Gió Nam Cố Ý Gọi Quân Về

Chương 6: Chương 6



Hôm sau, lão phu nhân Võ Dương Hầu tới cửa bái phỏng, Diệp Già Lạc long trọng tiếp đón.

Cha Diệp và Võ Dương Hầu đều là trọng thần thời tiên đế, nguyên lão ba triều, ngày thường rất quan tâm Diệp Già Lạc.

Khi hỏi lý do hòa li, Diệp Già Lạc chỉ nói: “Con và Trấn Quốc Công vốn không có tình cảm, hắn ta lại không thể phụ ân nhân cứu mạng của mình. Con cũng không muốn làm tảng đá chắn đường người khác.”

Lão phu nhân Võ Dương Hầu thương tiếc nói với nàng: “Văn Chính Công cưng chiều con như ngọc như vàng. Lúc trước phủ Trấn Quốc Công xin cưới con, bây giờ lại đối xử với con như vậy.”

“Lão phu nhân, con rất tốt.”

Có lão phu nhân Võ Dương Hầu ở đây, bà ấy rất có địa vị trong đám phu nhân ở kinh thành, tất nhiên khi nói chuyện đều nghiêng về Diệp Già Lạc.

Trong lúc nhất thời, những lời bình luận về Diệp Già Lạc thay đổi.

Có rất nhiều người bái phỏng.

Diệp Già Lạc tiếp đãi từng người cũng khó, nên chuẩn bị một bữa tiệc. Mọi người gặp nàng, lời đồn tất nhiên cũng tan.

“Ngọc Châu, thời gian làm tiệc quyết định vào ngày mười ba đi.”

Mà giờ phút này, phủ Trấn Quốc Công.

Quý Duẫn Phi biết được tin này, vỗ bàn giận dữ: “Có phải Diệp Già Lạc cố ý không? Biết rõ ta với chàng thành thân ngày mười ba, nàng ta cũng chọn ngày mười ba.”

Hoắc Vân Kiêu ở bên trấn an: “Có lẽ trùng hợp thôi.”

Quý Duẫn Phi nhìn hắn ta: “Ta biết mà, tuy nàng ta hòa li nhưng trong lòng vẫn có chàng, không chịu buông tha cho chàng.”

Trong lòng Quý Duẫn Phi nhận định Diệp Già Lạc ghen ghét nàng ta có được Hoắc Vân Kiêu, mà nàng thì lại trở thành người bị bỏ.

Hoắc Vân Kiêu mím môi không nói gì.

Quý Duẫn Phi thấy thế, trong lòng bất an, dụi đầu vào ngực hắn ta: “Kiêu ca, ta rất sợ hãi. Nàng ta có dùng thủ đoạn gì kéo hết khách đi không?”

“Không đâu. Phủ Trấn Quốc Công là huân quý, nàng ta là một phụ nhân hòa li. Mọi người tất nhiên sẽ lựa chọn chúng ta.”

Rất nhanh, đã tới ngày mười ba.

Diệp Già Lạc tổ chức yến hội, lại không ai đến.

Cửa phủ vắng vẻ.

Diệp Già Lạc nhìn bàn tiệc trống rỗng bằng ánh mắt sâu kín.

Ngọc Châu vội vàng đi lên trước: “Tiểu thư, đã nghe ngóng được hôm nay là ngày Trấn Quốc Công cưới vợ. Quan lớn, quý nhân trong kinh thành đều đi phủ Trấn Quốc Công.”

“Trấn Quốc Công cưới vợ, sao không nói sớm?”

Nàng có thể làm trước một ngày.

Ngọc Châu trả lời: “Là bởi vì tiểu thư nói đừng nhắc đến chuyện phủ Trấn Quốc Công trước mặt ngài.”

Diệp Già Lạc tò mò: “Cưới ai?”

Mới hòa li, đã muốn cưới vợ?

Vội vã không chờ nổi như vậy, chẳng lẽ không sợ bị buộc tội à?

Ngọc Châu: “Bẩm tiểu thư, đúng là Quý di nương.”

Hóa ra nâng thiếp lên làm chính thê.

Diệp Già Lạc nghĩ đến tình cảm của Hoắc Vân Kiêu với Quý Duẫn Phi, vội không chờ nổi muốn cưới nàng ta cũng rất hợp lý.

Chẳng qua, Hoắc lão phu nhân đồng ý à?

Ngọc Châu ngước mắt liếc nhìn sắc mặt Diệp Già Lạc: “Tiểu thư, ngài không lo à? Mọi người vốn đã khinh thường ngài, nếu hôm nay không ai tới yến hội, ngài sẽ càng bị người ta cười nhạo.”

Diệp Già Lạc cười nhạt: “Yên tâm, sẽ có người đến.”

Vừa dứt lời thì có người tới, đó là lão phu nhân Võ Dương Hầu, còn có mấy phu nhân nhà quan văn thân với bà ấy.

“Lạc nha đầu, chúng ta không đến muộn chứ?”

Diệp Già Lạc đứng dậy, cười đón: “Mau vào ngồi.”

Vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một câu thông truyền, giọng the thé của thái giám truyền đến: “Nhược Thiền Công chúa đến!”

Nhược Thiền Công chúa là Công chúa con của Hoàng hậu, rất được cưng chiều.

Diệp Già Lạc nghi hoặc. Nàng không có giao tình gì với trong cung, sao Công chúa lại đến?

Nhưng mấy người Diệp Già Lạc vẫn ra cửa nghênh đón.

Chỉ thấy nghi giá của Công chúa dừng trước cửa phủ, mà người hộ tống, là Giám Sát Ti.

Diệp Già Lạc như đã hiểu vì sao hôm nay Công chúa đột nhiên đến phủ.

Tiểu Công chúa mặc váy đỏ từ trên nghi giá bước xuống.

Lão phu nhân Võ Dương Hầu là trưởng bối, Diệp Già Lạc quỳ xuống phía sau bà ấy hành lễ với Nhược Thiền Công chúa: “Tham kiến Nhược Thiền Công chúa.”

Nhược Thiền Công chúa lập tức chạy đến, nâng nàng dậy: “Miễn lễ! Diệp tỷ tỷ, tỷ là ân nhân cứu mạng của Nhược Thiền. Bản công chúa cho phép tỷ không cần quỳ.”

Vậy Diệp Già Lạc mới biết, hóa ra đơn thuốc dùng chữa bệnh đậu mùa đã cứu được Công chúa.

“Đa tạ Công chúa, hiến đơn thuốc là việc thần nữ nên làm.”

Diệp Già Lạc đứng dậy, thấy Diệp Lưu Yếm đứng sau Nhược Thiền Công chúa thì sửng sốt.

Hắn cũng tới.

Lúc này, tay Diệp Già Lạc chợt bị nắm lấy. Nàng cúi đầu nhìn, là Tiểu Công chúa.

Đôi mắt Tiểu Công chúa tròn xoe, long lanh: “Diệp tỷ tỷ, ta muốn gặp ân nhân cứu mạng của ta. Nghe nói hôm nay tỷ tổ chức yến hội nên mới bảo Diệp đại nhân hộ tống ta đến. Diệp tỷ tỷ sẽ không để ý chứ?”

Diệp Già Lạc thấy nàng ấy đáng yêu và chân thành, đáy lòng có vài phần vui mừng: “Công chúa có thể tới, là vinh hạnh của thần nữ.”

Ngay sau đó lại nhìn Diệp Lưu Yếm: “Diệp đại nhân cũng vào đi.”

Mà phủ Trấn Quốc Công.

Quý Duẫn Phi mặc áo cưới đỏ, tuy rằng đội khăn voan, không nhìn thấy, nhưng lúc bái đường nghe được tiếng náo nhiệt bên ngoài thì biết có rất nhiều người tới.

Quả nhiên như lời Hoắc Vân Kiêu. Trấn Quốc Công là phủ huân tước, mặc dù Diệp Già Lạc có tiền thì sao, đáng giá nhất là cái danh Trấn Quốc Công này.

“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái...”

Vào đúng lúc này, có người đi vào, thì thầm với người bên cạnh: “Nhược Thiền Công chúa giá lâm Diệp phủ.”

“Diệp phủ? Diệp phủ nào?”

Từ sau khi Diệp Văn Chính Công mất, Diệp Già Lạc xuất giá, Diệp phủ ở kinh thành cũng xuống dốc, bởi vậy vẫn còn có người chưa nhớ ra.

“Tất nhiên Diệp gia mà hòa li với Quốc Công gia ấy.”

Biết được việc này, có người chào tạm biệt Hoắc lão phu nhân, rời đi.

Dần dần, người đều đi rồi.

Ngược lại, Diệp phủ lục tục có người đến.

Trong chốc lát, khách khứa ngồi đầy, vô cùng đông vui.

“Ta nói mà, Lạc Nhi rất có phong thái của Văn Chính Công. Trấn Quốc Công mới hòa li đã cưới chính thê, vô tình vô nghĩa...”

Vào đúng lúc này, một giọng nói khó chịu chen vào: “Sao ta nghe nói, Diệp Già Lạc tàn hại con của tiểu thiếp, sỉ nhục liệt tổ liệt tông của Hoắc gia?”

Ý cười trên mặt mọi người đều cứng lại.

Mỗi người nhìn Diệp Già Lạc, giống như đang nói nàng thật sự ác độc như vậy?

Diệp Già Lạc nhìn về phía người nói chuyện, vừa hay Diệp Già Lạc biết người này.

Lúc trước khi còn chưa lấy chồng, nàng đã không hợp với người này. Nàng ta vốn là tiểu thư nhà Thị lang Hộ Bộ, thích Hoắc Vân Kiêu.

Sau khi Diệp Già Lạc thành thân với Hoắc Vân Kiêu, nàng ta cũng vội vàng gả cho Trạng Nguyên lang năm đó.

Hiện giờ là Từ phu nhân.

Từ phu nhân thấy Diệp Già Lạc không nói chuyện, lần nữa mở miệng: “Có việc này không?”

Diệp Già Lạc thấy nụ cười khinh thường trên mặt nàng ta, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện trong nhà người khác, Từ phu nhân biết rõ thật đấy.”

Phu nhân ngồi ở đây có ai mà không lõi đời, vừa nghe lời này đã nghe ra nội tình.

Việc trong nhà người khác, sao có thể truyền ra ngoài? Hoặc là Từ phu nhân xếp người vào phủ Trấn Quốc Công, hoặc là giả.

“Từ phu nhân, chuyện năm đó đã qua, ngươi cần gì phải rối rắm. Nếu ngươi không an phận, ta sẽ đi nói chuyện với Từ đại nhân.”

Người nói chuyện là phu nhân Thừa tướng.

Thừa tướng đứng đầu quan văn, trượng phu của Từ phu nhân đúng là quan viên dưới trướng Thừa tướng.

Từ phu nhân bị nói, không dám trắng trợn chèn ép Diệp Già Lạc nữa, lại vẫn không cam lòng: “Tuy ta đã gả chồng, song vẫn quen biết với đích nữ phủ Trấn Quốc Công. Kiều Kiều oán giận với ta, ta thấy Kiều Kiều thật sự đáng thương. Lúc Trấn Quốc Công mất tích, phủ Trấn Quốc Công chỉ còn bà cháu bọn họ. Kiều Kiều nói là bởi vì tẩu tẩu mới vào cửa, hà khắc đồ ăn, ngày thường cũng chưa từng sớm tối thưa hầu. Lão phu nhân bị bệnh, cũng chưa từng hầu bệnh, mỗi ngày vô cùng đáng thương.”

“Phủ Trấn Quốc Công vốn nhiều thế hệ trung lương, mới được sắc phong Trấn Quốc Công. Lão Quốc Công hy sinh thân mình vì nước, chỉ còn lại cô nhi quả phụ, thực sự đáng thương.”

Nói xong, nàng ta còn nặn ra hai giọt nước mắt, dùng khăn chấm chấm.

Mức độ đáng tin tăng cao.

Mọi người sôi nổi bàn luận.

Diệp Già Lạc nhếch khóe miệng, bình tĩnh thản nhiên.

Đầu tiên nói phủ Quốc Công đáng thương ra sao rồi nhắc lại lão Quốc Công. Phần lớn người ở đây đều đồng lứa với lão Quốc Công, tất nhiên biết rõ tính tình của lão Quốc Công, tất nhiên sẽ cảm thấy Hoắc Kiều Kiều sẽ không nói dối.

Diệp Già Lạc lắc đầu. Vết nhơ lớn nhất đời này của lão Quốc Công có lẽ là cưới phải lão phu nhân tham tài này.

Nàng lắc đầu bị Từ phu nhân nhìn thấy: “Diệp Già Lạc, ngươi lắc đầu, là cảm thấy ta nói sai?”

“Đúng là ngươi nói sai.” Diệp Già Lạc nhìn thẳng vào Từ phu nhân: “Hơn nữa, nếu việc này là thật, sao bệ hạ còn hạ thánh chỉ? Còn nữa, phủ Quốc Công cảm thấy khó chịu, vì sao không tự mình đến nói với ta. Ta nhớ rõ Từ phu nhân và phủ Trấn Quốc Công không thân cũng chẳng quen, mà trước lúc xuất giá, ầm ĩ không ít chê cười vì phủ Trấn Quốc Công đấy.”

Diệp Già Lạc nói vô cùng mịt mờ, chỉ Từ phu nhân vẫn còn tình cảm với Hoắc Vân Kiêu.

Từ phu nhân nghe hiểu, thẹn quá thành giận nói: “Ta thấy ngươi mới mập mờ với huynh trưởng của mình ấy. Nếu không sao ngươi có cơ hội gặp mặt Thánh thượng? Ai biết các ngươi làm giao dịch mờ ám nào chứ?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Trong lòng Diệp Già Lạc cũng trầm xuống.

Cho dù hiện giờ nàng giữ khoảng cách với Diệp Lưu Yếm, song lời đồn như vậy vẫn có.

Lời đồn đại là một con dao, đôi khi có thể giết người.

Kiếp trước, gần như tất cả mọi người đều biết quan hệ của nàng và Diệp Lưu Yếm, chỉ vì e sợ quyền thế và thủ đoạn của Diệp Lưu Yếm nên không ai dám nói gì.

Nhưng sau lưng, những phụ nhân đó xa xa nhìn thấy nàng thì lập tức xoay người rời đi, coi nàng như sự sỉ nhục.

“Ăn nói cẩn thận! Công chúa còn ở đây.” Lão phu nhân Võ Dương Hầu quát lớn nhắc nhở.

Từ phu nhân không hề sợ hãi: “Công chúa đâu? Ta tới đây lâu như vậy, cũng chưa thấy Công chúa. Xem ra, nàng đang lừa gạt chúng ta. Chúng ta vốn dĩ đang vui vẻ ăn tiệc ở phủ Quốc Công, nàng có ý định đối nghịch với phủ Quốc Công thì có.”

“Đúng vậy.”

“Chúng ta đi!”

Có Từ phu nhân cầm đầu, vài người cũng muốn rời đi.

Đúng lúc này, giọng Tiểu Công chúa truyền đến: “Ai dám bắt nạt Diệp tỷ tỷ?”

Mọi người sôi nổi nhìn lại, chỉ thấy một nam nhân cao lớn tuấn mỹ cùng Tiểu Công chúa chỉ đứng tới hông hắn được vây quanh đi từ dưới hành lang đến.

Tiểu Công chúa mặc váy đỏ, làn da như tuyết.

“Tham kiến Công chúa.”

Mọi người lập tức quỳ xuống.

Diệp Già Lạc đang muốn quỳ xuống, Nhược Thiền Công chúa đã vội vàng tiến lên nâng nàng dậy: “Diệp tỷ tỷ, đã nói tỷ không cần quỳ.”

Ngay sau đó lại nhìn về phía Từ phu nhân ở một bên bị dọa choáng váng, quên quỳ xuống: “Ngươi là người phương nào?”

Giọng điệu uy nghiêm, rất có phong thái của Công chúa.

Từ phu nhân lập tức quỳ xuống: “Thần phụ là chính thê của Từ đại nhân Hàn Lâm Viện. Vừa rồi thần phụ cho rằng Diệp Già Lạc lừa mình, không ngờ ngài thật sự ở chỗ này, không có ý bất kính với ngài.”

Nhược Thiền Công chúa trầm giọng nói: “Diệp tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi bất kính với Diệp tỷ tỷ là bất kính với bản công chúa. Sau này Từ phu nhân vẫn ở trong phủ suy ngẫm lại cho kỹ thôi.”

Lời này có ý cấm túc nàng ta.

Diệp Lưu Yếm vẫy vẫy tay, lập tức có người đưa Từ phu nhân xuống.

Lúc này, mới có người nhớ tới sự tồn tại của Diệp Lưu Yếm: “Diệp Đề đốc, nơi này đều là nữ quyến, sao ngài có thể đi vào? Không ra thể thống gì.”

Diệp Lưu Yếm mở miệng: “Có người nói bổn tọa có gian tình với người khác. Bổn tọa phải tới làm sáng tỏ một chút, nếu không mất hết trong sạch rồi.”

Mọi người chửi thầm trong lòng.

Bình thường bởi vì khí chất của Diệp Lưu Yếm mà mọi người quên hắn không phải một nam nhân bình thường.

Xem ra, Diệp Lưu Yếm ở đây, cũng không có gì sai cả.

Diệp Già Lạc cũng giải thích với mọi người: “Các vị phu nhân, ta gả vào phủ Quốc Công, vẫn luôn dùng của hồi môn của bản thân cung cấp nuôi dưỡng phủ Quốc Công. Phu quân xảy ra chuyện, ta vốn vô cùng đau đớn. Nhưng ai có đâu ngờ, Trấn Quốc Công không chết, mà mất trí nhớ lưu lạc bên ngoài. Là ta đưa hắn ta về, nếu không Hoắc lão phu nhân phải người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.”

Giọng điệu lười biếng của Diệp Lưu Yếm truyền đến: “Muội tìm Hoắc Vân Kiêu về, gọi là ân nhân của phủ Trấn Quốc Công cũng không quá. Cho dù bọn họ không cảm ơn muội thì cũng không nên chửi bới muội.”

Chung quanh nghị luận sôi nổi, rối rít gật đầu, cảm thấy Diệp Già Lạc đúng là ân nhân của phủ Trấn Quốc Công. Vậy mà lại bị chửi bới, có thể thấy nhân phẩm của phủ Trấn Quốc Công không ra gì.

Bảo sao xuống dốc.

Diệp Già Lạc nhìn Diệp Lưu Yếm một cái.

Ngay lúc Diệp Lưu Yếm nhìn sang, nàng vội quay đi, tiếp tục nói: “Đây đều là việc ta nên làm. Ta cũng không muốn tuyên truyền rộng rãi việc mình là ân nhân của phủ Trấn Quốc Công. Chẳng qua từ nay về sau, ai đi đường nấy, ta và phủ Trấn Quốc Công không còn quan hệ gì cả.”

“Nếu Hoắc lão phu nhân và Hoắc Kiều Kiều cảm thấy ta bạc đãi bọn họ, hiện giờ Trấn Quốc Công cũng đã trở lại, dẫu sao cũng sẽ không còn cảm thấy uất ức nữa.”

Lão phu nhân Võ Dương Hầu nắm lấy tay Diệp Già Lạc, giọng già nua chứa đầy hiền từ: “Ta nhìn con lớn lên, ta hiểu rõ nhất tính con ra sao. Từ phu nhân nói, ta không tin chút nào.”

Có bà ấy nói, mọi người đều tin.

Tiểu Công chúa bệnh nặng mới khỏi, rất nhanh đã mệt mỏi.

Diệp Lưu Yếm phải hộ tống Tiểu Công chúa về, cũng phải rời đi.

Diệp Già Lạc làm chủ nhà, đứng lên đưa tiễn.

Nàng vốn định giữ khoảng cách với Diệp Lưu Yếm, không ngờ không thể tránh né.

Cửa Diệp phủ.

Diệp Già Lạc và Diệp Lưu Yếm đứng đối diện nhau, nàng thành khẩn nói: “Tiểu muội đa tạ huynh trưởng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.