Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 2: 2: Chương 1-2




Khi Tiết Sư thần quân tìm được Thượng thần Cẩm Minh, là lúc ngài đang ngồi bên hồ Khước Tịch câu cá.
Hồ Khước Tịch được xem như là một trong những Thánh địa của Cửu Trùng Thiên, nước hồ trừ việc có thể giúp người tắm gột rửa linh hồn, thì nó còn có thể giúp người chết cải tử hoàn sinh.

Mặt hồ rất lớn, mắt người thường gần như không thể thấy được điểm cuối, xung quanh là từng dãy mây trắng dày đặt bao quanh hồ làm mặt hồ thấp thoáng như ẩn như hiện.

Hồ Khước Tịch mơ hồ như nối liền một dải cùng với đất trời, con người khi đứng ở nơi đây, phảng phất cảm thấy mình thật vô cùng nhỏ bé.
Tuy hồ Khước Tịch có nuôi cá tinh, nhưng từ trước tới giờ rất ít thần tiên có thể câu, vì bọn chúng vốn là "tinh" muốn câu cũng không phải câu được, còn phải xem duyên thế nào.

Nhưng đối với chuyện Thượng thần Cẩm Minh đang ngồi câu cá, không cần hỏi, hắn cũng biết ngài vốn không muốn câu cá, vì lưỡi câu của ngài chưa bao giờ có mồi câu, có lẽ thứ ngài muốn trải nghiệm chỉ là cảm giác tịnh tâm mà thôi, mà cũng có thể do ngài buồn chán không có gì làm nên ngồi để giết thời gian, tuy nghĩ ngài như vậy sẽ có phần dung tục nhưng hắn vẫn nghiêng về giả thiết thứ hai nhiều hơn.
"Ngài đã tới, sao còn không lên tiếng?"
Không biết từ bao giờ, Thượng thần Cẩm Minh đã dọn dẹp cần câu, đang nhìn Tiết Sư thần quân.
"Ta chẳng phải là sợ sẽ làm phiền ngài sao?" Tiết Sư thần quân bị ngài bắt gặp chuyện mình nhìn lén ngài, thì có chút xấu hổ, nhưng khi ngó vào trong sọt cá của ngài, thì vẻ mặt hắn từ xấu hổ lập tức trở thành kinh ngạc không thể che giấu được, vậy mà trong sọt lại có một con luôn đấy.
Thượng thần Cẩm Minh mỉm cười nhàn nhã đứng lên chỉnh lại y phục trên người, cũng không nhìn Tiết Sư thần quân ở phía sau có đi theo mình hay không đã hướng về phía Thanh Nghiêng đài bước đi: "Ngay từ lúc ngài đến, thì đã phá vỡ sự tịnh tâm của ta rồi, nói đi, cuối cùng là có việc gì quan trọng đến mức khiến cho ngài phải tới tìm ta."
Đúng vậy nếu như không có việc quan trọng thì hắn thật không dám tới tìm ngài, từ sau năm ấy khi ngài lịch kiếp trở về, hắn vì quẻ bối năm xưa của mình mà bị ngài "hành hạ" và "đào hố" không ít lần.
Tiết Sư thần quân cười khan, không trả lời câu hỏi của ngài mà hỏi một chuyện khác: "Ngài định xử trí con cá đó thế nào?"
Xin thứ lỗi cho hắn đã dung ánh mắt dung tục của mình để nghĩ về ngài, nhưng câu được cá chẳng lẽ không phải vì ăn, nếu không ăn sao còn đem nó đi mà không thả nó về hồ.
Thượng thần Cẩm Minh liếc nhìn con cá trong sọt một cái, ánh mắt có chút nghiền ngẫm: "Lưỡi câu của ta vốn không có mồi câu, câu hơn một vạn năm trước giờ ta cũng chưa từng câu được con nào, nó là con đầu tiên, vậy xem ra nó với ta là có duyên, nên ta muốn đem nó về Thanh Nghiêng đài nuôi dưỡng, để không làm uổng phí một chữ "duyên" này của ta và nó." Nói tới đây ngài hơi ngừng lại một chút, nhìn Tiết Sư thần quân, nói: "Ngài thấy thế nào, vậy có được không?"
Dù có cho hắn thêm mười lá gan, hắn cũng không dám nói là "không", khắp tứ hải bát hoang này sợ là không ai dám có ý kiến với quyết định của ngài, huống chi là một tiểu thần quân như hắn.
"Nói đi, cuối cùng ngài đến tìm ta làm gì?"
Lần thứ hai nghe ngài hỏi lý do mình đến tìm ngài, Tiết Sư thần quân sờ sờ mũi, giả vờ ngó nghiêng chỗ khác, nói nhỏ: "Thật ra chuyện là, phong ấn ở Thành Châu dạo này đang suy yếu, có mấy ma vật đã thoát ra Thiên Dư Cảnh, làm hại chúng sinh thiên hạ, Thiên đế nhờ ta chuyển lời, ngài ấy muốn..."
Không đợi Tiết Sư thần quân nói hết câu, Thượng thần Cẩm Minh đã chặt đứt lời hắn bằng ngữ khí hết sức lạnh lùng: "Muốn ta xuống trần, củng cố phong ấn? Phương Dương, ngươi đã quên năm xưa khi chấp hình ở Thiên Hình đài, ta đã nói gì hay sao?"
Nghe thấy ngài gọi thẳng tên mình, hắn giật mình nhớ lại câu nói nắm xưa của ngài:

"Lấy đỉnh Vọng Ưu làm ranh giới, Thượng thần Cẩm Minh sau khi móc tim từ này về sau đoạn tuyệt tình ái, mãi mãi không vượt khỏi ranh giới này."
Tiết Sư thần quân khẽ thở dài: "Đó chỉ là một lần lịch kiếp, một trận tình kiếp, sao ngài phải cố chấp như vậy, chuyện đã hơn năm trăm năm những kẻ khi xưa xương cốt cũng đã hòa vào thiên địa, những người năm ấy cũng đã sớm đi đầu thai cả rồi."
Thượng thần Cẩm Minh mím môi không nói gì, sau khi nỗi đau móc tim qua đi, dường như mọi thứ đối với ngài tất cả chỉ tựa như một giấc mộng, khi tỉnh lại ngài vẫn là một Thượng thần Cẩm Minh không nhuốm khói lửa như trước, vẫn là người được người người kính trọng, chưa từng vì tình kiếp mà gây ra trận huyết tẩy Cửu Châu.

Như vậy đáng sợ đến cỡ nào, vì vậy ngài mới đem từng cây tre dưới phàm giới về trồng ở Thanh Nghiêng đài, để mỗi ngày khi nhìn nó khiến ngài nhớ tới tội lỗi của mình gây ra, nhớ tới khoảng trống đã mất ở trong ngực mình.
Ly Vân, Ly trong ly biệt, Vân trong tự do, chỉ có thoát khỏi trói buộc của ái tình mới có thể tự tại.
"Củng cố phong ấn cũng được, buông bỏ chấp niệm cũng tốt, ngài vẫn nên có một kết thúc cho chuyện này thôi." Tiết Sư thần quân nhìn ngài nói.
"Ta không có chấp niệm."
Thượng thần Cẩm Minh sau khi bỏ lại một câu rồi xoay người biến mất, chỉ để lại mình Tiết Sư thần quân đứng nhìn dãy núi trùng trùng điệp điệp trước mắt mà thở dài.


Nhưng thôi kệ, dù sao ngài cũng chịu xuống trần là được rồi, còn những chuyện còn lại phải để lại cho ngài xử lý thôi, lần này hắn thật không dám trộm thiên mệnh mà bối cho ngài một quẻ nữa đâu.
[...]
Sau khi về Thanh Nghiêng đài, Tử Kính thả cá tinh mà mình câu được xuống hồ, tiếp đó là đứng ngẩn người ở Ly Vân nhìn rừng tre trước mặt khẽ thở dài, nàng đương nhiên biết lời của Tiết Sư thần quân nói đúng, tuy móc tim nhưng nàng không buông bỏ được chấp niệm trong lòng thì móc tim cũng vô ích, nếu không tự thông suốt rồi buông bỏ, nó sớm muộn gì cũng sẽ thành tâm ma của nàng, mà ma vật làm hại chúng sinh dưới trần càng phải có người trấn áp bọn chúng, trong đại hoang này người thích hợp nhất chỉ có nàng.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện trần gian làm nàng nhớ lại năm xưa, trong lòng ngoài khó chịu ra còn có một nỗi nhục đối với chúng sinh, đó mới chính thật sự là tâm ma của nàng.

Là người tu tiên, lấy thiện làm gốc, lấy chúng sinh trong thiên hạ làm mục tiêu, cho dù lúc đó nàng không phải là Thượng thần Cẩm Minh nhưng nàng đã nhập ma là thật, cuối cùng lại làm hại bao người, sau khi lịch kiếp xong trở về thay vì nói nàng hận kẻ kia, thì nàng càng hận bản thân mình nhiều hơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.