Nói xong, lập tức có thái giám tiến lên lôi Quý Duẫn Phi đi.
Hoắc Vân Kiêu thấy Quý Duẫn Phi bị lôi đi, cuối cùng mới hoàn hồn.
“Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương, trong này chắc chắn có hiểu lầm. Phi Nhi luôn luôn đơn thuần thiện lương, thần hiểu rất rõ. Nàng ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện hạ độc mưu hại này.”
Diệp Lưu Yếm lạnh lùng liếc xéo hắn ta một cái: “Xem ra Trấn Quốc Công vẫn mù mắt như trước.”
Đầy trào phúng.
Hoắc Vân Kiêu không nói ra lời.
Gia Mẫn Đế cũng nói: “Trấn Quốc Công, việc này ra sao đều có Giám Sát Ti điều tra rõ. Ngươi không cần cầu xin.”
“Bệ hạ...” Hoắc Vân Kiêu còn muốn nói, Gia Mẫn Đế đã phất tay, không muốn tiếp tục nhiều lời với hắn ta: “Đi xuống đi.”
Hoắc Vân Kiêu mím môi, không tình nguyện lui ra.
Gia Mẫn Đế nhìn về phía Diệp Già Lạc: “Ngươi muốn ban thưởng gì?”
Diệp Già Lạc nhìn thoáng qua thái giám, cung nữ xếp hàng đợi đã lâu ở ngoài cửa, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Bệ hạ, ván tỷ thí thứ ba của thần nữ và Quý Duẫn Phi vốn là xem bệnh cho những cung nữ thái giám có bệnh. Thần nữ muốn xin bệ hạ khai ân, cho thần nữ khám chữa bệnh cho họ.”
Ánh mắt nhìn nàng của Gia Mẫn Đế biến thành thưởng thức: “Chuẩn!”
“Trẫm lại cho thái y của Thái Y Viện giúp ngươi. Hôm nay trẫm tìm được ân nhân cứu mạng, khai ân cho bọn họ.”
Diệp Già Lạc quỳ xuống tạ ơn: “Đa tạ bệ hạ, bệ hạ anh minh.”
Tất cả cung nữ và thái giám nghe vậy, cũng đều mang ơn đội nghĩa.
Người hầu như bọn họ, trên người hoặc nhiều hoặc ít đều có bệnh. Chẳng qua mạng của họ rẻ mạt, không quá đau đớn thì họ cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nhưng không ngờ Diệp tiểu thư, à không thần y Diệp, vậy mà dùng cơ hội ban thưởng quý giá để xem bệnh cho họ.
Quả nhiên là tấm lòng của người làm nghề y.
Gia Mẫn Đế liếc Diệp Lưu Yếm một cái, trêu chọc: “Thật không biết ai may mắn cưới được ngươi. Đúng là có phúc.”
Sau đó đứng dậy rời đi.
Mà Diệp Già Lạc thì kết hợp với Thái Y Viện xem bệnh cho đám thái giám, cung nữ.
...
Lời Gia Mẫn Đế nói nhanh chóng được truyền ra ngoài cung.
Không tới mấy ngày, trong phủ Diệp Già Lạc đã bị bà mối đạp vỡ ngạch cửa.
“Tiểu thư, nhà giàu số một lấy nửa sản nghiệp cầu cưới ngài.”
“Tiểu thư, nhà Thị lang Hộ Bộ đến thay nhị công tử nhà họ cầu hôn ngài.”
Ngạch cửa Diệp phủ đều bị đạp vỡ, từ lúc rời khỏi cung, bà mối tiến đến cầu hôn nối liền không dứt.
Đến cả lão phu nhân Võ Dương Hầu cũng đến cầu hôn thay người ta.
Bởi vì quan hệ với lão phu nhân Võ Dương Hầu, Diệp Già Lạc không từ chối tiếp bà ấy.
Lão phu nhân Võ Dương Hầu ngồi xuống chính sảnh, giữ chặt tay nàng, hàn huyên hai câu: “Hôm nay những bà mối ở ngoài cửa kia, con có vừa ý?”
Diệp Già Lạc lắc đầu: “Không có.”
Nét mặt nàng thản nhiên, không có thẹn thùng cũng không có kháng cự.
Võ Dương Hầu suy đoán nàng cũng không bài xích việc thành thân thì vừa lòng nở nụ cười: “Con là ta nhìn lớn lên, trước kia gặp người không tốt, lần thứ hai gả, ta sợ con không tìm thấy chỗ dựa. Diệp phủ này to như vậy, đến một nam nhân cũng không có, rất nhiều chuyện, nữ tử như con chung quy không tiện.”
“Bây giờ đã khác, con có lời vàng ý ngọc của bệ hạ, lại từng cứu mạng bệ hạ. Hôm nay ta cũng thay...”
Bà ấy nói tới tận đây, Diệp Già Lạc mới rõ bà ấy đến cầu hôn thay người ta.
Vì thế vội vàng ngắt lời: “Lão phu nhân, hiện tại con không có ý gả chồng. Đa tạ ý tốt của ngài.”
Lão phu nhân Võ Dương Hầu sửng sốt, hỏi: “Con đã có người trong lòng?”
Trong đầu Diệp Già Lạc không khỏi hiện lên một khuôn mặt lạnh lùng, sắc mặt không khỏi đỏ bừng.
Chẳng qua bản thân nàng còn chưa phát hiện.
Nhưng dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân này của nàng rơi vào trong mắt lão phu nhân Võ Dương Hầu thì bà ấy lập tức hiểu rõ: “Xem ra là bà lão này xen vào việc người khác. Vậy bà lão ta đây đi từ chối thôi.”
Lão phu nhân Võ Dương Hầu đứng dậy rời đi.
Tiễn Võ Dương Hầu đi, Ngọc Châu ở bên Diệp Già Lạc tò mò nói: “Tiểu thư, có thể để lão phu nhân Võ Dương Hầu tới cầu thân, hẳn là nhân vật lớn nào đó. Sao ngài không hỏi là ai mà đã từ chối?”
“Em muốn ta gả chồng như vậy à?”
Ngọc Châu vui vẻ nói: “Đúng vậy! Hiện giờ nhiều người cầu hôn ngài như vậy, ngài có thể cho cô gia cũ nhìn xem, hắn ta mắt mù cỡ nào. Tất nhiên phải cho hắn ta khóc lóc hối hận.”
Ánh mắt Diệp Già Lạc bình tĩnh nhìn nơi xa, không nói gì.
Hoắc Vân Kiêu đã không còn liên quan đến nàng. Hắn ta hối hận hay không, nàng cũng không để bụng.
Chẳng qua việc gả chồng, hiện giờ nàng cũng phải suy xét cho kỹ.
Cuộc sống của nàng vốn yên tĩnh, hiện giờ vì một câu của bệ hạ, ngày tháng bình yên của nàng đã bị phá vỡ. Nếu nàng không gả chồng, sợ là khó mà yên bình.
Lão phu nhân Võ Dương Hầu vừa ra khỏi cửa, thì sai gã sai vặt bên người: “Ngươi đi nói cho Diệp Đề đốc một tiếng, Lạc Nhi từ chối cầu hôn.”
Không sai, người nhờ bà ấy đi cầu hôn Diệp Già Lạc là Diệp Lưu Yếm.
“Vâng.” Gã sai vặt vâng lời chạy đi.
Lão phu nhân Võ Dương Hầu thở dài.
Hai người trẻ tuổi này vẫn để cho bọn họ tự mình lăn lộn thôi.
Mà phủ Trấn Quốc Công, bầu không khí ảm đạm.
Quý Duẫn Phi bị phán quyết, Hoắc Vân Kiêu sa sút trở lại phủ Trấn Quốc Công.
Hoắc lão phu nhân sớm chờ ở chính sảnh, bà ta quấn đai buộc trán màu đen, sắc mặt tái nhợt, già nua hơn ngày thường rất nhiều, có phần ốm yếu.
“Vân Kiêu, sao rồi?”
Hoắc Vân Kiêu buồn khổ lắc đầu: “Đã phán rồi, Quý Duẫn Phi hạ độc hại người, chứng cứ vô cùng xác thực. Sau thu xử trảm!”
Hoắc lão phu nhân nghe thấy kết quả này, chuyển động Phật châu trong tay, vẻ mặt đầy may mắn: “Chỉ cần không liên lụy đến phủ Trấn Quốc Công chúng ta là được. Sớm biết vậy lúc trước ta không nên chỉ diệt trừ đứa con của nàng ta, hẳn cho nàng ta một bát thuốc cho chết luôn, cũng sẽ không có mầm tai hoạ hôm nay.”
Nói đến đây, đáy mắt bà ta hiện lên sự ác độc.
Hoắc lão phu nhân thật sự động sát khí.
Hoắc Vân Kiêu nghe vậy, cứng người, đờ đẫn quay đầu nhìn về phía Hoắc lão phu nhân: “Tổ mẫu, ngài nói gì? Đứa bé không phải do Diệp Già Lạc ra tay?”
Đôi mắt đen sâu của Hoắc Vân Kiêu nhìn chằm chằm Hoắc lão phu nhân, có không dám tin tưởng, có đau lòng.
Nhưng ngay sau đó đáy lòng hắn ta dâng lên cảm giác vui vẻ và hối hận khó phân rõ.
Diệp Già Lạc không hại con của hắn ta.
Là mình hiểu lầm nàng.
Hoắc lão phu nhân nhắm mắt, thừa nhận: “Là ta.”
Hoắc Vân Kiêu chỉ cảm thấy trong lòng chua xót: “Tổ mẫu, vì sao?”
Hoắc lão phu nhân mở mắt ra, đôi mắt vẩn đục không chút cảm xúc: “Tất cả đều là vì con. Ngày đó nếu để lại đứa nhỏ này, tước vị của con sẽ mất.”
Dứt lời, bà ta đổi giọng, đáy mắt xuất hiện vẻ đau đớn kịch liệt: “Đó là con của con, chẳng lẽ trong lòng ta không đau sao? Nhưng ta thật sự không có cách nào cả.”
Hoắc Vân Kiêu hơi hoảng hốt, niềm tin vững chắc của hắn ta từ trước đến giờ đều sụp đổ.
Hoắc lão phu nhân thấy biểu cảm của Hoắc Vân Kiêu thì sầm mặt: “Muốn trách thì phải trách Diệp Già Lạc. Nếu không phải nó uy hiếp chúng ta, ta cũng không đến mức hại chết cháu của mình.”
Cho dù bà ta nói thế nào, Hoắc Vân Kiêu đều chỉ cảm thấy Hoắc lão phu nhân ngang ngược.
Mà lúc này, Hoắc Kiều Kiều vùng vằng từ ngoài phủ về.
Tiến vào chính sảnh, nàng ta không để ý gì, đã bắt đầu oán giận: “Đại ca, đều do tẩu tử. Hôm nay tiểu thư Quý gia tổ chức tiệc ngắm sen mà không mời muội. Ngày thường tiểu thư Quý gia chơi thân với muội nhất.”
“Hơn nữa nhìn thấy muội còn trốn tránh. Đáng giận, muội đường đường là đích nữ phủ Trấn Quốc Công.”
“Đã sớm biết đứa nhà quê như Quý Duẫn Phi không bằng đồ xui xẻo Diệp Già Lạc. Ít nhất khi Diệp Già Lạc ở đây, muội không vui còn có thể đi tiêu tiền, nhưng bây giờ chỉ có thể giận dỗi trở về.”
Hoắc Vân Kiêu nhìn tổ mẫu và muội muội chỉ biết oán giận của mình, trong lòng tiêu điều.
Tại sao lại như vậy?
Rốt cuộc vì sao sẽ biến thành như vậy?
Dường như từ khi hắn ta xuất chinh đến bây giờ, đều sai rồi.
Nếu hắn ta lập công trở về, chờ đợi hắn ta sẽ là thê tử thiện lương, tổ mẫu cũng sẽ không vì che chở tước vị tràn ngập nguy cơ này mà làm ra chuyện như vậy.
Hoắc Vân Kiêu không nói câu nào, chỉ lảo đảo lui đi ra ngoài.
Diệp Lưu Yếm nghe được tin tức do gã sai vặt bên cạnh lão phu nhân Võ Dương Hầu truyền đến, sắc mặt lạnh tanh, không nhìn ra tâm tình thế nào.
Ngự Thư Phòng.
Diệp Lưu Yếm đang hầu hạ bút mực.
Gia Mẫn Đế trêu chọc: “Lưu Yếm, trẫm nghe nói, người cầu hôn thần y Diệp sắp đạp vỡ ngạch cửa Diệp phủ, sao ngươi không có động thái gì?”
Diệp Lưu Yếm chắp tay: “Bệ hạ, thần hối hận.”
Gia Mẫn Đế ngước mắt, hiếm khi có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng hắn: “Hối hận cái gì?”
Diệp Lưu Yếm vén áo bào quỳ xuống, gằn từng chữ: “Xin bệ hạ tứ hôn.”
Gia Mẫn Đế buông bút lông ngọc tím, nhướng mày nhìn Diệp Lưu Yếm đang quỳ: “Cuối cùng ngươi cũng nghĩ thông suốt! Được, trẫm tứ hôn cho ngươi ngay.”
Ngay sau đó lập tức viết xuống thánh chỉ: “Tự ngươi đi tuyên chỉ đi.”
“Thần tạ chủ long ân.”
Lúc này Diệp Lưu Yếm mới khom người rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Gia Mẫn Đế nhìn bóng dáng hắn rời đi, cười khẽ.
Cuối cùng cũng giải quyết mối hôn sự khó nhằn của người này rồi.
Lúc trước bởi vì chuyện của hắn, Diệp Lưu Yếm mới chậm trễ nhiều năm như vậy. Hắn vẫn khá ngại ngùng.
Mà bên kia, cửa sau Diệp phủ.
Ngọc Châu từ cửa thăm dò ra bên ngoài, thấy phía sau không ai, mới nói: “Tiểu thư, ra đây đi.”
Diệp Già Lạc mang theo mũ có rèm trộm từ cửa sau đi ra ngoài, lên xe ngựa ở cửa sau.
Nàng đi xem bệnh cho người ta, tiếp tục chữa trị Ngọc Nhan Hoàn.
Chỉ là cửa trước bị bà mối chặn, nàng chỉ có thể trộm đi cửa sau.
Không biết đi bao lâu, xe ngựa ngừng lại.
Diệp Già Lạc nghe được bên ngoài không có tiếng gì, nàng cảm thấy kỳ lạ. Ngoài xe ngựa bỗng truyền đến một giọng nam mát lạnh: “Xin hỏi trong xe ngựa là Diệp tiểu thư? Tại hạ Tề Nhị, ở đây có lễ.”
Diệp Già Lạc vén rèm lên, thấy nơi này đã là rừng núi hoang vắng, không thấy xa phu.
Chỉ còn lại có Tề Nhị công tử mặc đồ trắng, dáng người cao dài, ngọc thụ lâm phong, bên cạnh mang theo một thư đồng đứng trước xe ngựa.
Giờ phút này, Tề Nhị công tử chắp tay thi lễ với nàng, dáng vẻ hiền lành: “Hôm nay tiểu sinh tới vùng ngoại ô đạp thanh, không ngờ vừa hay gặp gỡ Diệp tiểu thư.”
Diệp Già Lạc lạnh nhạt dò hỏi: “Tề Nhị công tử, thật sự chỉ ngẫu nhiên gặp được sao?”
Tuy giọng điệu của nàng bình thản, nhưng đôi mắt nhìn hắn ta chằm chằm kia lại như nhìn thấu hết thảy.
Tề Nhị buông tay, xấu hổ cười: “Xem ra không gạt được Diệp tiểu thư. Hôm nay là Tề mỗ muốn gặp Diệp tiểu thư, không có cách nào, chỉ có thể ra hạ sách này.”
Tiếp đó lại bổ sung một câu: “Là tại hạ càn rỡ.”
Diệp Già Lạc hơi bực, giọng điệu cũng lạnh hơn: “Tề Nhị, ngươi và ta trai đơn gái chiếc, hôm nay gặp ở nơi rừng núi hoang vắng, nếu truyền ra, người ngoài sẽ nói thế nào chứ? Tề Nhị, hiện tại ngươi đưa ta về thì ta coi như không có việc gì.”
Khóe miệng cong lên của Tề Nhị xụ xuống: “Dù sao ngươi và ta sẽ nghị thân, ở cùng một chỗ thì có gì mà không được.”
Diệp Già Lạc lạnh lùng trào phúng một câu: “Dựa vào cái gì mà ngươi cảm thấy ta sẽ gả cho ngươi.”
“Ngươi là người gả lần hai, tuy có lời vàng ý ngọc của bệ hạ, nhưng phần lớn người cầu hôn ngươi là thương gia. Thương nhân đê tiện, chẳng qua muốn mượn thân phận của ngươi nâng cao một bước, nhưng ta lại khác, cha ta là Thượng thư Hộ Bộ. Ta đã tìm hiểu rồi, trong số người cầu hôn ngươi chỉ có thân phận ta hiển hách nhất.”
Diệp Già Lạc không khỏi cười: “Tề Nhị công tử, ngươi không khỏi quá tự tin.”
“Ngọc Châu, lái xe, chúng ta trở về.”
Ngọc Châu đáp: “Vâng, tiểu thư.”
Tề Nhị lại lật mặt: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Bản công tử có việc muốn thương lượng với ngươi, trước khi nói xong, ngươi đừng hòng đi đâu.”
“Người đâu!”
Ngay sau đó từ trong bụi cỏ có bốn hộ viện lao ra, bao vây xe ngựa của Diệp Già Lạc.
Diệp Già Lạc nhìn Tề Nhị: “Hóa ra ngươi đã sớm chuẩn bị.”
Ngọc Châu xuống ngựa, trung thành bảo vệ chủ: “Tiểu thư, ngài đi mau. Nô tỳ cản bọn họ.”
Nói xong, nàng ấy run rẩy túm lấy roi ngựa vung loạn với bốn hộ viện kia.
Hộ viện nhanh chóng bắt Ngọc Châu lại.
“Ngọc Châu.”
Diệp Già Lạc tiến lên, lấy châm bạc mang theo bên người ra, đâm xuống cổ một nam nhân. Nam nhân kia lập tức ngã xuống đất không dậy nổi.
Chẳng qua hai nữ tử chung quy không thắng nổi nam nhân.
Ngay giây phút Diệp Già Lạc tuyệt vọng, một bóng dáng từ trên trời nhảy xuống.
Diệp Già Lạc nhìn bóng dáng kia, đáy mắt hiện lên sự vui mừng. Mà khi thấy rõ người đến là Hoắc Vân Kiêu thì chỉ còn lại thất vọng.
Hoắc Vân Kiêu chạm đến thất vọng trong đáy mắt nàng: “Nàng hy vọng là ai?”
Diệp Già Lạc không nói gì.
Tề Nhị chỉ huy hộ viện: “Lên!”
Hoắc Vân Kiêu đánh lên.
Trong lúc đánh nhau, ngựa nổi chứng.
Chỉ nghe ngựa hí vang một tiếng, lồ ng lên lao về phía trước.
Diệp Già Lạc té ngã. Đầu tiên, nàng khôi phục bình tĩnh túm lấy dây cương, không biết vì sao không khống chế được con ngựa kia.
“Lạc Nhi!”
Hoắc Vân Kiêu thấy thế, lập tức thoát thân đuổi theo, tiến lên khống chế ngựa.
Không biết chạy bao lâu, vậy mà tới cạnh vách núi.
“Hí…”
Ngựa lao về phía vách núi, nhảy xuống.
Diệp Già Lạc và Hoắc Vân Kiêu theo xe ngựa cùng ngã xuống.
...