Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng sẽ có vài trường hợp không uống cũng phải uống, thân là trâu chó(*), Quan Ninh tự có ý thức này. Đêm nay Trần tổng ra ngoài tiếp khách mang cô theo, cô nào có thể để sếp uống một mình, chị ấy kính một ly cô liền theo một ly, chẳng bao lâu sau, Quan Ninh bắt đầu chóng mặt nhức đầu.
(*) Nguyên văn 社畜: ý chỉ người làm công ăn lương bình thường, kiểu tầng lớp nhân viên chuyên bị sếp è cổ, kiểu trâu ngựa của xã hội
Sếp đứng dậy vào nhà vệ sinh, bước chân hơi lung lay, chị ấy đi đã lâu mà chưa thấy về, ông Vương để Quan Ninh đi xem tình hình Trần tổng. Đô rượu Quan Ninh còn chẳng bằng chị sếp, cô khập khừng đi ra, lúc bước đi bả vai va vào khung cửa, đau đến mức nửa ngày không thấy thuyên giảm.
Tới nhà vệ sinh, cô phát hiện cấp trên đang cúi đầu nôn thốc ở bồn rửa tay, Quan Ninh đi qua nhẹ nhàng vỗ lưng, Trần tổng thấy khá hơn nhiều bèn quay về.
Quan Ninh vào nhà vệ sinh nữ, khi đi ra khắp nơi chẳng có ai, cô vịn tường bước từng bước trở về phòng bao, khi đặt mông sếp Trần hỏi, “Không sao chứ?”
Quan Ninh lắc đầu.
“Tiểu Quan uống khá ghê.” Sếp Vương đánh giá.
Quan Ninh vội xua tay, “Đầu hơi choáng ạ.”
Trần tổng cười, “Bây giờ mới bắt đầu choáng váng thì xem ra giấu nghề rồi nha.”
Quan Ninh cảm thấy lúc này đầu óc mình thoáng mờ mịt, đấu không lại bọn cáo già nên không lên tiếng, chỉ để tâm hơn, lúc uống rượu không nuốt xuống miếng nào mà nhổ hết vào trong cốc trà bên cạnh.
Cô không đặt nặng lắm quan hệ trước hôn nhân, nhưng không đồng nghĩa phụ nữ chưa chồng sẵn lòng bị chuốc say, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm với cô đây? Không ai cả.
Quan Ninh thấu suốt, khả năng cao là Vương tổng sẽ không hợp tác với công ty họ, đồng ý ra dùng bữa chắc cốt chỉ để bán ơn tình cho Trần tổng. Cuối cùng quả là thế, Vương tổng bảo ông ta còn phải cân nhắc, sếp Trần đành tiễn y, chờ tài xế đến rước ông ta.
Vương tổng đi khỏi, Trần tổng tức khắc cười nhạo, “Lão già khọm Vương Xung Hoa này sớm muộn sẽ phải tới cầu chúng ta, thứ “cóc ghẻ” như ổng muốn ăn khối thịt thiên nga Quốc Ý cũng phải nhìn xem người ta có nhìn trúng không chứ.”
Quốc Ý thực đúng là một sự tồn tại cao vời vợi đối với họ.
Mà Ngô Duệ thân là thiếu gia tập đoàn Quốc Ý……
Dính dáng tới cậu thật có thể xem như chuyện lạ trong những chuyện hiếm lạ.
Thế giới của Ngô Duệ va chạm thế giới của cô trong thoáng chốc, mai sau sớm muộn gì cũng phải chia xa, núi cao sông dài, nhất định cậu sẽ quay về thế giới cao quý xa vời ấy thôi.
Sếp được chồng đón, Quan Ninh thuê tài xế nữ lái thay, sau khi lên xe cô liền nhắm mắt dưỡng thần. Xe chạy đến khu phố Phượng Ninh, bác tài đánh thức Quan Ninh.
“Cảm ơn.” Quan Ninh mơ màng mở mắt, thanh toán tiền rồi để người lái thay rời đi trước.
Cô ngồi bất động trong xe, di động bỗng vang tiếng.
“A lô, xin chào.”
“Xin chào?”
Quan Ninh nhìn máy, “À, Ngô Duệ.”
“Chị uống rượu?” Ngô Duệ hỏi.
“Có chút đỉnh.”
“Chị ở trong xe làm gì vậy?”
Quan Ninh nghi ngờ quét mắt một vòng, “Sao cậu nhìn thấy tôi?”
“Thấy chứ, đèn xe còn chưa tắt, sao không thấy cho được.”
Vì thế Quan Ninh tắt đèn xe, “Giờ thì sao?”
Ngô Duệ thở dài, “Ngồi đó đừng nhúc nhích, để em qua.”
Đầu óc Quan Ninh tích tắc thanh tỉnh, “Khỏi, tôi ngồi lát là tỉnh rượu, tự lên lầu được.”
“Sau đó lại gặp một thằng nhóc hai mươi, rước người ta vào nhà hả?”
Quan Ninh vừa nghe liền không vui, trong xe vang tiếng lèm bèm ra rả, “Tôi không thích mấy đứa hai mươi, bữa đó chỉ là sự cố, nói thiệt ra tôi không thấy rõ chi cả, với lại là tại cậu tự tới, nếu tôi biết đó là cậu thì tuyệt đối không đời nào động tay động chân với cậu. Cậu không muốn thì khi ấy nói ra đi chứ, cậu cũng đâu nói chứ gì?”
Ngô Duệ thiếu điều bị cô chọc tức chết, “Bây giờ chị đổ thừa cho em đấy hả? Chị gái à.”
“Không có,” Quan Ninh bực bội cào tóc, “Tôi chỉ cảm thấy chúng ta không nên như vầy.”
“Không nên thế nào?”
“Không nên duy trì mối quan hệ kì quái này, tôi lớn hơn cậu từng đó tuổi, thế giới chúng ta đang sống khác nhau hoàn toàn.”
“Khác ở đâu chứ? Hiện tại em nhìn thấy nhà chị, nhìn thấy xe chị, thấy rõ ràng rõ rệt, cớ sao lại không phải cùng một thế giới?”
“Cậu không hiểu, Ngô Duệ à, cuộc đời cậu trôi qua quá dễ dàng, vừa lọt lòng đã đứng trên đỉnh kim tự tháp, cậu không hiểu rằng những người như chúng tôi cho dù có nai lưng cả đời cũng không với tới độ cao của cậu. Đồ vật với cậu mà nói có thể tùy ý vứt bỏ chẳng thèm suy xét, song đối với chúng tôi đó có thể là củ cà rốt thấy được nhưng không sờ được. Chúng tôi không cách nào hiểu được những phiền não của cậu, cậu cũng khó lòng thấy được những nỗ lực của chúng tôi, đôi bên không nằm cùng một trục toạ độ để nhìn nhau thì có nghĩa lý gì đâu?”
“Ở trong mắt chị, em là một đứa nông cạn vậy sao?”
“Ý tôi không phải thế,” Quan Ninh nhéo ấn đường, “Cậu rất ngoan cũng rất lương thiện, không ra vẻ ta đây, Quan Trình có thể làm bạn với cậu, tự đáy lòng tôi vui thay nó. Đêm nọ xác thật là trách nhiệm của tôi, tôi có thể cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn từ tôi, sau khi kết thúc, chúng ta coi như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.”
Ngay lập tức Ngô Duệ hiểu ý Quan Ninh ám chỉ, cậu châm chọc, “Tựa như chị và Khương Vịnh sao, ở bên nhau dẫu không có cảm tình, ăn chung bữa cơm cùng nhau xem phim, về chung nhà, ngủ chung giường? Thế giới của chị em không hiểu thật.”
“Đúng vậy, thế giới của tôi là vậy đó, chờ cậu lớn lên ——”
Ngô Duệ ngắt lời cô, “Em để chị biết em mấy tuổi là muốn chị áy náy một chút, chứ không phải làm chị thời khắc nào cũng nhắc nhở em nhỏ hơn chị. Chị say rồi, em gọi người đưa chị về.”
Quan Ninh nghe thấy bên tai tiếng ngắt máy, cô nhắm mắt, ném điện thoại sang một bên. Không lâu sau, có người gõ nhẹ vài cái lên kính xe, Quan Ninh ngó ra thì thấy một cô gái tóc ngắn đứng bên ngoài.
Quan Ninh xuống xe, gật đầu với cô ấy.
Đối phương bảo, “Cô Quan phải không ạ? Cậu chủ Ngô để tôi đưa cô về nhà.”
“Cảm ơn.”
Xuống xe đi tới dưới lầu chỉ chừng hai trăm mét, vậy mà Quan Ninh bị cô gái ấy đưa thẳng lên lầu, cô nàng nhìn cô vào nhà, nghe tiếng khóa bên trong mới rời đi.
Bốn giờ sáng hôm sau, Quan Ninh thức dậy.
Thật kì lạ là cô nhớ tường tận chi tiết cuộc điện thoại không vui với Ngô Duệ.
Quan Ninh từng vô số lần nghĩ đến việc buông xuôi kể từ khi một mình nuôi dưỡng Quan Trình, nhưng cô đều giấu nhẹm những tủi thân ấm ức chẳng kể cho ai, lừa gạt mọi người, tự đắp nặn bản thân thành một người phụ nữ chuyên nghiệp, độc lập, kiên cường.
Sau khi gặp Ngô Duệ, Quan Ninh cảm thấy vỏ bọc mình dựng lên sắp không chống đỡ nổi nữa.
Những cảm xúc vô hình giấu kín trong lòng bấy lâu, nay có xu thế trỗi dậy từ khi quen Ngô Duệ, cô nhận ra sự tự ti, hèn nhát và mong manh vùi sâu trong trái tim mình, thậm chí cô không rõ vì sao cũng không hình dung tất thảy duyên cớ, điều này khiến cô hết sức bất an.
Từ trước đến nay Quan Ninh là người giữ lời, dẫu cuộc gọi khó giải thích hôm qua khiến mối quan giữa mình và Ngô Duệ có chút căng thẳng, song cô vẫn dậy nấu bữa sáng, rảo bước tới chờ trước cửa nhà cậu.
Gần sáu giờ, một chiếc xe hơi màu xám dừng ở lối vào biệt thự, dì Hứa xuống xe. Dì ấy nhận ra Quan Ninh, miễn cưỡng chào hỏi, “Chào buổi sáng, cô Quan.”
“Chào ạ.” Quan Ninh cười nhạt.
“Cô tới đưa bữa sáng cho Ngô Duệ à, chắc nó không nói với cô nhỉ? Tối qua cậu ấy gọi bảo tôi đem bữa sang qua.”
“Gọi dì tới chắc vì chuyện khác đấy ạ.” Quan Ninh giả vờ như không nghe ra ý mỉa mai.
“Vào đi.” Dì Hứa mở cửa không vui tí nào, Quan Ninh đi theo sau, hai người vào nhà bước nhẹ lên lầu, dì Hứa đi tới phòng ngủ lầu hai thì ngừng bước, giơ tay mấy lần song đều từ bỏ. Chớ thấy bình thường Ngô Duệ kính già yêu trẻ, cậu hay có tật xấu lúc dậy lắm, đến cả ba cậu tới gọi cũng phải suy đi xét lại.
Quan Ninh không hề nghĩ nhiều, giơ tay gõ mấy cái lên cửa phòng.
Dì Hứa kinh ngạc trợn tròn mắt.
“Ai đó?” Tiếng Ngô Duệ vọng ra, loáng thoáng nghe thấy sự cáu kỉnh.
“Ngô Duệ, cậu tính ăn sáng hay ngủ tiếp?”
Trong phòng ngủ bỗng im ắng, một lát sau, Ngô Duệ nhảy cà thọt tới cửa, sực nhớ gì lại lộn trở về mặc áo, bấy giờ mới ra mở cửa.
Quan Ninh xách theo hộp cơm, dịu dàng nhìn cậu.
Ngô Duệ thấy cô, chợt nhiên không nhớ nổi nguyên cớ vì sao mình lại phát giận tối qua.
“Không phải chị nói……” Khoé mắt Ngô Duệ phát hiện dì Hứa cũng ở đây đành nuốt ngược lời toan nói, quay sang dì Hứa, “Đồ cần giặt con gói để dưới lầu, dì mang về giặt dùm con.”
“Không phải ở đây có máy giặt hả?”
“Tối qua mới hư ạ.”
“Để dì kêu thợ tới sửa.”
“Thôi khỏi ạ, đợi lát nữa con tự gọi.”
Quan Ninh nheo mắt, sao cảm thấy đoạn đối đáp nghe quen tai thế nhỉ.
Dì Hứa rời đi, Ngô Duệ nói cho xong lời bạn nãy, “Em tưởng chị không tới nữa chứ.”
Quan Ninh giả ngu, “Lý do?”
Ngô Duệ cẩn thận nhìn cô một lúc, thầm đoán chắc Quan Ninh lại rượu vào não bay, bèn cười, “Không có gì, bữa sáng ăn gì thế ạ?”
Quan Ninh đã làm trứng cuộn(**) và bánh chuối cuộn, vừa nhấc nắp hộp, mùi hương toả ra thơm lừng nức mũi.