Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 33: Chương 33




Lúc về đến trường học, quả nhiên trời đang mưa, Tạ Vãn Nguyệt mở ô bước xuống xe, đứng ở bên đường đợi hai người kia.

Mẫn Tử Hiên đưa cho tài xế một trăm tệ: “Bác tài, tiền xe tôi sẽ trả, đừng lấy tiền của cô gái kia.

”“Người ta trả tiền qua điện thoại di động rồi, cậu quá chậm.

” Chú tài xế cười ha ha.

Mẫn Tử Hiên xuống xe, anh không mang ô theo, cô gái xuống xe sau vội lấy chiếc ô màu xanh che trên đầu anh, hai người cùng bước tới chỗ Tạ Vãn Nguyệt, Mẫn Tử Hiên muốn nói chuyện nhưng Tạ Vãn Nguyệt đã lên tiếng trước: “Đàn anh Mẫn, cảm ơn anh đã đưa tôi tham gia hoạt động ngày hôm nay, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa nhưng sau này nếu có hoạt động tương tự tôi sẽ không tham gia, bởi vì tôi có sắp xếp khác.

Nếu như cần quyên góp tiền, tôi có thể đóng góp hết sức hỗ trợ anh.

” Nói xong, cô hơi cúi đầu trước Mẫn Tử Hiên: “Tôi vô cùng xin lỗi.

”“Ừm, được.

” Mẫn Tử Hiên ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên anh bị từ chối thẳng thắn như vậy.


Tạ Vãn Nguyệt nói xong liền rời đi, ân tình trả hết thì tính cho xong, đạo bất đồng khó lòng hợp tác.

Mẫn Tử Hiên đứng tại chỗ nhìn theo bóng cô đi thật xa, trong lòng rất khó chịu, cô gái bên cạnh gọi anh ấy mấy lần mới kéo suy nghĩ của anh trở lại.

Mưa càng ngày càng nặng hạt, đầu vai cô gái ấy đã ướt sũng nhưng vẫn nhất quyết cầm ô che cho Mẫn Tử Hiên.

Mẫn Tử Hiên nói: “Em về đi.

”“Vậy còn anh thì sao, trời mưa to như vậy mà anh lại không có ô.

”“Tôi thích dầm mưa.

” Mẫn Tử Hiên dần bước ra ngoài, lập tức cả người anh ướt sũng dưới mưa.

Ồ, cứ tưởng chỉ là con thỏ trắng, không ngờ lại cá tính như vậy, thú vị, rất thú vị.

***Đến tối thứ hai, Tạ Vãn Nguyệt gặp được một vị khách không mời mà đến.

Sau bữa tối, ba người quay trở lại ký túc xá thì nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng ở cửa, mặc váy dài màu đỏ, giày cao gót màu đỏ, tô son đỏ, cả người toát ra khí thế hùng hổ doạ người.

“Xin lỗi, cô đang tìm ai vậy?” Ô Đan hỏi cô ta.

“Tôi đến tìm cô.

” Phương Lam nhìn về phía Tạ Vãn Nguyệt.

Tạ Vãn Nguyệt để Ô Đan và Hàn Lộ vào phòng rồi hỏi Phương Lam: “Cô tìm tôi làm gì?”“Ra ngoài uống cà phê.

”“Tôi chưa bao giờ uống cà phê, có việc gì cứ nói thẳng là được rồi.

”Phương Lam cười nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là sau khi gặp cô ở phòng Ngọc Sơn lần trước, tôi vẫn luôn muốn nói chuyện với cô.


”“Không cần trò chuyện, cô thích anh ấy thì cứ thích tiếp đi, tôi không quan tâm cái này.

” Tạ Vãn Nguyệt mất hứng thú.

“Ồ, cô thật hào phóng.

”Tạ Vãn Nguyệt mỉm cười: “Đây là phong độ mà tôi nên có.

”Lòng Phương Lam như bị dao đâm một nhát nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: “Nếu cô đã không muốn uống cà phê, vậy sao không mời tôi vào phòng uống một ly nước đi?”“Không được, có lẽ tôi và cô không thể nào làm bạn, có uống ly nước này cũng vô ích, sao không tiết kiệm thời gian sức lực để đi làm việc khác, cô cảm thấy thế nào, chị gái.

” Tạ Vãn Nguyệt từ chối.

Đương nhiên cô sẽ không làm bạn với cô ta, từ xưa đến nay, “chính thất” và những người phụ nữ khác của chồng luôn như nước với lửa, chưa bao giờ có thể hoà thuận, huống hồ cô gái này còn không có ý tốt với cô, miệng thì nam mô nhưng bụng lại một bồ dao găm.

Vậy nên cô ta đến tìm cô, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp, làm gì có chuyện đến đây trò chuyện với cô chứ.

Phương Lam nhìn cô gái nhỏ nhanh mồm dẻo miệng trước mặt, trong lòng tràn đầy chán ghét, gần đây cô ta thật sự quá xui xẻo, ai cũng đâm vào tim cô ta một nhát.

Người đâm nhát dao bên này cũng không thèm quan tâm đến tâm lý cô ta, nói: “Chị gái, dù thế nào đi nữa thì cô cũng không nên đến tìm tôi, chuyện của Vạn gia, chuyện của anh ấy, đều do anh ấy quyết định.

”Phương Lam kìm nén sự chán ghét của mình, nói: “Là tôi tự mình đa tình.


”“Ừm.

” Tạ Vãn Nguyệt xoay nắm cửa và nói: “Tôi không tiễn cô.

”Phương Lam bị cô nhốt ngoài cửa, tức giận nắm chặt tay đến nỗi móng ghim vào lòng bàn tay cũng không thấy đau.

Con nhóc này dám làm nhục cô ta như thế!Thấy Tạ Vãn Nguyệt đi vào một mình, Ô Đan hỏi: “Cô ấy là ai vậy?”“Một người không liên quan.

” Tạ Vãn Nguyệt mở tủ, thay quần áo.

“Ánh mắt hung dữ thật.

” Ô Đan vỗ ngực một cái: “Còn mặc quần áo đỏ cả người, thật đáng sợ.

”Hàn Lộ bật cười vì sự rụt rè của cô ấy.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.