Gió Nam Cố Ý Gọi Quân Về

Chương 10: Chương 10



Việc này, đã không cho phép Diệp Già Lạc có đồng ý hay không.

Tỷ thí ở tiền viện Phượng Tê Cung, mời vài vị thái y của Thái Y Viện đến làm trọng tài.

Vòng đầu tiên, thi nhận biết thảo dược, vòng thứ hai thi tri thức y học, cuối cùng là thi y thuật.

Diệp Già Lạc và Quý Duẫn Phi phân biệt ngồi khám, thái giám và cung nữ trong cung bị bệnh, ngày thường không có cơ hội đi Thái Y Viện xem bệnh, đều có thể đến khám.

Các thái y mang dược liệu đến, đặt ra hai bàn riêng biệt.

“Bắt đầu đi!”

Hoàng hậu mở miệng.

Nhưng Hoàng hậu vừa dứt lời, giọng the thé của thái giám truyền đến: “Bệ hạ giá lâm!”

Mọi người trong viện đều đứng dậy nghênh đón.

“Chúng thần cung nghênh bệ hạ.”

Hoàng hậu đứng ở đầu nghênh đón.

Gia Mẫn Đế mang theo nghi giá đế vương đi vào Phượng Tê Cung, phía sau còn có Diệp Lưu Yếm và Hoắc Vân Kiêu đi theo.

“Miễn lễ!”

Gia Mẫn Đế lập tức đi đến chủ vị ngồi xuống: “Hoàng hậu, trẫm nghe nói chỗ nàng có trò vui để xem nên tới tham gia. Vừa lúc Diệp ái khanh và Trấn Quốc Công cũng ở đây, một người là em gái của Diệp đại nhân, một người là phu nhân Trấn Quốc Công, trẫm đặc biệt cho phép hai người họ cùng xem thi đấu.”

Có thể đưa bệ hạ tới, dĩ nhiên Hoàng hậu vui vẻ: “Đều do bệ hạ làm chủ.”

Gia Mẫn Đế nhìn Diệp Già Lạc và Quý Duẫn Phi: “Nếu ai thắng, trẫm sẽ thưởng kim bài ngự tứ cho y quán của người đó.”

“Đa tạ bệ hạ!”

Quý Duẫn Phi không kiềm nổi kích động.

Nếu có kim bài ngự tứ của bệ hạ, dù Bình Y Đường của nàng ta làm gì cũng có thể lấy danh của bệ hạ, việc làm ăn sẽ càng ngày càng tốt.

Có thể nuôi cả phủ Quốc Công, Kiêu ca sẽ càng ngày càng yêu nàng ta.

Diệp Già Lạc chắc chắn không phải đối thủ của nàng ta.

Diệp Già Lạc và Quý Duẫn Phi đi tới trước bàn, hai người đối diện nhau.

Quý Duẫn Phi ra vẻ đã định liệu trước, nhìn Diệp Già Lạc: “Diệp Già Lạc, bây giờ ngươi nhận thua thì còn kịp. Dẫu sao ý của ta cũng không phải muốn mạng ngươi.”

Ánh mắt Diệp Già Lạc bình tĩnh: “Quý Duẫn Phi, ta nói y thuật của ngươi không đủ tư cách làm đại phu ở Ngự Dược Đường của ta.”

Quý Duẫn Phi mang khăn che mặt, đôi mắt lộ ra ngoài hiện lên ý lạnh lẽo: “Tùy ngươi! Nếu ngươi đã không biết tốt xấu, đợi lát nữa ngươi thua thì sẽ biết sợ hãi.”

Diệp Già Lạc hờ hững nói: “Ngươi biết những phụ nhân đó thảm tới mức nào vì thuốc của ngươi không? Vậy mà ngươi không có chút hối cải nào cả! Quý Duẫn Phi, ngươi là kẻ hành nghề y, trách nhiệm và đạo đức của ngươi ở đâu? Ngươi căn bản không xứng làm nghề y!”

Nói xong, Diệp Già Lạc không hề cho Quý Duẫn Phi cơ hội mở miệng, xoay người đi tới trước bàn.

Tổng cộng hai mươi loại thảo dược, hai người phân biệt.

Quý Duẫn Phi vội không chờ nổi giành trước: “Phục linh, hoa tuyết liên, hoa hồng Tây Tạng...”

Nàng ta cực kỳ lưu loát, không cho Diệp Già Lạc cơ hội nói.

Hoàng hậu cảm thấy Quý Duẫn Phi rất giỏi, mà Quý Duẫn Phi luôn không mở miệng, có khi căn bản không biết những thảo dược này.

Hoàng hậu không khỏi thầm thở dài.

Hoàng hậu vốn rất tán đồng với những lời Diệp Già Lạc nói lần trước.

Chẳng qua nếu lời nói và việc làm của Diệp Già Lạc không thống nhất, chỉ vì đón ý nói hùa thì sẽ khiến Hoàng hậu cực kỳ thất vọng.

Hoắc Vân Kiêu cũng không khỏi nhìn về phía Diệp Già Lạc, ánh mắt đen tối không rõ.

Hắn ta yêu, đúng là Phi Nhi như vậy. Loại nữ tử đầy mùi tiền như Diệp Già Lạc kia, hắn ta không thích.

Nhưng đến hai thảo dược cuối cùng, Quý Duẫn Phi bỗng nhiên dừng lại.

Diệp Già Lạc cũng không mở miệng, lại nghe Diệp Lưu Yếm lên tiếng, trào phúng trắng trợn: “Không thể nào, phu nhân Quốc Công giỏi như vậy mà lại không nhận ra vị thảo dược dễ thế kia à?”

Diệp Lưu Yếm vừa lên tiếng, mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn.

Ngay sau đó thấy là hắn, lại cảm thấy đó là đương nhiên.

Cũng chỉ có Diệp Lưu Yếm, mới dám nói chuyện khi bệ hạ không mở miệng, lại trào phúng trắng trợn như vậy.

Hoắc Vân Kiêu đen mặt.

Mà Quý Duẫn Phi tâm loạn như ma, trên trán hoảng loạn rịn ra mồ hôi như mưa vì không trả lời được.

Diệp Lưu Yếm cố ý!

Dám xem thường Lạc Nhi, sẽ phải nhận hậu quả.

Diệp Lưu Yếm nhếch mép, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Diệp Già Lạc, đáy mắt mơ hồ còn có ý tranh công.

Diệp Già Lạc thu hồi tầm mắt, tiến lên cầm lá cây kia: “Lá này là hoàng liên năm mảnh, họ mao lương, thuộc hoàng liên, có tác dụng thanh nhiệt giải độc.”

“Đây là hậu bổ, thực vật thuộc họ mộc lan, là phần vỏ khô, vỏ rễ và vỏ cành của cây hậu phác. Được sử dụng để điều trị các bệnh ẩm thấp ứ trệ trong cơ thể, đầy bụng khó tiêu, cứng bụng tiêu chảy, trướng bụng táo bón, nhiều đờm, ho nhiều.”

“Ngươi chỉ nhận ra hai loại thuốc này thôi, còn mười tám loại, ai biết ngươi có phân biệt đúng hết không.”

Quý Duẫn Phi đeo khăn che mặt, không thấy rõ biểu cảm, nhưng có thể nhận được rõ ràng không khí xung quanh nàng ta lạnh dần.

Diệp Già Lạc khẽ cười nói: “Mới vừa rồi nhân sâm và thương lục(*), ngươi cũng lẫn lộn.”

(*) Thương lục: còn gọi là Bạch Mẫu Kê, là vị thuốc từ rễ cây Thương Lục với tính vị đắng, hàn, quy vào kinh phế, thận và đại trường.

Nàng vừa dứt lời, thái y lập tức tiến lên xem xét, ngay sau đó phụ họa: “Đúng vậy, nhân sâm và thương lục tuy bề ngoài giống nhau, nhưng tác dụng lại chênh lệch cực lớn. Nếu nhận nhầm thương lục thành nhân sâm, cho dùng với số lượng lớn thì sẽ tạo thành tình trạng trúng độc, xuất hiện các phản ứng thượng thổ hạ tả, thậm chí tổn thương gan, thận.”

Mọi người đều nhìn sang Quý Duẫn Phi.

Mồ hôi trên trán Quý Duẫn Phi càng nhiều, cãi lại: “Ta chỉ nhất thời không nhìn kỹ.”

Viện chính Thái Y Viện là người đầu tiên không đồng ý: “Người hành nghề y yêu cầu cẩn thận, dùng thuốc cần cẩn thận suy xét. Chỉ cần một sai lầm cũng có thể tạo thành hậu quả không thể cứu vãn.”

“Bẩm bệ hạ, bẩm Hoàng hậu nương nương, thần thấy ván này, Diệp cô nương thắng!”

Gia Mẫn Đế chống một tay lên ghế dựa, mặt rồng vui mừng: “Viện chính nói phải. Người làm nghề y tất nhiên phải cẩn thận tỉ mỉ. Trẫm và Hoàng hậu giao thân thể cho ngươi, trẫm rất yên tâm.”

Câu đầu tiên, phán Diệp Già Lạc thắng.

Quý Duẫn Phi được kết quả này, không thể chấp nhận nổi, sững sờ đứng ở tại chỗ.

Thi đấu đơn giản như vậy, nàng ta cũng thua.

Không có khả năng! Diệp Già Lạc là một nữ tử chỉ biết lo liệu hậu trạch, sao có thể biết y thuật?

Đây là đơn giản nhất, phần sau nữa, nàng chắc chắn không thắng được mình.

Rất nhanh, ván đấu thứ hai là tri thức y học, phối thuốc.

Khi Diệp Già Lạc viết đơn thuốc thì vô cùng tự nhiên.

Nàng nhanh chóng viết xong mười tờ đơn thuốc, phân biệt là các thuốc chữa bệnh phong hàn, vết thương ở chân, bỏng, thạch tín.

Trước kia ở nông thôn, Quý Duẫn Phi thường xuyên chữa những bệnh vặt, rất có kinh nghiệm.

Nhưng Viện chính Thái Y Viện xem xong, sắc mặt nghiêm lại, trình đơn thuốc của Diệp Già Lạc cho Gia Mẫn Đế: “Bệ hạ, chữ viết trên đơn thuốc của Diệp cô nương, vi thần nhớ năm đó kinh thành bùng dịch bệnh, từng xuất hiện một thần y. Thần y kia không biết tên họ là gì, chỉ để lại một tờ đơn thuốc. Chờ khi tiên đế muốn khen thưởng thì đã sớm không tìm thấy bóng dáng.”

Ánh mắt Viện chính Thái Y Viện nhìn Diệp Già Lạc trở nên cuồng nhiệt: “Ngẫm kỹ lại, thần y kia che mặt, vóc người cũng rất nhỏ. Nếu dựa theo tuổi của Diệp cô nương khi đó thì cũng không phải không có khả năng là Diệp cô nương.”

“Trẫm nhớ, năm đó khi trẫm còn niên thiếu, vì dịch bệnh mà hôn mê bất tỉnh, ai cũng nói trẫm chắc chắn phải chết. Lưu Yếm từng mang theo thần y đến chữa bệnh cho trẫm, đó là ngươi?”

Trước mặt Gia Mẫn Đế, nếu Diệp Già Lạc không thừa nhận, đó là tội khi quân.

Nàng tiến lên, không kiêu ngạo không siểm nịnh thừa nhận: “Bẩm bệ hạ, năm đó huynh trưởng từng đưa thần nữ đi khám cho bệ hạ. Nhưng thần nữ không phải thần y gì cả, chỉ là thần nữ vừa hay biết y thuật, không đành lòng nhìn dân chúng trong kinh thành chịu khổ nên mới cả gan lẻn ra khỏi phủ, chữa bệnh cho mọi người.”

Hoắc Vân Kiêu không thể tin nổi nhìn Diệp Già Lạc, đồng tử run rẩy.

Lần dịch bệnh năm đó, hắn ta cũng trải qua. Hắn ta hiểu gian khổ trong đó. Không ngờ, Diệp Già Lạc mà hắn ta cho rằng không thể chịu khổ vậy mà lại giản dị đi lại giữa dịch bệnh.

Xong việc còn chưa từng kể công.

Quý Duẫn Phi nghe được Diệp Già Lạc cứu bệ hạ, lại thấy Hoắc Vân Kiêu nhìn chằm chằm Diệp Già Lạc, mất khống chế hô lớn: “Không có khả năng! Sao ngươi tốt bụng vậy được?”

Mọi người đều nhìn về phía Quý Duẫn Phi hô to gọi nhỏ, ánh mắt kia như đang nói ngươi không muốn sống nữa rồi.

“Làm càn! Trước mặt bệ hạ, sao dám hô to gọi nhỏ.”

Thái giám bên cạnh Gia Mẫn Đế lạnh giọng quát lớn.

Hoắc Vân Kiêu lập tức hoàn hồn, bước ra quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội.”

Sắc mặt Quý Duẫn Phi trắng nhợt, cũng ý thức được vừa rồi mình thất thố, hơn nữa còn ở trước mặt bệ hạ. Nàng ta vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Xin bệ hạ thứ tội, thần phụ vừa rồi là... Vừa rồi là...”

Nàng đột nhiên im bặt, không thể nói trọn vẹn một câu giải thích.

Gia Mẫn Đế liếc nhìn hai người quỳ phía dưới đầy hứng thú: “Trẫm thấy không cần thi ván thứ ba nữa, kết quả đã rất rõ ràng.”

Quý Duẫn Phi nắm chặt váy, giận mà không dám nói gì.

Gia Mẫn Đế nhìn về phía Diệp Già Lạc, trên mặt mang theo ý cười: “Trẫm hỏi ngươi, năm đó vì sao ngươi chữa khỏi trẫm rồi lại biến mất giấu tung tích. Mấy năm nay trẫm thường xuyên nói bóng nói gió với Diệp khanh, hắn cũng không chịu nói ra thần y năm đó cứu trẫm một mạng, lại cứu mấy chục ngàn dân chúng kinh thành là ai?”

Diệp Lưu Yếm đi lên trước, tự nhiên đi tới bên cạnh Diệp Già Lạc: “Xin bệ hạ thứ tội, thần cũng có lý do không thể nói được.”

Diệp Già Lạc thấy Gia Mẫn Đế sầm mặt, sợ Diệp Lưu Yếm bị trách tội, lập tức mở miệng giải thích: “Bẩm bệ hạ, năm đó thần nữ còn nhỏ, còn chưa xuất các, phụ thân quản thần nữ rất nghiêm khắc, bởi vậy không tiện để lộ thân phận. Nhưng chỉ cần có thể cứu người, thần nữ không quan t@m đến công và danh.”

“Nói rất đúng! Trẫm mới nói người thắng sẽ được trẫm ngự tứ bảng hiệu. Mà hôm nay, trẫm cảm thấy phần thưởng bảng hiệu ngự tứ không đủ phong phú.”

Tuy Hoắc Vân Kiêu cúi đầu, không dám ngẩng lên, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc sang phía Diệp Già Lạc.

Trong lòng hắn ta trào lên sự khác thường khó mà nói rõ.

Vì sao nàng không nói sớm cho hắn ta biết những việc này. Nếu hắn ta biết được, nếu hắn ta biết nàng là người như vậy...

Hắn ta có thể làm gì chứ?

Nhưng Quý Duẫn Phi lại không phục: “Bệ hạ, cho dù Diệp Già Lạc là thần y năm đó, nhưng thần phụ tỷ thí với nàng ta còn lại một ván cuối cùng.”

Gia Mẫn Đế không trả lời, sắc mặt nặng nề, lười nhìn nàng ta.

Hoàng hậu trầm giọng nói: “Đủ rồi, Quý thị. Trước mặt bệ hạ, há để cho ngươi càn quấy. Bổn cung không nên dung túng cho ngươi thi đấu trận này.”

“Ba ván tỷ thí, cho dù ba ván thắng hai thì cũng là ngươi thua.”

Quý Duẫn Phi quỳ trên mặt đất, cắn chặt môi dưới gần như cắn rách môi.

Nàng ta còn muốn cãi: “Ta am hiểu làm đẹp, không phải Hoàng hậu nương nương cũng dùng mà không có việc gì còn đẹp hơn đấy thôi? Về phần những quý phụ nhân trong kinh kia thật sự không liên quan đến ta.”

Thấy Quý Duẫn Phi còn đang cãi, Diệp Già Lạc đã bẩm báo: “Hoàng hậu nương nương, có thể cho thần nữ xem Ngọc Nhan Hoàn mà Quý Duẫn Phi hiến cho ngài không?”

Hoàng hậu nương nương dùng thật sự không có vấn đề gì, đây là sự thật.

Vì tránh để Quý Duẫn Phi có cơ hội chạy thoát, Diệp Già Lạc cần phải chứng minh thực tế.

Hiện giờ Diệp Già Lạc được bệ hạ ưu ái, Hoàng hậu nào có thể từ chối, đương nhiên lập tức bảo cung nữ lấy Ngọc Nhan Hoàn trong phòng ra cho Diệp Già Lạc xem.

Hơn nữa trong lòng nàng cũng thấp thỏm. Nếu nàng giống những phụ nhân trong kinh kia thì phải làm sao bây giờ.

Quý Duẫn Phi đã sớm đoán trước được ngày này, làm sao nàng ta dám cho Hoàng hậu dùng độc.

Bởi vậy nàng ta cho Hoàng hậu dùng đồ vẫn luôn không có độc.

Diệp Già Lạc cầm hộp, cẩn thận quan sát.

Nàng dùng châm bạc chấm chút chất lỏng trong suốt ở bình sứ, lại kiểm tra Ngọc Nhan Hoàn và phấn mặt.

Ánh mắt mọi người đều căng thẳng tập trung trên châm bạc.

Châm bạc không đổi màu.

Hoàng hậu vội không chờ nổi hỏi: “Châm bạc không đổi màu, đại biểu cho cái gì?”

Sắc mặt Diệp Già Lạc không đổi, nghiêm túc trả lời: “Đại biểu không độc.”

Sắc mặt mọi người thay đổi, nghị luận sôi nổi.

Quý Duẫn Phi nắm chặt cơ hội tự cứu duy nhất: “Diệp Già Lạc, ngươi nói thuốc của ta có độc, nhưng hiện tại sự thật chứng minh, thuốc này không có độc. Ngươi còn không thừa nhận, ngươi bất mãn tình cảm của ta và Trấn Quốc Công bền chắc, mà ngươi xấu mặt rời khỏi phủ Trấn Quốc Công, muốn hại ta mất hết danh dự.”

Hoắc Vân Kiêu ngẩng đầu nhìn Diệp Già Lạc, đáy mắt chờ mong.

Hắn ta không kiềm được coi lời Quý Duẫn Phi nói là thật.

Đổi thành người bình thường bị chỉ trích như vậy thì đã sớm thẹn quá thành giận.

Nhưng Diệp Già Lạc lại không hề vậy, nàng vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Hoàng hậu nương nương, thần nữ muốn bắt mạch cho ngài.”

Hoàng hậu cũng đồng ý.

Quý Duẫn Phi thấy Diệp Già Lạc không để ý đến mình, có cảm giác như đấm vào bịch bông, trong lòng nín nhịn tới khó chịu.

Tra đi, tra đi, tra cũng không được gì.

Diệp Già Lạc xem xong mạch cho Hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, mạch tượng như rồng lăn hạt ngọc, cực kỳ khỏe mạnh.”

Nhưng Hoàng hậu không sao, vậy tội danh của Quý Duẫn Phi cũng không thể thành lập.

Lúc này, Diệp Lưu Yếm lên sân khấu vào thời khắc mấu chốt: “Bệ hạ, Giám Sát Ti của thần bắt mấy tên buôn thuốc ở Bình Y Đường, bọn chúng chính miệng cung khai, thuốc của Bình Y Đường có độc. Mời bệ hạ xem qua.”

Hắn lấy ra hai tờ lời khai ở trong ngực.

Quý Duẫn Phi mở to hai mắt nhìn, không dám tin tưởng nhìn Diệp Lưu Yếm, trong mắt còn có sợ hãi: “Sao ngươi dám bắt người?”

Diệp Lưu Yếm từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Giám Sát Ti phá án, từ trước đến nay tiền trảm hậu tấu.”

Gia Mẫn Đế xem xong lời khai thì giao cho Hoàng hậu: “Hoàng hậu, nàng cũng nhìn xem đi.”

Hoàng hậu xụ mặt, tầm mắt uy nghiêm bắn về phía Quý Duẫn Phi, lập tức hạ ý chỉ: “Ngọc Nhan Hoàn mà Quý thị buôn bán có độc, hại người vô số. Lập tức niêm phong Bình Y Đường, giải Quý thị vào đại đại lao, chờ thẩm tra lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.