Gió Nam Cố Ý Gọi Quân Về

Chương 12: Chương 12



Bên kia, Diệp Lưu Yếm cầm theo thánh chỉ ra cung. Trên mặt hắn vẫn là vẻ lạnh lùng, lúc nào cũng có thể giết người kia.

Nhưng trên đường đi, cung nhân nhìn thấy hắn đều có thể cảm nhận được hôm nay tâm trạng của hắn rất tốt.

Diệp Lưu Yếm đi vào cửa cung, thấy Tàn Nhận sớm chờ ngoài cửa cung.

“Chuyện gì?”

Vừa thấy Diệp Lưu Yếm, Tàn Nhận vội vàng đi lên, hai tay dâng đao lên: “Khởi bẩm Đề đốc, là thuộc hạ tác trách. Diệp tiểu thư và Trấn Quốc Công gặp nạn, rơi xuống vực, không biết tung tích.”

Tàn Nhận vừa dứt lời, quanh người Diệp Lưu Yếm tỏa ra hơi lạnh buốt.

Diệp Lưu Yếm rút đao ra, muốn chém về phía Tàn Nhận, Tàn Nhận vẫn không nhúc nhích.

Ngày thường, người Giám Sát Ti, chỉ cần phạm sai lầm, chắc chắn rơi đầu.

Mà Tàn Nhận tự biết tầm quan trọng của Diệp Già Lạc với Diệp Lưu Yếm, đã sớm chuẩn bị cho việc bị rơi đầu.

Chẳng qua đau đớn trong tưởng tượng không đến, chỉ có một sợi tóc rơi xuống.

Trong đôi mắt lạnh băng của hắn lóe lên sự kinh ngạc.

Diệp Lưu Yếm ném đao xuống, giọng điệu lành lạnh: “Tạm giữ lại cái đầu của ngươi. Dẫn người đi tìm, nếu không tìm thấy, xách đầu tới gặp.”

“Vâng!”

Tàn Nhận nhặt đao lên, lập tức đi tìm người.

Diệp Lưu Yếm nắm chặt thánh chỉ trong tay, sắc mặt lạnh như nước.

Mà bên kia, Diệp Già Lạc tỉnh lại dưới vực sâu, trên người khá đau. Nàng sờ tay áo, châm bạc còn ở trên người.

Nàng ghim vào mấy huyệt vị để giảm đau.

Sau đó nàng thấy Hoắc Vân Kiêu hôn mê ở bên cạnh thì lại gần hắn ta: “Hoắc Vân Kiêu.”

Hoắc Vân Kiêu không phản ứng.

Diệp Già Lạc bắt mạch cho hắn ta.

Trước đó, Hoắc Vân Kiêu mất trí nhớ, đầu có cục máu đông, chưa tan. Hôm nay ngã xuống, nếu không thể làm tan cục máu đông trong đầu thì khó mà tỉnh lại.

Diệp Già Lạc không chần chừ, lấy châm bạc ra, châm cứu cho hắn ta.

May mà lúc nào nàng cũng mang châm bạc trên người.

Châm cứu xong, Hoắc Vân Kiêu vẫn còn hôn mê, Diệp Già Lạc cũng không lấy châm ra, mà là tìm kiếm xung quanh, xem nơi này có thảo dược có thể sử dụng không.

Dưới vực sâu là rừng rậm, ngửa đầu không nhìn thấy sắc trời.

Nàng cũng không biết vách núi này cao tới mức nào, nhưng chỉ dựa vào một mình nàng, hơn nữa còn bị trật chân thì không ra được.

Không bao lâu, Hoắc Vân Kiêu dần tỉnh lại.

“Ngươi tỉnh rồi.”

Diệp Già Lạc quen chăm sóc người bệnh, thấy Hoắc Vân Kiêu tỉnh thì khập khiễng đi qua.

Hoắc Vân Kiêu nhìn nàng. Ánh mắt hắn ta đờ đẫn, ngay sau đó dần tỉnh táo. Hắn ta mở miệng gọi một tiếng, giọng khàn khàn: “Lạc Nhi...”

Diệp Già Lạc không đổi sắc mặt: “Đừng nhúc nhích, ta lấy châm cho ngươi.”

Hoắc Vân Kiêu chỉ ngây ra nhìn nàng rồi buột miệng thốt ra: “Xin lỗi...”

Diệp Già Lạc cứng người, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, giọng điệu hờ hững: “Ngươi khôi phục ký ức rồi.”

Nàng nói một câu khẳng định, nàng khá tự tin về y thuật của mình.

“Ta khôi phục rồi.” Ánh mắt Hoắc Vân Kiêu nhìn nàng có tình ý còn có hổ thẹn.

Hắn ta không chỉ khôi phục ký ức, nhớ lại chuyện cũ và lời hứa với nàng mà còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trong những ngày qua.

Diệp Già Lạc chỉ nói: “Ta đã nói y thuật của Quý Duẫn Phi không ổn. Đương nhiên, cũng có khả năng, nàng ta cố ý không muốn ngươi khôi phục ký ức.”

Hiếm khi mà Hoắc Vân Kiêu không cãi lại, trong miệng đầy chua chát.

Diệp Già Lạc bận tới bận lui, kiểm tra xem hắn ta có bị ngoại thương không.

Hai người gần trong gang tấc, Hoắc Vân Kiêu nhìn nàng chằm chằm, buột miệng thốt ra: “Nàng quan tâm ta, trong lòng còn có ta, đúng không?”

Diệp Già Lạc lập tức cách xa hắn ta: “Ta là một đại phu, ngươi không khác gì người bệnh bình thường cả.”

Đáy mắt Hoắc Vân Kiêu lóe lên ánh nước: “Ta biết gần đây có rất nhiều người cầu hôn nàng, nàng đều từ chối. Còn không phải là đang đợi ta sao?”

“Ta đã nhớ ra rồi! Là ta khốn khiếp! Quên tình cảm ngày xưa của chúng ta. Nhưng ta chỉ thấy được bóng dáng của nàng ở trên người Quý Duẫn Phi, nói đến cùng, trong lòng ta vẫn luôn chỉ có nàng.”

Diệp Già Lạc nghe những lời này, chỉ cảm thấy ghê tởm.

Kiểm tra thấy hắn ta không có ngoại thương, nên dựa vào cái cây cách hắn ta xa nhất, chờ đợi.

Hoắc Vân Kiêu cũng không nhúc nhích, dựa vào trên cây, ánh mắt nhìn Diệp Già Lạc chăm chú, không dời đi được.

Hắn ta có thể đi tìm lối ra, nhưng hắn ta chỉ muốn ở thêm với nàng một lúc.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hơi lạnh dần dần kéo tới.

Diệp Già Lạc co người lại tự ôm lấy mình, cảm giác hơi lạnh.

Hoắc Vân Kiêu nhìn thấy, vội vàng cởi áo ngoài, đứng dậy khoác lên cho Diệp Già Lạc: “Khoác vào đi, còn không biết khi nào chúng ta mới có thể đi ra ngoài.”

Diệp Già Lạc lặng lẽ đẩy áo của hắn ta ra: “Không cần! Ta tin tưởng, sẽ có người tới cứu chúng ta.”

Hoắc Vân Kiêu sửng sốt, chạm đến đáy mắt kiên định của nàng.

Ánh mắt này… hắn ta rất quen.

Hoắc Vân Kiêu mở miệng, thử hỏi: “Nàng nói tới ai?”

Diệp Già Lạc không trả lời.

Hoắc Vân Kiêu lại như đoán được, môi mỏng run rẩy: “Nàng đã có người mình thích?”

Lúc này Diệp Già Lạc mới ngước mắt nhìn hắn ta: “Liên quan gì đến ngươi.”

Một câu nhẹ nhàng, lại như mũi kiếm đâm thẳng vào ngực Hoắc Vân Kiêu.

Hắn ta đỏ mắt, sau một lúc lâu, khàn khàn nói: “Ta biết kiểu người của nàng thích là thế nào. Cho nên ta rất muốn biết người kia là ai?”

Nam nhân có thể đi vào trong lòng nàng là ai chứ?

Trong lòng hắn ta điên cuồng ghen ghét.

Diệp Già Lạc nghe hắn ta thì hơi ngây ra.

Nàng thích... Diệp Lưu Yếm?!

Trong đầu Diệp Già Lạc không khỏi hiện lên từng thứ về Diệp Lưu Yếm.

Diệp Lưu Yếm luôn xuất hiện vào lúc nàng gặp nạn.

Khi nàng hòa li, thiếu chút nữa bị đưa đi Phật đường, là hắn kịp thời cầm thánh chỉ đến.

Khi nàng làm tiệc không có khách, hắn mời Nhược Thiền Công chúa đến cho nàng.

Giống như hiện tại, nàng rơi xuống vực lại không hề lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng vững chắc, Diệp Lưu Yếm sẽ tìm được mình.

Diệp Già Lạc nghĩ vậy, ánh mắt thay đổi: “Đúng! Ta đã có người mình thích. Nếu chàng ấy nhìn thấy ta khoác áo của ngươi thì sẽ ghen.”

Kiếp trước, Diệp Lưu Yếm sẽ móc mắt những nam nhân dám liếc nhìn nàng.

Trong lòng hắn vô cùng để ý phu quân trên danh nghĩa Hoắc Vân Kiêu của nàng.

Nếu lát nữa Diệp Lưu Yếm tìm tới, nhìn thấy nàng và Hoắc Vân Kiêu thân mật thì không dễ dỗ.

Hoắc Vân Kiêu nhìn dáng vẻ xa cách người ngoài ngàn dặm của nàng, nhìn nàng nhắc tới nam nhân kia, ghen ghét đến hai mắt đỏ lên.

Rốt cuộc hắn ta không khống chế được bản thân, duỗi tay ôm chặt nàng: “Lạc Nhi, nếu nam nhân kia biết nàng và ta trai đơn gái chiếc ở bên nhau. Hắn có thể không nghi ngờ nàng ư?”

“Cho ta một cơ hội nữa. Ta cưới nàng, chúng ta làm lại từ đầu.”

Diệp Già Lạc giãy giụa: “Ngươi buông ta ra! Hoắc Vân Kiêu, ngươi không muốn sống nữa à?”

“Ngươi làm vậy thì đặt Quý Duẫn Phi ở đâu? Nàng ta đang ở trong tù, ngươi đã muốn cưới người khác, ta khinh thường ngươi.”

Một tay khác của nàng đã sờ tới châm bạc.

Hoắc Vân Kiêu phản bác: “Thân phận của nàng ta, làm thiếp đã là cất nhắc. Chỉ có nàng mới thích hợp làm thê tử của ta, làm đương gia chủ mẫu phủ Trấn Quốc Công.”

Hắn ta vừa dứt lời, một thanh đao sắc bén lập tức gác lên cổ hắn ta.

Giọng lạnh lẽo tới tận xương của Diệp Lưu Yếm từ phía sau truyền đến: “Hoắc Vân Kiêu, dám động vào nữ nhân của bổn tọa, ngươi không muốn cái đầu này của mình rồi.”

Hoắc Vân Kiêu cứng đờ cả người. Hắn ta thật sự nghe được sát ý từ lời nói của Diệp Lưu Yếm.

Diệp Già Lạc lướt qua Hoắc Vân Kiêu, nhìn về phía Diệp Lưu Yếm, khóe môi chậm rãi nhếch lên: “Ta biết ngay chàng là người đầu tiên tìm được ta mà.”

Hoắc Vân Kiêu nghe được lời này, có phần không thể tin nổi.

Diệp Lưu Yếm đẩy Hoắc Vân Kiêu ra, dùng một tay kéo Diệp Già Lạc lên.

Diệp Già Lạc dựa vào bờ vai của hắn: “Ta muốn rời khỏi nơi này.”

Đáy lòng Diệp Lưu Yếm nghi hoặc, dường như thái độ của nàng với hắn đã thay đổi.

Sau một lúc lâu, hắn đè cảm xúc xuống, cánh tay tràn ngập chiếm hữu đặt trên eo Diệp Già Lạc, xoay người rời đi.

Diệp Già Lạc vừa đi một bước, chỗ mắt cá chân truyền đến cơn đau: “Á...”

“Làm sao vậy?”

Diệp Lưu Yếm lạnh mặt nhưng vẫn lộ ra quan tâm.

“Chân bị trật khớp rồi.”

Dứt lời, Diệp Lưu Yếm bế ngang nàng lên, áo choàng to rộng che khuất hơn nửa cơ thể nàng, nhanh chóng rời đi.

Hoắc Vân Kiêu đứng tại chỗ nhìn hai người rời đi, chỉ còn lại hối hận.

Hắn ta đã sớm mất nàng.

Hoắc Vân Kiêu nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, trong đầu lập tức thông suốt.

Trước đó hắn ta còn không thể nghĩ ra rốt cuộc bên cạnh nàng xuất hiện nam nhân nào.

Nhưng hiện tại hắn ta đã biết.

Hoắc Vân Kiêu đỏ bừng mắt, như cười như khóc quát lớn với bóng dáng hai người: “Các ngươi là loạn luân, là đại nghịch bất đạo!”

Đối với vấn đề này, Diệp Lưu Yếm chỉ có một câu: “Ngươi đừng quên ta đã sớm bị trục xuất khỏi gia môn.”

Diệp Lưu Yếm bế Diệp Già Lạc nghênh ngang mà đi.

Ra khỏi cánh rừng, Diệp Lưu Yếm chỉ chuẩn bị một con ngựa, cùng cưỡi chung với Diệp Già Lạc rời đi.

Cứ như vậy, nghênh ngang vào cửa thành.

Một đường đến Diệp phủ, đều có người sôi nổi nghị luận.

Mũ có rèm của Diệp Già Lạc đã sớm mất khi rơi xuống vách đá, khuôn mặt tuyệt mỹ cứ như vậy tùy tiện hiện ra trước mặt mọi người.

Nàng biết được tâm ý của mình, cho nên không kiêng dè.

Chỉ là...

Lúc đến trước cửa Diệp phủ, Diệp Già Lạc hỏi: “Như thế, có quá rêu rao không?”

Diệp Lưu Yếm nói: “Không đâu. Nàng là vị hôn thê của ta, ta muốn cho toàn kinh thành đều biết.”

Diệp Già Lạc sửng sốt: “Có ý gì?”

Trở lại trong phủ, bà mối còn ở cửa, nhìn thấy Diệp Già Lạc, đều ùa tới như ong.

Còn chưa đến gần Diệp Già Lạc đã bị người của Giám Sát Ti ngăn lại.

“Leng keng” đao kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh hiện ra.

“Tránh ra!”

Đám bà mối cũng không dám lỗ m ãng.

Diệp Lưu Yếm lấy thánh chỉ ra, tuyên đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu rằng: Ta nghe con gái Diệp thị - Già Lạc thành thạo hào phóng, dịu dàng đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng. Hoàng hậu và trẫm nghe được cực thích. Đặc biệt nhận làm nghĩa muội của trẫm. Nghĩa muội của trẫm và Đề đốc Giám Sát Ti - Diệp Lưu Yếm có thể nói là trời đất tạo nên, vì thành toàn cho mối duyên đẹp này, đặc biệt ban đính hôn, chọn ngày tốt thành hôn.”

Diệp Già Lạc nhận thánh chỉ, lạnh mặt: “Thần nữ lĩnh chỉ tạ ơn.”

Một đạo thánh chỉ, Diệp Già Lạc có chủ, bà mối tự nhiên cũng tan.

Diệp Già Lạc đứng dậy, nhìn khuôn mặt khoe khoang của Diệp Lưu Yếm, bình tĩnh mở miệng: “Trước khi chàng cầu bệ hạ tứ hôn, có nghĩ tới ta không muốn không?”

Diệp Lưu Yếm nhăn mày: “Nàng không muốn?”

Còn không đợi Diệp Già Lạc nói chuyện, hắn đã trầm giọng nói: “Mặc kệ nàng có bằng lòng hay không, dưới thánh chỉ, chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ?”

Diệp Già Lạc nhìn hắn: “Ta sẽ không kháng chỉ.”

“Sắc trời không còn sớm, huynh trưởng, mời trở về đi.”

Diệp Già Lạc dứt khoát hạ lệnh trục khách. Ngọc Châu từ bên trong phủ ra đón, đỡ Diệp Già Lạc khập khiễng vào cửa.

Diệp Lưu Yếm nhận thấy nàng không vui, muốn theo sau, lại nghe Diệp Già Lạc ra lệnh: “Đóng cửa!”

“Rầm!”

Diệp Lưu Yếm bị từ chối ngoài cửa.

Xung quanh yên lặng như tờ.

Sắc mặt Diệp Lưu Yếm âm u.

Hắn đoán được thánh chỉ tứ hôn hạ xuống, có lẽ nàng sẽ không dễ chấp nhận. Nhưng nàng tức giận như thế, chẳng lẽ trong lòng còn có Hoắc Vân Kiêu?

Nghĩ đến cảnh vừa rồi nhìn thấy trong rừng, tâm trạng Diệp Lưu Yếm tụt càng lúc càng thấp. Hắn phất tay áo rời đi.

Cùng ngày, nghe nói Tề gia bị xét nhà vì kết bè kết phái.

Mà hôn sự của Diệp Già Lạc và Diệp Lưu Yếm cũng ầm ĩ tới ồn ào huyên náo.

“Đề đốc sắp cưới vợ rồi.”

“Diệp Đề đốc từng là con nuôi Diệp gia, là huynh muội với Diệp tiểu thư. Sao có thể thành thân?”

Cho dù bên ngoài bàn bạc ra sao, Diệp Già Lạc chỉ dặn Phúc bá đóng chặt cửa phủ, một mực không nghe những lời bậy bạ bên ngoài.

Diệp Già Lạc đang đọc sách.

Ngọc Châu nói cho nàng: “Tiểu thư, nghe nói hôm nay lúc lâm triều đại thiếu gia bị các quan buộc tội, bởi vì việc thành thân của hai người. Nói ngài ấy tùy hứng làm bậy, trái với cương thường.”

“Mà đại thiếu gia cũng không khách khí, đều châm chọc lại bọn họ.”

Diệp Già Lạc lật sách, như không nghe.

Ngọc Châu cẩn thận liếc sắc mặt của nàng, dò hỏi: “Tiểu thư, có phải ngài không muốn gả cho đại thiếu gia không?”

Diệp Già Lạc ngước mắt, chậm rãi khép sách lại: “Không phải.”

Nàng chỉ đang bực hắn không màng ý kiến của nàng đã xin bệ hạ tứ hôn.

Bây giờ nàng đã hiểu lòng mình. Nhưng nếu nàng chưa từng thích hắn, chẳng phải đời này lại mơ màng hồ đồ ư?

“Ta sắp gả, bảo Khổng ma ma chuẩn bị đi.”

Tuy rằng tức giận, nhưng nên chuẩn bị vẫn phải chuẩn bị.

Mây chầm chậm trôi, mặt trời chiều ngả về Tây, ánh chiều tà dần dần lui bước, màn đêm đầy sao dần lên.

Phủ đệ buổi tối khắp nơi thắp đèn, đường đá nhỏ yên tĩnh sáng trưng.

Diệp Lưu Yếm nghe ám vệ bẩm báo về Diệp Già Lạc, biết nàng đang chuẩn bị thì có phần khó hiểu.

Lúc ấy nghiêm mặt với hắn, hiện tại lại chuẩn bị hôn lễ.

Rốt cuộc muốn gả cho hắn hay không muốn gả.

Nếu Diệp Già Lạc đã chuẩn bị của hồi môn, hắn cũng phải tỏ vẻ.

Vì thế Diệp Lưu Yếm gọi ma ma duy nhất trong phủ đến: “Chuẩn bị đồ trong kho, ngày mai đi Diệp phủ đưa sính lễ.”

Ngày hôm sau.

Lão phu nhân Võ Dương Hầu thay Diệp Lưu Yếm đến đưa sính lễ.

Từng rương sính lễ nâng vào trong, suốt 56 gánh, đều là đồ trân quý.

Khiến người chung quanh cực kỳ hâm mộ.

Hôm nay lão phu nhân Võ Dương Hầu cũng mặc tươi tắn, nắm tay Diệp Già Lạc tâm sư: “Lần trước, Diệp Đề đốc nhờ ta đến cầu hôn, còn chưa mở miệng, con đã từ chối. Ai ngờ, bệ hạ lại tứ hôn, việc đã thành.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.