Gió Nghiêng Mưa Nhẹ Chẳng Nên Về

Chương 9



Nếu không phải là vào giờ khắc này, vậy cô có thể giống anh hay không, buông bỏ tất cả?

Sự tự tin của anh vừa được lấy lại, chỉ giây lát đã bị một câu nói đến từ cô gái trong lòng đả kích sâu cay.

Cận Duy Nghi ngắm nhìn anh qua khe hở, ngữ khí hoang mang hoảng hốt, nhưng vẫn mang theo sự dịu dàng thành thực: “Đường Gia, thực xin lỗi. Có lẽ em vẫn không có cảm giác với anh?”

Lại là cự tuyệt anh, nhưng câu nói vẫn ẩn chứa nghi vấn!

Đường Gia càng ngày càng mất kiên nhẫn, lửa giận bốc lên, túm lấy tay cô: “Em nói rõ ràng cho tôi, có là có, không có là không có, nói như vậy nghĩa là sao?”

Lòng Cận Duy Nghi rốt cục cũng chậm rãi lắng xuống, lý trí lại tìm về, im lặng đối diện cùng anh, ánh mắt giống như pha lê, nhìn thấy chóp mũi anh lấm tấm mồ hôi, cô không khỏi mỉm cười.

“Đường Gia, kỳ thật em biết, em nợ anh rất nhiều lời cám ơn. Không tính lần ba em gặp chuyện không may, lúc công ty vừa thành lập, đơn đặt hàng của chúng em đều là phía công ty các anh chịu phí vận chuyển? Anh không nói, nhưng em đều biết……”

Đường Gia bỗng nhiên thô bạo ngắt lời cô: “Tôi không thích nghe những lời này.”

Duy Nghi sửng sốt, cười: “Thực xin lỗi, nhưng anh để em nói xong đã được không?”

“Như vậy đi, trước hết em hãy nghe tôi nói. Em muốn nói chuyện ơn huệ, vậy để tôi nói cho em biết, em trai em cho đến bây giờ vẫn là một người hiểu chuyện. Tuy rằng ngoài mặt là tôi giúp các em, nhưng sau lưng cậu ấy lại kéo đơn đặt hàng cho bên tôi, cũng đủ để hồi báo. Giờ tôi không thích nghe đến tiền và lời lãi, em nói đi, rốt cuộc em nghĩ như thế nào ?”

Anh hơi cau mày, có vẻ anh tuấn mà chấp nhất, thế nhưng loại ánh mắt này lại khắc sâu trong trí nhớ Duy Nghi, vẻ mặt Cận Tri Viễn cũng tương tự như vậy. Bỗng chốc cô nhớ tới, hóa ra mỗi lần Cận Tri Viễn dùng giọng nói trêu cợt nhắc đến vị hoa hoa công tử phong lưu này, bản thân mình trong tâm cũng vô tình cố ý hùa theo — chẳng lẽ, đây gọi là để ý sao?

Ngày hôm sau cô bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, lúc Duy Nghi mở mắt ra, nhìn thấy một bé gái, tò mò đứng trước mặt mình, lớn tiếng hỏi cô: “Chị là ai?”

Mà phía sau cô bé lại chính là Đường phu nhân đang ngạc nhiên nhìn cô, một lúc lâu không nói ra lời, sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua con người đang ngủ say trên một chiếc sô pha khác. Giọng bà vui mừng mang theo yêu thương: “Ồ, Duy Nghi, sao cháu lại ở trong này?”

Đường Gia bị em gái lay tỉnh, trong lúc nhất thời còn chưa rõ tình huống, nhìn thấy mẹ, lúc này mới ngượng ngùng tiếp đón: “Không phải buổi chiều mẹ mới trở về sao?”

Đường phu nhân chỉ nói với anh một câu: “Tuyết rơi lớn quá, sợ không về kịp, nên phải khởi hành sớm.” Toàn bộ sự chú ý của bà tập trung trở lại trên người Duy Nghi, đau lòng vuốt ve cổ tay cô: “Duy Nghi, sao gầy quá vậy?” Đã nhiều năm không gặp, bà vẫn vậy, đối xử vô cùng thân thiết như người trong một nhà.

Ánh mắt Duy Nghi lướt qua bả vai Đường phu nhân, nhìn thấy Đường Gia đang kéo em gái lại, thấp giọng nói thầm cái gì. Cô khẽ nhếch khóe môi, giương giọng gọi anh: “Đường Gia, không phải anh nói người nhà anh đều đi xa đuổi cũng không trở lại sao?”

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của anh hướng lại phía cô, một người đàn ông ba mươi, nhưng lại mang theo vẻ mặt ngượng ngùng của một cậu bé, thật lâu sau cũng không thốt nên lời.

Đường phu nhân như thể chợt hiểu ra điều gi: “Duy Nghi, năm nay chúng ta đều ở lại đây ăn tết, nó không nói cho cháu à?”

Bản tính anh khó sửa, vô cùng căng thẳng hỏi: “Năm nay phỏng chừng không trở về được, em ở nhà tôi qua năm mới được không?”

Duy Nghi khẽ xoa mí mắt, ngoài cửa sổ ánh sáng chói ngời, từng bông tuyết nhẹ bay, trong suốt đẹp đẽ. Một mùa đông này, biến cố gì cô cũng đã đều trải qua, nhưng chỉ có giờ phút này mới cảm thấy ấm áp chân thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.