Gió Nam Cố Ý Gọi Quân Về

Chương 7: Chương 7



Diệp Lưu Yếm lười nhác nhìn nàng: “Đa tạ ta cái gì?”

“Ta biết hôm nay Công chúa đến là nhờ vào huynh trưởng. Nếu không chỉ sợ bữa tiệc của ta sẽ không ai đến, trở thành trò cười trong kinh thành.”

“Còn có thánh chỉ hòa li.”

Tuy Diệp Già Lạc cảm ơn hắn, song luôn miệng huynh trưởng với tiểu muội, quy tất cả những việc Diệp Lưu Yếm làm thành tình nghĩa huynh muội.

Diệp Lưu Yếm lại sáng mắt, nhìn nàng thật sâu, không cách nào kiềm nén cơn sóng lòng: “Thật ra lời Từ phu nhân mới nói, cũng không coi là bôi nhọ.”

“Ta với nàng...”

Diệp Già Lạc như biết hắn muốn gì, trong lòng hoảng hốt, trên mặt lại làm bộ bình tĩnh: “Sao cơ?”

Diệp Lưu Yếm đột nhiên dừng lại, nhìn đôi mắt trong suốt như lưu li của nàng, nhất thời nói không ra lời.

Hắn đè sự bạo ngược trong lòng xuống, hỏi ngược lại: “Muội lựa chọn tổ chức tiệc vào hôm nay có phải vẫn còn tình cảm với Hoắc Vân Kiêu, không muốn hôn lễ của hắn ta thuận lợi không?”

Diệp Già Lạc chần chờ một lát, nói: “Huynh trưởng hiểu lầm rồi, chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Diệp Lưu Yếm cúi đầu nhìn nàng. Tuy rằng mi mắt che khuất cảm xúc trong mắt hắn, song khóe miệng hơi cong lên đã tiết lộ tâm trạng hiện tại của hắn.

Nàng đang giải thích với hắn là nàng không có tình cảm với Hoắc Vân Kiêu, chín bỏ làm mười, nàng để ý hắn.

Diệp Già Lạc không biết suy nghĩ của hắn. Nàng không muốn giải thích quá rõ ràng với Diệp Lưu Yếm, miễn cho hắn nghĩ linh tinh. Nhưng nếu không giải thích thì sẽ bị hiểu lầm nàng có gì đó với Hoắc Vân Kiêu, việc đó mới thật sự khó chịu.

Diệp Lưu Yếm để lại một câu: “Có bất kỳ chuyện gì, đều có thể tìm ta.”

Sau đó thì rời đi.

Mà bên kia, Quý Duẫn Phi và Hoắc Vân Kiêu nhìn sân trống rỗng, nhạc hỉ còn quanh quẩn ở bên tai, lại càng hiện rõ vẻ thê lương.

Quý Duẫn Phi giận quát: “Dừng hết lại cho ta!”

Gánh hát nghe tiếng dừng lại, tới tìm Quý Duẫn Phi đòi tiền thưởng: “Phu nhân, chúc Quốc Công gia và phu nhân bách niên hảo hợp. Tiền công hôm nay tổng cộng là mười lượng, thanh toán đi.”

“Mười lượng! Sao các ngươi không đi ăn cướp luôn?” Quý Duẫn Phi trợn tròn mắt nhìn, nào còn dáng vẻ dịu dàng, quan tâm dân gian khổ cực lúc trước.

“Ngươi mới biểu diễn một lúc, còn chưa diễn xong. Dựa vào cái gì mà bảo ta cho ngươi mười lượng?”

Bầu gánh đổi sắc mặt, trong lòng chửi thầm. Sao vị phu nhân Quốc Công này keo kiệt vậy chứ?

Ngại đây là phủ Quốc Công, ông ta cũng không dám đòi gắt. Mà vì kiếm sống, ông ta vẫn nhỏ giọng cãi một câu: “Lúc trước, phu nhân Quốc Công cũ mời chúng ta hát tuồng chúc thọ cho lão phu nhân, chỉ tiền thưởng đã cho mười lượng bạc.”

Quý Duẫn Phi nghe được bọn họ so sánh mình với Diệp Già Lạc, sắc mặt tức khắc sa sầm, vô cùng đáng sợ.

Nhưng ngay sau đó, nàng ta vẫn nhịn đau cho ông ta mười lượng: “Mười lượng mà thôi, bổn phu nhân không phải không cho được. Các ngươi nhớ kỹ, từ nay về sau, bổn phu nhân mới là phu nhân Quốc Công, Diệp Già Lạc chỉ là phụ nhân bị bỏ.”

“Vâng, vâng, vâng!”

Bầu gánh lập tức dẫn gánh hát rời đi.

Hoắc Vân Kiêu ở bên cạnh nhìn, từ đầu đến cuối không nói gì. Hắn ta có phần không thể tin được, người tính toán chi li, mặt mũi đáng sợ này lại là nữ tử mà mình yêu.

Quý Duẫn Phi chú ý tới ánh mắt khác thường của hắn ta, vội vàng khôi phục như thường, suy yếu dựa sát vào ngực hắn ta: “Ta thừa nhận ta không thích Diệp Già Lạc, nếu không có Diệp Già Lạc, đứa con của chúng ta đã ra đời rồi.”

Trong mắt Hoắc Vân Kiêu hiện lên vẻ bi thương. Hắn ta xin lỗi: “Xin lỗi. Là ta khiến cho nàng đến mười lượng bạc cũng không thể tiêu thoải mái. Ta bảo đảm, ta sẽ làm phủ Quốc Công tốt lên, để nàng làm phu nhân vẻ vang nhất toàn kinh thành.”

Quý Duẫn Phi ngửa đầu nhìn hắn ta: “Ta và chàng cùng cố gắng.”

“Ta biết y thuật, ta khác với quý nữ trong kinh thành. Ta có năng lực nuôi sống bản thân, cũng có thể nuôi sống toàn bộ phủ Quốc Công.”

Trong lòng Hoắc Vân Kiêu cảm thấy an ủi, may mà Quý Duẫn Phi vẫn không thay đổi.

Qua một thời gian.

Diệp Già Lạc đi Ngự Dược Đường kiểm toán, phát hiện việc làm ăn của Ngự Dược Đường ít hơn một nửa so với bình thường.

Nàng hỏi: “Đây là có chuyện gì?”

Tiền chưởng quầy trả lời: “Tiểu thư, khoảng thời gian này, trong kinh thành mới mở một tiệm Bình Y Đường. Đại phu ở đó là phu nhân Quốc Công hiện tại. Một viên Ngọc Nhan Hoàn có thể làm nữ tử lấy lại vẻ thanh xuân, còn có cả phấn mặt, còn được xưng có thể trị vô sinh. Hiện giờ quý phụ nhân ở kinh đô bị bệnh đều không uống thuốc, chỉ ăn Ngọc Nhan Hoàn.”

“Gần đây hiệu thuốc buôn bán không tốt, những dược liệu cung cấp miễn phí cho quầy thuốc ở vùng quê...”

Diệp Già Lạc khép sổ sách lại: “Tiếp tục cung cấp. Làm ăn không tốt thì nghĩ cách, nhưng nếu những địa phương nghèo khổ kia thiếu dược liệu, sẽ có nhiều người chết vì bệnh.”

“Tiền chưởng quầy, khi mẫu thân ta còn trên đời vẫn luôn làm việc này. Cho dù thế nào, ta không hy vọng việc thiện này chấm dứt ở trong tay ta.”

Tiền chưởng quầy luôn miệng đáp: “Vâng, tiểu thư tốt bụng.”

Diệp Già Lạc làm những việc này không phải vì một câu khen tốt bụng của người khác.

Nàng rời khỏi Ngự Dược Đường, đi ngang qua Bình Y Đường quả nhiên thấy ở cửa có rất nhiều quý phụ nhân đi ra đi vào.

Nàng không tiện đi vào, bèn sai một gã sai vặt lạ mặt vào mua.

Nàng thì đi Kim Lâu.

Lại nói, nơi dễ nghe được tin tức giữa các nữ nhân nhất chính là Kim Lâu.

Ai ngờ, vừa vào Kim Lâu, nàng đã nghe được bên trong truyền đến chất giọng điêu ngoa của Hoắc Kiều Kiều: “Sao ngươi keo kiệt vậy chứ? Kém cả Diệp Già Lạc! Ta muốn bộ trang sức này! Nếu không ta sẽ đi nói với tổ mẫu, bảo tổ mẫu nạp thiếp cho huynh trưởng.”

Diệp Già Lạc nhìn gã sai vặt: “Đưa ta lên lầu ba.”

Nàng chỉ nhìn lướt qua rồi quay mặt đi.

Nàng với họ đã ai đi đường nấy, cho dù bọn họ ra sao cũng không liên quan đến nàng.

Nhưng nàng không muốn quan tâm họ, không đại biểu họ sẽ không tìm nàng gây rối.

Diệp Già Lạc đang muốn lên lầu, lại bị Hoắc Kiều Kiều nhìn thấy: “Diệp Già Lạc!”

“Ngươi cũng đi dạo Kim Lâu.”

Hoắc Kiều Kiều đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng bằng vẻ châm chọc: “Cũng đúng! Ngươi cướp sạch tài sản của Hoắc gia, tất nhiên có tiền đi dạo Kim Lâu rồi.”

Diệp Già Lạc cảm thấy tầm mắt của những người xung quanh đều dừng ở trên người nàng.

Nàng sửa lời: “Không phải cướp mà là lấy lại đồ của ta. Ngoài ra, ta còn rộng lượng không bắt các ngươi trả ta của hồi môn.”

Mà lúc này, Quý Duẫn Phi tiến lên: “Diệp tiểu thư, ngươi quá tính toán chi li. Nếu ngươi muốn phu quân kính trọng ngươi thì không thể như vậy được. Ngươi rơi vào bước đường hôm nay, cũng không thể trách người khác. Sau này nếu có cơ hội gả chồng, thì phải thu bớt cái tính này của ngươi lại, chứ không bị bỏ lần hai thì không hay đâu.”

Sau đó nàng ta nhìn về phía Hoắc Kiều Kiều: “Kiều Kiều, bộ trang sức mà muội mới nhìn trúng, muốn thì mua đi.”

Hoắc Kiều Kiều nghe vậy, chị dâu em chồng cùng hòa thuận: “Đa tạ tẩu tẩu.”

Chị dâu em chồng vừa rồi còn cãi nhau chí chóe, bây giờ lại đồng lòng.

Diệp Già Lạc khẽ cười nhìn Hoắc Kiều Kiều: “Vậy hy vọng về sau lúc ngươi gả chồng, nhớ nhìn cho kỹ nhé. Hi vọng phu quân của ngươi sẽ không có người yêu khác, cũng sẽ không ham tài sản của ngươi.”

Hoắc Kiều Kiều kiêu căng ngửa đầu: “Đấy là đương nhiên. Với thân phận của ta, gả đi chắc chắn là nam nhân tốt nhất.”

Nàng ta mới không giống Diệp Già Lạc, đến trái tim một nam nhân cũng không giữ được.

Diệp Già Lạc cười không để bụng, đi thẳng lên lầu ba.

Mà ở chỗ cũ, Hoắc Kiều Kiều hâm mộ nhìn bóng dáng Diệp Già Lạc.

Quý Duẫn Phi đưa đồ trang sức cho Hoắc Kiều Kiều.

Hoắc Kiều Kiều bất mãn nói: “Phiền chết được. Bộ trang sức này mới năm ngàn lượng, ta còn không lên được lầu ba, chỉ có thể xem mấy món đồ này. Nếu không phải ngươi cứu tổ mẫu, tổ mẫu mới không đồng ý cho ngươi lên làm vợ cả.”

Quý Duẫn Phi tỏ vẻ tủi thân: “Kiều Kiều, hiện tại Bình Y Đường mới mở. Chờ kiếm được chút lời thì sẽ có thể cho muội lên lầu 3.”

“Cả ngày khóc sướt mướt, phiền chết được! Đừng tưởng rằng ngươi có ơn lớn với nhà ta đấy.”

Sau đó, Hoắc Kiều Kiều cầm đồ trang sức, bỏ lại Quý Duẫn Phi mà rời đi.

Diệp Già Lạc ở Kim Lâu tìm hiểu được có rất nhiều quý phụ nhân ở kinh thành mua Ngọc Nhan Hoàn, gần như mỗi ngày uống một viên, một viên một trăm lượng.

Nghe nói người đầu tiên dùng là Từ phu nhân bị cấm túc ở nhà. Sau khi nàng ta dùng thì đẹp lên, phu quân cũng không đến phòng thiếp thất nữa.

Chỉ là gần đây, không ai gặp được nàng ta.

Phương Phỉ Uyển, Diệp phủ.

Ngọc Châu đem Ngọc Nhan Hoàn và phấn mặt mua ở Bình Y Đường về cho Diệp Già Lạc.

Diệp Già Lạc mở phấn mặt kia ra, đỏ tươi như lửa. Nàng dùng ngón tay khẽ chấm một chút, đưa lên mũi ngửi.

Ngay sau đó lại cẩn thận quan sát Ngọc Nhan Hoàn.

Ngọc Châu nghi hoặc: “Tiểu thư, Ngọc Nhan Hoàn và phấn mặt này có vấn đề?”

Ánh mắt Diệp Già Lạc nghiêm lại: “Ta chưa thể xác định. Em cho người đi hỏi thăm xem Từ phu nhân sao rồi? Ta cần xác định tình trạng của Từ phu nhân thì mới có thể chắc chắn.”

Ngọc Châu đi tìm người hỏi thăm, nhưng sau một nén nhang, nàng ấy quay về với vẻ uể oải: “Tiểu thư, không thu mua được hạ nhân Từ phủ. Hay ngài đi tìm đại thiếu gia giúp đi. Đại thiếu gia quản lý Giám Sát Ti, các quan lại không trốn khỏi mắt đại thiếu gia được.”

Diệp Già Lạc hơi co đồng tử, không đáp lời.

Ngọc Châu lại nói: “Tiểu thư, vị phu nhân ở phủ Quốc Công kia được Hoàng hậu triệu vào cung rồi.”

Diệp Già Lạc biết nàng ấy đang lo lắng cho mình, lại vẫn trêu nàng ấy: “Liên quan gì đến ta?”

Ngọc Châu nhíu chặt mày: “Nếu vị kia ở phủ Quốc Công được Hoàng hậu nương nương chống lưng, chỉ sợ sẽ nhắm vào ngài.”

Diệp Già Lạc đang muốn nói chuyện, lại nghe bên ngoài thông truyền: “Tiểu thư, trong cung có ý chỉ, nói là Hoàng hậu nương nương mời ngài vào cung bái kiến.”

Diệp Già Lạc lập tức theo nội thị tiến cung.

Mà Diệp Già Lạc vừa tiến cung, việc này đã được báo cho Diệp Lưu Yếm.

Cấp dưới nói cho hắn: “Đề đốc, Diệp tiểu thư bị Hoàng hậu nương nương triệu vào cung. Gần đây Hoàng hậu nương nương cực kỳ tin tưởng phu nhân Quốc Công, sợ là phải sẽ làm khó Diệp tiểu thư.”

Diệp Lưu Yếm chống đầu, cụp mi, không chút để ý nói: “Đã biết, lui xuống đi.”

...

Phượng Tê Cung.

Diệp Già Lạc được hạ nhân dẫn đường đi vào cung điện. Toàn bộ không gian có vẻ cực kỳ rộng rãi thoáng mát, trên vách tường được khảm tơ vàng khắc hoa.

Hoàng hậu mặc phượng bào ngồi trên ghế phượng, ung dung cao quý.

Diệp Già Lạc quỳ lạy hành lễ: “Bái kiến Hoàng hậu nương nương.”

Nhưng Hoàng hậu lại không cho nàng đứng dậy ngay.

Diệp Già Lạc thấy được Quý Duẫn Phi ở bên cạnh Hoàng hậu.

Quý Duẫn Phi nhìn nàng, đáy mắt có đắc ý.

Diệp Già Lạc cũng biết, Hoàng hậu cố ý làm khó mình.

Đây là lần đầu tiên nàng được gặp Hoàng hậu. Kiếp trước, nàng gánh vác cả phủ Quốc Công, song không có tư cách vào cung triều bái.

Lúc này, Hoàng hậu nói chuyện: “Diệp Già Lạc, phu nhân Quốc Công dịu dàng ngoan ngoãn, bổn cung rất thích. Bổn cung nghe nói ngươi và phủ Quốc Công có thù oán, hôm nay bổn cung làm chủ, xóa bỏ toàn bộ.”

Diệp Già Lạc quỳ thẳng lưng: “Thần nữ và phủ Quốc Công vốn không có thù oán gì.”

Đôi mày của Hoàng hậu giãn ra: “Nếu vậy, ngươi về nhà cũng một thời gian rồi, lại trông coi nhiều gia nghiệp như vậy, bổn cung cần phải chọn lựa nam tử thích hợp để tứ hôn cho ngươi.”

Diệp Già Lạc uyển chuyển từ chối: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, hiện tại thần nữ chưa muốn gả cho ai.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.