chiêu lại mỉm cười, hạ giọng nói: “Bạch huynh, huynh có thể để ta yên tĩnh một chút không?”
Bạch Ngọc Đường không còn cách nào khác, hắn đành dừng bước, chỉ thấy Triển Chiêu từ từ bước vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, ánh đèn trong phòng dần dần tắt.
(Hết chương 9).