Ánh mắt Hoàng hậu trầm xuống: “Ngươi không gả chồng, trong lòng vẫn còn mong Trấn Quốc Công hồi tâm chuyển ý à? Phá đi mười ngôi chùa cũng không bằng phá một cọc nhân duyên. Diệp Già Lạc, ngươi có hiểu không?”
Phá đi mười ngôi chùa cũng không bằng phá một cọc nhân duyên.
Rốt cuộc là ai sai? Vì sao cuối cùng lại thành nàng sai rồi?
Diệp Già Lạc ngẩng đầu nhìn Hoàng hậu, trong lòng chỉ cảm thấy vớ vẩn.
Hiển nhiên Hoàng hậu nghĩ vậy, là bởi vì Quý Duẫn Phi.
Diệp Già Lạc đặt chồng tay lên nhau, quy củ hành lễ rồi mới mở miệng: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, trước nay trong lòng thần nữ không nghĩ vậy. Thần nữ cảm thấy, nữ tử không chỉ có một con đường là gả chồng. Sau khi gả chồng sẽ chỉ có thể vây trong hậu trạch, nhớ nhung suy nghĩ đều vì nhà chồng. Thần nữ đã được nếm trải một lần cuộc sống làm những chuyện hữu hạn như vậy.”
“Còn nữa, thần nữ không có người nhà, cho dù bị uất ức, cũng chỉ có thể tự chịu. Nếu không thể tìm một nam tử thật sự tôn trọng, yêu thương ta, thần nữ tình nguyện không gả.”
Tất cả mọi người lập tức im lặng.
Diệp Già Lạc biết lời nàng nói là đại nghịch bất đạo, đặc biệt trước mặt Hoàng hậu.
Ngay khoảnh khắc bốn phía yên tĩnh, cung nhân bên ngoài thông truyền: “Nhược Thiền Công chúa đến!”
Ngay sau đó, giọng hoạt bát của Nhược Thiền Công chúa từ ngoài điện truyền đến: “Mẫu hậu.”
Chỉ thấy Tiểu Công chúa vào điện, hành lễ với Hoàng hậu rồi đi tới bên cạnh nàng ta: “Mẫu hậu, vì sao Diệp tỷ tỷ lại quỳ ở đây? Mẫu hậu, Diệp tỷ tỷ là ân nhân cứu mạng nữ nhi. Người mau cho tỷ ấy đứng lên, được không?”
Hoàng hậu giơ tay: “Đứng lên đi, ban ngồi.”
“Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
Diệp Già Lạc đứng dậy, ngồi xuống một bên.
Quý Duẫn Phi mở miệng: “Hoàng hậu nương nương, vừa rồi Diệp tiểu thư nói thật sự đại nghịch bất đạo, vậy mà dám từ chối ngài tứ hôn.”
Ai ngờ Hoàng hậu xua xua tay: “Diệp tiểu thư nói có lý. Nữ tử chúng ta vốn đã không dễ.”
Hoàng hậu cảm thấy Quý Duẫn Phi hẳn càng có thể hiểu nỗi khổ của nữ tử, gả chồng, là hành động bất đắc dĩ, nhưng nhìn có vẻ không giống như vậy.
Quý Duẫn Phi có chút bất mãn, nhưng ở trên là Hoàng hậu, nàng ta không thể nói gì, chỉ có thể nghẹn trong lòng.
Vốn tưởng rằng lần này có thể làm Diệp Già Lạc gả ra ngoài.
Rất mau, Hoàng hậu cho Diệp Già Lạc rời đi.
Diệp Già Lạc vừa ra khỏi Phượng Tê Cung thì thấy Diệp Lưu Yếm đứng ở cửa, lạnh lùng cao ngạo.
Hai người nhìn nhau, Diệp Lưu Yếm mở miệng trước: “Hoàng hậu có làm khó muội không?”
Diệp Già Lạc bất đắc dĩ tiến lên: “Đa tạ huynh trưởng.”
Diệp Lưu Yếm sa sầm mặt: “Ngoài đa tạ ta ra thì không còn gì muốn nói với ta à?”
Diệp Già Lạc sửng sốt, có thể cảm nhận rõ ràng hắn không vui.
“Còn có một chuyện, ta muốn nhờ huynh trưởng hỗ trợ.”
Diệp Lưu Yếm liếc xéo nàng: “Ta ba lần bốn lượt giúp muội. Muội có thể cho ta cái gì?”
Lời này là thừa nhận.
Lông mi Diệp Già Lạc run rẩy. Kiếp trước, hắn từng cao ngạo nói trước mặt nàng: “Cầu bổn tọa làm việc, đều phải trả giá cao. Nàng có thể cho ta cái gì?”
“Không bằng lấy thân báo đáp?”
Đáy lòng Diệp Già Lạc hoảng hốt, nhưng không thể phủ nhận, Diệp Lưu Yếm vẫn luôn làm bạn ở bên cạnh nàng.
Nàng được nếm trải cảm giác làm nữ nhân, cũng được che chở.
Đó là một loại tình cảm phức tạp.
Diệp Già Lạc không thể phân rõ.
Diệp Lưu Yếm thấy nàng không nói lời nào, cụp mi, ngón tay cái vuốt v3 miếng ngọc bên hông: “Ta còn thiếu một cái túi tiền, không bằng muội thêu cho ta một cái.”
Hắn nói rất chân thật đáng tin.
Diệp Già Lạc hoàn hồn. Chỉ thêu một cái túi tiền?
Nàng đồng ý: “Tất nhiên là được.”
Diệp Lưu Yếm lạnh mặt, không nhìn ra vui hay không: “Biết rồi. Muội về chờ tin đi.”
“Bổn tọa đưa muội ra cung.”
Sau đó hắn phất tay áo quay đi.
Diệp Già Lạc chưa kịp phản ứng, cũng đi theo.
Hắn nói hắn đã biết, biết cái gì?
Hắn biết nàng muốn làm chuyện gì à?
Diệp Già Lạc trở lại Diệp phủ, Khổng ma ma tiến lên đón: “Tiểu thư, sau khi ngài đi ra ngoài, phủ Quốc Công có người tới tìm ngài, đã bị ta đuổi về rồi.”
Người của phủ Quốc Công?
Quá nửa là đến gây rối rồi.
Diệp Già Lạc không để ở trong lòng, cho Khổng ma ma chút bạc thưởng rồi về Phương Phỉ Uyển.
Lát sau, Diệp Già Lạc gọi Ngọc Châu: “Ngọc Châu, chuẩn bị kim chỉ cho ta.”
Ngọc Châu cười nói: “Tiểu thư, thật tốt quá. Cuối cùng ngài cũng chịu thêu thùa.”
Rồi đi nhà kho lấy kim chỉ.
Diệp Già Lạc không quá giỏi thêu thùa. Ngày thường nàng học y thuật, tính sổ sách, kim chỉ cũng phủ bụi ở nhà kho.
Dọn xong khung thêu, Diệp Già Lạc tự hỏi thêu gì bây giờ.
Ngọc Châu ở bên cạnh đề nghị: “Tiểu thư, không bằng thêu lá trúc. Nô tỳ cảm thấy lá trúc tôn khí chất của đại thiếu gia.”
Diệp Già Lạc bỗng nhiên tò mò: “Diệp Lưu Yếm ở trong mắt em có khí chất thế nào?”
Ngọc Châu e lệ: “Quân tử ạ. Nô tỳ không hiểu gì hết, chỉ biết trúc là hình dung của quân tử.”
Trong đầu Diệp Già Lạc hiện lên hình tượng của Diệp Lưu Yếm. Nàng cảm thấy, Diệp Lưu Yếm giống rắn, con mồi bị hắn theo dõi thì không ai có thể trốn thoát.
Nghĩ vậy, nàng quyết định thêu một cành dâu gai.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trong phòng lặng yên không một tiếng động, chỉ có con Toan Nghê đang phun huân hương.
Diệp Già Lạc thêu túi thơm đã gần xong.
Diệp Lưu Yếm lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện: “Đây là túi thơm cho ta à?”
Diệp Già Lạc xoay người: “Sao huynh lại... Thôi, huynh tới làm gì?”
Diệp Lưu Yếm nhận túi thơm, vừa đeo vừa nói: “Hiện giờ, Từ phu nhân bị hỏng mặt, còn bị khám ra là không thể có thai, sắp bị đưa đến thôn trang ở nông thôn rồi.”
“Còn nữa, những phu nhân từng dùng Ngọc Nhan Hoàn, hoặc nhiều hoặc ít, đều tìm đại phu vào phủ. Chẳng qua việc này rất kín, không ai làm to chuyện.”
“Quả nhiên.” Diệp Già Lạc vừa nghe, đúng như nàng đã đoán.
Mà Diệp Lưu Yếm cầm túi thơm về phủ. Buổi tối khi đi ngủ, hắn mơ.
Hắn thấy hình như mình đang lười biếng ngồi dựa trên ghế, hài hước nhìn Diệp Già Lạc ở trước mặt.
“Cầu bổn tọa làm việc, đều phải trả giá cao. Nàng có thể cho ta cái gì?”
“Không bằng lấy thân báo đáp?”
Diệp Già Lạc sợ hãi rụt rè cởi đai lưng.
Ánh sáng lập lòe chiếu vào trong phòng, mập mờ khô nóng.
Đồng tử Diệp Lưu Yếm co lại, đôi mắt đen đầy cảm xúc, yết hầu buông lỏng, ôm lấy eo nàng, đẩy nàng xuống giường: “Đây là nàng tự tìm.”
Phù dung trướng ấm, đêm xuân ngắn ngủi.
Diệp Già Lạc bọc chăn nằm trên giường, trên mặt còn treo nước mắt, chỗ cổ lộ ra từng dấu dày đặc, dáng vẻ bị chà đạp.
Diệp Lưu Yếm đưa lưng về phía nàng, rất thỏa mãn: “Về sau giờ Tuất mỗi ngày, sẽ có một chiếc xe đến đón nàng về phủ của ta.”
Đến đây, Diệp Lưu Yếm bỗng nhiên bừng tỉnh, dưới người thấm ướt.
Có lẽ hắn quá muốn nàng, nên mới mơ như vậy.
Hơn nữa hắn cảm thấy, tất cả những gì xảy ra trong mơ quá chân thật. Nếu Hoắc Vân Kiêu mất tích, Diệp Già Lạc muốn giữ được tước vị phủ Trấn Quốc Công sẽ tới tìm hắn.
Hắn thật sự sẽ đưa ra yêu cầu đê tiện này để chiếm hữu nàng.
Dù sao Hoắc Vân Kiêu là một người chết, chẳng qua, như vậy khó tránh khỏi khiến Lạc Nhi ấm ức.
Như hiện giờ rất tốt, nàng hòa li, hắn có cơ hội quang minh chính đại có được nàng.
Diệp Lưu Yếm xoay người xuống giường, rửa mặt chải đầu sửa soạn một phen rồi đeo cái túi thơm màu đỏ đậm kia lên.
Vì phối với cái túi thơm này, hôm nay hắn còn cố ý thay bộ đồ đen kia, chọn lựa một bộ đồ màu đỏ sậm.
Tôn lên chút quyến rũ trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn.
Đi ở trên đường, cấp dưới đều liếc mấy lần liền.
Diệp Lưu Yếm nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Phi Kiếm: “Muốn nói gì thì nói đi, đừng ấp a ấp úng.”
Lúc này Phi Kiếm mới nói suy nghĩ trong lòng: “Hôm nay đại nhân mặc bộ đồ này đẹp quá. Muốn đi gặp người trong lòng à?”
Diệp Lưu Yếm không phạt hắn mà cất bước về phía trước: “Đi!”
Hôm nay hắn được nghỉ, chuẩn bị xe ngựa đi Diệp phủ đón Diệp Già Lạc.
Diệp Già Lạc sớm chờ ở cửa phủ, nàng mặc đồ trắng, đội mũ có rèm, không dính bụi trần.
Trên người còn khoác hòm thuốc.
Nàng thấy Diệp Lưu Yếm mặc như vậy cũng kinh ngạc, ngay sau đó lại nhìn túi tiền bên hông hắn, trên mặt lộ ra chút e lệ.
Chẳng qua biểu cảm của nàng bị mũ có rèm che khuất, Diệp Lưu Yếm không nhìn thấy.
Diệp Già Lạc lên xe ngựa.
Chỉ nghe Diệp Lưu Yếm bảo với nàng: “Hôm nay Từ phu nhân sẽ bị đưa đến thôn trang dưỡng bệnh.”
Diệp Già Lạc thầm thở dài.
Nói là dưỡng bệnh, thật ra là bị vứt bỏ. Muốn về phủ, không biết phải chờ tới năm nào tháng nào.
Giống như ngày ấy nàng hòa li, nếu không phải thánh chỉ của bệ hạ tới kịp, nàng đã sớm vào Phật đường, sống qua ngày trong ấy.
Nghe thấy nàng thở dài, Diệp Lưu Yếm ngước mắt: “Thương cho nàng ta? Nàng từng nói móc muội ở trong yến hội.”
Diệp Già Lạc cảm khái: “Đều là nữ tử, cũng chỉ là người đáng thương thôi.”
Nàng vừa dứt lời thì nhận thấy tầm mắt của Diệp Lưu Yếm dừng trên người nàng.
Nàng ngước mắt, xuyên qua mũ có rèm nhìn hắn. Nàng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy của hắn từ khe hở, ánh mắt phẳng lặng, nhưng dường như lại có chút lửa nóng.
Diệp Già Lạc cảm nhận ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy có một luồng sóng nhiệt từ đáy lòng dâng lên.
Nàng lặng lẽ dùng bàn tay lạnh lẽo dán lên hai má nóng bỏng, muốn hạ nhiệt độ.
Một đường không nói gì.
Lúc đi vào cửa sau Từ phủ, Diệp Già Lạc nghe được tiếng ầm ĩ ở bên ngoài.
“Ta không đi, ta không đi! Ta là đương gia chủ mẫu của Từ phủ, các ngươi đừng mơ tưởng đưa ta đi thôn trang.”
“Tiểu tiện nhân, ngươi đừng mong đuổi ta đi.”
Một giọng nói quyến rũ vang lên: “Phu nhân, ai bảo ngươi hủy dung, lại không thể sinh! Thế này chẳng phải ta được hời à? Kéo nàng ta đi cho bổn phu nhân.”
Diệp Già Lạc vừa nghe thì biết là Từ phu nhân đang cãi nhau với tiểu thiếp trong phủ.
Từ phu nhân rơi vào thế hạ phong.
Xe ngựa vừa dừng, Diệp Già Lạc đã vội không chờ nổi nhảy xuống xe ngựa.
Chỉ thấy Từ phu nhân ôm con sư tử bằng đá ở cửa, sống chết không chịu buông tay, tóc rối tung, giống y người điên.
Mà hạ nhân đang trăm phương nghìn kế kéo nàng ta, mười ngón tay của nàng đã bị kéo tới chảy máu: “Ta không sinh được, nhưng ta có con trai. Đám tiểu tiện nhân các ngươi đừng mơ giẫm ta xuống để trèo lên trên.”
Nhưng dù vậy, nàng ta vẫn bị kéo đi.
Thấy Từ phu nhân ngã trên mặt đất, Diệp Già Lạc tiến lên ngăn: “Dừng tay!”
Tiểu thiếp đứng ở bậc thang lạnh mặt nhìn về phía Diệp Già Lạc: “Ngươi là ai, dám can đảm lỗ m ãng ở trước cửa Từ phủ?”
Diệp Già Lạc hờ hững nói: “Ta chẳng là ai cả, chỉ là một đại phu.”
Tiểu thiếp vừa nghe nàng chỉ là một đại phu thì lập tức chống eo quát: “Làm càn! Ngươi có biết đây là nơi nào không mà dám ngăn cản?”
Diệp Già Lạc thản nhiên: “Ta chỉ cảm thấy nữ nhân cần gì làm khó nữ nhân. Ai mà không có lúc gặp nạn, cho dù không phải đưa than ngày tuyết thì cũng không thể giẫm thêm một cái.”
Tiểu thiếp cười châm chọc: “Được lắm! Vậy mà còn có người giúp ngươi. Ta cũng muốn xem nàng có thể giúp ngươi không!”
“Xông lên, bắt nữ tử gây rối này lại.”
Đám gã sai vặt vừa muốn xông lên, đúng lúc này, giọng nói lạnh băng của Diệp Lưu Yếm từ bên trong xe ngựa truyền ra: “Phi Kiếm.”
Diệp Già Lạc còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Phi Kiếm từ sau xe ngựa phi thân ra, chỉ hai ba chiêu đã đánh ngã đám sai vặt xông về phía Diệp Già Lạc, khiến bọn chúng nằm trên mặt đất kêu r3n.
Tiểu thiếp kinh hoàng lui về phía sau: “Các ngươi, quá kiêu ngạo! Ta phải nói cho lão gia nhà ta, trừng trị đám ngông cuồng các ngươi.”
Sau đó nàng ta lập tức chạy vào trong phủ.
Diệp Già Lạc nhìn dáng vẻ chạy trối chết của nàng ta, có phần bất đắc dĩ.
Có đôi khi, nói chuyện với người không hiểu đạo lý, lấy đức thu phục vô dụng, dùng kiếm thu phục là đơn giản nhanh gọn nhất.
Diệp Già Lạc xoay người muốn nâng Từ phu nhân dậy: “Ngươi không sao chứ?”
Từ phu nhân lại đẩy nàng ra, uể oải nói: “Ta biết, ngươi đến xem ta chật vật.”
Diệp Già Lạc xốc mũ có rèm lên: “Ta không đến để cười ngươi, ta đến để chữa bệnh cho ngươi. Ta có thể chữa khỏi mặt cho ngươi.”
Từ phu nhân cách khăn, vuốt v3 mặt mình. Nghĩ đến khuôn mặt mình, nàng ta lại đau lòng.
Nàng ta không cảm thấy Diệp Già Lạc có bản lĩnh gì nên nói lời ác độc: “Chữa khỏi mặt của ta! Ngươi thì có bản lĩnh gì chứ? Đừng tưởng rằng nhà mẹ của ngươi đời đời làm nghề y thì ngươi cũng tự xưng có y thuật cao siêu. Hơn nữa, trước kia ta luôn nhắm vào ngươi, sao ngươi có thể thật lòng muốn chữa cho ta chứ?”
“Quý Duẫn Phi tài nghệ cao siêu. Đến nàng ấy cũng không thể chữa khỏi cho ta. Ngươi có biết gì về y thuật đâu, chữa khỏi cho ta kiểu gì?”
“Mặt ta đã hỏng, rốt cuộc ta không quay lại được...”
Nói xong lời cuối cùng, nàng ta òa khóc.
Diệp Già Lạc khá tức giận với dáng vẻ buông xuôi của nàng ta: “Ta tới tìm ngươi, là không muốn ngươi lưu lạc tới thảm hại. Hơn nữa, hiện tại ngươi đã biến thành như vậy, nếu không chữa khỏi, ngươi cũng không thể thảm hại hơn. Nếu chữa khỏi, chẳng phải ngươi được lời rồi à?”
Từ phu nhân ngẫm một lúc, thấy cũng hợp lý, bèn đồng ý.
“Vậy hãy đi theo ta.”
Diệp Già Lạc chuẩn bị lên xe ngựa, Từ phu nhân cũng định lên theo, lại bị Phi Kiếm ngăn cản: “Không phải ai cũng có thể ngồi cùng một xe với chủ nhân nhà ta.”
Từ phu nhân đã bị đuổi sang chiếc xe ngựa chuẩn bị để đưa nàng ta đi thôn trang kia.
Hậu viện Ngự Dược Đường.
Diệp Già Lạc bắt mạch cho Từ phu nhân, Diệp Lưu Yếm ở ngoài cửa chờ.