Gió Xuân Cõi Lòng Người

Chương 20: 20: Chương 19




Đường mà Tử Kính đang đi là con đường chạy thẳng lên đỉnh núi.

Không phải nàng không muốn rẻ sang lối khác xuống núi mà là do đường ở đây đọng đầy tuyết quá khó đi, mà bọn thích khách lại truy đuổi sát sao phía sau lưng khiến nàng không thể quay đầu lại.

Tử Kính nhìn hai người sắp lên tới đỉnh núi xung quanh không còn đường lui nữa,: "Ta phải nói cho ngài biết một chuyện, khu rừng này có vấn đề, nếu ta đoán không lầm thì có kẻ đã tạo ra một lưới kết giới, khiến Tiên tộc hay Ma tộc khi bước vào đây đều không thể thi triển pháp lực.

"
Gương mặt Đông Phong Hành lúc này đã trắng bệch vì bị mất nhiều máu, chàng cau này cũng phát hiện ra hai sắp hết đường chạy: "Vậy ta đã kéo ngài vào chuyện rắc rối rồi.

"
Tử Kính tránh một mũi bay xoẹt qua tóc mình gật đầu nói: "Đúng vậy, ta sống hơn một vạn tuổi, lần đầu được cảm nhận trải nghiệm chật vật thế này.

"
Tuy Thượng thần nói ngài chật vật, nhưng vào tai Đông Phong Hành lại cảm thấy từ đầu tới cuối phong thái Thượng thần vẫn vậy, bình thản như không có gì.


Ngay trong nháy mắt này một mũi tên lại bay tới, nhưng lần này không phải nhắm vào hai người mà nhắm vào chân ngựa.

Chân bạch mã bị mũi tên bắn trúng, hai chân trước nhảy chồm lên, vì đau đớn mà bắt đầu muốn chạy loạn, đem hai người trên lưng ngựa hắt văng ngã nhào xuống đất, bọn thích khách phía sau lúc này đã lao tới trước mặt.

Mắt thấy kiếm của bọn thích khách đã gần kề, Đông Phong Hành theo bản năng ôm lấy Tử Kính ngay tại chỗ lăn một vòng, nhằm tránh một kiếm kia của tên thích khách.

Hai người lăn một vòng, tránh ra khỏi phạm vi tấn công của bọn chúng, Tử Kính cũng nhanh chóng đỡ Đông Phong Hành đứng dậy lùi về sau, ánh mắt nàng vô tình dừng lại trên cánh tay đang bị thương của chàng, không khỏi nhíu mày, máu chảy ra là màu đen, chứng tỏ trong kiếm chứa độc.

Mà lúc này đây, mấy tên thích khách kia đã ép sát lại đây, hung ác nhìn Đông Phong Hành, kêu lên: "Giết hắn!"
Nói xong, kiếm trong tay chém thẳng về phía Đông Phong Hành.

Tử Kính bên cạnh thở dài: "Lâu quá không đánh nhau, không biết có còn được không nữa.

"
Vừa dứt lời từ bên hông rút ra quạt giấy, vung tay lên, một đạo kim quang nặng nề đánh vào trên thân kiếm của tên thích khách kia.

Thích khách kia chỉ cảm thấy cổ tay tê rần, kiếm trong tay như bị búa sắt đập mạnh vào một cái cơ hồ khiến hắn cầm không vững, ngay trong nháy mắt này Tử Kính và Đông Phong Hành đã lùi về phía sau.

Có lẽ lúc đầu hắn tưởng nữ tử mặc bạch y bên cạnh Đông Phong Hành không biết võ công nên không để ý tới nàng, nhưng qua một chiêu ứng phó vừa rồi, hắn nhận ra được võ công nàng không tệ nên cũng không dám hành động lỗ mãng nữa, mà lui về sau.

Tử Kính nhìn vách đá đằng sau lưng hai người, lại nhìn bọn thích khách phía trước, cuối cùng ngừng lại Đông Phong Hành: "Ngài thấy thế nào?"
"Ngài đánh không tệ!" Đông Phong Hành cười nhẹ, ánh mắt chàng đã bắt đầu dần dần mơ hồ, thân thể đau đớn như bị lửa thiêu, phải miễn cưỡng đứng dựa vào Tử Kính mới không ngã xuống.

Tử Kính có chút bất lực thở dài: "Ta là hỏi vết thương của ngài như thế nào rồi, chứ không phải hỏi ta đánh như thế nào?"

Nhưng lúc này Đông Phong Hành mấp máy môi, muốn nói cái gì đó nhưng không thành tiếng được.

Tử Kính biết độc đã bắt đầu xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của chàng rồi.

Ngay lúc này, không biết từ đâu bay ra vô số phi tiêu, Tử Kính nâng quạt tránh né, đồng thời lùi về phía sau đứng sát vách núi, không thể lui tiếp được nữa.

Tử Kính nhìn xuống sườn dốc khá cao, mây mù giăng dày, như không thấy đáy bên dưới, nếu thật sự ngã thì tuyệt đối không dễ đi xuống.

Nàng quay đầu nhìn Đông Phong Hành lần đầu dùng gương mặt nghiêm túc nói: "Ngài có tin ta không?"
Đông Phong Hành nhìn theo mắt Tử Kính biết ngài đang muốn làm gì, kỳ thật chàng muốn nói, mục tiêu của bọn thích khách là chàng chứ không phải là ngài, ngài không cần cứu chàng, cho dù chàng có bị bọn thích khách bắt được bọn chúng cũng tạm thời không dám làm gì chàng, ngài tự mình trốn thoát một mình sẽ dễ hơn đem chàng theo.

Nhưng lời nhiều như vậy còn chưa kịp nói ra, đã cảm thấy cả người bị kéo lùi ngã ra sau, chàng thở dài, Thượng tiên ạ, ngài ít nhất phải nói trước một tiếng để ta chuẩn bị tâm lý chứ, với lại lời ngài hỏi ta có tin tưởng ngài hay không ta còn chưa trả lời mà.

Đông Phong Hành cười nhẹ, ta tin ngài!
Tử Kính sau khi xuyên qua làn mây mới phát hiện đây là vách đá đứng thẳng, trên vách đá toàn bộ đều là trơn nhẵn, không có dây leo ngay cả cỏ dại cũng không có.

Tử Kính thầm ước lượng, với tốc độ rơi nhanh thế này của hai người thì lúc tiếp đáy không ổn, nàng có thể không sao nhưng Đông Phong Hành đang bị thương nặng thì rất khó nói.


Vì vậy, Tử Kính một tay ôm Đông Phong Hành, một tay cầm quạt giấy trong tay đâm vào vách đá.

Mặc dù quạt giấy không thuộc loại vũ khí sắc bén như đao kiếm nhưng nó là pháp khí của Tử Kính so với đao kiếm bình thường còn có phần sắt bén hơn, cho dù hiện tại nàng không thể thi triển pháp lực, nhưng quạt giấy cũng không phải là quạt giấy bình thường, nó có thể chịu được lực mạnh, giúp giảm tốc độ rơi xuống của hai người chậm một chút.

Thần trí Đông Phong Hành sớm đã mơ hồ, nhưng bị không khí rét lạnh dưới vách núi làm thanh tỉnh một chút, chàng khó khăn ngẩng đầu, nhìn nữ tử mặc bạch y ở ngay bên, thanh âm vô lực nói: "Thượng thần không cần cứu ta, dù sao bọn chúng cũng không dám giết ta ngay.

"
Tử Kính: "! "
Trước lúc hoàn toàn mất tri giác, Đông Phong Hành dường như nghe loáng thoáng nghe Thượng thần nói: "Đúng là gây nghiệp rồi, gặp phải chàng khiến ta ngu ngốc theo.

"
Thanh âm của ngài mang theo một chút chân thật bất đắt dĩ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.