Lý Táp chính ở chỗ này không ngừng nói, ánh mắt Giang Kiến Hoan dừng vào trên hai từ ‘Lâm thời’ và ‘Thành công’, hơi hoang mang chớp mắt, kịp phản ứng.
Cô đem màn hình điện thoại chậm rãi đưa tới trước mặt Lý Táp, nghi ngờ nói.
“Đây là có ý gì?”
Mới vừa rồi thật đúng là tiếng nói chí khí mười phần đột nhiên im bặt, Lý Táp giống như là bị cánh tay vận mệnh bóp ở yết hầu.
“Giang tiểu thư...” Thanh âm cậu ta run run, ánh mắt không tự chủ được phiêu hướng về phía Tô Mạt xin giúp đỡ, người sau mắt nhìn Giang Kiến Hoan rồi tới nội dung trên màn hình, nhíu mày.
“Là như vầy...” Tô Mạt xoa thái dương, tổ chức tìm từ, Giang Kiến Hoan quay đầu nhìn phía anh.
“Hả?” Cô kiên nhẫn lại chuyên chú chờ nghe tiếp.
“Vốn dĩ định xong... Là cho fan hâm mộ một kinh hỉ, cho nên... Mới không có công khai, ừm.” Tô Mạt nói xong, ngay cả chính mình đều tin phục, còn kèm theo một cái gật đầu khẳng định, để bày tỏ chân thực.
“Như vậy a.” Giang Kiến Hoan gật gật đầu, giống như tin tưởng, Tô Mạt âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Vậy tại sao vừa vặn chọn bài hát đó? Lúc trước không phải nói tặng cho tôi một người độc nhất vô nhị sao? Hóa ra ở trong lòng anh, địa vị của tôi và fan hâm mộ là bằng nhau.”
Lạch cạch.
Tâm Tô Mạt đều lạnh.
“Không phải như thế... Em nghe anh giải thích.” Tô Mạt nuốt nước bọt, trong mắt xen lẫn khủng hoảng không biết tên.
Giang Kiến Hoan dù bận vẫn ung dung nhìn xem anh, chân tay luống cuống một lát, Tô Mạt yên tĩnh lại, nhận mệnh cúi đầu.
“Được rồi.”
“Kỳ thật hôm nay là một kế hoạch.”
“Anh chỉ là muốn em có thể tiếp tục đàn dương cầm một lần nữa.”
Không ngờ được anh dứt khoát thẳng thắn như vậy, mắt Giang Kiến Hoan chăm chú nhìn Tô Mạt lặng im, rũ xuống ánh mắt, trong xe một chút an tĩnh lại.
“Ồ.” Giây lát, cô trầm thấp lên tiếng.
Tô Mạt thanh khụ, chuẩn bị nói cái gì đó để hòa hoãn bầu không khí thời khắc này, tài xế phía trước mắt nhìn kính chiếu hậu, sắc mặt nghiêm túc thận trọng lên, ông chần chờ nói.
“Đằng sau hình như có hai chiếc xe chạy theo chúng ta.”
“Cái gì?” Lý Táp lập tức hạ cửa kính xe xuống, nhô thân mình ra phía sau nhìn thoáng qua.
Trên đường cái trống trải, một chiếc xe van màu xám ở phía sau mấy mét theo đuôi không bỏ, bị bọn họ chú ý phát hiện, lát sau đề cao tốc độ nháy mắt vượt qua một chiếc xe phía trước theo đi lên.
“Thật đúng là, bọn chó săn này thật tận tụy.” Lý Táp ngồi trở lại chỗ ngồi, oán hận mắng, dặn dò lái xe nhanh tăng tốc vứt bỏ bọn paparazzi.
Phía trước vừa vặn là cái chi nhánh giao lộ mở rộng, Giang Kiến Hoan nhận ra bên trái là quay cô trở về chỗ ban nãy, nhưng lái xe ngoặt chạy một bước lớn, rẽ phải vọt vào bên trong một đầu đường nhỏ.
Giang Kiến Hoan còn không có kịp lên tiếng, cả người liền hướng bên cạnh khẽ đảo, đụng vào người Tô Mạt.
“A ——” cái trán cô vừa vặn đụng vào cằm Tô Mạt.
“Không có sao chứ.” Giang Kiến Hoan ngẩng đầu, lời xin lỗi còn chưa mở miệng nói, Tô Mạt đã duỗi tay xoa thái dương của cô, thấp giọng hỏi.
Hai người cơ hồ chống đỡ chóp mũi, tại bên trong xe mờ tối giam cầm, khoảng cách gần gũi làm người hoảng loạn, Giang Kiến Hoan vội vàng lắc đầu, ngồi thẳng thân mình.
“Không có việc gì.”
Xe còn ở tăng tốc, cơ hồ đang thăm dò thử vượt đèn đỏ, cảnh sắc chung quanh càng ngày càng hoang vu, ngay tại thời khắc nơm nớp lo sợ, rẽ ngoặt kế tiếp, tầm mắt bỗng trống trải, đột nhiên lái vào một đường phố phồn hoa.
Bên này tựa hồ là đường trụ cột, rất nhiều xe qua lại, hai bên đều là phố thương nghiệp, ngoại hình chiếc xe bọn họ là loại xe thường gặp nên rất nhanh bao phủ tại trong dòng xe cộ mênh mông, Giang Kiến Hoan xoay người mắt nhìn phía sau, đã không thấy bóng dáng chiếc van màu xám kia.
“Đây là... cắt đuôi sao?” Cô kinh nghi bất định, hiếu kì hỏi, tài xế đằng trước vội vàng quan sát tình hình giao thông đánh tay lái cũng không quay đầu lại, tranh thủ lúc rảnh rỗi nói.
“Tạm thời nói như vậy, những người như bọn họ rất cố chấp, chẳng qua vẫn còn ổn, vòng qua bên này liền đến nhà Tô tiên sinh.”
“Hả?” Giang Kiến Hoan mắt nhìn tai nghe xong không hề phản ứng mấy người họ chút nào, đè xuống nghi vấn ở đáy lòng.
Tài xế dự đoán rất chuẩn xác, vài phút sau, xe liền lái vào khu biệt thự của Tô Mạt, trải qua bảo vệ gác cổng kiểm soát, những chiếc xe không rõ lai lịch đều bị chặn lại bên ngoài.
Tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Xe dừng ở tầng ngầm gara, Lý Táp dẫn đầu mở cửa xuống xe, ngay sau đó là Tô Mạt, nhìn thấy Giang Kiến Hoan vẫn như cũ ngồi ở chỗ đó không động đậy, anh nhíu mày.
“Em làm sao còn không xuống?”
“Tôi đợi lát nữa mới trở về.” Cô chậm rãi di chuyển thân thể, chợt nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng lên, nhìn về phía người tài xế đằng trước.
“Đại thúc, bác đợi lát nữa hẳn cũng phải đi về, thuận tiện đem cháu đưa tới trạm tàu điện ngầm gần đây nhất được không?”
“A, không được, chiếc xe này bọn chó săn đã biết mặt, đến lúc đó cô bị chụp được sẽ không tốt đâu.” Mắt tài xế đại thúc nhanh chóng nhìn Tô Mạt, tay mắt lanh lẹ đóng cửa xe.
“Tô tiên sinh, vậy tôi đi trước.”
Xe trước mặt nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng, phảng phất một giây trước cũng giống không từng ở qua chỗ này, Giang Kiến Hoan đem ánh mắt chuyển hướng Lý Táp.
Cậu ta đang tiếp một cuộc điện thoại, sắc mặt nghiêm túc.
“Ừm được, tôi đã biết, vất vả Trương đội trưởng, nhất định không thể để cho bọn họ tiến vào đây được.”
Lý Táp thu hồi điện thoại, nhìn mặt Tô Mạt không chút thay đổi nói.
“Bị bọn chó săn đuổi tới, đang ở bên ngoài tiểu khu, đoán chừng có thể thủ cả một đêm, hai ngày gần đây anh không cần ra cửa.”
“Còn có ——”
Cậu ta nhìn về phía Giang Kiến Hoan.
“Đặc biệt là cô, Giang tiểu thư, nếu bị bắt gặp cũng nói không rõ như thế nào.”
“Vậy làm sao bây giờ...?” Giang Kiến Hoan đã bị một loạt chuyện đêm nay làm cho tâm thần và thể xác đều lao lực quá độ.
“Đêm nay trước hết cô ở nơi này của Tô Mạt, ngày mai xem tình hình lại nói tiếp.” Lý Táp vẻ mặt trịnh trọng mà phân phó.
Giang Kiến Hoan: “...”
Cô cảm giác chính mình giống như là một chú chim non tứ cố vô thân, đang bị cái bẫy của thợ từng bước một thu vào trong lồng.
Nhưng mỗi một lần như thế đều để cô không thể phản kháng.
-
Phòng ở của Tô Mạt, Giang Kiến Hoan đã vô cùng quen thuộc, chỉ là lần này cùng dĩ vãng đều có chút không giống nhau.
Đi theo phía sau anh vào cửa, Tô Mạt tại chỗ trước cửa trong tủ gỗ lấy ra một đôi dép lê màu xám đặt ở bên chân cô, Giang Kiến Hoan vẫn là lần đầu tiên hưởng thụ đến cảm giác được đãi ngộ một vị khách như vậy.
Dép lê cô mang vào hơi bị lớn, giống như là số đo của Tô Mạt, đi ở trên sàn nhà trơn bóng sẽ phát ra tiếng vang rất nhỏ.
Tô Mạt mở cửa tủ lạnh ra, lên tiếng hỏi cô.
“Uống gì?”
“Nước là được rồi.” Nói xong, lại tăng thêm một câu.
“Cảm ơn.”
Tô Mạt rất nhanh từ trong tủ lạnh cầm chai nước đưa cho cô, Giang Kiến Hoan sau khi nhận lấy, chỉ thấy anh mất tự nhiên vuốt vuốt cái mũi.
“Trên lầu có một gian phòng trống, nhưng bên trong không có giường, nếu không đêm nay em ngủ phòng của anh, anh ngủ trên ghế sô pha.”
“A...” Giang Kiến Hoan vô ngữ cứng họng.
“Bởi vì vẫn luôn bỏ trống, nên không có đi quản lý.” Tô Mạt nghĩ đến một cái phòng ngủ khác đã biến thành gian chứa đồ đạc linh tinh, trong lời nói có chút chột dạ.
“A, vậy đi.” Giang Kiến Hoan thuận theo nói, đối với chuyện đêm nay anh phải ngủ ghế sô pha không có bất kỳ dị nghị gì.
“Toilet ở đâu, tôi nghĩ trước tiên nên đem mỹ phẩm trên mặt tẩy trang đi.” Cô đã khó chịu rất lâu, mà lại mặc váy khoe hai cái đùi trần ở bên ngoài, mặc dù có máy sưởi, cũng lạnh căm căm.
“Ở tầng hai bên tay trái.” Tô Mạt vội vàng đáp.
Giang Kiến Hoan đi vào toilet, bên trong đồ dùng rửa mặt đầy đủ mọi thứ, thoạt nhìn tất cả đều là đồ dùng cá nhân của Tô Mạt, trên bồn rửa tay đặt vào bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt.
Cô vừa mở khóa vòi nước chuẩn bị rửa mặt, cửa kính toilet liền bị gõ vang, Tô Mạt đứng ở nơi đó, cầm một bộ quần áo ngủ cùng khăn lông bàn chải đánh răng.
“Đây đều là đồ dùng mới, áo ngủ là của anh, nếu như em để ý...” Anh do dự nói.
“Anh gọi điện thoại cho Lý Táp kêu cậu ta mua mới lại hết.”
“Không cần.” Ánh mắt Giang Kiến Hoan dừng ở bộ áo ngủ ô vuông màu xanh lam trên tay anh, ánh mắt hơi phức tạp.
Áo ngủ đã rất cũ, có chút trở nên trắng bệch phai màu, nhìn giống đã dùng rất nhiều năm, chất vải dệt bằng bông cạnh góc nổi lên điểm một vạch sợi lông nhỏ.
Cùng với bộ lúc cô học đại học mua cho anh giống nhau như đúc.
“Bộ quần áo này anh còn không có ném đi sao?” Giang Kiến Hoan đạm thanh mở miệng, Tô Mạt khẽ giật mình, kịp phản ứng.
“Không có, đây không phải là bộ đồ em mua cho anh.” Anh thấp giọng nói.
“Bộ đồ kia đã sớm không thể mặc được nữa.”
Đã bốn năm năm, quần áo cũng chịu đựng không được gột rửa, Tô Mạt ở một lần nào đó sau khi mặc vào, phát hiện chỗ đầu gối đã rách lỗ lớn.
Anh vốn dĩ cũng chỉ có hai bộ áo ngủ, đều là Giang Kiến Hoan mua cho anh, về sau bộ này không thể mặc, Tô Mạt liền mỗi ngày chỉ mặc một bộ đồ khác, vẫn là Lý Táp nhìn không được, không biết ở nơi nào một lần nữa mua cho anh bộ giống nhau như đúc.
Kỳ thật cũng không phải nhất định phải giống nhau, chỉ là Tô Mạt lười biếng đổi mà thôi, đồ vật anh đều sẽ dùng thật lâu, bởi vì thích ứng một kiểu đồ vật mới khác, sẽ có một đoạn thời gian khó chịu rất dài.
Tựa như anh cũng không phải nhất định là phải chờ Giang Kiến Hoan trở về, chỉ là loại trừ cô, anh không cách nào tiếp nhận bất luận kẻ nào khác.
Nếu như tương lai về sau trong cuộc đời cô sẽ không bao giờ xuất hiện, Tô Mạt từ lâu đã chuẩn bị sẵn bản thân cô độc một mình.
Giang Kiến Hoan tiếp nhận đồ dùng, đóng lại cửa phòng tắm, ngoại trừ những món đồ rửa mặt, cô phát hiện phía dưới còn có một chai nước tẩy trang nhỏ, không biết Tô Mạt tìm được từ nơi nào.
Tắm nước ấm, cả người phảng phất đều nhẹ nhàng. Lúc người đàn ông đuôi ngựa nhỏ kia trang điểm ở trên tóc cô phun ra một đống lớn hóa chất làm tóc, mùi thơm nức mũi, Giang Kiến Hoan lại triệt để rửa sạch thêm một lần.
Cô ngửi ngửi, trong tóc nhàn nhạt mùi chanh thanh mát, như là mùi hương Tô Mạt.
Rất quen thuộc, đã lâu, dễ như trở bàn tay là có thể gợi lên người ký ức cùng chuyện cũ.
-
Thời điểm đại học năm hai, Tô Mạt vì thuận tiện cho việc làm thêm, ở bên ngoài trường thuê một phòng ở nhỏ, Giang Kiến Hoan thường thường liền sẽ chạy tới, thậm chí thường thường ngủ đêm không về.
Vốn dĩ căn phòng thu dọn ngăn nắp chậm rãi chất đầy đồ đạc cô, phòng khách phòng bếp, phòng ngủ toilet, tràn đầy đều là dấu vết của cô.
Giang Kiến Hoan trong đầu ham thích mua thêm thật nhiều đồ vật, càng thích mua đồ cho Tô Mạt, từ quần áo đến sữa tắm, thậm chí nhãn hiệu kem đánh răng, đều là do cô chọn lựa.
Nếu không phải trong nhà ngăn cản, đoán chừng Giang Kiến Hoan đã sớm dọn ra ngoài ở chung với anh.
Chẳng qua, lúc ấy cũng cùng ở chung không khác biệt lắm.
Mà bây giở, đã cách nhiều năm, Tô Mạt hết thảy cũng không hề biến hóa.
Sữa tắm, dầu gội, thậm chí nhãn hiệu kem đánh răng trên bồn rửa mặt.
Thời gian giống như ở trên người anh dừng lại.
-
Ở trong ngăn tủ lấy ra máy sấy thổi khô tóc, Giang Kiến Hoan vừa mới chuẩn bị lên giường, liền nghe được Tô Mạt gõ cửa.
Anh cũng đã tắm xong, thay áo ngủ.
“Không biết em đã ăn cơm hay chưa, anh có nấu chút ít mì hoành thánh, muốn ăn không?”
Giang Kiến Hoan lúc đầu không có phát giác được cơn đói, bị anh vừa nói như vậy, mới nhớ tới cơm tối còn chưa có ăn, cô gật gật đầu, đi theo Tô Mạt xuống lầu.
Trên mặt bàn phòng ăn, bày biện hai cái bát, sợi mì hoành thánh nhỏ da mỏng nhân bánh nhiều, bên trong còn bao lấy tôm bóc vỏ, là cửa hàng trăm năm của một gia đình trước kia Giang Kiến Hoan thích ăn nhất.
Nhà bọn họ còn có cung cấp bán hoành thánh riêng, trước kia cô luôn thích mua xong rồi đông cứng ở tủ lạnh, dùng làm bữa sáng.
Trong chén có rau xà lách sấy xanh mượt, nước canh thả hương liệu bí chế, tươi hương xông vào mũi.
Giang Kiến Hoan đem nguyên một bát đã ăn trọn, còn uống không ít canh, chóp mũi bị nhiệt khí chưng ra mồ hôi tinh tế, bờ môi đỏ chót.
Tô Mạt ở đối diện cô cầm thìa từ từ ăn, anh không nỡ ăn quá nhanh, anh sợ một khi ăn nhanh, hai người an tĩnh như vậy ngồi cùng một chỗ ăn hoành thánh thời khắc sau đã không thấy tăm hơi.