Edit: Cải Trắng
Nên nói như thế nào đây
Cứ cảm thấy
Giữa chúng ta có quá nhiều điểm trống
Có lẽ anh không phải của em
Yêu được thì nên vứt bỏ được.
1.
Tháng bảy nóng như lửa đốt, một buổi sáng tại Thượng Hải.
Nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ phòng bên cạnh vẫn đang đóng chặt, đôi mắt đen nhánh của Mục Hoằng Dịch hơi u ám.
“Sáng nay lúc mười giờ chúng ta phải tham gia buổi hội thảo đầu tiên về hạng mục cắt bỏ chất trắng ở hai bên thùy não, ba giờ chiều…”
Vạn Lợi đứng một bên đang thông báo hành trình hôm nay của Mục Hoằng Dịch thì bị anh cắt ngang: “Ăn sáng đã.”
“Hả?” Vạn Lợi hoang mang. Thầy Mục đang mời cậu ăn sáng cùng sao? Ngủ chung phòng rồi lại còn cùng nhau ăn sáng, sẽ không bị giảm thọ chứ? Bỗng nhiên Vạn Lợi có chút được yêu thương mà lo sợ.
Người phục vụ vừa mang đồ lên vừa giới thiệu các loại đồ ăn sáng, hai mắt Vạn Lợi sáng rực nhìn cả bàn toàn đồ ăn, ánh mắt thể hiện cậu đang thèm nhỏ dãi.
“Thầy Mục, anh đừng khách sáo như vậy, nhiều thế này làm sao tôi ăn hết được.”
Mục Hoằng Dịch liếc mắt nhìn Vạn Lợi đang suy nghĩ quá nhiều, sau đó nói: “Nếu không ăn hết thì gọi người ở phòng bên cạnh xuống ăn cùng.”
“Hả?” Vạn Lợi khóc ròng chạy đi.
Không phải bọn họ vừa xuống à? Sao lúc chưa xuống anh không nói gì hết?
Vạn Lợi bất mãn lẩm bẩm: “Biết ăn không hết sao còn gọi nhiều thế?”
“Cậu có ý kiến?”
Nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh lạnh lùng đó, Vạn Lợi lắc đầu, liều mạng lắc đầu. Sau đó lòng bàn chân như được bôi dầu, lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy như điên về phía thang máy.
Vạn Lợi phải đập một cái thật lớn vào cửa gỗ thì Lận Yên mới chậm rì rì đi ra mở cửa, trong khi hai mắt cô còn đang híp lại không thể mở ra.
Tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều chuyện nên cô không cách nào ngủ được, có hứng chạy đi phiên dịch mãi tới ba giờ sáng hôm nay mới chìm vào giấc ngủ.
“Cái đó…” Vạn Lợi nhìn Lận Yên, bối rối không biết xưng hô thế nào với cô.
Dường như Lận Yên biết cậu định nói gì: “Tôi là Lận Yên.”
“Chào cô chào cô, Lận tiểu thư.” Vạn Lợi xoa xoa hai tay vào nhau, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy Mục mời cô xuống ăn sáng.”
“Mời tôi? Ăn sáng?” Lận Yên sợ tới mức cằm thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Mục Hoằng Dịch ‘mời’?
Từ trước tới đây không phải anh toàn dùng ‘lăn’ sao?
Trước kia, lúc gần thi đại học, cuối tuần nào Lận Yên cũng thích ngủ nướng mà Mục Hoằng Dịch luôn thô lỗ đẩy cửa phòng cô, gọi một tiếng: “Lận Yên, mau lăn xuống dưới cho tôi!”
Vạn Lợi gật đầu như giã tỏi: “Đúng thế, mời cô xuống dưới ăn sáng.”
Tuy có hơi nghi ngờ câu Vạn Lợi nói nhưng Lận Yên vẫn đánh răng rửa mặt rồi theo chân Vạn Lợi xuống dưới ăn sáng.
Trong nhà ăn của khách sạn, Mục Hoằng Dịch đang ngồi ngay ngắn, ung dung thong thả ăn đồ ăn trong bát.
Thấy Lận Yên đi tới thì nâng mí mắt lên nhìn, không nói gì.
Tuy thái độ của Mục Hoằng Dịch trước sau như hai người khác nhau nhưng Vạn Lợi vẫn có thể nhận ra được điểm bất thường.
Hai nhân vật chính nhìn nhau thật lâu, không ai mở miệng.
“Lận tiểu thư, cô ngồi đi!” Tinh thần của Vạn Lợi rất tốt, suýt chút thì cung kính Lận Yên như Phật Tổ.
“Lận tiểu thư, cô thích ăn cái gì? Mấy thứ này đều do thầy Mục gọi, nếu cô không thích mấy món này thì có thể gọi thêm.”
“Lận tiểu thư, nghe nói bánh bao kim sa của Ôn Hoa không tồi.”
“Lận tiểu thư…”
Lận Yên giật giật khóe miệng nhìn người con trai nào đó đang cực kỳ nhiệt tình với cô. Bỗng nhiên, cô cảm thấy trợ lý của Mục Hoằng Dịch và Lộ Giang đúng là cá mè một lứa, cứ dùng ‘chị’ ơi ‘chị(1)’!
(1)‘Chị’ ở đây không phải là từ 你trong xưng hô bình thường mà Lộ Giang và Vạn Lợi ở đây dùng kính ngữ là từ 您/ngài/“Cái đó…”
“Tôi là Vạn Lợi, Vạn Lợi!” Vạn Lợi vội vàng nói ra tên mình, sau đó thì đem bánh bao kim sa mà mình khen khá ngon tới trước mặt Lận Yên, chào hàng: “Lận tiểu thư, mau, nếm thử đi.”
“Vạn Lợi?”
Bị gọi tên, Vạn Lợi không nói gì nữa mà nhìn Lận Yên với vẻ mặt chờ mong.
Lận Yên khó xử xua tay: “Cậu không cần phải khách sáo như thế. Cậu cứ ăn phần của cậu đi, để tôi tự ăn là được.”
“Hả?” Vạn Lợi gãi đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu, tiếp đó cậu nhìn thấy sắc mặt u ám của Mục Hoằng Dịch nên kiếm cớ chuồn: “Cái gì nhỉ, bỗng nhiên tôi nhớ ra, tài liệu… tài liệu còn để ở phòng, tôi đi lên lấy đã. Hai người ăn đi, ăn đi…”
Vạn Lợi đi rồi, trong nhà ăn chỉ còn lại Mục Hoằng Dịch và Lận Yên, mọi thứ trở nên yên tĩnh.
Một lúc lâu sau, anh bưng bát hoành thánh nhỏ đặt trước mặt Lận Yên, nhưng vẫn không nói câu nào.
Đưa mắt nhìn bát hoành thánh nhỏ trước mặt, lòng Lận Yên như có chiếc lông vũ lướt qua.
Cô rất thích ăn hoành thánh nhỏ, niềm yêu thích này ngay cả cô cũng chưa phát hiện ra.
Lần đó, cô đi ăn cơm cùng với Mục Hoằng Dịch và Mục Hoằng Diễn ở bên ngoài trường. Mục Hoằng Dịch cũng đã đem bát hoành thánh nhỏ để trước mặt cô như thế, lúc đó cô mới phát hiện ra mình thích ăn hoành thánh tới vậy.
“Có lẽ anh sẽ rất bận, nếu em muốn đi chơi quanh Thượng Hải thì có thể tìm Liễu Khê.”
Anh ngầm thông báo là mình không có thời gian ‘chăm sóc’ cô sao?
Lận Yên hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu, nhìn anh: “Anh cứ bận việc của anh đi, em đi viết bản thảo là được rồi.”
Nói xong, cô nhấc chiếc đũa lên chuẩn bị gắp một miếng hoành thánh, khoan đã…Anh nói là…
“Liễu Khê ở Thượng Hải sao?” Lận Yên kinh ngạc hỏi anh.
Mục Hoằng Dịch nhìn thẳng vào cô, trong mắt không có chút gợn sóng nào, gật đầu: “Ừm.”
Nếu Liễu Khê đang ở Thượng Hải thì cô nên hẹn ra ngoài nói chuyện mới được, chuyện tám năm trước cô có quá nhiều vấn đề cần biết. Có lẽ Liễu Khê có thể giải đáp cho cô.
Tới gần giờ ăn trưa, Lận Yên hẹn gặp Liễu Khê tại khách sạn Ôn Hoa.
Trang điểm đậm luôn luôn là phong cách của Liễu Khê, cô nàng mang theo một chiếc túi Hermes mới nhất hiện nay. Vừa thấy Lận Yên, cô nàng lập tức nhìn cô bằng đôi mắt quyến rũ, khác hoàn toàn với lần gặp đầu tiên sau khi cô về nước.
“Có thể hẹn tớ, chắc là do người nào đó để lộ hành tung của tớ nhỉ?” Liễu Khê vào phòng liền ngồi xuống, nói.
Trong lòng hai người đều biết rõ.
“Muốn uống gì không?”
“Không uống, tớ chờ cậu thay quần áo xong rồi chúng ta ra ngoài ăn cơm luôn.”
“Thay quần áo?” Lận Yên cúi đầu nhìn quần áo của mình, không có điểm nào không ổn mà: “Quần áo của tớ có vấn đề gì à?”
Liễu Khê liếc mắt đầy lười biếng, hỏi: “Đây không phải quần áo của Mục Hoằng Dịch sao?”
Lận Yên: “…”
Đây rõ ràng là áo sơ-mi trắng kiểu bạn trai lần trước. Lận Yên nghĩ trang phục nữ rõ ràng như này mà Liễu Khê không nhìn ra thì đúng là mắt mù rồi.
Cô ấy nhìn thấy Lý Viêm Nguyên mặc áo sơ-mi kiểu này rồi à? Sở thích đặc biệt thật!!
Thấy Lận Yên khó xử, Liễu Khê phì cười: “Được rồi! Không trêu cậu nữa, đi thôi, chúng ta ra bên ngoài ăn cơm. Tớ đưa cậu tới Nhất Địa, đảm bảo khiến cậu hài lòng.”
“Cái gì cơ?”
“Đi rồi sẽ biết, nhiều lời quá!”
Lận Yên bị Liễu Khê kéo xuống tầng, vừa đi vừa nói: “Tớ cứ nghĩ cậu vẫn còn giận đấy!”
Từ nhỏ Liễu Khê đã như thế rồi, chỉ cần khó chịu thôi là cô nàng lập tức nổi giận, chẳng quan tâm xem mình đang ở đâu, chẳng chừa lại mặt mũi cho ai cả.
Liễu Khê nghe Lận Yên nói thế thì bật cười: “Tính cách tớ thế nào chẳng lẽ cậu còn không biết? Muốn tớ tiếp tục nổi giận cũng không thể.”
Đúng vậy, kể cả có tiếp tục tức giận mà đối phương là Lận Yên thì cũng làm lành ngay thôi.
Liễu Khê đưa Lận Yên tới một nhà hàng có hương vị món Thượng Hải chính tông.
“Cá pecca ở nhà hàng Tùng Giang này không phải ngon bình thường đâu.”
“Cậu ăn quen rồi?” Lận Yên hỏi.
Liễu Khê cười: “Đi ăn một lần cùng với Hoằng Dịch rồi. Cậu ấy nói nếu đưa cậu tới đây nhất định cậu sẽ thích món cá này.”
Dứt lời, Lận Yên ngẩn ra, không nói gì.
Thấy thế, Liễu Khê cười chua xót: “Thật ra cậu nên biết cậu ấy yêu cậu nhiều tới mức nào.”
Yêu cô?
Lận Yên cứng đờ cả người, nhìn chằm chằm cá pecca trên bàn, tim nhói đau.
“Nhưng anh ấy, chưa từng nói tới.” Giọng cô hơi khàn.
Chưa từng nhắc qua chuyện anh yêu cô.
Liễu Khê cười một tiếng đầy châm chọc: “Cậu ấy còn cần phải nói sao? Rõ ràng như thế mà!”
Rõ ràng ư?
Lận Yên nhíu mày.
“Bây giờ thì sao? Hai cậu tính bây giờ sẽ thế nào?” Liễu Khê hỏi.
Lận Yên cười chua xót: “Cứ như vậy với anh ấy thôi. Cậu biết anh ấy thế nào mà, cứ giữ thái độ đó, không nóng không lạnh, rõ ràng đang ở trước mắt mình nhưng lại như cách cả một ngân hà.”
“Hay trở lại thời điểm đó trong quá khứ, bắt đầu lại.” Liễu Khê nói.
Lận Yên hơi rũ mắt xuống, tựa như cánh bướm dập dờn trăm ngàn nỗi sầu, nhẹ lắc đầu: “Không. Tớ và anh ấy không thể như trước đây nữa.”
Thật sự không thể quay lại như trước.
Tối hôm qua cô đã quá rõ ràng rồi, suy nghĩ cũng trở nên rành mạch hơn.
Mục Hoằng Dịch và cô không có khả năng.
“Không phải cậu về nước là vì cậu ấy sao?” Liễu Khê gấp gáp hỏi, không giống như câu nghi vấn mà cứ như câu khẳng định.
Phải, cô về nước là vì Mục Hoằng Dịch. Khi cô nhìn thấy tấm bưu thiếp đó, muốn mình tỉnh táo thì đầu óc trở nên mơ hồ, cho tới tận khi về nước rồi đầu óc cô vẫn mơ hồ như thế.
Mãi cho tới khi, anh nói: “Yêu cô? Dựa vào cái gì chứ?”
Khoảnh khắc đó, Lận Yên tỉnh táo lại.
Anh, không hề yêu cô. Quá nhiều khoảng trống giữa mối quan hệ của bọn họ, hai người không thể nào quay về như trước nữa.
…
Mục Hoằng Dịch thật sự rất bận, ngày nào cũng đi sớm về muộn. Sau bữa sáng của hôm đầu tiên, Lận Yên không gặp được anh nữa.
Lận Yên vội vàng hoàn thành xong bản dịch. Vốn dĩ cô đã hẹn Liễu Khê đi chơi khắp Thượng Hải, nhưng cửa hàng áo cưới của cô nàng bỗng dưng nhận được một đơn tới Russia chụp ngoại cảnh, do đó Liễu Khê không có thời gian đưa Lận Yên đi dạo ở Thượng Hải nữa.
Lỡ hẹn, Liễu Khê chỉ tay lên trời mà thề: “Lần sau nhé! Nhất định lần sau tớ sẽ đưa cậu đi ăn chơi nhảy múa khắp Thượng Hải.”
Lận Yên cười, không hề tức giận, ngược lại còn trêu chọc Liễu Khê: “Cậu là người bận rộn, ai dám sai khiến cậu.”
Liễu Khê thở dài: “Mãi tớ mới tìm được một việc mà bản thân yêu thích đấy.”
Lận Yên cười cười không nói gì. Từ nhỏ Liễu Khê đã rất tùy hứng, rất nhiều thứ cô nàng chẳng có chút hứng thú nào. Cô nàng từng nói, rất khó có thể tìm được một việc mà cô hứng thú, chẳng dễ dàng gì.
“Cậu và Hoằng Dịch không có tiến triển gì à?” Đây là lần thứ hai Liễu Khê nhắc tới vấn đề này từ sau lần nói được một nửa lại thôi.
Nhắc tới Mục Hoằng Dịch, lòng Lận Yên lại thấy hậm hực.
Cô hỏi Liễu Khê: “Đại học năm thứ hai, sau khi tớ đi rồi, tại sao cậu ấy lại chuyển từ khoa Đông y sang khoa ngoại thần kinh?”
Đây vốn là vấn đề mà cô muốn hỏi Liễu Khê vào lần gặp mặt.
Lận Yên cứ cảm thấy đó không phải chuyện ngoài ý muốn, chắc chắn là có liên quan tới cô.
Đầu dây bên kia điện thoại, Liễu Khê im lặng mất mấy giây: “Tiểu Yên, tớ nghĩ chuyện này tự cậu ấy nói cho cậu thì tốt hơn.”
“Khê Khê…” Lận Yên khẩn cầu.
Rõ ràng Liễu Khê biết Mục Hoằng Dịch sẽ không nói tới chuyện này mà. Liễu Khê biết rõ là Mục Hoằng Dịch sẽ không nói cho cô biết mà.
“Cậu biết là Hoằng Dịch…”
Bỗng nhiên Lận Yên cắt ngang: “Cứ cho là tớ cầu xin cậu đi.”
Lần thứ hai cầu xin một cách hèn mọn.
Liễu Khê nhíu mày: “Tiểu Yên, cậu nhất định phải làm tớ khó xử sao?”
Không phải là cô không muốn nói cho Lận Yên, mà là do tình trạng suy sụp lúc trước của Mục Hoằng Dịch làm cô không cách nào nói ra sự thật tàn khốc này.
Có lẽ, Mục Hoằng Dịch không muốn cho Lận Yên biết những chuyện đã qua.
Nếu Lận Yên biết thì tình cảm giữa hai người sẽ bị trói buộc, mối quan hệ giữa bọn họ cần sự trói buộc này sao?
“Cậu không muốn nói cho tớ là vì nó có liên quan tới tớ, đúng không?”
“Tiểu Yên, mặc kệ là nó có liên quan tới cậu hay không thì cũng qua rồi mà.”
“Thật không? Đã qua rồi!”
Vì sao, cô lại cảm thấy bây giờ mới là bắt đầu thế?
“Tiểu Yên, có lẽ quyết định của Hoằng Dịch có liên quan tới cậu nhưng không phải là toàn bộ đâu.”
“Sao lại liên quan tới tớ? Là vì tớ rời đi à? Đúng không?” Lận Yên không buông tha vấn đề này.
Lại là một hồi im lặng nữa, cuối cùng, Liễu Khê dứt khoát nói: “Tiểu Yên, tớ phải làm thủ tục rồi.”
“Khê Khê…”
“Tút tút tút!!”
Lận Yên nhìn chằm chằm vào cuộc gọi bị cắt ngang trên di động, trái tim dâng lên nỗi bất an.
Mục Hoằng Dịch chọn đổi sang khoa ngoại thần kinh nhất định có liên quan tới cô, nhưng vì sao thì Lận Yên đoán không ra.
Vì sao ai cũng nhấn mạnh việc anh ở khoa ngoại, vì sao ai cũng nói cho cô biết chuyện này mà không nói cho cô nguyên nhân vì sao?
Một lúc sau, Lận Yên mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Cô sai rồi sao?
Không nên về nước sao?
Có lẽ, cô nên dứt khoát hơn nữa. Nếu tám năm trước đã quyết định bước ra khỏi thế giới của Mục Hoằng Dịch thì bây giờ không nên dấn thân vào đó nữa.
Hội thảo mà Mục Hoằng Dịch tham gia kết thúc, cuối tuần ba người họ lên máy bay trở về thành phố mình sống.
2.
Hôm sau, trời vẫn nắng gắt.
Mục Hoằng Dịch vừa mới khởi động xe Lận Yên đã chui vào xe từ đầu bên kia.
“Làm gì thế?” Mục Hoằng Dịch nhíu mày nhìn người không mời mà đến.
Lận Yên nở nụ cười, tự giác cài đai an toàn vào, nói: “Đi tới bệnh viện.”
“Em tới bệnh viện làm gì?”
“Thăm người ốm.”
Mục Hoằng Dịch bình tĩnh nhìn Lận Yên đang nghịch ngợm mất ba giây, sau đó khởi động xe, nhanh chóng đi ra khỏi bãi đỗ xe.
“Chào, bác sĩ Mục!” Hai mắt mấy cô y tá như có hình trái tim to đùng khi chào hỏi Mục Hoằng Dịch.
Anh cũng gật đầu chào: “Chào buổi sáng!”
Lúc đang chờ thang máy, không biết Vạn Lợi chui ra từ chỗ nào: “Thầy, chào buổi sáng ạ!” Nhìn Lận Yên đứng bên cạnh Mục Hoằng Dịch, cậu chớp mắt: “Lận tiểu thư, chào buổi sáng!”
Lận Yên mỉm cười: “Chào buổi sáng!”
“Cô đi làm cùng thầy sao?” Vạn Lợi hỏi.
Nghe thế, Lận Yên liếc mắt nhìn Mục Hoằng Dịch. Sắc mặt anh vẫn thế, không có dấu hiệu gì là tức giận, do dự mất lúc Lận Yên mới trả lời: “Tôi tới thăm người ốm.”
“À à!” Vạn Lợi gật đầu, ánh mắt trong sáng dần trở nên ái muội, hạ giọng hỏi Lận Yên: “Lận tiểu thư và thầy Mục tới đây cùng lúc, hai người sống chung à?”
“Sao cậu biết?” Lận Yên hơi kinh ngạc.
Vạn Lợi hiểu rõ, lập tức đắc chí: “Quần áo trên người cô và thầy Mục có mùi hương giống nhau. Bột giặt quần áo nhà thầy là do thầy Trần làm đấy, có một không hai trên thế giới này. Lúc ở Thượng Hải tôi đã phát hiện ra rồi.”
Lận Yên còn muốn hỏi tiếp nhưng thang máy đã tới, ba người cùng nhau đi vào. Nhưng cửa thang máy chưa kịp đóng thì Vạn Lợi đã bị mấy cô y tá lôi ra ngoài.
“Mấy người làm gì đấy?” Vạn Lợi gắt gao bám lấy cửa thang máy, giãy dụa.
“Vạn Lợi ơi, tôi cần xem tài liệu về bệnh nhân này…”
“Vạn Lợi ơi, cái này…”
Mấy cô y tá đó mồm năm miệng mười, chẳng biết lý do nào là thật lý do nào là giả, cứ tách dần ngón tay đang bám vào cửa của Vạn Lợi ra. Cậu bị lôi đi, bị ‘bắt cóc’ rồi.
Cho tới khi cửa thang máy đóng lại, các cô y tá vẫn nắm chặt lấy góc áo Vạn Lợi, không chịu buông tay.
“Buông tay!” Vạn Lợi tức giận.
Mấy cô y tá quay qua nhìn nhau, thấy thang máy đi lên tới tầng hai rồi mới buông tay ra.
“Vạn Lợi, người phụ nữ đó là ai?” Y tá A hỏi.
“Đúng vậy, đi cùng bác sĩ Mục tới đây nữa, thế mà tôi còn tưởng là đúng lúc gặp được nhau chứ!” Y tá B nói.
Vạn Lời hừ một tiếng, vô cùng đắc ý nói ra mấy chữ có lực sát thương cực mạnh: “Là người ở chung với thầy ấy.”
“Hả?”
“Không thể nào!”
Trong nháy mắt, đám y tá bùng nổ.
“Đi cùng xe với thầy tới bệnh viện, cô cho rằng tôi nói điêu à?” Vạn Lợi nói.
Y tá B không cam lòng: “Nhỡ đâu chỉ là tiện đường thôi, do hai người đó gặp nhau trên đường.”
“Ồ!” Giọng Vạn Lợi lạnh tanh, trào phúng nói: “Thầy ấy tốt như vậy à, thấy người ta tiện đường cái cho lên xe đi nhờ luôn, sao không thấy mấy người thuận đường với thầy bao giờ thế.”
Một đám người có lòng dạ xấu xa này, cũng không nhìn xem đó là xe của ai à, nói muốn lên là lên!
“Không thể nào, bác sĩ Mục là hoa đã có chủ rồi sao?” Y tá A nói.
“Tôi không cam lòng!” Y tá B nói.
“Việc đã tới nước này rồi thì mấy người nên hết hi vọng đi.” Vạn Lợi nói xong thì đắc ý vuốt vuốt lại mái tóc đen đang loạn cào cào, đi về phía thang bộ.
Không cho cậu đi thang máy thì cậu đi thang bộ. Không tránh khỏi chẳng lẽ còn trốn không thoát sao!!
Cứ thế, tin Mục Hoằng Dịch là hoa có chủ chưa tới nửa giờ sau đã bị cái miệng đáng ghét của Vạn Lợi truyền đi khắp nơi. Tin đó hạ gục trái tim thổn thức của các thiếu nữ tuổi xuân trong nháy mắt.
Vương Tử Du đi qua quầy trực y tá thì nghe thấy vấn đề mà mấy cô y tá đang thảo luận khe khẽ, nhíu mày hỏi: “Bác sĩ Mục là hoa đã có chủ? Sao lại thế?”
Đang làm việc riêng thì bị bắt gặp, mấy cô y tá đó không biết làm gì nên cứ nhìn nhau qua lại. Bọn họ là thực tập sinh mới tới đây, còn chưa qua kỳ thực tập nữa, cũng chẳng hiểu lắm cô bác sĩ Vương này.
“Vương, bác sĩ Vương!”
Vương Tử Du nở nụ cười nhẹ nhưng cực kỳ quyến rũ, dịu dàng hỏi: “Bác sĩ Mục có bạn gái rồi?”
Y tá lắc đầu: “Không phải.”
Nghe vậy, Vương Tử Du dần thả lỏng. Cô biết mà, sao Mục Hoằng Dịch có bạn gái được, chắc chắn là bệnh viện truyền ra tin đồn nhảm.
“Không phải bạn gái bác sĩ Mục đâu.” Y tá nhấn mạnh lần thứ hai.
Tâm tình Vương Tử Du đang tốt, xua tay: “Được rồi, mọi người làm việc đi.”
“Là người ở chung với bác sĩ Mục đấy.”
Bước chân vừa nâng lên thì dừng lại giữa không trung, ngạc nhiên quay đầu lại, sắc mặt Vương Tử Du lại trở nên u ám: “Cô nói cái gì?”
Người sống chung?
Thứ năm là ngày Mục Hoằng Dịch của khoa ngoại thần kinh ngồi khám, không tới nửa giờ sau, ngoài văn phòng đã có đoàn người dài dằng dặc.
Vương Tử Du vất vả lắm mới chen ra được khỏi đám người đó, đi vào trong văn phòng Mục Hoằng Dịch.
“Bác sĩ Vương?” Vạn Lợi mặt mày hớn hở khi nhìn thấy Vương Tử Du.
Vương Tử Du quan sát văn phòng một vòng nhưng không thấy bóng dáng Mục Hoằng Dịch đâu. Nhìn Vạn Lợi đang nở nụ cười xán lạn, cô cũng mỉm cười gật đầu, cố gắng giấu đi vấn đề trong lòng, hỏi Vạn Lợi: “Bác sĩ Mục đâu?”
“Thầy á? Thầy đưa Lận tiểu thư đi thăm người ốm rồi.” Vạn Lợi nói.
Lận tiểu thư?
Thật sự có người ở cùng anh à?
Vương Tử Du nhíu mày: “Người xếp hàng trước văn phòng anh ấy dài như này rồi mà anh ấy không ngồi khám sao?”
“Chị cứ cho là thầy đi thăm phòng đi, người bọn họ đi thăm cũng là người thầy điều trị mà.”
Vạn Lợi nghe nói ca phẫu thuật lần trước là do Mục Hoằng Dịch chủ động yêu cầu đứng mổ chính. Lúc mới nghe được cậu cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng sau khi biết người bệnh này có liên quan tới Lận Yên thì cậu đã hiểu rõ rồi.
Vừa nói xong thì Mục Hoằng Dịch và Lận Yên quay về.
Nhìn đoàn người xa xa đang xếp thành hàng dài, Lận Yên suýt chút nữa thì bị dọa.
“Nhiều người như thế, anh có khám nổi không?” Cô có chút lo lắng hỏi Mục Hoằng Dịch.
Mục Hoằng Dịch đưa tay day day ấn đường, trầm ngâm một lúc rồi mới mở miệng: “Không có cách nào khác, thứ ba anh còn đang ở hội thảo.”
Vốn dĩ những người hẹn trước để Mục Hoằng Dịch khám có không ít, mà thời gian gần đây thì phẫu thuật và hội thảo cứ nối tiếp nhau thành ra lượng công việc hôm nay lớn hơn một chút.
Vạn Lợi tai thính, ở văn phòng đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Lận Yên và Mục Hoằng Dịch nên hét to: “Thầy, thầy về rồi. Bác sĩ Vương tìm thầy này.”
Mục Hoằng Dịch nghe thế thì bước về phía văn phòng, việc đầu tiên là giao tập tài liệu trong tay cho Vạn Lợi, phân phó: “Chỉnh sửa lại chỗ tài liệu này, sau đó phân loại ra.”
“Vâng.”
Sau đó, anh ngước mắt lên nhìn Vương Tử Du, rồi duỗi tay lấy cái ống nghe bệnh, hỏi: “Bác sĩ Vương tìm tôi có việc gì?”
Khó khăn lắm Lận Yên mới chen vào được văn phòng Mục Hoằng Dịch thì đúng lúc nghe thấy anh nói chuyện. Nhìn theo hướng anh đang nhìn, đập vào mặt cô là một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo blouse trắng.
“Hả?” Vương Tử Du ngây người, rồi lắc đầu: “Không có gì, chút việc nhỏ thôi, thấy bác sĩ Mục bận rộn thế này thì để hôm khác tôi nói.”
Mục Hoằng Dịch cũng không để ý lắm, gật đầu nhẹ, sau đó dùng máy tính bắt đầu gọi tên.
Bỗng nhiên, Lận Yên đi lên nói với Mục Hoằng Dịch: “Em về nhà trước nhé.”
Mục Hoằng Dịch ngẩng mặt lên nhìn, gật đầu, còn thuận tiện dặn dò thêm: “Dưới tầng có quán trà không tồi, em có thể thử. Buổi trưa ăn tạm chút gì đi, buổi tối tan làm anh về nấu cho em ăn.”
“Được.”
Nói xong, Lận Yên đi ra khỏi văn phòng.
Câu dặn dò của Mục Hoằng Dịch không chỉ mình Lận Yên nghe thấy được mà cả Vương Tử Du đang chuẩn bị rời khỏi văn phòng cũng nghe thấy.
Là đồng nghiệp của Mục Hoằng Dịch bốn năm rồi, giọng nói nhẹ nhàng như này cô chưa từng nghe thấy bao giờ. Đột nhiên, cả người cô run lên, chẳng thể nghĩ được nhiều nữa.
Không ngờ anh lại ở chung với người phụ nữ khác, hơn nữa còn hạ mình vào bếp nấu cơm cho cô ấy ăn.
Lận Yên khó khăn lắm mới đi ra khỏi văn phòng được thì tay bị một người nào đó nắm lại. Người nào đó không phải là bác sĩ Vương dịu dàng như nước ở trong văn phòng đi ra sao?
“Cô là…bác sĩ Vương?”
Vương Tử Du cong môi cười: “Đúng thế, cô là bạn gái bác sĩ Mục à?”
“Hả?” Lận Yên hoang mang, cô nói mình là bạn gái Mục Hoằng Dịch lúc nào thế?
“Cô có thời gian không? Chúng ta nói chuyện chút.” Vương Tử Du vẫn duy trì sự ưu nhã trong từng động tác, cười nói.
Xem ra không từ chối được rồi. Lận Yên gật đầu một cách cứng ngắc, cũng được, nói vài câu thôi, cô còn phải về để chạy bản thảo nữa.
Vương Tử Du đưa cô tới một quán café ngay cạnh bệnh viện, không xa lắm, đi vài bước là tới.
“Tôi tên là Vương Tử Du, bác sĩ khoa ngoại. Chúng ta xưng hô với nhau thế nào đây?” Vương Tử Du hỏi Lận Yên.
“Tôi tên Lận Yên.” Lận Yên nói xong còn giải thích thêm: “Lận là cây mã lan, Yên trong yên tri phi phúc.”
“Một cái tên rất đặc biệt.” Vương Tử Du nhận xét.
Lận Yên cười cười không nói gì.
Chỗ bọn họ ngồi là ngay cạnh cửa sổ.
“Cô uống gì?” Vương Tử Du đưa menu cho Lận Yên, hỏi.
Lận Yên không xem thực đơn, nói luôn: “Một cốc cappuccino.”
“Cappuccino?” Đột nhiên, Vương Tử Du ngẩn ra, nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, đây không phải đồ uống ưa thích của Mục Hoằng Dịch từ trước tới nay sao?
“Đúng thế.”
“Đây là đồ uống yêu thích của cô sao?” Vương Tử Du thử dò hỏi.
Lận Yên gật đầu: “Ừm, thích lâu rồi. Đã mười mấy năm trôi qua tôi vẫn thích uống loại này.”
“Ha ha!” Nụ cười của Vương Tử Du trông hơi khó hoi, mất tự nhiên dùng tay cuốn cuốn lọn tóc: “Thật sao? Hình như bác sĩ Mục cũng rất thích uống cappuccino.”
“Không phải anh ấy thích uống mocha sao?” Lận Yên hỏi lại.
Mục Hoằng Dịch cực kỳ thích uống mocha, không thích café đắng.
Sắc mặt Vương Tử Du thay đổi, mở miệng nói chuyện một cách khó khăn: “Thật sao?”
Rất nhiều lần Vạn Lợi đi mua café cho Mục Hoằng Dịch đã gặp cô, Vương Tử Du nhớ rõ mỗi lần như thế Vạn Lợi đều mua cappuccino mà.
Nhưng Lận Yên lại nói anh thích uống mocha?
Lúc người phục vụ mang café lên, Vương Tử Du nhìn chằm chằm vào cốc cappuccino trước mặt Lận Yên, bỗng nhiên hiểu ra.
Sở dĩ anh uống cappuccino là vì Lận Yên sao?
Uống xong café rồi hàn huyên thêm vài câu thì hai người đường ai nấy đi. Vương Tử Du quay về bệnh viện, Lận Yên gọi xe về nhà.
Cô mua chút đồ ăn ở dưới siêu thị của tiểu khu về làm cơm trưa. Lúc ở bệnh viện thật ra cô muốn nói cho Mục Hoằng Dịch biết, tám năm rồi, cô cũng biết nấu cơm rồi. Có điều anh bận quá nên cô không nói chuyện này nữa.
Rán cá, xào rau, làm mấy món đơn giản ăn xong cô lại ôm máy tính ngồi bên cửa sổ cả chiều để gõ bản thảo.
Cho tới tận khi Mục Hoằng Dịch mang thức ăn về cô cũng không phát hiện ra.
Mở tủ lạnh ra, ánh mắt anh thay đổi, phát hiện Lận Yên đã mua thức ăn rồi.
Anh kiểm tra qua phòng bếp, phát hiện gia vị bị động vào, đĩa được dùng xong đã rửa sạch sẽ cất lên tủ bát đĩa. Xem ra trưa nay cô tự nấu cơm ăn.
Cô biết nấu cơm sao?
Anh rất kinh ngạc, cực kỳ kinh ngạc!
Lận Yên vẫn còn đang vùi đầu làm việc thì nghe thấy tiếng đập cửa. Cô quay sang nhìn đúng lúc Mục Hoằng Dịch cũng đang nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau. Lận Yên không khác trước là bao, thích ngồi ở cửa sổ đọc sách và chơi máy tính. Bây giờ, cô cũng thích ngồi ở cửa sổ làm việc luôn.
“Còn đang bận sao?” Mục Hoằng Dịch hỏi.
Lận Yên gật đầu, tháo mắt kính gọng đen xuống, nhéo ấn đường, giọng nói mệt mỏi: “Thời gian trôi nhanh quá.”
Cô mới dịch xong một chương mà Mục Hoằng Dịch đã về rồi.
“Đói bụng không?” Anh lại hỏi.
Cả buổi chiều nay ngay cả một ngụm nước cô còn chưa uống chứ đừng nói gì tới đói bụng.
Cô lắc đầu: “Em không đói.”
“Trưa em nấu cơm ăn sao?”
Lận Yên ngẩn ra, sau đó cô đặt laptop lên bệ cửa sổ rồi nhảy xuống khỏi đó, ậm ờ đáp lại: “Ừm, em tự nấu.”
Cô biết sao Mục Hoằng Dịch lại hỏi như thế. Tám năm trước, ngay cả món mì sợi đơn giản cô còn không biết nấu mà tám năm sau đã có thể nấu một bàn thức ăn ngon rồi, nghĩ xem có nực cười không?
Lẻ loi một mình ở Pháp. Do từ trước tới nay chỉ thích ăn đồ Trung nên khi ăn đồ Pháp cô cảm thấy rất khó thích ứng. Không ăn được đồ Pháp nhưng vẫn muốn ngon miệng nên cô không thể không học nấu ăn, bắt đầu từ việc thái rau.
Lúc đó cô đang học đại học, sau đó thì đăng ký học thêm một lớp nấu đồ ăn Trung Quốc nữa. Cô học gần một tháng, tối nào cũng đi học. Ban đầu, cô còn tưởng rằng cả đời này có đánh chết cô cũng không bước chân vào nhà bếp nhưng cuộc sống bức bách nên rất nhiều thời điểm là do thân bất do kỷ.
“Để em làm cơm tối cho.” Lận Yên nói.
Mục Hoằng Dịch đứng ở cửa phòng, nhíu mày, bộ dáng dù bận nhưng vẫn ung dung.
Lúc Lận Yên đeo tạp dề lên, đứng ở trong phòng bếp thái rau, anh vẫn đứng tựa vào cửa nhìn, nhưng điểm khác là giờ anh đang tựa vào cửa phòng bếp.
Nhìn động tác thuần thục của cô, Mục Hoằng Dịch ngây người, có lẽ là do không quen với hình ảnh Lận Yên đứng trong bếp nấu ăn.
“Thật sự không cần anh giúp à?” Đây là lần thứ hai anh hỏi rồi.
“Không cần.” Lận Yên kiên quyết đáp, sau đó nhanh nhẹn thái rau.
Cách dùng dao thuần thục của cô làm Mục Hoằng Dịch nhướng mày, quan sát một lúc rồi anh hỏi: “Em học lúc nào thế?”
“Lúc em mới tới Pháp.”
“Hóa ra vẫn chưa quên gốc mình ở đâu.” Anh nói với ngữ điệu trào phúng.
Lận Yên hoàn toàn không nhận ra sự trào phúng trong câu nói của anh, đáp luôn: “Em yêu nước, cũng yêu đồ ăn Trung Quốc luôn.”
Cô nói xong, Mục Hoằng Dịch cũng không nói gì nữa.
Giờ phòng bếp chỉ còn tiếng dầu mỡ vang lên. Sau khi chảo nóng thì Lận Yên đổ dầu vào, đợi dầu nóng thì cô thả khoai tây vào. Bỗng nhiên, cô nhớ tới dáng vẻ của Mục Hoằng Dịch khi nấu ăn, anh làm sạch thức ăn, thái rau với dáng vẻ rất ung dung, khi nấu anh không thích đeo tạp đề nhưng lúc nào cả người anh cũng rất sạch sẽ.
Mục Hoằng Dịch làm đồ ăn rất ngon, đó là lý do vì sao mà Lận Yên nghĩ cả đời này có đánh chết cô cũng không bước chân vào nhà bếp. Bởi vì cô cảm thấy mình sẽ tìm được một người chồng biết nấu ăn giống như Mục Hoằng Dịch.
Lận Yên nấu rất nhanh, không lâu sau cô đã xào xong thức ăn.
Mục Hoằng Dịch đang đứng ở ngoài cửa rất tự giác đi vào bên trong rửa tay, làm sạch bát đũa mang ra, sau đó còn giúp cô mang thức ăn ra ngoài.
Mấy món Lận Yên làm đều là món ăn gia đình, khoai tây sợi xào chua cay, ớt xanh xào thịt bò, cá hấp, nước mắm tỏi dùng để chấm.
Lận Yên bưng món cuối cùng ra, nói: “Anh ăn đi.”
Mục Hoằng Dịch cầm đũa lên, sắc mặt kỳ quái nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, cuối cùng anh gắp một miếng lên, bỏ vào trong miệng nhai chậm nuốt kỹ.
“Thế nào?” Lận Yên gấp gáp hỏi, trong mắt là sự chờ mong.
“Ừm, ăn rất ngon.”
Được anh khen, đáng lẽ cô nên vui vẻ mừng rõ một phen nhưng Lận Yên chỉ cười một cách chua xót.
Không biết có phải cô làm đồ ăn ngon thật không mà cả bàn thức ăn đều bị Mục Hoằng Dịch ăn hết sạch. Bốn cái đĩa hết sạch thức ăn làm cho người nấu có cảm giác cực kỳ thỏa mãn.
Lận Yên duỗi tay muốn thu dọn bát đĩa thì Mục Hoằng Dịch đã nhanh hơn một bước.
“Em nói với Khinh Vũ rồi, lát nữa cậu ấy tan làm sẽ qua đây đón em.” Lận Yên bình tĩnh nói.
Lúc ăn cơm trưa cô đã gọi điện cho Sa Khinh Vũ. Lận Yên kiên trì muốn dọn sang nhà cô ấy ở, mặc kệ cho Sa Khinh Vũ có lấy hết cớ này tới cớ khác cũng không thay đổi được suy nghĩ của cô. Lận Yên nhịp nhịp tay đưa ra quyết định sau khi Sa Khinh Vũ tan làm sẽ qua đây đón.
Mục Hoằng Dịch dừng tay lại, ánh mắt thay đổi nhưng ngay giây sau đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Mắt anh hơi di chuyển, rồi mở miệng nhàn nhạt nói: “Em muốn dọn đi?”
“Vâng. Anh biết đấy, em không dám lái xe ở đây, chuyển sang nhà Khinh Vũ ở thì khi muốn ra ngoài cô ấy có thể đưa em đi.”
Rõ ràng lý do không phải như thế nhưng tới bên miệng lại hóa thành một lý do không thể sứt sẹo hơn.
Lận Yên đưa mắt nhìn anh, không biết Mục Hoằng Dịch nghĩ gì.
“Một tuần anh chỉ có hai ngày ngồi khám, cũng tiện đưa đón em mà.”
Dứt lời, đôi mắt Lận Yên thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, anh có ý gì? Muốn giữ cô ở lại sao?
“Em…” Cô cắn môi, có chút khẩn trương.
Mục Hoằng Dịch bỗng nhiên bỏ bát đũa xuống, ngồi về chỗ cũ, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào cô, hỏi: “Cái gì?”
Anh nhìn thẳng không chút kiêng dè, Lận Yên né tránh ánh mắt đó, trong lòng vô cùng thấp thỏm.
Có nên hỏi không?
Cuối cùng, cô cắn môi, nhắm mắt lại, dứt khoát nói thành lời: “Câu hỏi đầu tiên em hỏi anh, anh có đáp án khác không?”
Được rồi, cô thừa nhận giờ mình đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của, không trâu bắt chó đi cày, nhất định phải ép cho Mục Hoằng Dịch bước tới đường cùng. Ngày hôm nay anh mà không đưa cho cô một câu trả lời thì cô quyết không bỏ qua.
Vừa nói xong thì lông mi Mục Hoằng Dịch khẽ rung. Đương nhiên anh biết câu hỏi đầu tiên mà Lận Yên hỏi anh là gì, là câu hỏi mà cô đã nói trên hành lang quán bar.
Lận Yên ngẩng đầu nhìn anh, từng giây từng phút trôi qua làm ánh mắt cô dần trở nên u ám hơn. Vì sao sắc mặt Mục Hoằng Dịch bình tĩnh tựa mặt hồ mà cô lại cảm giác giây tiếp theo anh sẽ bùng nổ giống như núi lửa phun trào?
Câu hỏi của cô khó trả lời tới thế sao? Anh có biết, nét mặt này của anh làm cô tổn thương như thế nào không?
Đợi không thấy câu trả lời, Lận Yên nở nụ cười một cách khó khăn, trông khó coi vô cùng: “Em biết rồi.”
Anh đã cho cô đáp án, nếu cô còn ép tới bước đường cùng thì tình cảnh sẽ càng trở nên khó coi hơn. Vậy thì, sao cô không đặt một dấu chấm hoàn hảo để cho mỗi người đều có một đoạn hồi ức đẹp đẽ?
Nói xong, Lận Yên chạy nhanh vào phòng ngủ, lấy vali hành lý ra, cho hết quần áo của mình vào trong đó. Cô cứ thế ném quần áo vào, chẳng biết là ném nhiều hay ít, chẳng quan tâm xem đó có phải quần áo của cô hay không, cô chỉ muốn nhanh chóng đi ra khỏi nơi này, cái không gian làm cho người ta hít thở không thông.
Lúc Sa Khinh Vũ tới đón cô thì Mục Hoằng Dịch đang ngồi bên ngoài ban công hút thuộc. Ngay cả một câu ‘chào tạm biệt’ Lận Yên cũng không nói với anh, kiên quyết rời khỏi đây, nhẫn tâm giống hệt như tám năm trước.
“Hoằng Dịch, bọn tôi đi trước nhé.” Sa Khinh Vũ nhìn là hiểu tình cảnh giữa hai người, bỏ lại một câu rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân Lận Yên.
Vừa mới bước đi chưa được mấy bước Lận Yên lại nhớ ra cái gì đó. Cô lấy từ trong túi ra hai cái chìa khóa, một cái là chìa khóa xe, cái còn lại là chìa khóa nhà, cô đưa tất cho Sa Khinh Vũ: “Giúp tớ trả lại cho anh ấy.”
“Tại sao lại là tớ đi?” Có chút oán giận nho nhỏ.
“Cậu có đi không?”
Giọng nói lạnh nhạt, thờ ơ.
Sa Khinh Vũ tức giận, thiếu chút nữa thì vung tay ném cả hai chùm chìa khóa đi nhưng đưa mắt nhìn sang Lận Yên, cuối cùng lại nhận thua. Đúng là đời trước cô đã thiếu nợ hai người họ mà.
Cô tức giận nói: “Đi đi đi, tớ đi là được chứ gì?”
Tiếng mở cửa vang lên, Mục Hoằng Dịch đang ngồi ở ban công quay đầu ra nhìn, thấy người tới là Sa Khinh Vũ anh lại quay trở về như cũ.
Hành động này làm khóe miệng Sa Khinh Vũ co rút, cứ có cảm giác cô không được chào đón ở đây nhỉ?
Sa Khinh Vũ không đóng cửa, cô đi bộ tới ban công, đem hai chùm chìa khóa để lên mặt bàn tròn: “Tiểu Yên bảo tôi đưa cho cậu.”
Mục Hoằng Dịch cúi đầu, nhìn thấy hai chùm chìa khóa bị Lận Yên ném trở về như ném rác thì trong mắt ánh lên vài phần tức giận.
Anh đưa tay nắm chặt hai chùm chìa khóa ở trong tay, tới cả gân xanh trên trán cũng nổi lên rồi.
Sa Khinh Vũ thấy thế, run lên hai cái, sau đó chuẩn bị chuồn. Đấu với Lận Yên và Mục Hoằng Dịch, chạy là thượng sách.
Bước không được mấy bước chìa khóa đã bị Mục Hoằng Dịch ném ra, chìa khóa xe bị quăng tới dập nát. Sa Khinh Vũ khiếp sợ, thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng, cô biết ngay người xui xẻo sẽ là cô mà.
“Nếu cô ấy không cần thì vứt đi!” Giọng nói lạnh như băng, chẳng có chút độ ấm nào.
Lúc Sa Khinh Vũ đi vào không đóng cửa ngoài nên Lận Yên ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng Mục Hoằng Dịch gào lên đầy tức giận. Lận Yên không đợi tới khi Sa Khinh Vũ ra mà tự mình chạy trước.
Hai người này tính tình đều xấu hết chỗ nói. Sa Khinh Vũ vẫn là người đáng thương nhất. Vừa cẩn thận đi ra khỏi nhà Mục Hoằng Dịch vừa nóng lòng đi tìm Lận Yên.
Trong lúc lái xe về, Sa Khinh Vũ cẩn thận dò hỏi: “Cậu với Hoằng Dịch làm sao thế?”
Cô không nói gì.
“Cậu ấy trêu chọc cậu à?”
Cô vẫn chẳng nói gì.
“Tiểu Yên!!”
“Khinh Vũ, hôm nay tớ ép anh ấy.” Cuối cùng cũng chịu khai rồi.
“…Ép cậu ấy?”
“Ừm.”
“Ép cậu ấy làm gì? Ép cậu ấy kết hôn với cậu à?”
Lận Yên thở dài: “Cũng gần như thế.”
“Không thể nào!!” Sa Khinh Vũ kích động hét to: “Cậu ấy thì sao, cậu ấy nói gì?”
Lận Yên quay đầu nhìn Sa Khinh Vũ, cười khổ: “Cậu cảm thấy anh ấy sẽ nói gì?”
“À…” Sa Khinh Vũ không nói tiếp, nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Lận Yên là biết đã xích mích với Mục Hoằng Dịch rồi. Không cần hỏi cũng biết là bị từ chối.
Không muốn làm anh khó xử.
Cũng không cần anh phải cho em câu trả lời.
Em nghĩ là anh yêu em
Em đoán anh cũng tiếc nuối.
Xa nhau là do sự lựa chọn
Nhưng cũng có thể đó là duyên phận giữa hai ta.