Trong đôi mắt đỏ bừng của Hoắc Vân Kiêu như có ánh nước. Hắn ta kéo Diệp Già Lạc lên muốn đi ra ngoài, còn ra lệnh cho hạ nhân: “Mời tổ mẫu đến chính sảnh.”
Hắn ta kéo Diệp Già Lạc đi ra ngoài mà không quan tâm nàng có đồng ý hay không.
“Phu nhân.”
Ngọc Châu tiến lên cản, Diệp Già Lạc lại đẩy nàng ấy ra. Khi hai tay chạm vào nhau, nàng đưa cho Ngọc Châu một miếng ngọc.
Diệp Già Lạc bị đưa tới chính sảnh.
Hoắc lão phu nhân và Hoắc Kiều Kiều đều đến.
Bà ta nhìn mặt Hoắc Vân Kiêu xanh mét và Diệp Già Lạc chật vật, nghi hoặc dò hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Vân Kiêu chắp tay, giọng điệu lạnh băng: “Tổ mẫu, Diệp thị ác độc, ghen tị, tàn hại con nối dõi của thiếp thất. Con muốn hưu thê!”
“Cái này...”
Đáy mắt Hoắc lão phu nhân hiện lên chút u tối.
Còn không đợi bà ta lên tiếng, Quý Duẫn Phi đã nghiêng ngả lảo đảo đi đến, quỳ gối ở giữa sảnh, khóc lóc thảm thiết: “Lão phu nhân, ngài phải làm chủ cho ta...”
Ngay lúc nhìn thấy Quý Duẫn Phi, Diệp Già Lạc sững sờ.
Tầm mắt của nàng dính chặt trên móng tay ngả vàng và tóc bạc lấm tấm trên đầu Quý Duẫn Phi.
- Tình trạng bệnh này, giống hệt nàng lúc sắp chết ở kiếp trước!
Phía trên, vẻ mặt Hoắc lão phu nhân chán ghét: “Ngươi ra đây làm gì?”
Quý Duẫn Phi còn đang khóc lóc kể lể.
Nhưng Diệp Già Lạc lại không nghe, chỉ nhìn về phía Hoắc lão phu nhân – bà ta liếc xéo xuống dưới, ánh mắt nhìn Quý Duẫn Phi giống như nhìn người chết.
Diệp Già Lạc lập tức hiểu ra. Giờ phút này, nàng như rơi vào động băng.
Kiếp trước thân thể nàng khoẻ mạnh, sau khi Hoắc Vân Kiêu trở về bỗng nhiên bị bệnh, cho dù là nàng cũng không tra ra nguyên nhân bệnh.
Có lẽ, không phải sinh bệnh, mà là... trúng độc thì sao?!
Hoắc lão phu nhân ra vẻ vô cùng đau đớn: “Lạc Nhi à, sao con có thể làm ra chuyện này? Đứa bé sinh ra cũng phải gọi con một tiếng mẫu thân mà!”
Diệp Già Lạc khoanh tay, lưng thẳng tắp: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do.”
Nhưng ai biết, vừa dứt lời, quản gia đã vội vàng đi vào: “Quốc Công gia, lão phu nhân, đây là hình nộm được tìm thấy dưới gầm giường của phu nhân, rõ ràng là dùng để thực hiện vu cổ. Sinh thần bát tự phía trên đó là của Quý di nương.”
Hoắc Vân Kiêu nhìn thấy càng phẫn nộ: “Ngươi còn có lời gì để nói?”
Hoắc Kiều Kiều che miệng, liếc xéo Diệp Già Lạc: “Trời ạ, tẩu tẩu, không ngờ ngươi ác độc như vậy.”
Hoắc Vân Kiêu chắp tay, hơi khom lưng: “Tổ mẫu, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực. Xin cho phép con mở từ đường, hưu thê! Phủ Quốc Công này không chứa chấp được chủ mẫu ác độc như nàng ta.”
Hoắc lão phu nhân chuyển động Phật châu trong tay: “Diệp thị, nhớ tới ngươi ở Hoắc gia chúng ta nhiều năm, xử lý trên dưới Hoắc gia, cần kiệm, kính cẩn nghe lời, ngươi quỳ xuống nhận sai, ngày sau một lòng vì phủ Quốc Công, để Kiêu Nhi không còn nỗi lo về sau thì sẽ không hưu ngươi.”
Đáy lòng Diệp Già Lạc trào lên sự ghê tởm.
Trong giây phút này, nàng đã hiểu rõ, từng bước này đều là Hoắc lão phu nhân tính kế.
Lão phu nhân muốn nàng làm túi tiền của Hoắc gia, không chỉ muốn nàng làm trâu làm ngựa, ngoan ngoãn dâng của hồi môn ra mà còn phải mang ơn đội nghĩa bọn họ.
Nàng không quỳ, thậm chí còn ngồi xuống.
Mấy người trợn tròn mắt nhìn hành động của nàng, giống như nàng làm việc đại nghịch bất đạo vậy.
Diệp Già Lạc vô cùng bình tĩnh: “Ta căn bản không để bụng Hoắc Vân Kiêu. Hại con của nàng ta cũng chẳng có bất kỳ chỗ tốt nào với ta cả, nhưng lại có lợi cho phủ Quốc Công các ngươi. Nàng ta mất con, cho dù ta bẩm báo lên Tông Nhân Phủ cũng không có chứng cứ.”
“Đúng không?”
Một câu hỏi nhẹ nhàng, lại như vả vào mặt mọi người phủ Quốc Công.
Sắc mặt Hoắc Vân Kiêu khó coi lập tức phản ứng lại.
Hắn ta là trượng phu của nàng, là chỗ dựa cho nàng cả đời này, sao nàng có thể không để bụng hắn ta? Chẳng qua chỉ là lời cãi chày cãi cối của phụ nhân thôi.
Hoắc lão phu nhân dừng chuyển Phật châu, thở dài: “Gàn bướng hồ đồ! Ta đã để lại một đường sống cho ngươi, xem ra không giữ được ngươi rồi.”
“Mở từ đường!”
Mọi người dời bước đến từ đường.
Trong từ đường, bài vị liệt tổ liệt tông Hoắc gia đều đặt ở đó.
Châm nến lên, từ đường cũng sáng theo.
Hoắc lão phu nhân nhìn về phía Diệp Già Lạc: “Phủ Quốc Công chúng ta không cầu của hồi môn của ngươi, nhưng ngươi bị hưu, dựa theo luật lệ, toàn bộ của hồi môn bị giữ lại, không được trả về một văn tiền.”
Nghe vậy, Hoắc Vân Kiêu nhíu mày.
Diệp Già Lạc nhếch môi, cười: “Lúc trước các ngươi dùng tước vị xin tiên đế cưới ta, ai mà không nói một câu phủ Quốc Công tình thâm nghĩa trọng. Mãi khi ta gả vào đây, mới biết các ngươi đã nghèo túng đến mức bán cả ruộng đất tổ tiên để lại.”
“Hiện tại mỗi hạt gạo, mỗi ngụm nước các ngươi dùng đều bằng tiền của ta. Có câu “Người có sữa là mẹ”, chẳng phải các ngươi nên gọi ta một tiếng “mẹ” à?”
“Hôm nay trước mặt liệt tổ liệt tông Hoắc gia, hành động của các ngươi cũng khiến liệt tổ liệt tông Hoắc gia hổ thẹn. Chờ sau này các ngươi chết, có mặt mũi mà đối mặt với liệt tổ liệt tông phủ Quốc Công à?”
Mọi người ở đây bị Diệp Già Lạc nói cho giận tới mức đầu bốc khói.
Hoắc Kiều Kiều hét chói tai: “Tiện nhân! Tất cả những thứ đó là việc ngươi phải làm. Huynh trưởng ta muốn cưới ngươi, của hồi môn của ngươi vốn nên là của phủ Quốc Công! Đồ mồ côi như ngươi, có thể gả cho ca ca ta đã là mang ơn đội nghĩa!”
Lời này theo bản năng đã thừa nhận ăn, dùng của cả nhà họ đều tiêu của Diệp Già Lạc.
Hoắc lão phu nhân giữ chặt Hoắc Kiều Kiều, lại không khống chế được biểu cảm của mình, trong mắt ác độc: “Không thể để ngươi ra ngoài bôi nhọ phủ Quốc Công ta được! Diệp Già Lạc, quãng đời còn lại, ngươi đi am Tĩnh Tâm suy xét hối lỗi đi!”
Diệp Già Lạc cười nói: “Nếu ta không đi thì sao?”
Hoắc lão phu nhân lạnh mặt: “Không phải do ngươi! Người đâu, trói nó lại.”
Dứt lời, lập tức có hạ nhân tiến lên muốn bắt Diệp Già Lạc.
Thấy thế, Hoắc Vân Kiêu theo bản năng khuyên bảo: “Tổ mẫu, từ xưa đến nay nữ tử đưa đi Phật đường không mấy ai có thể sống. Nhốt nàng ở hậu viện không cho ra là được.”
Hoắc Vân Kiêu không biết vì sao mình lại muốn xin hộ cho Diệp Già Lạc, chỉ khi phản ứng lại thì đã nói ra rồi.
Hoắc lão phu nhân sầm mặt răn dạy: “Nó hại hài tử của con, con còn giữ tình nghĩa với nó?”
Lời này vừa ra, Quý Duẫn Phi lại khóc tiếp.
Hoắc Vân Kiêu im lặng.
Diệp Già Lạc cười khẽ: “Đừng, ta không nhận nổi tình nghĩa của Quốc Công gia.”
“Tham lam mấy trăm ngàn lượng của hồi môn của ta, sau đó tình nghĩa giữ lại cho ta một mạng. Thôi để lại cho Quý Duẫn Phi hưởng.”
Trên mặt Hoắc Vân Kiêu xanh trắng đan xen: “Không biết tốt xấu! Ngươi đã bị ghen ghét che mờ tâm trí. Lúc trước ta không nên cưới ngươi, hiện giờ ngươi có kết cục này, đều do ngươi gieo gió gặt bão.”
Diệp Già Lạc khẽ cười một tiếng, vô cùng khinh thường.
Hoắc lão phu nhân dứt khoát: “Người đâu! Lập tức đưa Diệp thị đi Phật đường, cả người mà nó mang hồi môn đến, không cho một ai chạy hết.”
“Tối nay ai để lộ tiếng gió, ta sẽ cho người đó chết!”
Các hạ nhân vây lên, khống chế Diệp Già Lạc.
Nhưng lúc này, bên ngoài truyền đến một âm thanh vô cùng vang dội: “Thánh chỉ đến.”
Mọi người Hoắc gia khựng lại.
Lúc này, vì sao lại có thánh chỉ?
Phủ Quốc Công mất đi sự quan tâm của Vua đã lâu, lần trước có thánh chỉ vẫn là tiên đế tứ hôn cho Hoắc Vân Kiêu.
Hoắc lão phu nhân liếc Diệp Già Lạc, phất tay: “Dẫn đi!”
Diệp Già Lạc bị trói và bịt miệng lại mang đi.
Ngay sau đó bà ta mang theo Hoắc Vân Kiêu và Hoắc Kiều Kiều đi ra ngoài tiếp chỉ.
Chính sảnh bị người của Giám Sát Ti đứng gác, bầu không khí lành lạnh.
Diệp Lưu Yếm ngồi ở chủ vị, mặc đồ đen, ánh mắt mang theo sắc bén và lạnh nhạt.
Hoắc lão phu nhân bị khí thế này làm cho khiếp sợ, cuống quýt dẫn theo mọi người quỳ xuống tiếp chỉ.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng, con gái của Văn Chính Công - Diệp Già Lạc hiến thuốc có tác dụng, vì nước tận trung, đặc biệt ban trăm lượng vàng ròng. Thêm nữa trẫm tuân thủ ước hẹn với Diệp Già Lạc, đặc biệt chấp thuận Diệp Già Lạc và Trấn Quốc Công hòa li, từ đây hai nhà không còn liên quan. Khâm thử!”
Sắc mặt người Hoắc phủ thay đổi.
Diệp Lưu Yếm đứng dậy đi đến trước mặt người Hoắc gia đang quỳ, nhìn xuống bọn họ, giọng điệu lạnh băng: “Xin hỏi lão phu nhân, nghĩa muội của ta đang ở đâu?”
Diệp Lưu Yếm nói khiến mọi người ở đây hoảng hốt.
Hoắc Vân Kiêu đang muốn nói chuyện, Hoắc lão phu nhân đã cắt ngang. Bà ta đứng dậy, sắc mặt bình thường như chuyện vừa rồi không hề xảy ra: “Nó bị bệnh, đang tu dưỡng, không tiện gặp người.”
Không ngờ vừa tiễn Diệp Già Lạc đi, thánh chỉ của bệ hạ đã tới luôn.
Có thánh chỉ hòa li, Diệp Già Lạc có thể danh chính ngôn thuận mang tất cả của hồi môn đi, gồm cả vàng mà bệ hạ mới ban thưởng.
Đó là trăm lượng vàng ròng đó!
Cho nên chuyện Diệp Già Lạc nhất định không thể để Diệp Lưu Yếm biết được.
Huống hồ Diệp Lưu Yếm đã sớm cắt đứt quan hệ với Diệp gia. Ngần ấy năm, hắn chưa từng lui tới với Diệp Già Lạc, tất nhiên cũng không quan t@m đến nghĩa muội.
Hơn nữa, Diệp Lưu Yếm là ngoại nam, cho dù hoài nghi, cũng không thể vào hậu trạch.
Diệp Lưu Yếm nâng bước đi thẳng về phía hậu viện: “Thế để ta đi gặp.”
Hoắc lão phu nhân tiến lên muốn cản: “Thế sao được...”
Nhưng lại bị người Giám Sát Ti ngăn lại.
“Leng keng…”
Đao kiếm ra khỏi vỏ.
Hoắc Vân Kiêu nhìn người Hoắc gia bị đao kiếm chỉ vào, sắc mặt lạnh lẽo: “Diệp Đề đốc, ngươi quá làm càn.”
Dù sao bọn họ cũng là phủ Quốc Công, cho dù giờ đã xuống dốc, cũng không lý nào có thể bị ức hiếp như vậy.
Diệp Lưu Yếm không đáp lại hắn ta, chỉ đi thẳng một đường.
Sắc mặt Hoắc Vân Kiêu khó coi.
Không biết vì sao, trong nháy mắt, hắn ta cảm thấy Diệp Lưu Yếm khá giống Diệp Già Lạc.
Giống nhau, không để người khác vào mắt.
Lúc Diệp Già Lạc bị đưa đi thì nghe được âm thanh bên ngoài.
Nàng muốn kêu cứu, nhưng căn bản không phát ra tiếng được, chỉ có thể bị hai bà tử đẩy đi.
Hai bà tử kia nói: “Phu nhân, ngài an phận một chút đi. Đừng hy vọng xa vời có người tới cứu ngài, nếu không người chịu khổ là ngài đấy.”
Sau đó, nàng bị ném vào trong xe ngựa.
Ngay khoảnh khắc Diệp Già Lạc tuyệt vọng, bỗng nhiên, nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang.
“Người đâu, bắt hết đám nô tài điêu ngoa này lại.”
Diệp Già Lạc dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía màn xe. Ngay sau đó, mành bị xốc lên, khuôn mặt lạnh lùng của Diệp Lưu Yếm xuất hiện trong mắt nàng.
Nàng chỉ cảm thấy hốc mắt mình hơi nóng lên.
Diệp Lưu Yếm nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Già Lạc, đáy mắt nặng nề dường như đang che giấu một cơn gió lốc.
Ngay sau đó hắn tiến lên cởi dây thừng và bỏ vải ở miệng nàng ra.
Ngoài miệng còn nói: “Không có việc gì, ta ở đây.”
Một câu, lập tức đưa ký ức của Diệp Già Lạc về năm mười tuổi.
Năm ấy Diệp Già Lạc từng gặp bọn buôn người, thiếu chút nữa bị trói đi. Là Diệp Lưu Yếm đánh đuổi đám buôn người, cứu nàng.
Khi đó, nàng sợ hãi.
Hắn cũng vuốt đầu nàng, an ủi như thế: “Không có việc gì, huynh trưởng ở đây.”
Diệp Già Lạc thu lại dòng suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể mở miệng: “Huynh trưởng, huynh đã đến rồi.”
Diệp Lưu Yếm lấy ra thánh chỉ: “Muội có công hiến thuốc, bệ hạ hạ chỉ cho muội và Hoắc Vân Kiêu hòa li.”
“Tạ chủ long ân.”
Diệp Già Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Thánh chỉ này tới thật chậm, cũng may cuối cùng vẫn tới.
Cầm thánh chỉ, Diệp Già Lạc nhìn thêm mấy lần.
Cuối cùng cũng hòa li, nàng không cần ở phủ Trấn Quốc Công dơ bẩn này nữa.
Nàng có thể đường đường chính chính đi ra khỏi phủ Quốc Công này.
Diệp Lưu Yếm đỡ Diệp Già Lạc ra khỏi xe ngựa.
Bấy giờ, Diệp Già Lạc mới nhìn thấy tình hình bên ngoài, tất cả mọi người đã bị khống chế.
Nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Huynh trưởng, nha hoàn hồi môn của ta đâu? Lão phu nhân muốn giết các nàng.”
Diệp Lưu Yếm đưa mắt cho cấp dưới đứng phía sau. Cấp dưới lập tức dẫn theo hai người vào phủ.
Mà giờ phút này, Hoắc lão phu nhân dẫn người đuổi tới, thấy cảnh như vậy, đáy mắt tĩnh mịch.
Tất cả đều xong rồi!
Diệp Lưu Yếm mím môi, liếc xéo Hoắc lão phu nhân, giọng điệu lạnh lẽo: “Không phải nói nghĩa muội ta bị bệnh à, đây là có chuyện gì?”
Mọi người đều run lên.
Hoắc lão phu nhân cố bình tĩnh, có ý che giấu: “Đúng là bị bệnh, đang muốn đưa đi thôn trang tĩnh dưỡng, vốn định chờ hết bệnh rồi đưa về.”
Nói xong lời cuối cùng, bà ta còn nhìn về phía Diệp Già Lạc: “Lạc Nhi, đúng không?”
Diệp Già Lạc biết, lão phu nhân muốn che giấu chuyện trong phủ.
Lão phu nhân coi trọng nhất tước vị phủ Quốc Công.
Hiện giờ Diệp Lưu Yếm chỉ tùy tiện nói một câu là có thể khiến bệ hạ bãi bỏ tước vị của phủ Quốc Công.
“Lão phu nhân, bệ hạ đã hạ chỉ hòa li, ta có thể rời phủ Quốc Công không?”
“Đương nhiên.”
Hoắc lão phu nhân thở phào nhẹ nhõm, đi đến trước mặt Diệp Già Lạc, nắm lấy tay nàng, hiền lành cười nói: “Ta biết ngay con là đứa hiểu chuyện...”
Chỉ là còn chưa nói xong, Diệp Già Lạc đã rút tay ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Hòa li, là phải trả về toàn bộ của hồi môn, bao gồm nha hoàn hồi môn của ta.”
Sắc mặt Hoắc lão phu nhân cứng đờ, nghe chuyện trả về toàn bộ của hồi môn, bà ta thấy hơi chóng mặt.
Trả về toàn bộ, thế còn gì đâu!
Bà ta lập tức hoa mắt, thân mình lung lay muốn ngã quỵ.
“Tổ mẫu...” Hoắc Vân Kiêu lo lắng tiến lên đỡ bà ta.
Hoắc Kiều Kiều hung hăng trừng mắt Diệp Già Lạc: “Đều tại ngươi, nhất định đòi hòa li, hiện tại còn làm tổ mẫu tức tới hôn mê bất tỉnh. Ngươi là đồ xui xẻo, khắc chết phụ thân ngươi còn chưa đủ, còn muốn khắc tổ mẫu ta.”
Diệp Già Lạc không quan tâm nàng ta.
Dẫu sao chỉ nói, căn bản không tổn thương được tới nàng.
Nhưng đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến giọng uy nghiêm của Diệp Lưu Yếm: “Vả miệng!”
Hoắc Kiều Kiều không thể tin nổi nhìn Diệp Lưu Yếm: “Ngươi dựa vào cái gì? Ta cũng không nói sai.”