Gió Thổi Mùa Hè

Chương 13: Bí mật không thể nói (1)



Cuối tháng năm, có một buổi biểu diễn âm nhạc tổ chức ở Hải Nam, dàn nhạc chúng tôi cũng được mời đi biểu diễn.

Liễu Liễu tiễn tôi đến ga tàu, trong mắt tràn đầy lưu luyến. Buổi biểu diễn này chỉ mất ba bốn ngày, nhưng sau khi tôi trở về, Liễu Liễu phải dẫn học trò đi Giang Tô thực tập nửa tháng, như vậy là chúng tôi sẽ phải xa nhau tận hai mươi ngày.

Lưu luyến dâng lên từ tận đáy lòng.

Từ khi yêu nhau đến nay, chúng tôi chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy.

Tôi nắm tay Liễu Liễu đứng trên đài ngắm trăng, nhìn đoàn tàu không ngừng di chuyển, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt mỏi.

“Nhớ gửi tin nhắn, gọi điện hằng ngày cho em đấy.” Liễu Liễu nghiêng đầu, vẻ mặt hờn dỗi, quả thật hoàn toàn khác xa với hình tượng nghiêm túc khi lên lớp của em.

Tôi hôn lên môi em: “Anh biết rồi, chỉ cần rảnh rỗi nhất định sẽ nhắn tin, gọi điện thoại cho em.”

“Buổi biểu diễn chắc có không ít người đẹp, bầu không khí cũng nóng bỏng, anh… Không thể để người khác hôn anh. Chỗ này là độc quyền của em.” Liễu Liễu nhón chân, cắn lên môi tôi một cái, cảm giác hơi đau ngứa.

“Tuyệt đối không có chuyện đó.” Tôi biết Liễu Liễu nhớ kỹ chuyện của tôi và Lưu Lộ trong quán bar lần trước.

Đoàn tàu vào ga, lão Đỗ đứng trên đài giục tôi.

Tôi đành buông tay Liễu Liễu ra, lên tàu. Đoàn tàu rời khỏi ga, tôi vẫn nhìn qua cửa sổ, nhìn bóng dáng càng ngày càng nhỏ của Liễu Liễu, chợt cảm thấy trong lòng trống vắng đến lạ.

Chúng tôi dừng lại ở Thẩm Quyết mười lăm phút, tụ họp với dàn nhạc rồi mới ngồi thuyền đi Hải Nam.

Buổi biểu diễn diễn ra ở thành phố Tam Á xinh đẹp.

Ánh mặt trời, bãi cát, sóng biển, người đẹp, âm nhạc, toàn bộ Tam Á đều sôi trào. Đây là một nơi vô cùng vô cùng HOT vào thời gian này.

Mạc Tri Văn là khách mời đặc biệt của buổi biểu diễn nên cũng đi tới Hải Nam. Bây giờ cô ta là ca sĩ nổi tiếng, ra vào đều có một đám fan hâm mộ đi theo.

Chúng tôi gặp nhau lúc chiều tối trên bờ cát, mấy người lão Đỗ muốn đi bơi, nhưng tôi mệt mỏi, chỉ nằm phơi nắng chiều trên bờ cát, nắm một nắm cát, từ từ thả rơi theo chiều gió.

Hôm nay tôi đã nhắn cho Liễu Liễu mấy tin nhắn, nhưng đến giờ em vẫn chưa trả lời, khiến tôi có chút lo lắng, bất an.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, một bóng người che khuất ánh sáng mờ nhạt của nắng chiều tiến lại gần.

Tôi ngẩng đầu, là Mạc Tri Văn, lúc này cô ấy mặc một bộ đồ bơi vô cùng quyến rũ, trên mặt mang kính râm, hấp dẫn không ít ánh mắt trên bờ cát.

“Hi!” Tôi giơ tay chào hỏi, tin tức cô ta tới đây đã sớm được truyền ra, tôi cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm.

Cô ta cười cười, nằm xuống bên cạnh tôi, thoải mái thở dài một tiếng.

“Lâu rồi không được thả lỏng như vậy, khó khăn thật.” Cô ta nói.

“Làm người nổi tiếng đúng là không dễ dàng, tất nhiên phải vất vả hơn người bình thường rồi.” Tôi đưa cho cô ta một chai nước.

Mạc Tri Văn im lặng một lát rồi nói: “Trước đây mong được nổi tiếng nên mới điên cuồng làm việc, nhưng bây giờ, khi đã nổi tiếng rồi em lại cảm thấy mờ mịt, đây thật sự là cuộc sống mà em ao ước ư?”

“Đây là cái kiểu không bệnh mà rên của mấy người nổi tiếng, cũng giống như một loại bệnh của mấy người nhà giàu rảnh rỗi vậy.” Tôi cười nói.

“Không phải, Ngôn Mặc.” Mạc Tri Văn nghiêng người đối mặt với tôi, “Mặc dù bây giờ không thể quay lại nữa, nhưng không có nghĩa là em không chút lưu luyến nào đối những chuyện trước kia. Đối với em mà nói, những kỉ niệm trước đây rất đáng quý, là báu vật tồn tại sâu trong tâm linh của em, cũng là điều duy nhất an ủi em lúc này.”

Tôi nhắm mắt lại, yên lặng nghe tiếng sóng biễn vỗ vào bờ cát.

“Lúc chúng ta mới vào đài phát thanh làm thực tập sinh ấy, khi đó chúng ta còn rất nghèo, chưa bao giờ dám bước vào khách sạn để ăn một bữa cơm. Buổi tối khi xong tiết mục cũng phải chen chúc trong một quán vỉa hè ăn mỳ, còn uống hết sạch canh trong bát. Lượng cơm của anh lại lớn, em mới cố tình nói ăn không nổi, chỉ vì muốn nhường cho anh ăn nhiều hơn một chút. Khi nhận tiền lương là lúc chúng ta vui vẻ nhất, tránh ở dưới cầu thang, nhìn sổ tiết kiệm của anh, lại nhìn của em rồi cười giống như mình đã thật sự trở thành triệu phú vậy…”

“Đừng nói nữa.” Tôi cắt ngang lời của cô ta, nhíu mày ngồi dậy, “Bây giờ cô đã là người nổi tiếng, nói chuyện này nhỡ bị nhóm paparazzi nghe được thì không biết sẽ bị đồn thổi thành dạng nào nữa.”

“Không nói thì coi như mọi chuyện như chưa từng xảy ra sao?” Mạc Tri Văn cười đau khổ, “Khi đó dù nghèo nhưng lại vui vẻ hơn bây giờ nhiều, hơn nhiều lắm. Bây giờ, em cũng không biết là mình đang giàu hay vẫn sống trong cảnh bần cùng như trước nữa.”

“Vậy cô muốn trở lại như trước kia sao?” Tôi lạnh lùng nhìn cô ta.

Còn nhớ đêm trước khi cô ta bỏ đi, dù tôi có níu kéo thế nào cô ta vẫn lạnh lùng kiên quyết. Cô ta không nói một lời, chỉ nhìn tôi xách hành lý, mở cửa đi thẳng, biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Đó là một đêm mùa đông, Bắc Kinh vừa mới có tuyết rơi, nhiệt độ trong không khí đột nhiên giảm xuống hơn mười độ, khi ấy chỗ tôi cũng không có máy sưởi. Tôi ngồi trên ghế, môi run run, tay chân bị đông lạnh đến run lên tưng đợt.

“Nếu có thể quay lại, Ngôn Mặc, anh vẫn là anh lúc trước sao?” Vẻ mặc Mạc Tri Văn căng thẳng hỏi.

Tôi lắc đầu.

Cô ta buồn bã, đau đớn cắn cắn môi, trong mắt cũng dâng lên một tầng hơi nước.

Di động trên bờ cát đột nhiên run lên, tôi cầm lấy, là Liễu Liễu.

“Tôi nghe điện thoại một chút.” Tôi đứng lên, nhấn nút nghe máy.

“Ngôn mặc…” Mạc Tri Văn đột nhiên nhảy dựng lên, ôm lấy thắt lưng tôi từ phía sau. Tôi yên lặng đẩy cô ta ra, “Không cần phải như vậy.”

Cô ta lui về phía sau vài bước, đứng không vững, “A…” Cô ta ngã ngồi trên bờ cát, ôm chân, vẻ mặt đau đớn, vặn vẹo.

Tôi lo lắng ngồi xổm xuống.

“Hình như em bị trẹo chân.” Mạc Tri Văn đau đến mặt mày trắng bệch.

“Cô nhẹ nhàng xoay chân một chút, không có việc gì, không có việc gì.” Tôi nhẹ tay ấn ấn, xoa xoa cổ chân của cô ta.

“Ừm, được rồi. Ngôn Mặc, anh nhận điện thoại đi, người ta còn đang chờ anh đấy!” Mạc Tri Văn thở hắt ra, nhẹ giọng nói.

Tôi vỗ vỗ trán, cuống quýt nhận điện thoại.

“Liễu Liễu, em còn nghe không?”

“Còn nghe.” Cách hơn ngàn kilomet nhưng giọng nói của Liễu Liễu vẫn rõ ràng như đang ở ngay bên cạnh.

“Một người bạn của anh bị… trẹo chân, anh đến giúp đỡ một chút.” Tôi lau lau mồ hôi trên trán, có chút chột dạ.

“Ừm, em chỉ muốn thông báo cho anh một chút, em đã đến Nam Kinh.” Giọng nói của Liễu Liễu vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến bất thường.

“Trên đường đi thuận lợi cả chứ?”

“Cũng được. Em cũng phải đi gặp học trò của mình một chút. Gặp lại sau.” Liễu Liễu vội vàng gác điện thoại.

Tôi kinh ngạc, ngây người nhìn di động. Buổi tối còn phải biểu diễn, tôi tạm biệt Mạc Tri Văn.

“Ngôn Mặc, buổi tối…” Mạc Tri Văn cùng tôi trở về khách sạn, cô ta ở trong một căn phòng xa hoa, còn tôi và bạn ở trong phòng bình thường. Khi lên lầu, cô ta giữ chặt tay của tôi.

“Đừng nghĩ nhiều đến những chuyện không thể xảy ra, nghĩ càng nhiều, càng không phải là chuyện tốt.” Tôi hờ hững đẩy tay của cô ta ra, nhàn nhạt nói.

Cô ta cười chua xót, cúi đầu bộ dạng như không đất dung thân: “Xem ra những điều Lưu Lộ nói đều là sự thật, trong lòng anh đã có người khác.”

“Chuyện này và có người khác không liên quan, cô phải biết rằng, sẽ không có người nào vĩnh viễn ở một chỗ chờ đợi cô.”

Nói xong tôi đóng cửa phòng, tắm rửa thay quần áo.

“Ha, Ngôn Mặc, không ngờ cô Mạc Tri Văn kia còn mê mẩn cậu nha!” Trong thang máy, lão Đỗ ở chỗ tối nháy nháy mắt với tôi: “Chuyến đi Hải Nam này thu hoạch không tồi nha, yên tâm, tôi sẽ không mật báo với người kia của cậu. Đàn ông mà, cũng có một ít bí mật không thể nói.”

Tôi chỉ cười trừ.

Loại chuyện này, nói nhiều đều vô ích, không bằng im lặng.

Đêm nay là đêm cuối cùng, không phải biểu diễn ngoài trời như mấy ngày trước, mà chuyển sang một rạp hát lớn, cơ sở vật chất cũng hiện đại hơn nhiều.

Ở khu vực khách quý, tôi nhìn thấy Điền Tử Nhân. Áo ngắn tay màu xanh nhạt, phối hợp với quần dài rộng thùng thình màu vàng nhạt, trông qua thật nho nhã, rất học thức, khí chất khác lạ, trong vô tình đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn hội trường.

Anh ta vắt chéo hai chân thoải mái ngồi trên ghế, không để ý đến ánh mắt dò xét xung quanh.

Lúc ánh mắt chúng tôi đối diện nhau, đều song song gật đầu khách khí chào hỏi.

Tiết mục biểu diễn của chúng tôi được sắp xếp vào khoảng giữa chương trình, buổi diễn rất thành công, giai điệu cuồng nhiệt khiến không khí trong hội trường được nâng lên đến đỉnh điểm.

“Đi, ra bờ biển uống một chén. Ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây rồi. Lão Đỗ rất tao nhã phun ra một chuỗi vòng khói, nhìn bầu trời đầy sao nói.

“Đi, đêm nay phải uống thật thỏa thích.” Mấy thành viên khác của nhóm nhạc cũng hùa theo.

“Tôi đi thay quần áo đã.” Tôi giật nhẹ bộ quần áo bị mồ hôi thấm ướt trên người, cười cười nói.

“Bãi biển bây giờ không có ai, cởi sạch là được rồi.” Lão Đỗ cười ha ha: “Phiền phức giống đàn bà làm gì.”

“Chúng ta ở trần bơi lội thì sao?” Người hát chính nói.

“Thầy Ngôn.” Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra từ trong bóng tối.

Tôi ngẩng đầu, Điền Tử Nhân đang đứng dựa vào một gốc cây ở cửa sau cửa rạp hát, trên vai như phủ một tấm áo choàng bằng ánh trăng.

“Anh em, chúng tôi đi trước, cậu nhanh lên đấy.” Lão Đỗ vỗ vỗ vai tôi, huơ tay ý chào hỏi với Điền Tử nhân, rồi cùng nhóm người đi trước.

Điền Tử Nhân đi tới, nói: “Tôi có cuộc họp bên này, không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy.”

Tôi gật đầu: “Một mình anh tới đây sao?

“Tôi vốn mời cô Liễu đi cùng nhưng cô ấy từ chối. Sau khi kết thúc buổi họp, tôi định đi Nam Kinh thăm cô ấy một chút.”

Thăm Liễu Liễu, mà không phải xem tình hình thực tập của học trò? Tôi nhướng mày, nhìn Điền Tử Nhân.

“Buổi biểu diễn của thầy Ngôn rất tuyệt vời.” Điền Tử Nhân mỉm cười tao nhã, “Hẹn gặp lại.”

Anh ta cố ý ở cửa sau chờ tôi, chỉ vì muốn nói với tôi như vậy? Anh ta thật sự là một thân sĩ chu đáo.

Tôi nhìn theo bóng dáng của anh ta, không hiểu sao trong lòng run lên một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.