Gió Ở Melbourne Đã Ngừng Thổi Chưa?

Chương 55: Em thích anh, em không thích bọn họ



Để làm việc lớn, trước tiên Mộc Tử Quân phải đi gặp Ryan.

Sau khi trở về từ Tây Úc, Tống Duy Bồ đã xóa Ryan ra khỏi danh sách cần đề phòng của anh. Hai người đều coi Ryan như một người bạn để giao lưu kiến thức nuôi chó. Đặt tay lên tim tự hỏi, Ryan cũng thật sự không quá hứng thú đến bất cứ thứ gì khác ngoài chó, bây giờ thì có thêm môn bắn súng.

Lần đầu tiên là do Mộc Tử Quân và Tống Duy Bồ đưa anh ấy cùng đi, Ryan rất có thiên phú ở mảng này. Mộc Tử Quân phát hiện rằng anh ấy rất có năng khiếu trong những công việc cần tách biệt với thế giới bên ngoài. Có lẽ đây là một món quà mà ông trời đã ban thêm cho anh ấy khi đã đoạt đi của anh ấy một thứ gì đó. Đi được vài lần, Ryan đã đi xin giấy phép sử dụng súng để mua súng, không còn sử dụng súng ống dùng chung ở trường bắn nữa.

Ở nước Úc, chỉ có công dân trong nước mới có thể mua súng hợp pháp, cho dù Mộc Tử Quân cũng động lòng, nhưng trước mắt cô cũng chỉ có thể chạm vào nòng súng và băng đạn lúc đi cùng Ryan đến trường bắn. Anh ấy chưa phát huy được ổn định nên chỉ mua băng đạn rỗng để huấn luyện, chỉ có vỏ đạn và đáy đạn. Những lúc rảnh rỗi thường nhờ Mộc Tử Quân hướng dẫn thêm.

Sau khi đến gặp Ryan, trong lúc Mộc Tử Quân còn đang lên kế hoạch không biết nên làm thế nào để tên khốn Johns mắc câu thì đối phương đã tự đâm đầu vào lưới.

Sau hai lần tư vấn đầu tiên, Tô Tố đã nhắc đến với cô rằng, ngoài trừ bản thân Johns thì ba mẹ của anh ta cũng có vấn đề rất lớn, họ đang mất kiên định và vướng mắc giữa hai thái cực là dung túng quá mức và can thiệp quá mức, vào buổi tư vấn thứ ba giữa chừng Tô Tố phải tạm dừng để trò chuyện riêng với ba mẹ anh ta.

Loại tư vấn mang tính chất gia đình thế này rất thường thấy trong những năm gần đây. Khi họ đến phòng khám lần thứ ba, Mộc Tử Quân đã đưa hai vợ chồng đó vào phòng tư vấn trước.

Ngành tâm lý thực sự có tính chất phục vụ nhất định, nhất là đối với một trợ lý đang trong giai đoạn thực tập như cô. Ngay cả khi trong lòng hoàn toàn không tình nguyện, cô vẫn theo lệ thường rót cho anh ta một cốc nước, đồng thời đưa phiếu khảo sát mà Tô Tố đã dặn cô đưa cho anh ta điền vào.

John và cô đều 19 tuổi, nhưng Mộc Tử Quân gần như không cảm nhận được cảm giác trưởng thành nào từ trên người anh ta. Trông anh ta chẳng khác gì mấy thiếu niên vô công rỗi nghề mà cô tình cờ gặp trên đường phố nước Úc. Vào khoảnh khắc cô khom lưng đặt cốc nước xuống, đối phương từ trên sofa bật dậy đưa tay giật lấy mặt dây chuyền đung đưa trước ngực cô.

Phần dây cắt vào lớp da thịt sau cổ, cô vẫn bình tĩnh dời mắt nhìn về phía anh ta, lịch sự hỏi bằng tiếng Anh: “Tôi có thể giúp gì cho anh?”

Cô tự nhận mình không mù mặt người nước ngoài, nhưng Johns thực sự là một thiếu niên người da trắng có gương mặt đại trà không hơn không kém, không có bất kỳ điểm đặc biệt gì để miêu tả. Hai người đối diện nhau, trên mặt anh ta chợt lộ ra ý cười, bàn tay dùng lực mạnh hơn, kéo Mộc Tử Quân đến gần mình hơn.

“Muốn ngủ với cô một đêm thì cần bao nhiêu tiền?” Anh ta đè thấp giọng hỏi.

Mộc Tử Quân cũng không cử động.

Sợi dây hằn sâu vào trên cổ, cô siết chặt một bên cốc giấy, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đối phương không chớp mắt. Cho dù không có gì nổi bật, nhưng cô vẫn muốn ghi nhớ gương mặt này, cũng để cho anh ta nhớ rõ mình, để mỗi lần về sau khi nhớ đến cô anh ta sẽ ý thức được rằng, không phải ai cũng yếu thế trước anh ta.

Johns rõ ràng cũng không ngờ được Mộc Tử Quân sẽ có phản ứng thế này, anh ta thoáng buông lỏng tay ra, mặt dây chuyền ngọc trai lại trở về trước ngực cô, đung đưa qua lại rồi dừng hẳn. Mộc Tử Quân thả lỏng bàn tay cầm cốc giấy, cười khẩy một tiếng sau đó cúi người xuống thì thầm mấy câu bên tai anh ta.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt khó tin trên mặt đối phương, cô lại nở một nụ cười lương thiện rồi rời đi ngay lập tức.

***

Các khu phố ở nước ngoài dường như cũng được phân hóa theo giai cấp.

Thực ra lúc sống ở ngôi nhà thuê ban đầu cô đã có cảm giác như vậy, nhưng sau này khi được Tống Duy Bồ đón đến phố người Hoa, chỗ ở càng gần trung tâm thành phố, an ninh cũng tốt hơn nên cô cũng dần xem nhẹ vấn đề này. Về sau bởi vì công việc thực tập đã mở khóa ra cho cô rất nhiều khu vực mới, cô mới phát hiện ra phân hóa giàu nghèo có thể nhìn thấy được trực tiếp từ sự khác biệt trong kiến trúc đường phố.

Có lẽ khoảng cách giàu nghèo vẫn chưa phải là vấn đề nghiêm trọng nhất, mà an ninh trật tự mới là vấn đề nhức nhối nhất. Một số khu phố nổi tiếng hỗn loạn, tụ tập những người nhập cư phi pháp và vô gia cư, trên đường đi còn có thể nhìn thấy rất nhiều người đi loạng choạng mê man, trên người bốc mùi rất gay mũi, vừa nhìn sẽ biết là dân đã cắn thuốc.

Nơi ở của Ryan đã được xem là nơi có an ninh tốt ở khu Bắc. Nếu đi xa hơn về phía Bắc, có những nơi ngay cả ban ngày cũng không có bóng người đi lại trên đường, chỉ có ban đêm mới có những người vô gia cư lang thang khắp nơi.

Mộc Tử Quân nghe nói cảnh sát hầu như rất ít để tâm đến khu vực này, tốc độ điều động cảnh sát cũng rất chậm, nếu như báo cảnh sát nơi đây, khả năng cao người báo cảnh sát sẽ bị chỉ trích ngược lại rằng vì sao lại xuất hiện ở một nơi như thế này.

Đây chính là địa điểm mà cô hẹn Johns đến gặp mặt.

Thực ra cô cũng không quá xa lạ với nơi này, bởi vì khu này có một viện điều dưỡng khép kín, Mộc Tử Quân đã từng đến lấy tài liệu ba lần. Kể từ lần trước cô bị bám đuôi, Tống Duy Bồ đã không yên tâm để cô đi một mình, thế là ba lần đó đều do anh lái xe đưa cô đến. Anh cũng không quen thuộc với nơi này, vào lần thứ ba đến đây chiếc xe đã đi vào một hẻm cụt, phải lùi rất lâu mới thoát ra ngoài được.

Ngày đó cô dựa vào cửa sổ nhìn ra ngoài, có một tấm biển chỉ đường chợt lướt qua, bên trên viết: 337-339 Hell St.

“Thật biết cách đặt tên đường.” Cô quay sang cảm khái với Tống Duy Bồ: “Đường Địa ngục, người nước ngoài thường không cầu may mắn, cũng giống như bến tàu tên Lost at Sea kia vậy.”

Tống Duy Bồ ngẩng đầu nhìn lướt qua.

“…” Anh nhấn ga lao ra con hẻm nhỏ: “Em nhìn kỹ lại xem, là Hill chứ không phải Hell, có lẽ đã bị người nào đó vẽ lên như một trò đùa quái đản.”

Mộc Tử Quân chợt hiểu ra.

Có điều cái tên này cũng rất phù hợp với việc cô đang muốn làm.

Anh ta nhất định sẽ đến, bởi vì hôm đó cô đã hứa hẹn một phần hồi báo hậu hĩnh vượt khỏi sự mong đợi của anh ta. Sắc trời dần tối xuống, những tòa nhà bẩn thỉu lộn xộn ở khu Bắc trông càng đổ nát hơn dưới màn đêm. Vào thời khắc ánh sáng và bóng tối đan xen, ranh giới của thiện và ác có lẽ cũng không được phân ra rõ ràng nữa.

Hill St là con hẻm nhỏ rộng chừng một sải tay người, hai bên là hai bức tường được xây bằng gạch đỏ, bên trên là những sợi dây điện đan chéo dày đặc, phía trước hẻm còn dùng dây thừng cột những chiếc giày đá bóng treo lủng lẳng. Trước đây Tống Duy Bồ từng phổ cập kiến thức này với cô, bảo cô đừng đi đến những nơi như thế hoặc đừng đứng dưới những chiếc giày, thường những nơi treo giày có nghĩa là nơi đó tồn tại những cuộc giao dịch phi pháp.

Mà lúc này đây, Mộc Tử Quân đang đứng ở khu vực mà anh đã từng nhiều lần dặn cô nên tránh xa, ung dung nhìn về một bóng dáng đang lảo đảo đi về phía mình.

Trên tay Mộc Tử Quân vẫn còn vệt xám trắng do bụi phấn để lại, cô liếc nhìn đầu ngón tay rồi chà lớp bụi phấn đó lên trên tường, ngẩng đầu nghênh đón khách đến. Đúng như cô mong đợi, còn chưa đến gần cô, đối phương đã bắt đầu phun ra những lời bẩn thỉu trêu đùa cô, dùng những từ ngữ mở rộng đáng kể cho kho ngữ liệu dung tục trống không trước đây của cô.

Mộc Tử Quân vẫn nở nụ cười rất hòa nhã với anh ta, cô thực sự đã không còn sức để tạo ra vẻ mặt thân thiện thứ hai cho tên này. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, Mộc Tử Quân đột nhiên dừng lại rồi lùi về sau.

Cô không lên tiếng chỉ lùi về sau, giơ ngón tay ngoắc anh ta đến. Johns nhìn thoáng qua con hẻm tối tăm, vẻ mặt càng hưng phấn hơn, anh ta còn đưa tay muốn nắm lấy cánh tay của Mộc Tử Quân.

Cô nhanh chóng né tránh, lùi lại thêm hai bước sau đó ẩn mình trong con hẻm.

Johns theo sát phía sau.

Một giây sau đó, một luồng sáng trắng chói mắt chợt bừng lên trong con hẻm, kèm theo đó là tiếng chó sủa hung ác tàn bạo. Con hẻm ngay lập tức tràn ngập tiếng cầu xin tha thứ bằng tiếng Anh, Mộc Tử Quân ở phía trước luồng ánh sáng tắt ghi âm điện thoại, sau đó ngẩng đầu nhìn lại…

Đây là một hẻm cụt, Johns đã bị Steve – một con chó lai sói to lớn cao bằng nửa người chặn lại và ép vào tường. Đèn trắng là cô tìm được trong nhà kho tầng dưới chủ thuê bán đèn còn thừa lại, tuy đã lâu nhưng khi lắp pin vào vẫn sáng đến rợn người. Johns bị con chó dọa đến mức muốn tè ra quần, dưới ngọn đèn sáng không thể nào che giấu, mà ở trên bức tường sau lưng anh ta là hình dáng một người đang đứng dang rộng tay chân mà cô vẽ bằng phấn trước đó.

Mộc Tử Quân còn chưa ra lệnh, Steve đã vồ móng vuốt đến trước mặt Johns, bộ lông màu xám lấp lánh ánh bạc dưới ánh sáng trắng, trông nó như một con sói thật sự. Cô cười khẽ, bình tĩnh đi đến phía sau Steve, vuốt ve lớp da thịt trên gáy nó rồi mới ngẩng đầu nhìn Johns.

Ánh mắt Johns nhìn cô chỉ còn lại nỗi hoảng loạn.

Mộc Tử Quân nhìn anh ta gấp gáp lục lọi túi tiền từ trên người, sau đó lấy điện thoại và ví tiền ra. Đây có lẽ là mục đích của anh ta khi chặn đường người khác nhỉ? Nhưng tiếc là Mộc Tử Quân đã không còn là đứa trẻ mười tuổi, những thứ này quá ấu trĩ với cô.

Cô mỉm cười nhìn Johns, sau đó từ từ lấy ra một khẩu súng ngắn đường kính 7mm từ trong thùng sắt vụn cũ nát bên cạnh.

Đây là súng của Ryan, chẳng qua cô đã cùng Ryan lựa chọn nó.

Johns vốn đã bị con chó cao lớn dọa sợ đến mức dán sát mặt vào tường, hai tay ôm đầu, vào khoảnh khắc nhìn thấy cô rút súng ra, tâm trạng của anh ta gần như đã hoàn toàn suy sụp. Có lẽ anh ta cũng không hiểu được, rõ ràng lúc gặp được cô ở phòng khám tâm lý, anh ta đã nghĩ cô gái người Hoa này hoàn toàn không có lực sát thương, nhưng kể từ khi anh ta đi vào trong con hẻm này, con chó cao lớn và khẩu súng trong tay cô đã uy hiếp rất lớn đến anh ta.

“Xin lỗi!”

Anh ta ôm đầu run rẩy, xin lỗi cô bằng giọng điệu hoảng loạn: “Tôi không nên quấy rối cô, đây là toàn bộ số tiền mà tôi có, tôi…”

“Đứng lên.” Mộc Tử Quân chỉ đưa ra chỉ thị ngắn gọn.

Johns ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh sáng trắng chiếu sáng một đôi mắt không có tiêu cự, đồng tử dưới sự kích thích của tia sáng nhanh chóng rụt lại. Mộc Tử Quân dường như không đủ kiên nhẫn để lặp lại lần thứ hai, cô trực tiếp giơ súng lên bắn một phát vào mặt đất bên chân anh ta.

Anh ta lại gào khóc thảm thiết một hồi, nhưng cơ thể đã biết nghe lời vội đứng dậy.

Cô cũng không có gan để thực sự nạp đạn vào súng, bên trong chỉ là đạn giả mang tính sát thương nhất định. Nhưng một tên khốn chỉ biết diễu võ giương oai ở tuổi vị thành niên như Johns thì rõ ràng không phân biệt được âm thanh bắn ra giữa đạn giả và đạn thật, một mảng bụi đất bên chân vừa tung lên đã đủ khiến anh ta khóc thét xin tha.

Vừa rồi chuẩn bị hơi vội nên điểm bắn có hơi lệch, Mộc Tử Quân nhanh chóng điều chỉnh lại họng súng, thân súng kim loại phát ra những tiếng lạch cạch rợn người, Johns ôm đầu đứng thẳng, lưng dán sát tường, vừa sợ hãi vừa mù mịt không biết những hành động tiếp theo của cô sẽ là gì.

Cô có súng, có chó, còn anh ta chỉ có…

Johns liếc mắt nhìn thấy điện thoại của mình đặt dưới đất, đột nhiên nghĩ đến việc gọi cảnh sát, thế là anh ta lại chầm chậm ngồi xuống, muốn đưa tay lấy điện thoại. Không ngờ mới khuỵu đầu gối xuống, bên chân lại bị một viên đạn khác bắn tới tốc bay một đám bụi đất, dọa anh ta sợ hãi quỳ sụp dưới đất.

“Thứ nhất, cảnh sát sẽ có chọn lọc những trường hợp báo nguy ở khu Bắc để thụ lý.” Một giọng nữ chậm rãi từ hướng ánh sáng vang đến.

“Thứ hai, tôi đã ghi âm lại toàn bộ hành vi quấy rối mà anh vừa thực hiện với tôi. Anh cho rằng cảnh sát sẽ tin một nữ du học sinh dùng súng tấn công anh, hay là tin một người từng có tiền án giết người như anh sẽ…”

Cô điều chỉnh lại họng súng, giơ thẳng lên nhắm vào đầu anh ta.

“Cưỡng hiếp không thành?”

Johns gần như cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung.

“Năm đó anh 12 tuổi, luật pháp nước Úc bảo vệ được anh.” Mộc Tử Quân vừa nói vừa ra hiệu cho Steve đi tới bên cạnh mình.

“Năm nay anh đã 19 tuổi rồi, bước đầu tiên của người trưởng thành là học cách tuân thủ pháp luật. Ngài Johns, ba mẹ của anh và luật pháp không dạy được anh, tôi sẽ dạy thay họ.”

“Bây giờ quay người lại, nhìn thấy bức vẽ bằng phấn trên tường chứ?”

Chàng trai trẻ được tôn trọng gọi bằng danh xưng “ngài Johns” lúc này đang run rẩy không ngừng, như thể cuối cùng anh ta cũng đã ý thức được thân phận của Mộc Tử Quân từ trong những lời “tiền án giết người” “mười hai tuổi” mà cô vừa nói. Nhưng anh ta cũng chỉ biết cô là người biết chuyện hoặc có quan hệ với nạn nhân, nhưng bất luận thế nào cũng không đoán ra cô là…

“Pằng!”

Cô dùng tiếng súng để thúc giục.

Johns vội vàng quay người lại, dưới luồng ánh sáng trắng chiếu rọi, anh ta nhìn thấy một bức vẽ hình người bằng phấn trên bức tường gạch đỏ.

“Mô phỏng theo hình vẽ bằng phấn đó.” Giọng nói của Mộc Tử Quân từ phía sau vang lên: “Sát vào, đứng yên.”

Trước mặt là bóng đen của chính mình và dấu phấn vẽ phác họa đường nét cơ thể hệt như một xác chết, Johns run rẩy dang rộng tay chân theo hình mô tả, bên tai lại vang đến tiếng nổ vang dội như dây pháo.

“Cái đầu nghiêng rồi.” Mộc Tử Quân lạnh lùng nhắc nhở.

Tiếng nổ quá gần, Johns không tự chủ được chảy nước mắt, trong đầu óc là tiếng ù ù chói tai. Sau nửa phút ù tai anh ta mới ý thức được rằng, đó là tiếng viên đạn găm vào vách tường.

Cho dù là băng đạn rỗng cũng có chứa một lượng nhỏ thuốc nổ, hơn nữa ở khoảng cách gần như vậy, nếu bắn trúng vào cơ thể người cũng sẽ gây thương tích. Johns rất muốn lau nước mắt, nhưng bây giờ chỉ cần anh ta không đứng vào khu vực phấn vẽ, Mộc Tử Quân sẽ bắn thêm một phát để cảnh cáo, anh ta không dám rút tay về.

Cô gái này sao lại điên cuồng đến như vậy?

Cho dù anh ta có coi trời bằng vung thì cũng không dám dùng súng chỉ vào người khác. Nhưng vì sao cô gái này lại có đủ tự tin bắn viên đạn vào vị trí gần anh ta đến như thế…

Không dám cử động cơ thể, anh ta chỉ có thể ngẩng đầu, giọng điệu phẫn uất hô lớn: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Anh ta vừa hét lên, con chó sói đã ngồi yên bên chân Mộc Tử Quân lại đứng lên, gầm gừ lớn tiếng về phía anh ta. Tiếng chó sủa một hồi, anh ta lại nghe thấy người phụ nữ phía sau lại kéo chốt súng, giọng điệu nhã nhặn đầy hứng thú như sắp bắt đầu một trò chơi.

“Bắn một vòng xung quanh anh.”

“Tôi sẽ báo cáo cô với phòng khám, tôi chỉ quấy rối cô có vài câu…”

“Anh có thể thử xem.”

Cô trả lời như thế đã khiến Johns dè chừng không dám nói nữa. Họ đều là những người xa lạ không biết rõ nội tình, đứng ở thế giằng co chỉ dựa vào cơn thịnh nộ nguyên thủy, kẻ nào hung tàn hơn mới có thể chiếm thế thượng phong. Mộc Tử Quân càng không sợ thì anh ta càng chột dạ, Johns sợ đến mức hai chân không còn sức lực, một chuỗi tiếng đạn bắn nổ tung lên giữa hai chân anh ta, lưu lại những vệt vòng tròn màu trắng trên bức tường gạch đỏ.

“Ngài Johns.” Cô khẽ lên tiếng: “Con hẻm này rất hợp với anh, anh đáng phải xuống địa ngục.”



Không thể làm Johns bị thương là một điều khiến Mộc Tử Quân rất tiếc nuối, cô chỉ có thể kéo dài thời gian của cuộc tra tấn tinh thần này càng lâu càng tốt. Sau khi viên đạn cuối cùng nổ tung dưới háng của anh ta, Mộc Tử Quân mãn nguyện nhìn thấy anh ta sợ hãi đến mềm nhũn hai chân quỳ sụp xuống đất.

Trời đã hoàn toàn tối đen, cô cũng đến lúc phải về nhà. Mộc Tử Quân không nói thêm gì với Johns, có lẽ anh ta còn cần chút thời gian để bò dậy từ trong hẻm. Mang theo khẩu súng và dắt chó đi ra một chỗ cách Hill St không xa, cô nhanh chóng nhìn thấy chiếc xe thể thao màu xanh lam của Ryan đang đỗ bên đường chờ đợi.

Súng là của anh ấy, chó cũng là của anh ấy. Nếu biết trước rằng Ryan sau này có ích như vậy, Mộc Tử Quân chắc chắn sẽ nhiệt tình hơn khi mới quen Ryan

Cô mở cửa sau xe cho Steve, con chó sói vừa lập công xong lại trở về dáng vẻ không đứng đắn, lăn lê bò trườn lên ghế. Cô đóng cửa lại, kiểm tra súng một lượt rồi vòng ra cốp xe để đặt súng vào trong một cái hộp nhung đen.

Sắp xếp xong súng và chó, cô mới thoải mái ngồi vào ghế phụ lái.

Ryan nhìn cô với vẻ sâu xa.

Mộc Tử Quân: [Sao thế?]

Ryan: [Đột nhiên thấy cô có hơi đáng sợ.]

Mộc Tử Quân không nhịn được cười, đối phương khởi động xe, trước khi đi còn ra dấu tay nói một câu cuối cùng với cô: [Nhưng tôi nghĩ cô không làm sai.]

Mộc Tử Quân cũng không biết mình có làm sai không. Có lẽ cũng không quan trọng đúng hay sai, cô chỉ làm theo trái tim mình. Không biết vì sao, Mộc Tử Quân đột nhiên nghĩ rằng, nếu lúc đó Kim Hồng Mai biết tất cả chuyện này, với tính cách của bà ấy, có lẽ cũng sẽ mang theo một khẩu súng từ nơi nào khác đến để dạy cho tên khốn đó một bài học.

Trong quá trình tìm kiếm Kim Hồng Mai, cô đã trở thành người như Kim Hồng Mai, nghe có vẻ là một hướng đi tốt. Có lẽ yêu và được yêu đều có thể giúp người ta có dũng khí trở về bản chất thật của mình.

Khu Bắc cách trung tâm thành phố một khoảng không xa lắm, khi trở về phố người Hoa đã không còn sớm nữa. Ryan tiễn cô xuống xe, dắt chó chào tạm biệt với cô. Mộc Tử Quân cúi xuống hôn lên mặt Steve, dùng trán chạm nhẹ vào nó, sau đó nghe thấy Ryan búng tay để thu hút sự chú ý của cô.

[Cô sẽ nói với cậu ấy chứ?] Anh hỏi.

[Không nói.] Mộc Tử Quân trả lời: [Với anh ấy mà nói, chuyện này đã là quá khứ.]

Cô làm tất cả điều này không phải để lấy công, chỉ là lòng đầy tức giận không thể nguôi. Với tính cách của Tống Duy Bồ, hoàn toàn quên đi tất cả mọi thứ của mùa hạ năm đó mới chính là kết cục tốt nhất.

Sau lời tạm biệt ngắn ngủi, Ryan cuối cùng cũng đưa Steve lên xe rời đi. Mộc Tử Quân đưa mắt nhìn theo họ rời khỏi phố người Hoa, toàn thân có một cảm giác sảng khoái khi vừa hoàn thành việc lớn. Ai ngờ khi quay đầu lại, phía sau lại có một Tống Duy Bồ đang nhìn cô với vẻ mặt không hài lòng.

… Không biết vì sao, Mộc Tử Quân cảm thấy cái tên Ryan có lẽ lại bị viết lén vào danh sách cần đề phòng của anh.

Anh cũng vừa dắt chó về, chó con Richard bên chân đang kêu gào, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ oai hùng dưới ánh sáng trắng của Steve ban nãy. Mộc Tử Quân hắng giọng, vừa định bịa ra một cái cớ để lấp liếm, Tống Duy Bồ đã nhanh chóng bế con chó từ dưới đất lên, quay người đi về nhà.

Mộc Tử Quân: …

“Này.” Cô theo sau anh.

“Này!”

“Tống Duy Bồ.”

“River!”

“…”

“Bạn trai chăm chỉ hiền lành biết lo toan của em ơi!”

Tống Duy Bồ bước chậm lại.

Anh kẹp con chó như kẹp một cuốn sách, con chó nằm giữa giữa cánh tay phải và cơ thể. Mộc Tử Quân thấy anh dùng tay trái còn lại mò mẫm trong áo để tìm chìa khóa, mò hai lần không thấy, cô lập tức nhanh nhẹn giúp anh lấy chìa khóa ra.

“Để em, để em.” Mộc Tử Quân nhiệt tình nói, cắm chìa khóa vào ổ, “cạch” một tiếng mở khóa cửa. Đẩy cửa bước vào, cô quay lại nhìn Tống Duy Bồ, bế con chó ra khỏi tay anh rồi đặt nó xuống sàn để nó tự chơi.

Ryan vừa mới rời đi trước mắt anh, Tống Duy Bồ không hề bị cô lừa gạt, anh đổi giày xong bước vào nhà, ngồi xổm xuống nói chuyện nghiêm túc với Richard: “Mày thấy không, cô ấy hoàn toàn không quan tâm mày, cô ấy không dắt mày đi dạo mà ra ngoài lại chạm trán với con chó khác…”

Mộc Tử Quân: …

Anh?

Tống Duy Bồ ngồi xổm đó mượn Richard để thổ lộ tâm tình, đổ cho chó con một bát thức ăn để nó ăn, sau khi cho chó ăn lại đi hâm nóng đồ ăn đã nguội trong bếp.

Mộc Tử Quân đi theo sau anh giải thích đầy nhiệt tình: “… Thật sự là tình cờ gặp, hôm nay hai bọn em đều đến trường bắn, anh ấy về nhà thì tiện đường cho em đi nhờ…”

Đau đầu thật chứ, nếu nói anh rất hay tức giận, thực ra mấy lần tỏ thái độ lạnh nhạt với cô đều vì người đàn ông khác. Còn nếu nói anh không hay giận, lại vì người đàn ông khác mà lạnh nhạt với cô mấy lần!

Nói một hồi lâu, cuối cùng Tống Duy Bồ cũng hâm nóng món mì Ý, anh đổ nước sốt nóng lên mì, bưng đĩa mì đến cho Mộc Tử Quân rồi quay người định rời đi.

“Ê, ê, ê,” Mộc Tử Quân kéo tay áo anh lại: “Anh đừng đi mà, ăn cùng em.”

“Anh ăn rồi.”

“Sao anh không đợi em?”

“Em…” Tống Duy Bồ nhịn một hồi, cuối cùng cũng chịu thua trước ánh mắt thẳng thắn đến vô tâm của cô, anh tự buông xuôi nói: “Nếu sau này em cứ về nhà muộn như vậy, anh sẽ không về sớm như vậy nữa, chúng ta ăn riêng là được rồi.”

Mộc Tử Quân: …

Không phải chứ

Chờ chút.

Cho nên gần đây anh hay về nhà sớm, cũng không chỉ vì dắt chó.

Mà là muốn ăn cơm cùng cô sao…

Tống Duy Bồ có hơi ít nói thành ra trong lòng có nhiều tâm sự, những điều cần nói thì không nói, hoặc là lại nói những chuyện không liên quan. Mộc Tử Quân đặt đĩa mì trở lại bàn bếp, dùng cơ thể chặn lại trước mặt anh.

Tống Duy Bồ: “Em không ăn sẽ nguội nữa đó.”

Mộc Tử Quân: “Không ăn nữa, lát nữa đợi anh đói thì chúng ta cùng nhau ăn khuya.”

Tống Duy Bồ: …

Cô thật sự giỏi đến mức này, luôn dễ dàng khiến anh bực mình rồi chỉ bằng vài câu đã dỗ được anh. Tống Duy Bồ định tránh khỏi cô đi vào phòng, không ngờ lại bị cô đẩy lùi về phía tủ lạnh, cô nhón chân hôn nhẹ lên môi anh.

“Em không biết anh muốn ăn cơm cùng em mà.” Cô tựa người vào trên ngực anh.

Cô nhận lỗi rất tích cực, dính vào thì không rời, kéo kéo đẩy đẩy quay lại ghế sofa. Trên bàn trà có đặt một thanh chocolate, nhìn qua bao bì thì là loại mà anh thường bỏ vào phong bì lương của cô. Mộc Tử Quân bẻ một nửa bỏ vào miệng mình, nửa còn lại thì dỗ dành Tống Duy Bồ há miệng rồi bỏ vào miệng anh.

Chocolate nguyên chất thực ra không ngọt, nhưng cô ở gần anh như vậy, trên môi cô có mùi son thơm ngọt, anh nhất thời không phân biệt được hương thơm ngọt ngào trong mũi là chocolate hay là hơi thở của cô. Yết hầu của Tống Duy Bồ khẽ động, anh quay mặt đi khỏi tầm mắt cô, cô lại đưa tay vuốt nhẹ đoạn tóc ngắn sau gáy anh.

Tóc quá ngắn nên hơi cứng, cứ thế cọ vào đầu ngón tay cô. Tống Duy Bồ bị cô chọc giận đến bất lực, chỉ có thể hỏi ngược lại: “Em chỉ biết mấy chiêu này phải không?”

Tay cô từ sau gáy di chuyển đến trên mặt, vuốt nhẹ xuống theo đuôi mắt anh.

“Ừm, đủ dùng là được.”

Thực sự là đủ dùng.

Anh đúng là không có tiền đồ giống như một con chó, mỗi lần được vuốt ve sẽ nguôi giận.

Cô ấn nhẹ ngón tay, hàng lông mi lệch đi theo hướng ngón tay cô. Tống Duy Bồ nhắm mắt một lát, khi mở mắt ra cô đã ôm lấy người anh, cằm đặt trên xương quai xanh, đôi mắt vùi vào cổ anh.

Anh nâng tay đỡ lưng cô, cô thuận thế ngồi lên đùi anh. Mồ hôi sắp đổ, ngón tay anh tìm lọn tóc rơi của cô cuộn lại từng vòng, sợi tóc ma sát trên đầu ngón tay còn lưu luyến hơn cả nụ hôn.

Cô nghiêng đầu, bờ môi chạm vào tai anh.

“Thực ra anh rất bám người, có đúng không?” Cô hỏi.

Tống Duy Bồ không nói gì.

“Chỉ thích anh.” Cô dỗ dành bên tai anh: “Không thích bọn họ.”

Anh nhích người nằm nghiêng xuống, kẹp cô vào giữa cơ thể anh và ghế sofa. Dáng người anh cao, cằm đặt trên đỉnh đầu cô, yết hầu di chuyển qua tóc cô. Mộc Tử Quân chạm vào tay anh lại bị anh nắm ngược lại, áp chặt trong lòng bàn tay anh.

“Mì lại nguội rồi.” Anh vẫn đang đánh trống lảng.

“Tống Duy Bồ, em thích anh, em không thích bọn họ.”

“…”

“Nghe thấy không?”

Một lúc lâu sau, cô cuối cùng cảm nhận được cái ôm càng chặt hơn, cơ thể anh hơi cong người lại, tay trái ôm chặt lấy lưng cô, tay phải nắm chặt tay cô, từ trên đầu cô phát ra một tiếng “ừm” trầm thấp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.