Năm ấy, tôi không biết rằng con đường phía trước còn nhiều chông gai đang
đợi tôi. Và khi ấy, tôi chỉ mãi đắm chìm trong những niềm vui của tuổi
thanh xuân.
Năm ấy, tôi không biết, định mệnh sẽ bất ngờ tung ra một đoàn chí mạng.
Tôi cũng chẳng biết được, Hàn Thiên sẽ đột nhiên bỏ tôi mà ra đi.
Tất cả mọi sự xảy ra như thế nào, tôi cũng chẳng hề biết. Tôi của năm
ấy, đầy nét hồn nhiên và tươi trẻ, trải qua những ngày tháng đẹp nhất
cuộc đời với suy nghĩ sau ngày mai còn có ngày nữa. Sau đêm đen kịt,
chính là tia sáng mặt trời. Nhưng giữa những sự đời và cả những đau khổ
mất mát, tôi chợt nhận ra, trên thế giới này cũng chẳng có thứ gì là
trọn vẹn. Không trải qua mất đi thì làm gì biết trân quý. Thế nên, mất
đi Hàn Thiên chính là bài học đầu tiên tôi nhận được, như thế tôi mới
biết cách gìn giữ những hồi ức thanh xuân.
Nước mắt của Thanh Tuyền không biết tự bao giờ đã tràn trên mặt. Tôi
không hiểu, tại sao phải khóc, tôi cũng rất thật thà an ủi cậu ấy:“Thanh Tuyền, đừng khóc nữa. Tớ hứa với cậu nhất định sẽ tìm cho cậu một người bạn trai xứng đáng mà... đừng khóc nữa... đừng khóc...”
”Tớ biết là không nên khóc, nhưng mà... hức... tớ không... hức... nhịn được!”
Tôi cảm thấy an ủi cũng chẳng được gì, nên đành để cậu ấy khóc cho thỏa. Để cậu ấy tựa vào bờ vai không mấy vững chắc của tôi mà khóc. Những
giọt nước mắt như sương sớm, từng giọt từng giọt rơi xuống chiếc áo sơ
mi màu trắng của tôi, thấm ướt bờ vai tôi. Nhưng tôi không lên tiếng,
mặc cho Thanh Tuyền nức nở. Trong căn phòng lớp học rộng lớn chỉ còn lại những tiếng nức nở của Thanh Tuyền, nghẹn ngào như thể thế giới này
không cần cậu ấy nữa.
Thanh Tuyền sau một hồi khóc sắp sưng cả mắt, cuối cùng cũng chịu nín.
Mà trái lại, bờ vai của tôi bị ướt một mảng lớn, thật tội nghiệp chiếc
sơ mi trắng mới mua của tôi. Điều đáng ngờ hơn nữa là, lúc nãy Thanh
Tuyền khóc như mưa, bây giờ lại cười tươi như hoa. Tôi không biết Thanh
Tuyền có phải là cố tình khóc như thế để chơi khâm tôi không đây.
Tiếng chuông vào giờ học đã điểm, lúc này mới nhìn thấy Hàn Thiên và Dật Quân từ ngoài cửa đi vào. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Dật Quân, tôi có thể chắc rằng anh ấy vừa ăn một tràng no say. Còn tôi, chẳng được ăn mà còn phải làm một cái xô đựng nước mắt cho Thanh Tuyền. Ông trời thật bất
công!
Đột nhiên, tiếng của Dật Quân từ bàn phía sau vang lên: “Thủy Tinh, anh còn bánh mì này...”
Tôi trong lòng thầm nghĩ: “Ông trời hóa ra cũng tốt thật đấy chứ. Ít ra cũng nghe được tiếng lòng của tôi!”
Nhưng... trong lúc tôi đang vui mừng thì tiếng của Dật Quân lại một lần nữa vang lên: “Để lát nữa ra giờ giải lao ăn đó nha...”
Trong lúc tôi thật lòng tán thưởng ông ta thì ông ta lại không thương
tiếc đá tôi một phát rớt xuống đất. Nhất định sẽ không còn lần sau tôi
kì vọng vào ông ta đâu!
Bỏ qua chuyện tôi bị ăn cú lừa của Dật Quân. Trở lại với cục băng ngàn
năm đang ngồi cạnh tôi đây. Đặt cậu ấy tên “Hàn Thiên” cũng có nghĩa đấy chứ. Với cái tính lạnh lùng của cậu ấy, thì cái tên kia có nhầm gì.
”Hàn Thiên, cậu... đang ngẩn ngơ cái gì thế?”
”Trời sắp mưa rồi!”
Chỉ có bốn chữ vẻn vẹn như thế mà đã khiến tôi nhớ lại ngày đầu tiên gặp nhau. Nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong cuộc gặp gỡ hôm ấy, tôi bất giác
mỉm cười.
”Chúng ta tắm mưa đi, hôm nay cũng chẳng có học gì ngoài môn thể dục.”
Tôi biết chắc hôm nay sẽ chẳng học thể dục đâu. Tôi nói thật lòng, thầy
thể dục của bọn tôi tuy là thầy dạy thể dục nhưng bụng của thầy có khi
còn to bằng bụng của con gấu trúc trong sở thú. Các bạn thử tưởng tượng
xem, một ông thầy thể dục, có cái bụng to đùng, rồi chẳng có tí tẹo gì
gọi là cơ bắp. Vả lại, thể lực thầy ấy có khi còn kém hơn cả cục băng
ngồi cạnh tôi đây, những ngày trời trở gió hay có mưa, thầy ấy sẽ cho cả lớp nghỉ học vô điều kiện. Mà trong khi đó các lớp khác, dưới sự dạy dỗ của thầy Minh, vẫn phải chạy trong mưa đến khi mệt lả mới thôi. Cho nên lớp chúng tôi thường gọi thầy ấy là “Bụng nước lèo“.
Nhưng mà thầy ấy cũng chẳng biết chúng tôi đặt cho thầy ấy cái tên gì
đâu. Nếu biết được cũng chẳng biết thầy ấy sẽ xử lí chúng tôi như thế
nào.
”Không thể. Chân cậu không được khỏe!”
Tôi cố tình đứng dậy, đạp mạnh mấy phát, có ý chứng tỏ với cậu ấy tôi không sao.
”Tớ không sao, đã khỏe rồi.” Quay xuống Dật Quân gào to với anh ấy: “Anh, đi tắm mưa đi mà... đi mà...”
Dật Quân không chịu nổi bộ mặt của tôi. Lập tức gật đầu: “Được, được. Đi thôi.”
Không còn cách nào khác, Hàn Thiên cũng theo chúng tôi xuống sân. Cơn
mưa bụi mùa thu không lớn, lớp chúng tôi đắm mình trong cơn mưa rả rích. Hàn Thiên lúc đầu chẳng chịu ra ngoài, nhưng dưới sự lôi kéo của tôi,
mà không phải, cậu ấy chỉ sợ tôi kéo kéo cậu ấy không may trật chân nữa
thì khổ. Thế nên, đành theo tôi ra sân.
Nước mưa ướt đẫm bộ đồng phục thể dục màu xanh biển của chúng tôi. Những hạt mưa bụi tạt mạnh vào cơ thể, nhưng lúc ấy chúng tôi chỉ có niềm vui đang nhen nhóm trong lòng. Sau này, tôi
nghĩ có lẽ cơn mưa năm ấy tôi sẽ chẳng bao giờ quên, cũng như sẽ không
thể quên đi được những con người đã cùng tôi trải qua tuổi thanh xuân.
Một Chu Thanh Tuyền xinh đẹp.
Một Lê Dật Quân luôn yêu thương tôi.
Một Hứa Thiên Tình hồn nhiên vô tư.
Một Trịnh Thục Trinh luôn hết lòng giúp đỡ tôi.
Một Trần Kiểm thần đồng.
Và cả một Hạ Hàn Thiên luôn quan tâm tôi, luôn bên tôi.
Tất cả sẽ chẳng bao giờ phai nhạt đi theo thời gian.