Gió Rừng Thông Thổi Bay Vạt Áo

Chương 48: Chương 48




Nửa đêm đầu Tạ Vãn Nguyệt ngủ rất ngon nhưng nửa đêm sau cô liên tục gặp ác mộng không ngủ nổi, đành trở mình ngồi dậy, lúc này đã là hừng đông.

Bầu trời hửng sáng, cô xuống giường đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trên trời có vài đám mây trôi lững lờ, màu trời nhàn nhạt yên tĩnh.

Thì ra bầu trời như thế này cũng thật đẹp, cô chống tay lên ô cửa sổ, cảm xúc trong lòng dâng trào không kìm lại được.

Cô xoay người đến trước sô pha rồi ôm chân ngồi xuống đất, đặt cằm lên đầu gối ngắm nhìn Vạn Ngọc Sơn đang nằm ngửa trên sô pha, anh mặc áo sơ mi, đắp một chiếc chăn bông mỏng, cô chăm chú nhìn anh, trông dáng vẻ đang ngủ rất ngon.

Vạn Ngọc Sơn mở mắt ra, nhìn thấy một đôi mắt đẫm lệ đang tràn đầy hoảng sợ cầu xin, anh nhìn cô một lát, không tự chủ dang hai tay ra ôm lấy cô.

Tạ Vãn Nguyệt trèo lên nép vào lòng anh, mọi lo lắng bỗng chốc tan biến.

Vạn Ngọc Sơn kéo chiếc chăn mỏng dưới người đắp lên cho cô.

Hẳn vẫn phải sợ đi, một cô gái nhỏ gặp phải chuyện như vậy sao có thể không sợ, sao có thể mạnh mẽ không khóc.


Tạ Vãn Nguyệt nhích vào gần anh rồi ngủ thiếp đi, khi cô tỉnh lại, trời đã sáng hẳn, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu vào người cô rất thoải mái, Tạ Vãn Nguyệt duỗi eo, ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với Vạn Ngọc Sơn.

“Đi xuống đi, nóng.

” Vạn Ngọc Sơn nói.

Tạ Vãn Nguyệt đỏ mặt, cô xoay người ngồi dậy, chăn mỏng lại bị cô làm tuột xuống , cô cầm lấy kéo trở lại, kết quả sờ phải một chỗ phồng lên, hơi cưng cứng, cô kinh ngạc quay đầu lại xem.

!!!“Tay đang sờ đi đâu đấy?” Vạn Ngọc Sơn nhắm mắt, một chân duỗi thẳng, một chân cong lên, cánh tay đặt trên trán, giọng nói đã không còn rõ ràng.

Tạ Vãn Nguyệt đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, trong gương chiếu ra một khuôn mặt mắt như thu thủy, gò má hồng hồng, cô và chỗ đó của anh quả thật rất có duyên phận!***Ăn sáng xong, mọi người lên đường về nhà, lúc tới Hàng Châu đã là chạng vạng, vì để tránh không làm Vạn lão thái thái lo lắng, Tạ Vãn Nguyệt không đi theo quay lại Vạn gia mà đi về trường học.

Ô Đan và Hàn Lộ đều đang ở kí túc xá, vậy mà còn có Bạch Mộ Sương, Ô Đan nhảy khỏi giường ôm chầm lấy cô, suýt nữa làm cô té ngã: “Một ngày không thấy như cách ba thu, hai chúng ta xa nhau mười hai mùa thu rồi!”Hàn Lộ nói: “Bốn ngày nay cậu không đến trường, một cuộc điện thoại cũng không gọi cho bọn tớ, di động còn tắt máy.

”Ô Đan nói: “Đúng vậy, nếu không phải phụ đạo viên nói cậu xin nghỉ, bọn tớ liền đi báo án.

”“Trong nhà có chút chuyện phải xử lý, quên nói lại với các cậu, để mọi người lo lắng rồi.

”“Đương nhiên phải lo lắng, con gái mà xinh đẹp quá mức chung quy vẫn không an toàn, trái tim của tớ như bị cậu cuốn đi mất.

” Ô Đan thở dài, sau đó buông người ra, phát hiện khóe miệng cô có vết thương, không khỏi hỏi, “Chỗ này của cậu bị sao vậy?”Ánh mắt Tạ Vãn Nguyệt hơi lóe, nói: “Không cẩn thận bị ngã.

”“Ui chao, thế này chắc đau lắm, có để lại sẹo không vậy?”Tạ Vãn Nguyệt nhẹ sờ một chút: “Hy vọng sẽ không có sẹo, rất xấu.

”Hàn Lộ đưa vở ghi chép cho cô, nói: “Là ghi chép chương trình học mấy ngày nay, tớ viết tay, cậu chụp ảnh lại đi, lát nữa tớ chia sẻ ghi âm qua cho.

”Tạ Vãn Nguyệt móc di động ra đối với bút ký chụp ảnh.


Ô Đan mắt sắc: “Cậu đổi di động rồi à? Cái này là dòng mới nhất đó.

”Tạ Vãn Nguyệt trả lời: “Ừ, cái kia rớt mất nên phải mua mới.

”Bạch Mộ Sương đang nằm trên giường liếc nhìn điện thoại, không để quan tâm, trở mình mang tai nghe vào nghe nhạc.

Tạ Vãn Nguyệt mới vừa chỉnh sửa ghi chép xong, di động liền leng keng ba thông báo có tin nhắn mới, là số lạ, cô click mở.

“Nghe nói di động em rơi mất, đây là số của anh, lưu lại đi.

”“Anh là Mẫn Tử Hiên.

”“Cuối tuần đi Tây Hồ chơi đi, anh lái xe.

”Tạ Vãn Nguyệt liếc mắt quan sát Ô Đan bên kia một cái, người bán đứng bạn cùng phòng nhất định là cô ấy.

Ô Đan bị cô nhìn đến mức thấy không tự nhiên, ngượng ngùng một phen, nói: “Anh ấy vẫn luôn tìm tớ hỏi về cậu, tớ cũng không còn cách nào mà, không nỡ nhìn bộ dáng si tình đáng thương của người ta.

”Tạ Vãn Nguyệt nói: “Tớ không thích anh ấy.


”“Được, tớ sai rồi.

” Ô Đan đô miệng.

Tạ Vãn Nguyệt trả lời Mẫn Tử Hiên: “Cảm ơn đã mời, cuối tuần tôi có việc.

”Mẫn Tử Hiên nhíu mày, mỗi lần hẹn đều có việc, là tìm cớ hay là thật sự có việc?Anh ấy nhắn tin cho Ô Đan hỏi xem tình hình, Ô Đan nhắn lại một chuỗi dấu ba chấm.

Có ý gì?Hỏi lại, đối phương lại không trả lời tin nhắn nữa.

Mấy tháng qua anh ấy đã thử rất nhiều cách nhưng Tạ Vãn Nguyệt vẫn không cắn câu, làm anh ấy không cam tâm, lại có chút gấp gáp.

Một đóa hoa xinh đẹp mỹ miều như vậy, nếu bị người khác hái đi thì thật đúng là ảo não chết.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.