Gió Nổi Lên Rồi

Chương 9



Edit: Cải Trắng

Gặp được nhau giữa hàng tỉ người

Có được duyên phận này đúng là không dễ dàng

Anh hiểu được sự cố chấp của em

Em hiểu được tính tình của anh



Lần gặp nhau tiếp theo của hai người là ba ngày sau, ở cục cảnh sát.

Buổi sáng ngày hôm đó, Lận Yên xuất hiện ở bệnh viện trung tâm thành phố, một tay cô cầm bó hoa, một tay cô cầm giỏ trái cây.

Lúc ra cửa, cô đã thầm nói với bản thân mình rằng, hôm nay cô tới đây là để thăm người ốm, không phải là để gặp Mục Hoằng Dịch.

“Lận tiểu thư?” Tới chỗ thang máy, vừa lúc cô gặp được Vạn Lợi.

Lận Yên hướng cậu gật đầu nhẹ xem như chào hỏi.

“Cô tới đây thăm người ốm tiếp à?” Vạn Lợi rảnh rỗi bắt chuyện với Lận Yên.

“Ừm, nghe nói người đó hồi phục không tốt lắm?” Lần trước, lúc tới thăm bệnh Mục Hoằng Dịch đã nói, có khả năng người này sẽ tỉnh lại, cũng có khả năng người này sẽ phải nhờ máy móc duy trì sự sống cả đời.

“Đúng thế.” Vạn Lợi nói: “Dựa vào số mệnh thôi. Bị thương nặng như thế, cho dù có phẫu thuật thành công cũng rất khó khôi phục lại ý thức.”

Lận Yên lại bước chân vào phòng chăm sóc đặc biệt, tâm trạng cô giờ đây rất nặng nề, đã thế lần này còn cảm thấy cô đơn nữa vì không có Mục Hoằng Dịch bên cạnh

Cô đổi hoa trong bình hoa xong thì ngồi xuống bên cạnh lẩm bẩm: “Anh vẫn còn một đứa con gái đấy, chẳng lẽ anh nhẫn tâm để đứa con gái trong sáng ngây thơ của mình mất đi cả bố lẫn mẹ trong độ tuổi này sao? Anh có biết một người bố có ý nghĩa như nào với con cái không?… Đó là chỗ dựa, là trụ cột, là sự che chở.”

Trong phòng bệnh, âm thanh đáp lại lời Lận Yên chỉ có tiếng dụng cụ y tá vang lên theo quy luật.

Ngồi thêm được khoảng mười phút, tâm trạng cô càng nặng nề hơn, cuối cùng cô hít sâu một hơi, rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt.

Đứng ở đại sảnh bệnh viện đưa mắt nhìn lên tầng bốn, nhưng rồi Lận Yên không đi lên mà xoay người rời khỏi bệnh viện.

Khoảng cách giữa cô và Mục Hoằng Dịch, cô không biết gọi nó là gì nữa.

Lúc hỏi vấn đề đó, tuy Mục Hoằng Dịch không đưa ra đáp án nhưng cô cảm thấy chỉ cần anh mở miệng thôi thì ngay cả tư cách yên lặng sống trong thành phố này cô cũng không có.

Đoạn tình yêu kia, không thể kéo dài. Nó đã bị gián đoạn ở tám năm trước rồi.

May là, Mục Hoằng Dịch từng chờ cô.

Có điều, sự đợi chờ đó đã bị thời gian vùi lấp gần như không còn dấu vết.

“Bệnh nhân ở phòng số 4 sẽ được phẫu thuật vào chiều mai, cậu đi hẹn phòng phẫu thuật trước đi.” Mục Hoằng Dịch đưa qua một tờ tài liệu, hỏi: “Cậu có qua kiểm tra bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt hàng ngày không?”

Vạn Lợi vừa ghi chép vừa nói: “Mười giờ tôi sẽ qua đó kiểm tra, giờ tôi sẽ đi hẹn phòng phẫu thuật trước. Anh còn chuyện gì cần dặn dò nữa không?”

Mục Hoằng Dịch khép sổ lại, liếc mắt nhìn Vạn Lợi một cái: “Không còn gì nữa.”

Vạn Lợi cũng khép sổ lại, để lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện: “Anh không có việc gì nữa đúng không? Vậy tôi muốn hỏi anh chút chuyện đây.”

Đôi mắt thâm trầm của Mục Hoằng Dịch nhìn Vạn Lợi, chờ cậu lên tiếng.

Vạn Lợi cười ha ha, tiến sát lại gần Mục Hoằng Dịch, hạ giọng hỏi: “Mới nãy tôi có thấy Lận tiểu thư, giữa trưa anh muốn đi ra ngoài ăn cơm à?”

Nét mặt Mục Hoằng Dịch cứng lại, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Cô tới bệnh viện?

“Cô ấy tới bệnh viện làm gì?” Mục Hoằng Dịch hỏi Vạn Lợi.

Vạn Lợi gãi đầu, khó hiểu: “Thì tới thăm người ốm đó. Không đúng, anh không biết Lận tiểu thư tới bệnh viện sao?”

Vạn Lợi không nói gì còn ổn, nói rồi mới thấy Mục Hoằng Dịch tức tới nỗi đuôi lông mày cũng nhướng lên.

Bỗng nhiên Vạn Lợi cảm thấy độ ấm xung quanh người giảm cực mạnh. Ngước mắt lên nhìn Mục Hoằng Dịch, lòng như lĩnh hội được gì đó, cậu lập tức rời khỏi phòng.

Vạn Lợi đi sang hẹn phòng phẫu thuật trước rồi mới rẽ ngang sang phòng chăm sóc đặc biệt, đúng lúc đó cậu phát hiện ra bệnh nhân đang nằm trên giường đã bị rút ống dưỡng khí, thiếu Oxy mà chết.

“Thầy! Thầy ơi!”

Vạn Lợi chạy như điên tới văn phòng Mục Hoằng Dịch. Tuy cậu không biết quan hệ giữa bệnh nhân và Mục Hoằng Dịch là gì nhưng dựa theo quan hệ của anh với Lận Yên, rồi Lận Yên cũng hay tới đây thăm người bệnh nữa nên có thể nói chắc quan hệ không tồi.

“Thầy ơi! Không hay rồi!” Vạn Lợi vội vàng xông thẳng vào văn phòng.

Mục Hoằng Dịch nhíu mày nhìn cậu, hỏi: “Làm sao?”

“Bệnh nhân ở phòng chăm sóc đặc biệt…” Vạn Lợi thở dốc, mãi mới nói được: “Đã qua đời rồi.”

“Cậu nói cái gì?” Mục Hoằng Dịch lập tức đứng lên, lạnh lùng nhìn Vạn Lợi, cảm giác bất an bỗng nảy sinh trong lòng.

“Bệnh nhân qua đời do thiếu Oxy.” Vạn Lợi giải thích.

“Y tá đâu? Sao lại để bệnh nhân thiếu Oxy mà qua đời?”

“Tôi không rõ lắm nhưng đã cho người đi xem camera theo dõi.”

Mục Hoằng Dịch và Vạn Lợi cùng nhau đi tới phòng điều khiển để xem camera giám sát trong bệnh viện.

Cảnh tượng Lận Yên đứng ở trước cửa phòng phẫu thuật cầu xin anh vẫn còn rõ như thể mới xảy ra ngày hôm qua mà.

Anh hiểu rõ người trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt đó là người được Lận Yên cứu, như một sự ký thác của con gái với bố(1).

(1)Chỗ này mình có thể giải thích một chút, đó là trước kia bố của Lận Yên cũng qua đời do tai nạn giao thông nhưng khi đó còn bé nên cô không cứu được bố. Giờ trưởng thành rồi lại gặp một cảnh tượng tương tự mình khi còn bé nên cô mong có thể cứu được người bố này, mong bé gái kia không giống mình và không thành trẻ mồ côi.

Khoảnh khắc anh nghe tin bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt qua đời, dường như anh cũng nghe được tiếng niềm hy vọng của Lận Yên tan vỡ.

Thứ đáng sợ nhất trên thế giới này không phải tuyệt vọng mà là khi bước tới bước đường cùng, ôm một bụng hy vọng rồi nó bị bóp chết từ trong trứng nước.

Vạn Lợi nói lý do, bảo vệ bật phần ghi hình lên.

“Lận, Lận tiểu thư?” Vạn Lợi chỉ vào màn hình, không thể tin được.

Trước khi Vạn Lợi bước vào phòng, ngoại trừ Lận Yên ra không còn bất kỳ ai đặt chân vào đó nữa.

Mục Hoằng Dịch nhìn chằm chằm vào đoạn ghi hình, nhăn mày, ánh mắt trở nên nặng nề. Sao lại là Lận Yên chứ?

Không! Không phải cô!

Chắc chắn có vấn đề, chuyện này chắc chắn có vấn đề.

“Bác sĩ Mục, cảnh sát tới rồi, họ yêu cầu được xem băng ghi hình.” Một cô y tá đi vào, nói.

“Ai báo cảnh sát thế?” Mục Hoằng Dịch hỏi.

Vạn Lợi trả lời: “Là bảo vệ.”

Mục Hoằng Dịch nhíu chặt mày. Có cảnh sát nhúng tay vào thì việc này sẽ càng rắc rối hơn, nếu bên truyền thông mà biết được việc này…

Anh không thể tưởng tượng được nếu tất cả mọi chuyện anh đang nghĩ đều xảy ra thì Lận Yên phải xoay sở thế nào khi đứng trên đầu ngọn sóng đây?

Vương Tử Du trực ban xong, đi tới quán café bên cạnh bệnh viện ăn sáng. Đang ăn thì cô thấy bên ngoài có mấy người cảnh sát đi vào bệnh viện nên vội vàng trở về.

Không ngờ lúc về lại nhìn thấy một cảnh tượng xuất sắc như này.

Lận Yên?

Đây không phải là người lần trước bị tung tin ở chung với Mục Hoằng Dịch sao?

Trong mắt Vương Tử Du lóe lên một tia giảo hoạt, khóe miệng cũng coi lên, nở một nụ cười quỷ dị.

Không tới hai mươi phút sau, trên mạng đã lan truyền như điên đoạn ghi hình trong phòng chăm sóc đặc biệt, vai chính trong đoạn video làm cho mọi người điên cuồng như này chính là Moyra.

Tốc độ truyền bá trên mạng có thể gọi là sắp đuổi kịp tốc độ ánh sáng.

Phóng viên ở các trang báo thi nhau tới tập trung ở bệnh viện trung tâm thành phố và tòa soạn Thanh Mai. Dường như họ chỉ đợi Lận Yên xuất hiện thôi là sẽ bùng nổ.



Về lại nhà của Sa Khinh Vũ, Lận Yên đi ngủ trưa một lúc.

Ngủ một giấc dậy, cả thế giới đã thay đổi.

Cô bị cuộc gọi đến của Sa Khinh Vũ đánh thức. Nhận điện trong lúc mơ mơ màng màng, cô còn chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia Sa Khinh Vũ đã mở miệng với giọng vô cùng lo lắng.

“Tiểu Yên, sáng nay cậu tới bệnh viện à?”

Bệnh viện?

Lận Yên đang mơ màng cũng dần tỉnh táo lại: “Ừm, có chuyện gì à?”

“Cậu lên báo rồi.”

“Đây không phải là chuyện bình thường sao?” Lận Yên dụi dụi đôi mắt kèm nhèm còn đang ngái ngủ, thấy chuyện này không có gì không ổn cả. Có khi lại cho ra tin ‘Moyra đi khám thai’ đấy.

“Lúc cậu tới bệnh viện đã có người chụp ảnh lại rồi. Bây giờ, trên TV, trên mạng, trên các tạp chí, trên các mặt báo, tất cả đều tràn ngập tin tức về cậu.”

Sa Khinh Vũ nói với giọng cường điệu như thế, bỗng nhiên Lận Yên cảm thấy không ổn: “Tin tức gì thế?”

“Tin cậu giết người!”

Giết người?

“Cái, cái gì?” Lận Yên tỉnh táo ngay tức khắc, mở to hai mắt, nỗi khiếp sợ dâng lên không ngừng: “Sao lại như thế?”

Lận Yên không ngờ lần thứ hai mình đặt chân tới cục cảnh sát lại tới nhanh như này.

Lộ Giang và Lận Yên gặp lại người cảnh sát trước đó. Người cảnh sát đó nhìn hai người hồi lâu rồi bỗng thấy thật đau đầu.

Không biết mình đã tạo nghiệt gì mà lại gặp hai người này.

Lận Yên là nhân vật của công chúng, lần trước không nhận ra là do hai mắt hắn có tật, giờ thì tin tức ngập trời, kể cả hắn có giả vờ mình không biết gì hết cũng không thể giả vờ được.

“Hóa ra cô là Moyra!” Người cảnh sát đó cười gượng.

Lận Yên lạnh lùng nhìn người trước mặt, không thèm quan tâm.

Người kia chết rồi.

Tia hy vọng cuối cùng đã biến mất.

Giống hệt như bố cô ngày trước. Khi xe cấp cứu tới nơi, khoảnh khắc bố cô nằm lên cáng, trong lòng cô tràn ngập hy vọng, nhưng tới bệnh viện lại chỉ đổi được một câu ‘chúng tôi đã cố gắng hết sức’ của bác sĩ.

Tàn khốc, gần như chết lặng.

Cảnh sát thấy Lận Yên không nói gì, ngượng ngùng mở miệng lần nữa: “Lần trước là tai nạn giao thông, giờ là kẻ tình nghi, cô cũng náo nhiệt thật đấy.”

Nghe ba chữ ‘kẻ tình nghi’, Lận Yên nhíu mày lại.

“Mấy người có chứng cứ chứng minh tôi giết người không?” Lận Yên bình tĩnh đáp trả lại người cảnh sát đang ngồi đối diện mình, giọng nói thản nhiên.

Cảnh sát bị Lận Yên liếc mắt nhìn như thế có hơi nhụt chí, đúng là bọn họ không có chứng cứ trực tiếp, nhưng: “Trong camera theo dõi có ghi lại sau khi cô ra khỏi phòng bệnh thì người bệnh dần thiếu Oxy dẫn tới tử vong. Hơn nữa, ống dưỡng khí trong phòng có dấu hiệu bị động chạm, trong khoảng thời gian này ngoại trừ cô ra, không còn ai vào phòng đó nữa. Trước mắt, cô là kẻ tình nghi lớn nhất.”

“Tôi không có động cơ giết người, mấy người cũng không có chứng cứ.”

Giọng nói lạnh tanh của Lận Yên vang lên lần nữa, câu này của cô làm sắc mặt cảnh sát cứng đờ: “Cái này…”

Lúc này, luật sư mở miệng: “Trong vụ tai nạn giao thông lần trước, đương sự của tôi cũng là một trong số người bị hại. Lần trước lấy khẩu cung đương sự của tôi đã nói mình là người gọi xe cấp cứu đưa nạn nhân tới bệnh viện. Nếu đương sự có động cơ giết người thì lúc đó đã không gọi xe cấp cứu.”

“Dựa theo quy định, chúng tôi có thể giam giữ đương sự của anh đấy.”

“Ngay cả chứng cứ cũng không có, mấy người dựa vào đâu mà bắt giữ đương sự của tôi?”

“…”

Người cảnh sát này quả thật sắp không chống đỡ nổi những quả bom mà Lận Yên và luật sư nói ra. Đúng là đã lợi hại rồi lại còn lợi hại hơn. Luật sư thì đường nào cũng biện luận được, miệng lưỡi đương sự cũng sắc bén không kém.

Dưới sự cố gắng biện luận của luật sư, bên phía cảnh sát không có nhiều chứng cứ nên không thể bắt giữ Lận Yên.

Lúc Sa Khinh Vũ chạy tới cục cảnh sát, đám người Lận Yên đã đi ra ngoài.

“Không sao chứ?” Cô lo lắng hỏi.

Lận Yên lắc đầu, sắc mặt mệt mỏi. Gần đây cô đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi.

“Đi thôi, về nhà nào. Về nhà nghỉ ngơi cho tốt! Nhìn cậu mệt mỏi quá!” Nói xong, Sa Khinh Vũ ôm lấy Lận Yên, dìu cô đi.

Lộ Giang tiễn luật sư về văn phòng luật, đương nhiên không đi cùng Lận Yên.

Lộ Giang vừa mới bước chân đi xe thì con xe BMW của Mục Hoằng Dịch đã dừng lại sau lưng.

Mục Hoằng Dịch vội vàng mở cửa xe, quay đầu nhìn.

Dưới ánh trăng dịu dàng, cách một cái xe, anh và cô bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt người đằng trước sâu thẳm, sâu không thấy đáy. Ánh mắt người đằng sau lạnh nhạt, mang theo chút giật mình.

Dưới ánh trăng dịu dàng, gió mát thổi qua làm tóc cô bay bay, khuôn mặt tái nhợt. Mới chỉ có ngắn ngủi mấy ngày thôi mà cô đã tiều tụy tới thế này rồi, thật làm cho người khác đau lòng.

“Em không sao chứ?” Anh mấp máy môi mỏng, nhẹ nhàng như trước.

Lận Yên bình tĩnh nhìn anh nửa phút, sau đó ánh mắt di chuyển, thờ ơ chui vào trong xe Sa Khinh Vũ.

Cho dù Mục Hoằng Dịch có xuất hiện làm cho cô kích động, khiến cho cô khó có thể che giấu được tình cảm của mình thì câu trả lời im lặng lúc trước anh cho cô đã đẩy cô với anh vĩnh viễn đứng ở hai thế giới khác nhau.

Mối quan hệ giữa hai người bọn họ không cách nào trở lại như trước nữa.

“Ôi…” Sa Khinh Vũ xen vào câu chuyện giữa hai người, cảm thấy mình làm thế nào cũng không ổn, hơi xấu hổ. Cô hết nhìn Lận Yên đang ngồi trong xe rồi lại nhìn sắc mặt Mục Hoằng Dịch u ám đang đứng cạnh chiếc xe BMW màu đen: “Hoằng Dịch, cậu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”

Không ai thèm quan tâm Sa Khinh Vũ.

Vẻ mặt Mục Hoằng Dịch lạnh lùng, anh đi lướt qua Sa Khinh Vũ, mở cửa ghế phó lái kéo Lận Yên ra. Một loạt động tác diễn ra nhanh chóng, vô cùng chuẩn xác!

Một trận gió mạnh bất ngờ tập kích, thổi tung tóc Lận Yên lên.

Mục Hoằng Dịch lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô, không chừa chút thời gian thương lượng nào: “Đi về với anh!”

Không coi ai ra gì, cái kiểu này không ai quen thuộc bằng cô, anh càng làm thế Lận Yên càng ngoan cố hơn.

“Không cần!”

“Đừng tùy hứng!”

“Em nói rồi, không cần!”

“Lận Yên!!”

Năm lần bảy lượt, Lận Yên cáu lên, quay đầu nhìn Mục Hoằng Dịch một cách quật cường: “Mục Hoằng Dịch, anh bị điếc à? Em nói không cần!!”

Hét xong bỗng nhiên hốc mắt nóng lên.

Cô cũng không muốn cãi nhau với Mục Hoằng Dịch. Nhưng cô càng không muốn sau mỗi lần mình xảy ra chuyện lại tới ở chung với anh, mỗi lần như thế cô đều cảm thấy mình thật đê tiện.

Nếu không thể cho cô được tình yêu thì đừng trao cho cô bất cứ tình cảm nào khác nữa. Cô không phải thánh mẫu, cô cũng có lòng tham. Cô thích Mục Hoằng Dịch nên cô sẽ nhầm tưởng thứ tình cảm đó là tình yêu.

Ánh trăng dần trở nên lạnh lẽo, hai người giằng co nhau bên ngoài tới hơn năm phút đồng hồ. Cuối cùng, Lận Yên không dao động, tỏ thái độ rất kiên quyết, còn Mục Hoằng Dịch nhận thua.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Mục Hoằng Dịch nổi lên vài phần tức giận, bên tay đang chống trên cửa xe nổi hết gân xanh lên. Sau đó, anh đóng mạnh cửa xe lại, xoay người đi sang phía bên ghế lái, nổi nóng: “Khinh Vũ, chìa khóa!”

“Hả?” Bị điểm danh, Sa Khinh Vũ ngoan ngoãn giao chìa khóa xe sang cho anh, rồi hỏi: “Cậu định làm…”

Mục Hoằng Dịch cắt ngang lời cô: “Cô ấy không chịu đi về với tôi thì tôi đi theo hai người về nhà!”

Đối với Lận Yên, từ trước tới nay anh không có sự lựa chọn nào khác.

Sau khi biết rõ tất cả mọi chuyện, việc đầu tiên anh làm là tới cục cảnh sát. Anh sợ cô sẽ ngã xuống, sẽ bất lực, sẽ không tìm thấy lối đi.

Bỗng nhiên Sa Khinh Vũ cảm thấy thật đau đầu, mệt mỏi day ấn đường: “Thế này không tốt lắm đâu, nhà tôi không có chỗ trống cho cậu ngủ.”

Hai người còn lại trên xe vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, hiển nhiên lời khuyên của Sa Khinh Vũ chẳng có chút hiệu quả nào.

Ngay lập tức cơn đau đầu của Sa Khinh Vũ tăng lên, bất lực ôm trán.

Kiếp trước, kiếp trước của cô… chắc là trên dưới 800 đời đều thiếu nợ cả hai người này, không thì làm gì đến nỗi kiếp này cứ tìm cô đòi nợ?

Bên phía Mục Hoằng Dịch không thể lay động, Sa Khinh Vũ dời trận địa: “Tiểu Yên à…”

“Có người muốn ngủ sofa mà, Khinh Vũ, cậu thành toàn cho anh ấy đi.” Lận Yên cắt ngang lời Sa Khinh Vũ với thái độ kiên quyết. Lần này chắc chắn cô không thể khuất phục Mục Hoằng Dịch.

Sa Khinh Vũ: “…”

Được rồi, cô đầu hàng, cô nhận thua, cô hiểu rõ rồi.

Cuối cùng, Mục Hoằng Dịch lái xe trở cả ba về nhà Sa Khinh Vũ.

2.

Tuy nhà Sa Khinh Vũ không nhỏ nhưng tất cả đã được thiết kế lại. Vốn là có ba phòng hai sảnh lại bị cô sửa thành một cái là phòng sách, cái còn lại là studio. Giờ cả hai phòng không thể vào ở được.

Nếu Mục Hoằng Dịch nhất định phải ở lại đây thì cô chỉ có thể để anh ngủ ở sofa.

Lận Yên về nhà xong, mệt mỏi chui luôn vào phòng Sa Khinh Vũ, tìm quần áo đi tắm, không khác ngày thường là bao.

Có điều, chính Sa Khinh Vũ lại là người mất tự nhiên. Cô hận không thể để mình cũng đi công tác giống như Cố Hiểu Thần, ở lại thành phố đúng là quá nhiều điều bất ngờ xảy ra.

Tắm xong, Lận Yên phát hiện ra đã hết dầu gội đầu nên đi tìm Sa Khinh Vũ để hỏi. Có điều đi chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Sa Khinh Vũ với Mục Hoằng Dịch.

“Cậu chưa nói cho cậu ấy biết sao?”

Giọng Sa Khinh Vũ không lớn nhưng nhà khá to nên vang, chỉ cần tới gần gần chút là có thể nghe rõ.

Lận Yên dừng chân lại, đứng ở khúc ngoặt ngăn cách phòng tắm và phòng khách.

Một tầng hơi nước mỏng manh bao quanh thân thể xinh xắn nhỏ nhắn của cô, làm cho cô giống như một ánh đèn chiếu sáng đơn độc, như toàn thế giới chỉ còn lại mình cô, vô cùng cô đơn.

Sau một hồi im lặng, thanh âm nhàn nhạt của Mục Hoằng Dịch vang lên: “Tôi nghĩ rằng giờ cô ấy có biết cũng không còn quan trọng nữa.”

Sa Khinh Vũ uống một ngụm nước, hỏi tiếp: “Ở chung với cậu lâu vậy mà cậu ấy chưa phát hiện ra à?”

Mục Hoằng Dịch đờ người ra mất vài giây, cười khổ: “Ở bên cạnh tôi lâu như thế rồi mà cô ấy cũng đâu phát hiện ra người tôi yêu là cô ấy.”

Thịch….

Tim đập càng lúc càng nhanh, vừa mãnh liệt vừa dồn dập.

Lận Yên mở to hai mắt, mím môi lại, đôi tay khẩn trương bám lên tường. Đây là lần đầu tiên cô chính tai nghe thấy Mục Hoằng Dịch đề cập tới tình cảm.

Anh yêu cô!

Từng câu từng chữ đều rất nghiêm túc.

“Nhưng cậu ấy muốn biết sao năm đó cậu lại chuyển ngành, vừa về nước cậu ấy đã hỏi tôi rồi.”

“Thế sao?” Giọng nói Mục Hoằng Dịch bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Hoằng Dịch, tôi nghĩ cậu nên nói cho Lận Yên biết sự thật. Cậu đã mất đi tư cách của một người bác sĩ Đông y, đây là sự thật không thể chối bỏ. Tương lai hai người vẫn còn cần phải đối mặt với nhau mà, không phải sao?”

Lận Yên nhíu mày. Mất đi tư cách làm bác sĩ Đông y? Những lời này của Sa Khinh Vũ là có ý gì?

Lúc lâu sau, Mục Hoằng Dịch mới mở miệng: “Chờ chúng tôi ở bên nhau tôi sẽ nói với cô ấy.”

Sa Khinh Vũ thở dài, cảm thấy hơi phiền muộn: “Đợi tới khi nào hai người mới được ở bên nhau đây? Đoạn tình cảm này đã rối rắm suốt tám năm rồi.”

“Dường như cô ấy không hiểu tình cảm của tôi dành cho cô ấy.” Giọng nói anh mang theo chút mất mát.

Sa Khinh Vũ nhíu mày, tìm đường vòng bênh Lận Yên: “Cậu ấy không ngốc đâu, cậu ấy là phụ nữ, lo được lo mất là chuyện bình thường.”

“Chính vì cô ấy lo được lo mất nên tôi càng không thể nói cho cô ấy biết tại sao tôi chuyển ngành.”

“Rồi chuyện cậu không còn vị giác nữa sẽ bị cậu ấy phát hiện thôi. Không có vị giác để phân biệt hương vị dược liệu, làm sao cậu đủ tư cách trở thành bác sĩ Đông y được?’

Mục Hoằng Dịch cười trào phúng: “Là bác sĩ mà không thể tự chữa bệnh, chắc là đang nói tôi rồi.”

Đùng đoàng…

Trong nháy mắt, đầu Lận Yên như nứt toác ra, sắc mặt trắng bệch, cả người cứng đờ đứng dựa vào tường. Nếu không phải có tường làm chỗ dựa thì cô sẽ dễ dàng trượt xuống ngay lập tức. Khoảnh khắc đó, đầu cô trở nên đục ngầu.

Mất vị giác? Không cách nào phân biệt được hương vị các loại dược liệu?

Mấy câu chữ này như chảy vào trong mạch máu cô, đục một lỗ ở tim.

Đây là chuyện tàn nhẫn tới mức nào với một người luôn mơ ước trở thành bác sĩ Đông y?

Mục Hoằng Dịch, anh ấy…

Nghĩ tới việc anh mất vị giác, mất đi quyền được thực hiện ước mơ của bản thân, hốc mắt Lận Yên nóng lên. Cô duỗi tay che miệng mình lại, sợ bản thân phát ra tiếng.

Cứ mở to hai mắt như thế, mặc cho nước mắt chảy ra rơi lên mu bàn tay, làm bỏng làn da.

Cô biết nhất định là có nguyên nhân, luôn biết là chuyện này có nguyên nhân nhưng lại không ngờ sự thật tàn nhẫn tới mức này.

Chả trách, tới chết Liễu Khê cũng không chịu nói.

“Hận cậu ấy không?” Trong căn phòng rộng lớn, giọng Sa Khinh Vũ vang lên, cực kỳ rõ ràng.

“Hận sao?” Mục Hoằng Dịch cười, một nụ cười chua chát: “Nói là hận không bằng nói là oán. Đời này tôi chưa từng oán Lận Yên bất cứ chuyện gì, chỉ oán cô ấy không cho tôi bất cứ cơ hội giải thích nào. Đây là suy nghĩ của tôi trong suốt tám năm nay.”

Anh cứ cho rằng có cơ hội giải thích thôi là tốt lắm rồi nhưng sau đó anh phát hiện ra những thứ mình muốn còn hèn mọn hơn.

“Tám năm trước, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”

Năm đó, vì sao Lận Yên lại rời đi, ngoại trừ Mục Hoằng Dịch, không có bất cứ ai biết được có chuyện gì xảy ra.

Mục Hoằng Dịch lắc đầu, không đề cập tới chuyện năm đó: “Cậu còn nhớ việc cô ấy gặp tai nạn ở đường Hồng Điền không?”

Sa Khinh Vũ gật đầu: “Có, làm sao?”

“Lúc tôi thấy cô ấy đứng ở ngoài cửa phòng phẫu thuật, tôi cảm thấy rất may mắn, may mắn là người xảy ra chuyện không phải là cô ấy.” Mục Hoằng Dịch vừa nói vừa cười, dưới ánh đèn, nụ cười đó cực kỳ dịu dàng: “Nếu trời cao còn chiếu cố tôi thì chắc đó là việc vẫn để cô ấy còn tồn tại bên cạnh. Có thể tôi sẽ không để bụng bất kỳ việc gì, chỉ để bụng việc cô ấy…còn tồn tại.”

Mấy chữ cuối gần như trôi qua nửa thế kỷ rồi mới bật thốt lên.

Chỉ để bụng việc cô ấy… còn tồn tại!!

Chỉ để bụng việc cô ấy… còn tồn tại!!

Chỉ để bụng việc cô ấy… còn tồn tại!!

Mục Hoằng Dịch nói câu đó rất nhẹ, nếu không để ý thì không nghe thấy được. Có điều, nó lại ghim sâu vào trong lòng Lận Yên.



Cô mệt mỏi nhắm mắt nằm trên giường, kéo chăn trùm kín đầu. Cả thế giới như chỉ còn lại câu nói nhẹ tựa lông hồng kia đang dần dần ăn mòn trái tim cô.

Khi anh không yêu em, em lại yêu anh. Điều này em biết rõ.

Khi em không muốn yêu anh nữa, anh lại yêu em. Em sợ bị tổn thương.

Thế nên cả hai tình nguyện yên lặng chờ đợi

Không sợ khoảng cách, tiếp tục chờ đợi.

Cả đêm hôm qua dường như Lận Yên không chợp mắt tí nào, khóc tới nỗi hai mắt sưng húp lên như hai quả hạch đào. Vì vậy, sáng sớm hôm sau cô đi ra phòng bếp lấy túi đá chườm.

Ở phòng khách, Mục Hoằng Dịch vẫn đang ngủ say.

Cô cầm hai túi đá nhỏ xoa xoa ở hai bên mắt, nhẹ nhàng di chuyển từng bước tới phòng khách.

Lận Yên ngồi xếp bằng ở trên sofa, ngắm anh không chớp mắt. Cô nhìn lần lượt từ mái tóc đen tới đôi môi mỏng hơi đỏ.

Tối hôm qua, giây phút anh xuất hiện trước cục cảnh sát, thật ra cô đã mừng rỡ như điên, kích động không thôi. Hành động đó chứng tỏ Mục Hoằng Dịch lo lắng cho cô, chẳng còn nghi ngờ gì nữa.

Chiến tranh lạnh là do cô khởi xướng, một hai đòi phải dọn ra khỏi nhà Mục Hoằng Dịch cũng là cô, là cô kiên quyết phải trả lại chìa khóa nhà và xe cho Mục Hoằng Dịch, là cô…

Chuyện xấu nào cô cũng làm, nhưng người đầu hàng trước lại là Mục Hoằng Dịch.

Dường như cô đã hiểu được chút chút tình cảm của Mục Hoằng Dịch dành cho mình.

Tầm mắt, dừng trên hàng lông mi của anh.

Lông mi của anh thật sự rất dài…

Lận Yên đưa tay chạm nhẹ vào hàng lông mi vừa dài vừa cong của Mục Hoằng Dịch. Chúng hơi cong cong như cánh cung, nhẹ nhàng lay động như cánh bướm theo từng nhịp hô hấp.

Đúng là nét đẹp làm cho cả phụ nữ cũng ghen ghét.

Một người đàn ông lớn lên đẹp như này không cảm thấy đáng xấu hổ sao?

Ngắm một lúc, kim phút trên đồng hồ bất tri bất giác nghiêng một góc 45 độ.

Mục Hoằng Dịch thức dậy đúng theo đồng hồ sinh học, hàng lông mi hơi rung, anh chậm rãi mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Lận Yên chớp chớp mắt, khi nhìn vào mắt anh trong khoảnh khắc này cô có thể cảm nhận được sự thâm thúy, ẩn nhẫn như sói.

Tim đập thình thịch liên tục, mặt nóng lên.

Khoảng cách này quá mức ái muội. Lận Yên quẫn bách né tránh tầm mắt, giả vờ như đang nhìn về hướng khác.

“Em làm gì thế?” Giọng nói khàn khàn này thật sự quyến rũ chết người.

Lận Yên rũ mắt, gấp gáp mở miệng: “Cái đó…”

Mục Hoằng Dịch chống tay lên sofa, khuôn mặt dí sát vào Lận Yên. Nếu kết quả vẫn như cũ thì anh không ngại góp gió thêm củi vào đâu. Dù sao Lận Yên chỉ sợ thế giới của anh chưa đủ loạn thôi.

Anh bất ngờ tới gần làm Lận Yên hoảng sợ vội nuốt nước miếng, theo bản năng hơi lùi về phía sau. Đằng sau không có điểm tựa thành ra cả người hơi nghiêng, một tay Mục Hoằng Dịch nhanh chóng đặt sau lưng cô, đề phòng việc đầu Lận Yên tiếp xúc thân mật với góc bàn.

Bất ngờ, Mục Hoăng Dịch hôn lên chóp mũi cô như chuồn chuồn đạp nước.

Lận Yên ngẩn ra, cánh mũi cảm nhận được sự ấm áp của đôi môi mỏng. Hai mắt cô mở lớn nhìn khuôn mặt Mục Hoằng Dịch gần trong gang tấc, cô ngừng thở, như thể đoán trước được hành động tiếp theo.

Mục Hoằng Dịch cúi đầu, định hôn tiếp lên cánh môi Lận Yên.

Dịu dàng, triền miên.

Nó không giống như nụ hôn trong trí nhớ, nó khác xa với nụ hôn đầu tiên là cô hôn trộm Mục Hoằng Dịch.

Là vì anh đang hôn cô trong trạng thái tỉnh táo sao? Hay là vì biết được anh cũng yêu cô?

‘Bộp…’

Không biết là vật cứng nào rơi xuống sàn, gây nên tiếng vang lớn.

Hai người đang hôn nhau nồng nhiệt hoàn hồn lại, tách nhau ra. Dù là anh hay là cô thì cả hai cũng đều nỗ lực che giấu sự khẩn trương và hoảng hốt của mình, bình tĩnh nhìn đối phương.

Bốn mắt lại nhìn nhau.

Đột nhiên, Mục Hoằng Dịch cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên đầu sỏ gây chuyện, hỏi Lận Yên: “Đây là gì?”

“Hả?” Lận Yên cúi đầu, ngạc nhiên nhìn hai túi chườm đá rơi trên mặt đất, đưa tay cầm một túi chườm đá lên, mắt hơi chớp, mím môi rồi nói: “Cái đó… đá, túi chườm đấy.”

Mục Hoằng Dịch đưa tay nhặt nốt túi còn lại, cầm trong tay thử tính trọng lượng của nó, hỏi lại với giọng điệu nghi ngờ: “Túi đá chườm? Dùng nó làm gì?”

“Cái đó…” Lận Yên hoảng hốt nhìn anh, giây sau lại nhìn túi đá chườm mình đang cầm trong tay, ấp a ấp úng: “Nó…mát, mát lắm…ha ha, nóng, anh không thấy nóng à?”

Mục Hoằng Dịch nhíu mày nhìn túi đá chườm, tựa như đang suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Bỗng nhiên, anh ngước mắt lên nhìn Lận Yên, đúng lúc nhận ra được mắt cô đang bị sưng. Anh cười nhẹ một tiếng, ánh mắt trở nên thông suốt, như đã hiểu ra gì đó.

Hai trái tim đang tới gần nhau.

Không kịp để anh tự tìm hiểu tâm tình mình.

Sợ bỏ qua cơ hội có thể yêu em.



Lúc Sa Khinh Vũ định đi tới phòng khách lấy nước uống thì khung cảnh đẹp đẽ ngoài phòng khách đã khiến cô nghẹn họng trân trối…Lận Yên đang ngồi trên sofa bật cười một cách ngốc nghếch.

Nhịn xuống xúc động muốn xông lên mắng người, cô đưa chân đá đá vào Lận Yên đang đỏ bừng cả khuôn mặt: “Này này này, xuân tâm nhộn nhạo thì ra cửa rẽ trái nhé!” Sau đó thì thào với giọng không vui: “Đừng có làm ô nhiễm chỗ ở của tớ.”

“Nói cái gì thế?” Lận Yên đỏ bừng mặt trừng mắt nhìn Sa Khinh Vũ, giọng điệu bất mãn.

Sa Khinh Vũ ‘a’ một tiếng rồi nở nụ cười trào phúng. Cô chỉ vào khuôn mặt Lận Yên giờ đang đỏ bừng như mông khỉ, đúng là làm người ta tức điên lên được: “Nhìn bộ dáng mơ mộng này của cậu đi, tớ nhìn là thấy ghét.”

Lận Yên: “…”

Ghét mà còn nhìn!!

Quở trách xong, Sa Khinh Vũ lập tức mở tam đường hội thẩm: “Nói đi, cậu với Mục Hoằng Dịch đã làm gì?”

“Có làm gì đâu!” Theo bản năng, Lận Yên lập tức phủ nhận, hai con mắt mở to đầy vô tội nhìn Sa Khinh Vũ.

“Ồ!! Nói dối không chớp mắt. Cậu dám nói là không làm gì á? Cậu cho rằng tớ là đứa ngốc à?”

Lận Yên: “…”

Thế giờ chẳng lẽ không ngốc à?

Hai người ngồi đối diện nhau thật lâu, sau đó Lận Yên di chuyển tầm mắt trước, ôm hai túi đá chườm, đi dép lê về phòng ngủ, hoàn toàn lơ Sa Khinh Vũ.

Sa Khinh Vũ bị bỏ lại trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng Lận Yên rời đi.

“Hừ!!” Cô cười lạnh, bỗng nhiên muốn đánh người.

Đời trước, à không! Phải là trên dưới 800 đời cô đã cướp Mục Hoằng Dịch của Lận Yên nên mới bị bạo ngược như thế này!!!

Mới sáng sớm ra đã rắc đầy ‘cẩu lương’ thì thôi đi, giờ còn dám tỏ thái độ với cô á??

Lận Yên không nhìn xem giờ mình đang ở trên địa bàn của ai, ăn đồ ăn của ai à!!

Dám giễu võ dương oai trên địa bàn của Sa Khinh Vũ, chán sống rồi phải không?

Sáng sớm hôm đó, Sa Khinh Vũ nổi điên. Cô thầm cầu ông trời nhanh cho Lận Yên rút lui khỏi đây, đừng cả ngày lượn qua lượn lại làm cô chướng mắt.

3.

Buổi chiều.

Lộ Giang tới đón Lận Yên đi một chuyến tới tòa soạn Thanh Mai. Chủ biên Hạ vội vàng pha cho Lận Yên một ly cappuccino để an ủi, hỏi với giọng lo lắng: “Tiểu Yên, gần đây cháu dính vào chuyện gì vậy?”

“Cháu không thể ngăn được.” Lận Yên cười khổ.

Chủ biên Hạ kéo tay Lận Yên, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, mình không làm chuyện trái với lương tâm, không phải sợ.”

Lộ Giang chen vào nói, lúc này cô nàng đẩy cửa đi vào vì vừa mới đi đỗ xe xong: “Chủ biên, sao cháu lại cảm thấy hình như có người muốn chị Lận gặp rắc rối!”

“Bộc lộ tài năng, họa sát thân là điều khó tránh khỏi.” Chủ biên Hạ không phản bác lời Lộ Giang nói, ngầm có ý tán thành.

“Không biết là tờ báo nào hất nước bẩn lên người chị Lận của chúng ta nữa, nói cái gì mà người làm về văn hóa mà giết người không chớp mắt!! Ha! Vậy bảo người đó tới đây diễn một màn giết người không chớp mắt cho chúng ta xem đi.” Lộ Giang nói với giọng điệu cực kỳ bất bình.

Lận Yên khuyên nhủ: “Có tận mấy bài đưa tin như thế cơ mà. Tiểu Giang, em đừng chấp nhặt với bọn họ.”

Chủ biên Hạ vội vàng phụ họa: “Đúng đúng đúng, Giang à, chúng ta không nên chấp nhặt với bọn họ.” Sau đó bà quay sang nói với Lận Yên: “Tiểu Yên, mấy ngày nay cháu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng lo lắng chuyện bản thảo, giao muộn một chút cũng không sao. Chú ý tới tâm trạng của mình!”

Chủ biên Hạ và Sa Khinh Vũ đều cảm thấy rằng mấy ngày này Lận Yên nên ở nhà tránh bão, đừng ra ngoài làm tâm điểm của thị phi nữa, tránh để lọt vào tay của mấy tên phóng viên.

Có điều, còn chưa kịp đi đâu gây chuyện thị phi, mới đặt chân ra khỏi tòa soạn thôi đã có mấy tay phóng viên đứng đợi sẵn ở đó rồi. Lượn vòng mất một lúc Lận Yên mới thoát hoàn toàn khỏi sự theo đuổi.

Mấy ngày tiếp theo, Lận Yên đều ở yên trong nhà Sa Khinh Vũ dịch bài. Cô không để ý tới bên ngoài, không quan tâm xem trên mạng đang xào đi xào lại việc ‘Lận Yên là kẻ tình nghi giết người’.

Bỗng nhiên một hôm Lận Yên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, đó là… hôm đó, Mục Hoằng Dịch hôn cô xong thì như bốc hơi khỏi cuộc sống của cô, không gọi điện tới, nhắn tin cũng không.

Nó như một giấc mộng giữa mùa hạ, giờ biến mất không dấu vết.

Nhớ tới mấy ngày trước, anh còn đứng ngoài cục cảnh sát chỉ tay lên trời thề sẽ bảo vệ cô, mà giờ mới ngắn ngủi mấy ngày thôi đã không thấy bóng dáng đâu. Bảo vệ cô theo cách này hả?

Nằm trên giường Sa Khinh Vũ lăn một vòng, cẩn thận dùng não phải để suy nghĩ.

Hai phút sau, cô lại lăn thêm một vòng nữa, từ đầu giường tới đuôi giường, dùng não trái để suy nghĩ.

Cứ như thế, hết vòng này tới vòng khác.

Cuối cùng, cô quyết định gọi điện cho Mục Hoằng Dịch.

Bò lên đầu giường, tìm di động đang để trên bàn, mở danh bạ ra, trực tiếp kéo xuống tới chữ M, thấy số của Mục Hoằng Dịch, cô ấn gọi không chút do dự.

Tiếng ‘tút tút’ vang lên mấy lần rồi đầu dây bên kia nhận cuộc gọi. Không kịp để đối phương nói gì Lận Yên đã đi thẳng vào vấn đề: “Là em.”

“Anh biết.” Thanh âm mát lạnh truyền tới, cách cô một cái điện thoại, làm cho Lận Yên run lên, có lẽ là do lâu rồi không được nghe giọng nói của anh. Bên kia điện thoại, Mục Hoằng Dịch khựng lại chút rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Chuyện gì?

Lận Yên chột dạ cắn môi, là do cô nhất thời hứng lên mới gọi điện cho anh, có thể có việc gì được chứ?

Một tay Lận Yên hạ xuống, cứ chà qua chà lại đệm giường, bịa chuyện: “Tối nay anh tới nhà Sa Khinh Vũ một chuyến đi.”

“Để làm gì?” Mục Hoằng Dịch cẩn thận hỏi lại, tựa như đang đề phòng Lận Yên.

Nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt như thế, Lận Yên tức giận: “Lấy quần áo của anh về đi, ngứa cả mắt!!”

Nói xong, cúp điện thoại không chút do dự.

Lận Yên bĩu môi, vuốt vuốt trái tim đang đập thình thịch vì tức giận.

Mục Hoằng Dịch là heo à?

Thiếu chút nữa thì Lận Yên đã tức tới bị bệnh tim, lần trước không phải anh bảo cô theo anh về sao?

Bây giờ cô cho anh cơ hội hỏi lại lần nữa, không ngờ anh lại 250 (ngốc) tới thế!

Nói một câu dễ nghe thì anh thiếu miếng thịt nào à?

Gần bảy giờ tối, Mục Hoằng Dịch xuất hiện ở ngoài cửa.

Cách một lớp cửa thép chống trộm, Lận Yên nhìn Mục Hoằng Dịch tới ngây cả người.

Anh, anh tới thật à?

“Sao anh lại tới đây?” Lận Yên vừa mở cửa vừa hỏi.

Mục Hoằng Dịch nhìn chằm chằm Lận Yên như đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó rồi mở miệng: “Không phải em bảo anh tới đây à?”

Lận Yên nghẹn họng.

Không phải cô bảo anh tới đâu, mà là đồ ngốc Lận Yên kia bảo anh tới đấy!!

Mục Hoằng Dịch vào nhà, Lận Yên đi tới tủ lạnh lấy cho anh chai nước, hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

“Chưa ăn.” Mục Hoằng Dịch ngồi xuống, mở nắp ra uống một ngụm, yết hầu di chuyển lên xuống liên tục. Thật sự là điểm hấp dẫn trí mạng.

Tầm mắt Lận Yên đúng lúc dừng ở đó, hai tay cô ôm lấy khuôn mặt không biết sao lại đỏ lên. Cô âm thầm trách bản thân quá thiếu nghị lực.

“Mấy tin tức xấu gần đây liên quan tới em, xử lý được kha khá rồi.” Bỗng nhiên, Mục Hoằng Dịch mở miệng nói.

“Hả?” Lận Yên hơi sửng sốt, sau đó lập tức nhận ra anh đang nói tới vấn đề gì: “À, Khinh Vũ và chủ biên đều nói em không cần lo lắng mấy chuyện này, bọn họ sẽ xử lý. Không ngờ bọn họ xử lý nhanh vậy.”

“Thế nên hôm nay anh mới tới đây.” Anh nói một câu chẳng liên quan tẹo nào.

Lận Yên nghe không hiểu anh đang nói gì, hơi nhíu mày lại, như cố gắng hiểu ý nghĩa câu nói vừa rồi.

“Ý anh là, anh cũng là người đi xử lý chuyện này.” Anh cúi đầu nhìn Lận Yên, trong mắt xẹt qua tia cảm xúc không tên.

Cả anh cũng xử lý chuyện này nữa.

Lận Yên lập tức ngẩn người ra…

Anh đang giải thích cho cô việc anh làm mấy ngày nay sao? Giải thích cho cô hiểu vì sao anh không đi tìm cô sao? Giải thích rằng vì anh giúp cô đi xóa mấy bài viết tiêu cực đó đi nên không thể xuất hiện sao? Anh…đang bảo vệ cô sao?

Mục Hoằng Dịch nhìn Lận Yên vài giây sau đó đứng dậy khỏi sofa, tiến tới gần cô.

“Tính kiên nhẫn của em đúng là đạt tới cực hạn rồi đấy.” Anh lại nói một câu mang hàm ý sâu xa.

Câu này Lận Yên hoàn toàn nghe không hiểu. Mục Hoằng Dịch tiến sát lại, cô lui từng bước về phía sau, cho đến khi đụng phải tường, nhiệt độ tăng lên.

Con ngươi anh u tối, không gợn sóng.

Làm Lận Yên trở nên nhút nhát.

“Cái đó…Em đi lấy quần áo cho anh.” Lận Yên hoảng hốt kiếm một cái cớ vụng về rồi đẩy Mục Hoằng Dịch ra, đi về phía phòng ngủ.

Mục Hoằng Dịch thuận thế chống một tay lên tường, cúi đầu, phát ra tiếng cười trầm thấp.

Ánh đèn chiếu lên mái tóc đen hơi lộn xộn, vô cùng quyến rũ.

Lận Yên lấy quần áo cho Mục Hoằng Dịch xong thì phát hiện anh đang đứng ở ngoài ban công hút thuốc. Khói thuốc cứ vây quanh đó, chẳng biết là hút được bao nhiêu điếu rồi.

Không biết đây có phải ảo giác của cô không nhưng cô thấy dường như Mục Hoằng Dịch có tâm sự gì đó nên mới hút thuốc. Ánh mắt anh hơi nheo lại, nhìn về phương xa không rõ tên, như là suy nghĩ tới việc quan trọng ít ai biết.

Chẳng biết qua bao lâu, anh hút xong điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống đất rồi dùng chân dẫm lên.

Đang định xoay người, Lận Yên đã tiến lên từ phía sau ôm lấy anh.

Sau lưng đột nhiên cảm nhận được trái tim ai đó lại gần, Mục Hoằng Dịch ngẩn ra.

Thật ra, anh đã sớm phát hiện Lận Yên đang đứng ở sau, chỉ không ngờ cô lại ôm anh.

“Mục Hoằng Dịch.” Lận Yên gọi anh, âm thanh thanh thúy. Gió thổi tới đây làm cô thấy hơi lạnh.

Ánh trăng rơi xuống, vô cùng dịu dàng. Gió đêm thổi qua làm lá cây ven đường khẽ rung rinh, mấy chiếc lá rụng trên ban công chưa kịp dọn đã bị gió cuốn lên, bay đi.

Mục Hoằng Dịch rũ mắt, tầm mắt dừng lại trên cái tay đang vòng qua ôm eo mình, sạch sẽ trắng nõn.

Anh hỏi: “Em sao thế?”

Dứt lời, anh duỗi tay phủ lên mu bàn tay cô đặt bên hông, hơi lạnh.

Dù là mùa hè hay mùa đông thì tay Lận Yên luôn rất lạnh, lạnh tới nỗi cứ tưởng cô vừa bước ra từ hầm băng.

Lòng bàn tay ấm áp phủ lên làm Lận Yên rung động không thôi, nhiều cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

“Mục Hoằng Dịch.” Cô gọi anh, giọng nói dịu dàng hơn rất nhiều.

“Anh ở đây.” Mục Hoằng Dịch trả lời một cách nghiêm túc.

Suy nghĩ một lúc, Lận Yên mấp máy môi: “Anh có còn yêu em không?”

Chữ cuối cùng dường như đã chuyển thành âm rung.

Vừa nói hết câu, tay Mục Hoằng Dịch đang nắm tay Lận Yên đột nhiên căng ra, đầu mày hơi cử động. Đáy mắt anh xẹt qua một tia sáng, còn sáng tỏ hơn cả ánh trăng.

Nhìn từ ban công xuống là thấy đường phố náo nhiệt.

Nơi Sa Khinh Vũ ở rất nhộn nhịp, không có sự yên tĩnh.

Cách đó không xa có mấy quán ăn khuya đang dọn bàn ghế, chuẩn bị mở hàng. Ấn công tắc một cái là đèn màu sáng lên, nhấp nha nhấp nháy, có chút chói mắt.

Đợi mãi không có câu trả lời, Lận Yên nóng nảy: “Em đang hỏi anh đấy.”

Cô cứ nghĩ mình và Mục Hoằng Dịch đã rất ăn ý rồi nên mới dũng cảm hỏi lại câu đó.

Bỗng nhiên, người bị hỏi cười nhẹ một tiếng. Đôi con người hiện lên chút ủ rũ, tiếp đó là một bàn tay khác phủ lên mu bàn tay Lận Yên, muốn tách hai tay cô ra.

Lận Yên nhận ra hành động của anh nên càng ôm chặt hơn, không cho anh có cơ hội tách móng vuốt của mình ra khỏi người.

Mục Hoằng Dịch kiên nhẫn tách ra hai lần nhưng không có kết quả.

“Lận Yên!” Giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ.

Lận Yên dùng thêm sức, thiếu chút nữa đã ôm Mục Hoằng Dịch tới đứt đôi người.

“Đừng như thế!” Cực kỳ cố chấp.

Anh không lay chuyển được nên dứt khoát để cho cô ôm như vậy.

Gặp phải Lận Yên, lúc nào anh cũng là người đầu hàng.

Cuối cùng, một giọng nói trầm thấp mê hoặc rót vào trong tai cô: “Đừng hỏi anh có còn yêu em không, từ trước tới nay anh vẫn luôn yêu em.”

Anh đột ngột tỏ tình làm cô không có bất kỳ một sự chuẩn bị nào. Tuy đêm đó cũng đã nghe thấy anh nhắc tới từ ‘yêu’ này, nhưng giờ nghe nhắc thêm lần nữa vẫn khiến Lận Yên rung động.

Lúc này, tay Lận Yên nhẹ nhàng tách ra khỏi Mục Hoằng Dịch.

Không còn sự trói buộc nữa, anh xoay người nhìn Lận Yên. Cô đang ngây ngẩn cả người.

Lận Yên cứ giương mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn của Mục Hoằng Dịch, trong lòng còn đọng lại cảm xúc khi anh nói câu kia.

Từ trước tới nay anh vẫn luôn yêu em.

Tại sao lại thấy ngọt ngào như vậy chứ.

Đôi mắt sâu thăm thẳm của Mục Hoằng Dịch tới gần, nó tựa như muốn hút cả trái tim cô vào trong mặt hồ yên ả đó, khuôn mặt trở nên vô cùng rõ ràng trong mắt Lận Yên.

“Lận Yên, em còn có tim không?” Giọng nói trầm thấp, mê hoặc lòng người.

Lận Yên, em còn có tim không?

Đột nhiên, Lận Yên nhíu mày, nhìn anh đầy khó hiểu: “Sao anh lại hỏi thế?”

Lai Sở Sở đã từng hỏi cô câu này. Sao Mục Hoằng Dịch cũng hỏi cô y hệt như vậy chứ, ngay cả giọng điệu cũng giống.

Chẳng lẽ, tim cô quá sâu nên bọn họ không nhìn ra được sao?

Mọi người trên thế giới này đều nhìn thấy rõ tình cảm Mục Hoằng Dịch dành cho cô, vì sao lại không nhìn ra tình cảm cô dành cho Mục Hoằng Dịch chứ?

Mục Hoằng Dịch nhìn cái là hiểu, giải thích: “Anh bảo cậu ấy hỏi.”

Giọng nói trầm trầm, âm cuối bỗng nhẹ tênh.

Lận Yên ngẩn ra, chả trách nó làm cô đau lòng tới vậy.

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh nước của Lận Yên. Vốn dĩ anh có thể nghe được đáp án rồi nhưng anh không muốn nghe, anh muốn thấy Lận Yên chính miệng nói ra, tình nguyện nhìn thẳng vào đôi mắt cô để được nghe đáp án đó.

Từng có người hỏi Lận Yên, tại sao người đó nhất định phải là Mục Hoằng Dịch?

Lận Yên nói: “Vì trên thế giới này không có bất kỳ loài động vật nào có thể sánh ngang với Mục Hoằng Dịch.”

Rõ ràng biết từ rất lâu rồi trái tim cô đã trao cho anh, giờ nhất định phải hỏi câu: ‘Lận Yên, em có tim không?’ sao?

“Em không có tim.” Lận Yên bình tĩnh trả lời.

Ánh mắt Mục Hoằng Dịch dần trở nên ảm đạm vì cô bình tĩnh nói ra mấy chữ này.

Nhưng anh lại không đoán được câu sau Lận Yên nói lại là: “Em chỉ có một trái tim, có điều em đã trao nó cho Mục Hoằng Dịch mất rồi. Em nên đòi nó về như thế nào đây?”

Tới đây, mặt mày Mục Hoằng Dịch giãn ra, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, độ cong hoàn hảo, cảm giác dịu dàng khó thấy.

Nâng khuôn mặt của cô lên, anh đặt lên vầng trán trơn bóng một nụ hôn.

Đôi môi nóng bỏng chạm vào da thịt, độ ấm làm cho cô cảm thấy chân thật tới mức không thể nói nên lời.

Gió nhẹ nhàng thổi qua, trên người Mục Hoằng Dịch tản ra mùi thuốc khử trùng nhè nhẹ. Lận Yên cứng người lại, bỗng nhiên nhớ ra giờ anh là người không có vị giác.

Trước kia cô từng xem một quyển sách nhắc tới việc một người không có vị giác thì khứu giác cũng bị ảnh hưởng.

Có quan hệ mật thiết.

“Em đói rồi.” Bỗng nhiên Lận Yên thấp giọng nói một câu rồi nhào vào trong lòng Mục Hoằng Dịch, duỗi tay ôm trọn vòng eo anh, ôm tới cả người thỏa mãn.

Mục Hoằng Dịch đang định hôn xuống thì bị hành động của cô làm cho kinh ngạc, sau đó lại cười nhẹ một tiếng.

Lận Yên ôm lấy anh, rơi vào trong suy nghĩ đang bay xa của mình, hoàn toàn không nhìn thấy anh cười nhẹ, hơi nhíu mày lại rồi vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Cô biết, nếu tiếp tục hôn xuống, khi chạm vào môi Mục Hoằng Dịch, cô sẽ không nhịn được mà muốn hỏi câu kia… “Mục Hoằng Dịch, có phải anh không có vị giác không?”

Khoảng cách giữa bọn họ như một ô cửa sổ của căn nhà giấy đã bị đâm thủng, nhưng Lận Yên lại dùng thân thể mình để bịt kín một ô cửa sổ mới của căn nhà giấy.

Mục Hoằng Dịch có chuyện gạt cô, cô có thể giả vờ không biết nhưng không thể không để ý tới nó.

Bởi vì nó luôn tồn tại, tồn tại từng chút một trong cuộc sống của hai người.

Không có vị giác!

Đây là sự thật tàn nhẫn tới mức nào với một người có giấc mơ trở thành bác sĩ Đông y?

May mắn hơn là trong độ tuổi đẹp nhất

Có thể gặp gỡ anh, cảm giác không còn gì tiếc nuối nữa.

Dùng toàn bộ sức lực để ôm chặt anh

Không cho hạnh phúc chạy mất

May mắn hơn nữa là yêu anh trở thành quyết định đúng nhất của em trong kiếp này

Em tin rằng anh là người duy nhất, nguyện cùng anh đi tới cuối đời.



Sa Khinh Vũ về tới nhà là 12 giờ đêm, không thấy bóng dáng Lận Yên đâu cả. Sau đó cô thấy trên mặt bàn phòng khách có tờ giấy để lại, trên đó là nét chữ thanh tú của Lận Yên.

“Khinh Vũ, tớ đi về cùng Hoằng Dịch rồi, trong khoảng thời gian này làm phiền cậu quá. – Lận Yên.”

“Ha!”

Sa Khinh Vũ cười khẽ. Từ sau cái đêm trở về từ cục cảnh sát cô đã thấy Lận Yên cứ cười ngây ngô cả ngày, sớm đoán được rồi cũng có ngày Lận Yên bị Mục Hoằng Dịch xách đi, không ngờ là ngày này tới chậm như vậy.

Đi rồi cũng tốt, cô được yên tĩnh rồi.

Căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình Sa Khinh Vũ ngồi đó. Cô không bật đèn, chỉ để ánh đèn nhỏ le lói bên cạnh sofa chiếu sáng.

Nhớ lại những gì hôm qua Mục Hoằng Dịch nói với mình, Sa Khinh Vũ nhíu mày lại.

Mục Hoằng Dịch đã nói: “Hiện giờ tất cả các tin tức đều chĩa mũi nhọn vào việc Lận Yên giết người, tôi cho rằng có người cố tình làm thế.”

Về việc Lận Yên bị cuốn vào vụ án giết người, Sa Khinh Vũ cảm thấy rất kỳ lạ. Nhắm mắt lại hồi tưởng những việc đã xảy ra, nhưng lại không tới được cái điểm cần tới, cô cảm thấy chỉ cần mình nhìn được điểm kia thôi là có thể móc nối tất cả các vấn đề.

Vốn dĩ Sa Khinh Vũ muốn dùng toàn lực để điều tra việc người đứng sau hãm hại Lận Yên. Có điều, bỗng nhiên tổng biên tập lại muốn cô tới Bắc Kinh làm phỏng vấn, thế nên ngày hôm sau Sa Khinh Vũ phải lên máy bay tới Bắc Kinh.

Việc điều tra bị ngừng lại.

Có nhiều người hỏi: Tình yêu là gì?

Sa Khinh Vũ nói: Tình yêu là thứ ngay cả quỷ cũng không nắm bắt được.

Rồi Lận Yên lại nói: Tình yêu là thứ chảy trong mạch máu.

Nhưng mà, Mục Hoằng Dịch lại cho rằng: Tình yêu là tim của Lận Yên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.