Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 41: Chương 41




Âm thanh bên cạnh càng ngày càng chói tai, nghe đến rợn người, Tạ Vãn Nguyệt bịt tai co rúm vào trong góc, nội tâm bình tĩnh từng chút một bị phá vỡ.Tính toán thời gian cẩn thận, từ lúc cô hôn mê đến giờ đã gần 18 tiếng đồng hồ, không được ăn uống gì, cả người bị trói chặt, cô hít mấy hơi cố gắng trấn tĩnh lại, nhất định phải dốc hết sức bình sinh đối phó với tình cảnh trước mắt.Sau khi hai tên kia ăn uống no nê, chúng mang cho Tạ Vãn Nguyệt một bát cháo, một cái bánh bao và nửa đĩa dưa chua nhỏ, khi chúng bước vào, thấy Tạ Vãn Nguyệt đã tỉnh lại thì không khỏi vui mừng hớn hở.“Này, tiểu mỹ nhân, lại đây ăn chút gì đi, đừng để chết đói.” Là giọng của gã tài xế.Tạ Vãn Nguyệt ngồi bất động, cả người ngẩn ngơ.Tên chơi game đặt chiếc đĩa trong tay xuống bên cạnh giường, nói: "Ăn đi, cơm hôm nay hơi đạm bạc, ngày mai sẽ cho cô ăn ngon hơn."Tạ Vãn Nguyệt do dự vài giây rồi mới ăn ngấu nghiến.

Quét sạch đồ ăn trong đĩa, hai tên kia ánh mắt sáng ngời, người sinh ra đã đẹp thì làm gì cũng đẹp, ngay cả dáng ăn như thế này mà cũng thật thuận mắt.Thấy cô ăn xong, gã tài xế giật lấy đĩa thức ăn, đặt lên bàn rồi tiện thể ôm cô vào lòng: “Ngại quá, A Thuẫn, hôm nay anh mày không nhường đâu.”Gã đàn ông chơi game chậm lại nửa nhịp, ảo não châm chọc: "Thằng chó này, kỹ năng của mày quá kém, một chút hứng thú cũng không có, lúc nào cũng khiến on gái người ta như cái xác không hồn.


Chuyện này thì nước với sữa phải hòa vào nhau mới thú vị được.

Lần này mày để tao làm trước.


Bảo đảm sẽ để mày được trải nghiệm tiên cảnh ở nhân gian.

"Tên lái xe ôm Tạ Vãn Nguyệt trong vòng tay không chịu buông ra, hôn đi hôn lại mái tóc cô, tóc thơm quá, sao lại thơm thế này nhỉ?Gã chơi game khoanh tay đứng nhìn, dù ngứa mắt nhưng cũng không bước tới đoạt lấy, chỉ vì một ‘con cá’ mà trở mặt với anh em thì thật không đáng.Cuối cùng gã tài xế cũng đặt cô xuống, nói với hắn: "Mày đến đi, lần này để cho mày."Hai tên cùng phá lên cười sung sướng, không thèm để mắt đến cô gái đang ngồi dưới mũi mình, Tạ Vãn Nguyệt nắm chặt tay cố hết sức nhẫn nhịn, bây giờ không phải lúc phản kháng, ngoài nhẫn nhịn ra thì không còn đường nào khác.Tên chơi game đến bóp lấy cằm Tạ Vãn Nguyệt, nói với gã lái xe: “Làm chuyện này với phụ nữ thì không thể ép buộc, mày phải nhẹ nhàng, nhất là khi làm với một người phụ nữ xinh đẹp thế này, càng phải biết thương hoa tiếc ngọc, phải hôn chạm liếm mút, làm cho chảy nước, như thế mới sung sướng được, mày nhìn đi, tao sẽ hôn trước."Tên lái xe cực kỳ hưng phấn, chờ xem hắn giày vò đứa con gái này thế nào, ánh mắt lại vô tình liếc nhìn xuống giường, chợt nhìn thấy một vũng máu, hắn ta vội vàng ngăn lại, chỉ vào ga trải giường hét lớn: "Mẹ kiếp, A Thuẫn, máu, máu, nó đang chảy máu!"Tên chơi game tiện thể nhìn xuống , lại ngước mắt lên nhìn Tạ Vãn Nguyệt, hỏi: "Kinh nguyệt?"Tạ Vãn Nguyệt không trả lời nhưng hàm răng cô gần như bị nghiến nát.Tên chơi game lập tức chán ghét vứt bỏ Tạ Vãn Nguyệt, đứng dậy nói: "Đi thôi đi thôi, phụ nữ đến cái này thì không may mắn, đàn ông dính vào sẽ thối rễ, tán gia bại sản chứ chẳng chơi.

"Gã tài xế lưu luyến không nỡ rời đi: "Bên dưới không được thì dùng phía trên cũng được, cái miệng nhỏ này đỏ tươi, không dùng thì thiệt quá." Nói xong, hắn ta bước tới đẩy Tạ Vãn Nguyệt ngã xuống, nhanh chóng cởi quần ra, để lộ thứ xấu xí ngay trước miệng cô."Mẹ mày thằng ngu này, mày muốn chặt đứt đường tài lộc thì cứ đi mà dùng, tao chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền." Gã chơi game tán vào đầu hắn một cái, "Nếu mày không đi thì sau này đừng hợp tác nữa, khéo lại cản đường tao làm giàu."Gã đàn ông lái xe bị đánh đến mắt đầy sao xẹt, trong lòng do dự đủ kiểu, bây giờ hắn nên chọn làm giàu hay chọn sung sướng đây?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.