Gió Xuân Cõi Người

Chương 27



“Ai đó? Cho tôi xem với.” Quan Ninh đứng kế Ngô Duệ cúi mình vươn tay về phía Từ Tri Dã. Vốn dĩ Từ Tri Dã chỉ muốn trêu ghẹo Ngô Duệ, thấy nó tức giận thì chuẩn bị thu tay, nghe Quan Ninh hỏi xong tự dưng Từ Tri Dã bỗng thấy chính mình đã gây ra sai lầm.

Cậu nhìn Ngô Duệ, Ngô Duệ mím chặt môi, không hó hé ho he, Từ Tri Dã đành nhặt lên tờ giấy đưa cho Quan Ninh.

Tấm ảnh chụp chân của một cô gái trẻ mặc váy dài xếp ly màu xanh biển, chân xỏ một đôi xăng đan hở mũi phục cổ màu nâu, đôi vớ kẻ sọc ba màu đen trắng vàng dài gần đến đầu gối. Quan Ninh nhìn tới độ ê răng, theo bản năng chau mày, hỏi Ngô Duệ, “Cậu biết người này sao?”

Ngô Duệ quét một vòng mọi người với sắc mặt khác nhau, gật đầu, “Bạn gái cũ gần nhất ạ.”

Quan Ninh đã chuẩn bị tâm lý, ngay sau đó hỏi tiếp, “Tên là gì?”

“Trình Nhụy.” Ngô Duệ đáp.

Quan Ninh đặt nhẹ tấm ảnh lên bàn đá, cô không ngó ngàng ai chỉ dịu dàng nhắc, “Lần kế đi chơi, đừng đem tấm hình này nữa.”

Từ Tri Dã gật đầu như giã tỏi đáp ứng liên tu tọi, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng, Lục Tri Nhiễm nhìn ra bạn trai mình căng thẳng, cẩn thận vỗ vài cái lên vai cậu.

Có đoạn nhạc đệm này, Từ Tri Dã hết hăng hái, thành thật cùng Lộc Phong chuẩn bị lắp ráp đồ tối nay xem phim.

Ngô Duệ và Quan Ninh cùng nhau nghiên cứu cách dựng lều, cậu chưa từng phí công nhọc lòng vì những chuyện này, chỉ ngại Quan Ninh thấy mình quá mức chơi bời lêu lổng. Quan Ninh biết tỏng đây là lần đầu tiên trong đời Ngô Duệ đọc sổ hướng dẫn, trong khi với Quan Ninh mà nói, cô chỉ e dè ba thứ, đó là leo núi, bản đồ và sách hướng dẫn, hôm nay đã đụng phải hai món. May mắn thay có Ngô Duệ, cậu đọc nửa phút rồi bắt tay dựng lều, Quan Ninh không yên tâm lắm nhưng không ngờ cuối cùng cậu dựng đâu ra đó thật.

Thẩm Ngọc tới chỗ Ngô Duệ, “Giúp tao chút được không?”

“Không.” Ngô Duệ đáp gọn lỏn.

“Ngô Duệ à.” Quan Ninh nhẹ nhàng gọi cậu.

Ngô Duệ hiểu ý cô, “Dạ” một tiếng, đi theo Thẩm Ngọc ra căn lều đang dựng dở dang.

Quan Ninh ngồi trong lều, nhìn anh bạn nhỏ nhà mình khoa tay múa chân với Thẩm Ngọc, cuối cùng không nhịn nổi tự mình ra tay, tròng vào người áo thun đen kèm quần lười, cậu chỉ đứng nơi đó thôi cũng đã chiếm trọn toàn bộ ánh mắt cô.

Huống chi bắp tay rắn rỏi cùng vòng eo thon chắc khi thoảng lộ ra mỗi lúc cậu khom lưng kia. Dòng suy nghĩ miên man trôi về xúc cảm trong lòng bàn tay cô đêm ấy, nhiệt độ chậm rãi bò lên mặt.

Khi Ngô Duệ trở về bắt gặp cái nhìn lom lom chứa chan óng ánh trong mắt Quan Ninh, tức khắc tai Ngô Duệ nóng bừng, bước tới ngồi cạnh cô.

“Chị nhìn em như vậy làm chi?”

Quan Ninh cười nói, “Thấy cậu đẹp trai.”

“Chị không giận chứ?”

“Tôi có giận đâu.”

Tuy Quan Ninh đã nói vậy nhưng Ngô Duệ vẫn giải thích, “Từ Tri Dã có đôi khi đầu óc thiếu nhanh nhạy, làm việc mất chừng mực, chị đừng để trong lòng nhé.”

Quan Ninh vươn tay đặt lên cổ tay Ngô Duệ, bàn tay lành lạnh vỗ về cậu, “Đừng nói việc này nữa, cậu muốn ăn gì?”

Ngô Duệ không đáp lời mà khoác áo gió lên đùi Quan Ninh, cậu hỏi, “Chị lạnh không?”

“Không lạnh.”

“Nhưng tay chị lạnh quá.” Ngô Duệ bao đôi tay Quan Ninh trong lòng bàn tay mình, thì thầm hỏi, “Ban nãy ăn no chưa chị?”

“Ừm, no rồi.”

Ngô Duệ vừa giúp cô ủ ấm tay vừa xoè ngón tay Quan Ninh ra mân mê ngắm nghía.

Tay Quan Ninh trắng nõn, ngón tay thon dài, Ngô Duệ vuốt ve lòng bàn tay cô, không sao mường tượng nổi bằng cách nào đôi tay mềm mại mảnh mai này có thể nuôi nấng Quan Trình trưởng thành.

Từ Tri Dã tới tìm Ngô Duệ, thấy hai người dựa vào nhau tình chị ý em, kịp thời dừng chân ngoặt về. Quan Ninh nghe thấy tiếng bước chân, ló đầu ra ngoài, “Tri Dã, tới kiếm Ngô Duệ hả?”

Ngay khi cô dứt lời, Ngô Duệ đi ra khỏi lều gườm Từ Tri Dã chằm chằm bằng ánh mắt phừng lửa như thể sắp đi đường quyền bất cứ lúc nào, hiển nhiên chưa nguôi cơn tức, Từ Tri Dã gắng gượng hỏi, “Chị ơi, chị với Ngô Duệ xem xem vị trí gắn màn chiếu phim vầy được chưa ạ?”

Quan Ninh nhìn lướt qua kia, “Từ chỗ tôi với Ngô Duệ thấy được, còn chỗ Thẩm Ngọc hơi lệch, lều cậu ấy không tiện đổi vị trí, cậu chỉnh lại màn hình xíu nhé.”

Từ Tri Dã nhìn thấy đúng là thế thật, nói tiếng “Cảm ơn” xong không dám xem sắc mặt Ngô Duệ, lủi về tìm Lộc Phong.

Quan Ninh nhổm dậy, dắt Ngô Duệ quạu quọ vò tóc về lều.

“Tôi không giận thì thôi chứ cậu cáu với Từ Tri Dã làm chi?” Quan Ninh buồn cười.

Ngô Duệ nắm chặt tay Quan Ninh, buông lời trái lòng, “Em không cáu mà.”

“Lông mày nhăn tít cả lên còn nói không bực hả.” Quan Ninh vươn tay khẽ khàng vuốt phẳng ngọn đồi dựng giữa hàng mày Ngô Duệ.

Ngô Duệ tóm bàn tay cô, cọ má vào lòng bàn tay ấy, cậu khẽ kêu, “Chị ơi……”

“Ơi?”

Đôi mắt Ngô Duệ ngưng tụ trong cái nhìn càng thêm dịu dàng từ Quan Ninh, cầm lòng không đậu cúi người sán tới, tiếng hơi thở hai người giao hoà dễ dàng nghe thấy, tầm mắt Ngô Duệ chệch xuống mấy phân, nhìn hau háu môi cô tựa như có thể ngửi thấy mùi thơm từ son môi, hầu kết Ngô Duệ lăn lộn.

“Em có thể……” Cậu giương mắt nhìn Quan Ninh, nỗi khát vọng giấu trong đáy mắt khiến cô không tài nào phớt lờ.

Dẫu đã bao lần mơ ước Ngô Duệ, Quan Ninh vẫn có chút khẩn trương.

Nhất thời cô không đáp lời.

Ngô Duệ cho rằng mình đã được ngầm cho phép, chậm rãi tiến lại gần, khuôn mặt tuấn tú trước mắt càng ngày càng gần, Quan Ninh không cầm lòng nổi nhắm mắt lại.

“Ngô Duệ, tụi tao chia đồ ăn vặt nè, mày với chị muốn ăn cái ——” Tiếng nói Thẩm Ngọc đột nhiên im bặt rồi thét gào, “Đậu moé!”

Tức thì mặt Ngô Duệ sầm sì như đầm lầy, nghiến răng nghiến lợi hét “Thẩm Ngọc”, đứng phắt dậy rượt theo.

Thẩm Ngọc chạy tán loạn bùng binh, Ngô Duệ đuổi theo mấy bước đã tóm cổ áo ép người lên thân cây, mặt Thẩm Ngọc gần như dán vào vỏ cây, cậu phát rồ hô hú, “Từ Tri Dã, Lộc Phong, mau cứu taoooo! Ngô Duệ đánh người kìaaa!”

Từ Tri Dã vừa mới bị Ngô Duệ lừ mắt đang cắm ống hút giúp bạn gái, cậu dịu dàng bảo, “Nhiễm Nhiễm, hiệu sữa chua này uống ngon lắm.”

“Lộc Phong Lộc Phong!”

Nghe thấy Thẩm Ngọc kêu, Lộc Phong ra lều trại ngó ra hướng kia, thong dong cầm túi hạt óc chó rồi chui lại vô lều.

Các chàng trai sức trẻ phơi phới rong chơi nơi núi rừng, mặt trời dần khuất sau rặng núi song sương mù vẫn vờn quanh chốn non cao.

Từ sau khi tốt nghiệp, lòng dạ Quan Ninh khó gợn sóng, càng cố tránh để mình động lòng, thế mà Ngô Duệ dường như đang cầm một thanh kiếm, dứt khoát bổ đôi vách đá bám đầy rêu xanh, kéo cô vào vòng tay ấm áp căng tràn nhựa sống.

Ngô Duệ xử lý xong Thẩm Ngọc, trời cũng sẩm tối.

Nhiệt độ trên núi giảm đột ngột, Quan Ninh không làm dáng, nhàn nhã dựa vào ngực Ngô Duệ, chóp chép nhai quà vặt trong khi xem phim cùng mọi người.

Đây là một bộ phim kinh dị trinh thám kinh điển. Một nhóm bạn lên kế hoạch xem đá bóng ở thị trấn kế bên nhưng vì xe bể bánh, trì hoãn trên đường một thời gian, dự định xem bóng đổ bể, đêm đó đành qua đêm trên núi. Các chàng trai cô gái tuổi xanh vây ngồi quanh lửa trại, một em gái tóc vàng mắt xanh dáng người nóng bỏng ngồi trên đùi bạn trai.

Quan Ninh nhìn thoáng qua bên cạnh, chẳng biết từ khi nào Lục Tri Nhiễm đã bị Từ Tri Dã ôm lên đùi, cô lập tức thu mắt về.

Trên màn ảnh, đôi trẻ bắt đầu hôn môi.

Lát sau lều trại cách vách cũng truyền đến tiếng động khác thường, Quan Ninh cảm giác cái tay trên vai mình càng siết chặt hơn, cô dợm nói gì thì Ngô Duệ nhấc tay bịt tai cô.

Cảnh quay này kéo dài không lâu, khi tất cả mọi người chìm vào giấc ngủ, cô gái tóc vàng bỗng dưng bừng tỉnh, bật đèn pin, mở khoá lều trại.

Một khuôn mặt với các đặc điểm bị làm mờ đột ngột xuất hiện trên màn hình.

Lục Tri Nhiễm thét “Á”.

Từ Tri Dã chửi thề, “X moẹ.”

Ngô Duệ “chậc”, “Bạn gái tao đang ở đây đó, nói chuyện để ý chút coi.”

Quan Ninh quay đầu nhìn cậu, Ngô Duệ ôm cô chặt hơn, “Chị sợ hả?”

Quan Ninh thành thật bảo, “Sợ lắm, ai chọn phim vậy, lát sao dám ngủ?”

“Em lựa đó.” Ngô Duệ mỉm cười, “Chị muốn ngủ với em không?”

Quan Ninh nheo mắt, hỏi ngược lại, “Chẳng phải cậu bảo mỗi lần đi chơi đều là nam nữ ngủ riêng à?”

“Nhưng chị sợ mà, đây là ngoại lệ.”

Lục Tri Nhiễm lập tức bất mãn, “Không được, chị ấy ngủ với ông, thế tôi làm sao đây? Tôi không muốn ngủ một mình đâu.”

Ngô Duệ thò đầu ra, cố ý nói, “Bà ngủ chung với anh Tri Dã của mình chớ sao.”

Từ Tri Dã sờ đầu bạn gái, “Anh ngủ với Lộc Phong, em đi chung với hai cô bạn thân nhé. Ngoan nào, nhiều người sẽ hết sợ.”

Lục Tri Nhiễm gật đầu.

Quan Ninh muốn nói lại thôi, cô đã đồng ý đâu. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, ngủ chung một lều với Lục Tri Nhiễm mới quen một ngày, cô sẽ mất tự nhiên. Ngô Duệ…… Ít nhất cô sẽ bớt sợ khi ở bên cậu.

Phim chiếu hai tiếng, sau khi xem xong, Quan Ninh phát giác mình vẫn luôn nắm chặt cánh tay Ngô Duệ, vốn dĩ cô đã sợ phim kinh dị, trong hoàn cảnh vừa dễ liên tưởng vừa tương tự thế này, cô thậm chí còn cảm thấy khi quay đầu sẽ thấy khuôn mặt hù cô gặp ác mộng mấy ngày.

Từng người trở về lều đã được bố trí, Quan Ninh trải chăn, nhẹ nhàng nằm xuống. Ngô Duệ kéo lên khóa kéo lều, lấy một tấm chăn khác đắp cho Quan Ninh trước khi gác tay nằm xuống.

Trong một lúc, hai người chẳng nói chẳng rằng.

Qua lát sau, Ngô Duệ bỗng thì thầm, “Chị ơi, chị có nghe thấy tiếng gì không?”

Da đầu Quan Ninh tê dại, nhích gần về phía cậu, “Không nghe thấy.”

Ngô Duệ thuận thế ôm người ta, rù rì hỏi, “Chị biết làm sao để hết sợ không?”

Quan Ninh gối đầu lên bả vai cậu lắc đầu.

“Đương nhiên là……” Ngô Duệ ôm cô bất ngờ trở mình, cánh tay chống ở hai bên sườn Quan Ninh, trong bóng tối, cậu hau háu nhìn đôi mắt Quan Ninh, “Làm chuyện khác để dời lực chú ý.”

“…… chuyện khác gì?”

Ngô Duệ chậm rãi áp mặt xuống, tiếng nói tựa như cái móc câu, “Làm chuyện hồi chiều chúng ta chưa làm xong.”

Quan Ninh dĩ nhiên biết là gì, cô khẽ đẩy bả vai Ngô Duệ, lần này không giống kháng cự mà tựa như mời mọc.

Ngô Duệ lót tay dưới đầu cô, cúi đầu hôn xuống một cách mãnh liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.