Gió Xuân Cõi Người

Chương 39: Ngoại truyện 1: Trước khi cưới



Từ Tri Dã là người ghi hình đoạn phim cầu hôn. Vốn dĩ cậu ta muốn dùng kỹ năng biên tập bậc thầy để làm nên thước phim tư liệu cảm động đất trời và trình chiếu cho quan khách tại lễ cưới của Ngô Duệ và Quan Ninh, coi đó như một món quà chứa chan lòng thành.

Khoảnh khắc chứng kiến hai đầu gối Ngô Duệ hôn đất, nước trong mồm Từ Tri Dã phun toè loè cả ra, lập tức dẹp phứt ý định này.

Bọn nó lặng lẽ lưu truyền nội bộ đoạn video nhưng vẫn bị Ngô Duệ phát hiện. Ngô Duệ thấy mình mất sạch mặt mũi, cậu khoá số tên đầu sỏ những ba tiếng đồng hồ, liên tục mấy tuần từ chối theo chân bọn nó đi chơi. Cậu dành cuối tuần kè kè xà nẹo bên Quan Ninh ở biệt thự, ôm ấp hun hít, sau đó từng người ai bận việc nấy trong yên tĩnh.

Ngô Duệ dần dà phát hiện, gần đây Thiếu Gia ngày một dính Quan Ninh, lúc nào nó cũng ưa ngủ trên đùi cô. Quan Ninh vẫn điềm nhiên lắm, không khắng khít với mèo quá mức, song những đãi ngộ Thiếu Gia nhận được cậu chưa từng hưởng qua.

Nhẹ nhàng ôm mèo đi, Ngô Duệ để Quan Ninh ngồi trên sô pha đọc tài liệu, chờ cô ngồi xuống, cậu gối đầu lên chân Quan Ninh. Quan Ninh cúi đầu, trông thấy vẻ mỹ mãn chưa kịp giấu trên mặt Ngô Duệ.

“Gì đó?” Ngô Duệ hỏi khi chạm phải tầm mắt Quan Ninh.

“Gì đâu.” Quan Ninh lắc đầu, lẳng lặng hóp bụng.

Ngô Duệ gác chân lên gối, nhắm mắt hít hà, cậu hỏi nhỏ: “Chị ơi, sao giờ bọn mình dùng chung sữa tắm mà mùi trên người mình vẫn thơm hơn chồng vậy?”

Nhớ đến cảnh dùng chung sữa tắm là Quan Ninh nóng bụng nóng gan, song cô vẫn thản nhiên giải thích: “Vợ dùng bao nhiêu năm ắt thấm mùi rồi, chắc vậy nên khác mùi của mình nhỉ?”

Ngô Duệ nâng tay để cô ngửi, “Chị ơi, chồng thơm không?”

Đâu chỉ thơm, hễ mỗi lần Quan Ninh ngửi thấy mùi cơ thể Ngô Duệ đều có cảm giác nhũn chân. Ban ngày ban mặt, cô còn muốn đọc tài liệu thêm xíu nữa, bèn đáp nửa vời: “Cũng được.”

“Người chồng có mùi gì?” Ngô Duệ hỏi.

Là hương nước hoa nam tính rõ rệt, lành lạnh trong một thoáng và ngòn ngọt nhè nhẹ ở tầng hương cuối, rất đỗi êm đềm nhưng cũng vô cùng cuốn hút. Hệt như Ngô Duệ vậy. Lần đầu tiên gặp cậu, điều thu hút cô nhất chính là đôi mắt thoạt trông lạnh lùng và thẳm sâu của Ngô Duệ, nào ai ngờ anh chàng này dính người tới vậy.

Quan Ninh ngờ ngợ Ngô Duệ đang cố ý.

Cô khép máy tính, im lặng nhìn xuống cậu.

Ngô Duệ hấp háy mắt, “Sao vậy chị?”

Mái tóc xù xì của Ngô Duệ làm đùi cô ngưa ngứa. Bụng dạ cũng theo đó xốn xang, cảm giác tương tự như liếm nhẹ hàm trên.

Quan Ninh yên lặng nhìn hông cậu.

Vòng eo săn chắc ấy rõ là gầy, nhưng chẳng ai lường được có thời điểm nó sung mãn đến thế, tựa chừng mãi không biết mệt.

“Ngô Duệ,” Quan Ninh vê lỗ tai cậu, hỏi: “Tài liệu trên tay mình có quan trọng không?”

Ngô Duệ: “Đương nhiên không quan trọng bằng chị rồi.”

Tầm mắt Quan Ninh từ eo trượt dọc xuống, đến mắt cá chân, cô ướm lời: “Hay tụi mình…… làm chuyện khác nhé?”

Người-dụ-dỗ-thành-công cười tí tởn, “Xem ra bình thường chồng ra sức chưa đủ, để chị phải chủ động nhắc kìa.”

“Đâu có ——”

Quan Ninh muốn phủ nhận thì đã muộn.

Mấy tiếng sau, Ngô Duệ thoả mãn ôm lấy cô, nắm tay Quan Ninh và hôn lòng bàn tay cô.

Quan Ninh hụt hơi, bảo: “Mình không cần ra sức dữ vậy đâu.”

“Học vấn tinh thâm nhờ cần mẫn, hoang phế do chơi bời,” Ngô Duệ nghiêm túc: “Nghiệp còn dang dở, sao chồng lơ là được?”

(Câu gốc 业精于勤,荒于嬉 – “Nghiệp tinh ư cần, hoang ư hi” của Hàn Dũ – Tiến học giải)

“……”

<2>

Mẹ Ngô hay tin Ngô Duệ cầu hôn thành công thì đứng ngồi không yên, nóng lòng đến gặp con dâu tương lai, song e đường đột, bà không dám đi một mình bèn kéo theo Ngô Quốc Ý. Chớ thấy mọi khi Ngô Quốc Ý hay nạt nộ xài xể Ngô Duệ, khi gặp Quan Ninh ông cũng sốt sắng lắm chứ đùa.

Đối mặt với trận đánh du kích, Quan Ninh chẳng kịp nghĩ chi ngoài đối đáp theo bản năng, nhờ cảm xúc nội tâm không biểu hiện ra mặt nên khi gặp gỡ, trông cô còn điềm tĩnh hơn cả hai vợ chồng.

Mẹ Ngô: “Tiểu Quan có thấy Ngô Duệ nhỏ quá, non nớt thiếu hiểu chuyện không con?”

Quan Ninh: “Không hề ạ, Ngô Duệ làm việc ổn thỏa lắm. Cho đến nay cậu ấy chưa bao giờ làm phật lòng con.”

Mẹ Ngô: “Từ nhỏ tới lớn Ngô Duệ không biết làm gì hết trơn, con không ngại chứ?”

Ngô Duệ: “……”

Quan Ninh: “Gần đây cậu ấy có học nấu ăn với con, biết xào mấy món cơm nhà đơn giản, cũng được được ạ.”

Mẹ Ngô: “Hồi trước nó quen cả đống bạn gái, con không lo sau này cưới về nó ăn vụng à?”

Ngô Duệ: “……” Rốt cuộc mẹ là mẹ của ai dạ??

Quan Ninh: “Con không nghĩ Ngô Duệ sẽ thay lòng đâu. Nếu thật có thế, chắc chắn con sẽ dứt khoát rời đi, sẽ không nhân nhượng đâu ạ.”

Mẹ Ngô bắt lấy tay Quan Ninh: “Tiểu Quan à, con yên tâm. Nếu có ngày đó, dì và ba nó sẽ dạy dỗ nó hộ con, nếu con muốn xẻo cái chân giữa của nó, bọn dì sẽ gô nó tới gặp con liền.”

Quan Ninh: “…… Cảm ơn dì ạ.”

“Chớ khách sáo con ơi, người một nhà cả,” Mẹ Ngô trìu mến nhìn Quan Ninh, “Một mình con nuôi nấng Quan Trình cực biết bao nhiêu. Mai này vào nhà chúng ta, con gái nhà người ta có gì thì con cũng sẽ có y cái đó.”

Quan Ninh phì cười, “Như phòng công chúa trên lầu ấy ạ?”

“Tự tay dì trang trí đó, con thấy sao?”

“Ừmm, giường êm lắm ạ.”

Bất cẩn hé trộm cuộc sống riêng tư giữa con trai và con dâu tương lai, mẹ Ngô chốc bối rối, đánh mắt ra hiệu Ngô Quốc Ý kế bên. Ngô Quốc Ý là người đã nghe qua bản ghi âm nọ, bấy giờ đối mặt Quan Ninh, ông không nén được tiếng ho khan, bày ra phong thái người chủ gia đình đích thực: “Tiểu Quan à, con có ý kiến gì cho ngày cưới không?”

“Con và Ngô Duệ nghe theo chú dì sắp xếp ạ.”

“Được, chi tiết cụ thể lễ cưới thì sao con?”

“Con không có yêu cầu đặc biệt gì ạ, nhưng Ngô Duệ thì có đó.”

Ngô Quốc Ý nhìn Ngô Duệ.

Ngô Duệ trình bày ý tưởng mấy hôm nay, Ngô Quốc Ý gật gù, “Đến lúc đó anh bàn tiếp với công ty tổ chức, tham khảo ý của cháu Quan nữa, con bé suy nghĩ thấu đáo hơn anh. Ba mẹ sẽ lên danh sách khách khứa trước, tới đó lại hỏi ý cháu Quan.”

Quan Ninh được thương mà ngại, “Chú ơi, việc này mọi người cứ định là được ạ.”

“Đời người có mỗi lần này, ai trong chúng ta cũng mong mọi thứ đâu vào đấy, mọi người đều phải hết lòng chứ. Chú và dì con già cả rồi, chẳng thể bì kịp với tư duy lứa trẻ mấy đứa, tới đó con có bất đồng ý kiến cứ việc nói thẳng, kết hôn là chuyện trọng đại cả đời, không ai trách con hết.”

Bấy giờ Quan Ninh mới đồng ý.

Bọn họ rời đi, Quan Ninh thình lình ôm chầm Ngô Duệ đầy xúc động. Cô những tưởng gia đình Ngô Duệ sẽ xét nét mình dù ít dù nhiều, nào ngờ cha mẹ chồng tương lai tâm lý đến vậy. Ngẫm lại cũng hợp lý, bằng không sao họ có thể nuôi lớn một Ngô Duệ đáng mến và đáng yêu nhường ấy cơ chứ.

“Sao vậy?” Ngô Duệ rỉ giọng bên tai cô.

“Không có gì, chỉ cảm thấy……” Quan Ninh thoải mái thở hắt ra, “Gặp được mình, là vận may của vợ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.